Thành Trì Của Tôi

Chương 32




Châu Trì hỏi xong liền đợi cô trả lời, mắt Giang Tùy hơi giương to, đôi môi hồng phấn nhàn nhạt hé mở, sau đó da mặt từ từ đỏ lên.

Trong lòng cậu khẽ động, câu hỏi vừa rồi thực ra cũng chỉ là làm bộ làm tịch hỏi cho có mà thôi, môi cậu hơi mím lại, đưa tay khẽ nâng khuôn mặt Giang Tùy, cúi đầu xuống.

Hơi thở ấm áp ập tới rất gần, miệng bị đôi môi mềm mại chiếm lấy, trong đầu Giang Tùy vang lên ong ong một tiếng, theo bản năng hơi rụt cổ lại, nhưng người nào đó đã vươn tay ra đỡ lấy gáy cô, nhẹ nhàng kéo sát vào.

Đèn hành lang mờ mờ ảo ảo.

Đôi môi cậu vừa mềm vừa nóng, có mùi kẹo cao su bạc hà nhàn nhạt, còn có một chút hương rượu vang phảng phất.

Lồng ngực Giang Tùy đập dữ dội, cả người giống như bị tê liệt.

Cô bị đẩy về phía sau hai bước, lúc chạm tới bức tường đằng sau liền ngừng lại, hít vào một hơi. Cậu rất nhanh áp sát tới, một tay để phía sau lưng cô, một tay chống lên tường, nghiêng đầu một lần nữa đặt môi xuống, mà lần này chính là môi lưỡi dây dưa.

Lúc đầu lưỡi Giang Tùy bị cậu ngậm lấy, tựa hồ mờ mịt, cả người khẽ run rẩy, vô thức đẩy cậu xích ra.

Đáng tiếc một chút sức lực mèo cào của cô chẳng có tí tác dụng, Châu Trì lại càng ôm cô chặt hơn.

Hơi thở của hai người hoàn toàn hỗn loạn, có chút gấp gáp, loạn thất bát tao hòa lẫn vào nhau.

Cảm giác huyết dịch toàn thân sôi trào không thể kiểm soát, Giang Tùy vô cùng khẩn trương, loại cảm giác này trước giờ cô chưa từng trải nghiệm, từ đầu đến cuối đều là cậu một thân dẫn dắt, cô tựa hồ chỉ thụ động đón nhận từng chút từng chút xâm chiếm mà thôi.

Rất trúc trắc, cũng rất ngoan.

Mà Châu Trì cũng không hẳn thành thục cho lắm, lúc bắt đầu lại gặp một chút trở ngại, trong lòng hơi cấp bách, cho nên thể hiện cũng vội vàng, một lúc sau dần dần quen thuộc, liền ở trong miệng cô trằn trọc qua lại một hồi, vẫn tựa như chưa thỏa mãn đủ.

Những phút cuối, nụ hôn trở nên dịu dàng, Châu Trì miết nhẹ môi cô, giống như đã hài lòng thỏa mãn, cậu hơi khom lưng, đầu tựa trên vai cô, hơi hơi thở dốc.

Với chiều cao của cậu, hiển nhiên tư thế này không thoải mái, nhưng cậu cả người vẫn bất động. Đầu óc Giang Tùy còn đang lơ lửng, tim đập thình thịch, thần trí cả nửa ngày vẫn chưa quay trở về. Trên môi cô vẫn còn ẩm ướt, hai má nóng rẫy tựa vào hõm vai Châu Trì, tay nắm lấy gấu áo len của cậu, ngoan ngoãn để cậu ôm.

Bên ngoài vang lên tiếng gió rít xào xạc. Mà bên trong không khí vô cùng an tĩnh, chỉ nghe tiếng thở không ổn định của hai người.

Qua một lúc sau, hơi thở của Châu Trì dần dần bình ổn trở lại.

"Giang Tùy..." Cậu khàn giọng gọi.

"Ừm." Giang Tùy ừ một tiếng lí nhí trong cổ họng.

Cậu lại không nói gì nữa, khuôn mặt vẫn dụi sâu vào cần cổ ấm áp của cô.

Lại một lúc sau, gió bên ngoài càng ngày càng lớn, cậu ngẩng đầu lên, cuối cùng thả Giang Tùy ra, đứng thẳng dậy, tay gõ gõ vào bức tường.

Đèn cảm biến lại bật sáng.

Người trước mặt hai má hồng lên, đôi môi đỏ bừng, mái tóc hơi lộn xộn, ánh mắt an tĩnh ngước lên nhìn cậu, nhìn vài giây sau đó liền ngượng ngùng né tránh đi.

Châu Trì bước hai bước sang bên cạnh, dựa người vào cánh cửa, hơi liếm môi.

Giang Tùy không biết ngẩng lên từ lúc nào, lại ngước mắt nhìn cậu.

"Cậu đang nghĩ gì thế?" Châu Trì hỏi cô.

Giang Tùy lắc lắc đầu.

"Không thích như vậy sao?" Cậu lại hỏi.

Giang Tùy ngừng lại một chút.

Không thích sao?

Hình như không phải.

Chỉ là quá đột ngột, cô còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý.

Hai tay Giang Tùy đưa lên xoa xoa mặt, nghĩ một chút, nói: "Cậu lại uống rượu rồi?"

Châu Trì nhíu mày, khẽ cười: "Đã ăn kẹo cao su rồi, vẫn còn mùi sao?"

Giang Tùy gật đầu.

"Chỉ uống có hai ly." Cậu sờ sờ cổ, thay đổi tư thế: "Mùi rất khó chịu sao?"

Giang Tùy cúi thấp đầu, có chút lúng túng: "Không phải."

"Cậu chê tôi à?"

"Tôi không có ý đó." Khuôn mặt Giang Tùy lại đỏ lên, nhỏ giọng nói: "Ý tôi là uống rượu không tốt, không phải chê cậu."

Châu Trì thấp giọng cười, tâm tình tựa hồ rất tốt, nhìn cô vài giây, sau đó vươn tay kéo lấy tay cô.

Tim Giang Tùy lại hẫng một nhịp, bước qua, cũng nắm lại tay cậu.

Châu Trì dẫn cô đi ra.

"Đi ra ngoài một lát."

"Hả?"

Giang Tùy nhìn lại chính mình, cô đang mặc một bộ đồ ở nhà, đôi dép còn gắn một con thỏ nhỏ, mặc dù đi ra ngoài cũng không có vấn đề gì, nhưng để người khác nhìn thấy thì quả thật hơi buồn cười một chút.

Mà Châu Trì tựa hồ đã quyết định, cậu cởi áo khoác của mình ra, khoác lên người cô: "Ở trong tiểu khu thôi."

May thay bên ngoài mưa đã tạnh.

Giang Tùy đồng ý đi.

Hai người đi dạo vài vòng xung quanh tiểu khu, giống như rất nhiều cặp đôi sinh viên thời điểm đó, bình thường đều cùng nhau đi dạo ban đêm.

Đây tựa hồ như một chuyện rất thân thiết, thậm chí không cần phải mở miệng nói gì, chỉ cần hai người lặng lẽ cùng nhau tản bộ, cũng sẽ cảm thấy một đêm này rõ ràng không giống những đêm khác.

Rất nhanh đã tới 11 giờ, Châu Trì đưa Giang Tùy lên lầu, trước khi rời đi còn ở cửa hôn cô một lần nữa.

Đêm đó, Giang Tùy có chút mất ngủ, nhiều lần nghĩ tới Châu Trì, cũng nhớ lại cảm giác được cậu hôn lúc đó.

Cô nhớ lại mấy lời của Hứa Tiểu Âm nói trước đây, nói cái gì mà yêu đương lúc nào cũng phải làm gì đó, bởi vì con trai đứa nào cũng "sắc" cả mà.

Những hành động của Châu Trì hôm nay thực sự đã chứng minh những lời của Hứa Tiểu Âm là đúng đắn, nhưng không biết vì sao, mà Giang Tùy không muốn dùng từ "sắc" gán trên người cậu. Cô đối với từ này có ấn tượng không được tốt cho lắm.

Châu Trì hôn cô, là một nụ hôn sâu triền miên môi lưỡi, thế nhưng cô lại không có ấn tượng gì xấu cả.

Từ sau đêm hôm đó, Giang Tùy có lẽ đã chính thức bắt đầu mối tình đầu của mình. Trong vấn đề này, cô từ đầu đến cuối là một người mới, vì thế cũng trúc trắc học cách để trở thành bạn gái của người ta.

Ví dụ, so với trước kia quan tâm cậu hơn, bình thường hằng ngày cũng sẽ thường xuyên hỏi han ân cần.

Ngoài ra, cũng dành nhiều thời gian cho cậu.

Không biết xảy ra chuyện gì, Giang Tùy ngẫu nhiên sẽ có cảm giác, Châu Trì hiện tại với hồi trước hình như không quá giống nhau.

Cậu có đôi khi hơi bám người.

Dáng vẻ này với ngoại hình lạnh lùng của cậu thực sự có chút không tương thích.

Giang Tùy không dám chắc Châu Trì có phải bởi vì đang yêu đương mà trở nên như vậy hay không, hay là cậu ấy vốn dĩ trước nay đã như thế, chỉ là cô không nhận thấy mà thôi? Bây giờ thân thiết hơn rồi, cho nên cậu mới đặt cô vào cuộc sống của mình, để cô nhìn thấy rõ hơn dáng vẻ chân thực của cậu?

Giang Tùy tò mò rất lâu, lúc bắt đầu thậm chí có chút không thích ứng được.

Cậu gửi tin nhắn so với trước đây cũng nhiều hơn, có những lúc cô trả lời còn không kịp.

Có điều, đây cũng không phải vấn đề gì lớn, trong hai tháng đầu này, quan hệ của bọn họ rất tốt, có đôi khi ban ngày đã gặp nhau cả ngày rồi, buổi tối cũng phải gọi điện thoại nói chuyện rất lâu, có thời gian rảnh liền hẹn hò, tuy nhiên cũng không hay ra ngoài chơi lắm, chỉ thỉnh thoảng đi xem phim, còn phần lớn thời gian đều ở nhà trọ của Giang Tùy hoặc ở căn gác của Châu Trì bên nhà cũ.

Quan hệ ngày hôm sau so với ngày hôm trước càng thêm thân mật.

Nhưng thời gian ở trường, bọn họ vẫn giữ khoảng cách vừa phải như hồi chưa yêu đương.

Đây là ý của Giang Tùy, cô không muốn trở thành chủ đề bàn tán trên miệng người khác, nhất là trước kia cô còn có quan hệ người thân với Châu Trì, rất nhiều người trong trường đều biết, không biết sẽ đồn đại thành cái dạng gì.

Ở độ tuổi này, tin đồn vô căn cứ sẽ ảnh hưởng rất nhiều. Điển hình là sự việc bức ảnh lần trước, Giang Tùy đã đích thân trải nghiệm qua.

Mà đáng tiếc thay, trên thế gian làm gì có bức tường nào không lọt gió, ngay cả khi bản thân đã vô cùng chú ý, cũng chẳng thế nào bít hết được mọi lỗ hổng.

Suy cho cùng, bản thân Châu Trì vô cùng nổi bật trong đám con trai, thu hút người khác như vậy, cho nên rất dễ dàng trở thành đối tượng tán gẫu của người ta.

Lúc bắt đầu, chỉ có vài người phát hiện ra, sau đó từ từ càng ngày càng nhiều người chú ý tới.

Giang Tùy chỉ thừa nhận với Lâm Lâm và Hứa Tiểu Âm, đối với đồn đoán của người khác, cô đều lờ đi, nhưng trong lòng vẫn không cảm thấy thoải mái.

Châu Trì thì không như vậy, từ lâu cậu sớm đã lờ đi cái nhìn của người khác, cậu chỉ quan tâm đến suy nghĩ của Giang Tùy, cho nên cũng đáp ứng với cô không quá thân mật khi ở trường.

Nếu không, với tính cách của cậu, dù không đến nỗi chiếu cáo thiên hạ, nhưng cũng không đến mức phải che giấu tình cảm của mình.

Che giấu đến mức có cảm giác vụng trộm.

Đợi đến lúc học xong, cậu chắc chắn sẽ không đồng ý như vậy nữa.

Có ngày buổi trưa vừa đánh bóng rổ xong, trước lúc nghỉ, Châu Trì đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, lúc đi ra liền chạm mặt Giang Tùy ở hành lang, cậu nhìn xung quanh không có người, bèn kéo tay cô chạy qua một góc, một câu cũng không nói liền ôm lấy cô.

Giang Tùy bị cậu làm cho hết hồn, vô cùng khẩn trương.

Thế nhưng cậu không buông tay, vừa mới vận động, tóc cậu đẫm mồ hôi, nước trên mặt vẫn còn chưa lau hết.

"Không có người, cậu sợ cái gì chứ?" Cậu nhíu nhíu mày, nhàn nhạt nói một câu.

Giang Tùy lấy một miếng khăn giấy ra, khẽ lau nước trên mặt cậu: "Làm gì mà không lau đi, cậu muốn bị bệnh hả?"

Tuy rằng đã cuối tháng tư, nhưng cũng không phải mùa hè, nước vẫn còn rất lạnh.

Châu Trì cũng không nói gì, tầm mắt nhàn nhạt dừng trên người cô, đợi cô lau xong, cậu mới khẽ cười, vành mắt cũng cong lên.

Giang Tùy nhìn cậu cười, cũng không nói gì nữa.

Không biết có phải ảo giác hay không, mà từ lúc ở bên nhau tới giờ, cậu ấy so với trước kia hay cười hơn, nụ cười cũng không còn nhàn nhạt như lúc trước, đặc biệt có thần sắc hơn nhiều.

Là từ lúc ở bên nhau so với trước kia vui vẻ hơn sao?

Giang Tùy nhịn không được tự mình phỏng đoán.

"Bỏ tôi ra đi." Cô nhỏ giọng nói, "Có người tới bây giờ."

"Có người tới thì làm sao?" Cậu cũng không quan tâm, khẩu khí ra vẻ không để ý.

"Châu Trì..." Ngữ khí van nài.

Cậu mím mín môi, buông cô ra.

"Về lớp chưa?" Giang Tùy hỏi cậu.

"Chưa, cậu về trước đi." Cậu thò tay vào túi, móc điếu thuốc ra.

"Đừng hút thuốc." Cô ngẩng đầu lên nhìn cậu.

Châu Trì hơi hơi nhíu mày.

Giang Tùy nói: "Không tốt cho sức khỏe."

Cậu nhìn cô vài giây, gật đầu.

Giang Tùy thở dài một cái, quay người đi lên, lúc chuẩn bị đi liền bị Châu Trì nắm tay kéo lại, một tay nắm lấy hai ngón tay cô, một tay chỉ chỉ vào trán mình.

Hai má Giang Tùy đỏ lên, do dự vài giây liền bước tới.

Châu Trì đứng dựa lưng vào tường, dáng vẻ lười nhác.

Giang Tùy bước sát tới người cậu, hai tay đưa lên chạm tới cần cổ, hơi kéo đầu cậu xuống một chút, đôi môi cuối cùng khẽ chạm vào trán, sau đó ngay lập tức buông ra.

Đợi cậu ngẩng đầu, cô đã chạy tới cầu thang, hình bóng khuất sau cánh cửa.

Châu Trì cứ đứng như vậy ngây ngốc cười một lúc lâu.

Kết thúc tiết học cuối cùng, giờ tan trường đã tới.

Giang Tùy thu dọn sách vở xong, liền đứng bên dưới hiệu sách đối diện trường học chờ Châu Trì. Không ngờ tới trùng hợp lại gặp Trần Dịch Dương đến mua tạp chí.

Mấy ngày trước hầu như Giang Tùy đều gặp cậu ta ở bên dưới tiểu khu, thậm chí trên đường đi học, cho nên so với trước kia dần quen thuộc hơn.

Cô lật lật quyển sách tham khảo vật lý, Trần Dịch Dương gọi tên cô, sau đó qua chỗ cô nói chuyện, rồi lại đề nghị cô nên mua hai cuốn sách tham khảo khác.

Giang Tùy nhớ lại hai bài tập trong sách vật lý vẫn còn chưa nghĩ ra, liền vừa hay ở đây có thể đem ra hỏi.

Hai người đứng trước kệ sách, chụm đầu thì thầm thảo luận vấn đề.

Trần Dịch Dương viết vài công thức lên giấy, Giang Tùy xem một chút liền hiểu rõ.

"Hóa ra là vậy." Cô cười: "Vẫn là cậu lợi hại, tôi nghĩ mãi vẫn không ra."

Trần Dịch Dương cũng mỉm cười: "Chỉ là cậu nghĩ tới một hướng khác thôi, thực ra..." Cậu ta nói đến đây liền ngừng lại, tầm mắt dừng ở sau người Giang Tùy, thấy một nam sinh đứng bên cạnh kệ sách.

"Sao vậy...? Giang Tùy cảm thấy kỳ lạ, liền thuận theo ánh nhìn của cậu ta quay đầu, nhìn thấy Châu Trì đang đeo cặp sách đứng đó, dáng vẻ lạnh nhạt nhìn cô.

Hết chương 32.