[Thanh Vũ] Cứ Thế Theo Đuổi Cậu

Chương 22: Tôi Đến Nhà Cậu Ở, Cậu Không Thích À?




Ngày nghỉ lễ cuối cùng, Vương Thanh bị mẹ đưa đến trường xem chương trình học hè, vào chỗ tư vấn vừa vặn nhìn thấy Phùng Kiến Vũ đang cùng mẹ Phùng nói chuyện.

Vương Thanh quay ra chào mẹ Phùng, thuận tiện giới thiệu luôn mẹ mình, hai bà mẹ mới gặp nhau lần đầu mà cứ như đã quen từ lâu, trong nháy mắt hai đứa con trai đã bị quẳng sang một bên.

"Chị tới chọn khóa học cho con trai à?, tôi cũng đang có ý định này. Con trai tôi sau này nhờ chị để ý giúp".

"Không có gì, Vương Thanh ăn ở nhà tôi có hai bữa cơm, còn phiền chị mang nhiều quà qua biếu".

"Cũng không phải đồ gì đắt tiền, nhà nhà đều có mà".

"Những cũng tốn kém chứ".

Vương Thanh chọt chọt vào tay Phùng Kiến Vũ nhỏ giọng nói: "Mẹ tôi muốn tôi cả hè đều đi học, lúc trước cậu cũng nói muốn tôi đi học chung. Hay là đăng kí lớp cơ bản, hai chúng ta cùng học".

Phùng Kiến Vũ nhìn thoáng qua mẹ mình: "Tôi nghĩ chuyện này không cần phải nói đâu".

"Tôi muốn cho Vương Thanh hè này học ở trong trường luôn. Chị không biết đấy thôi, tôi với ba nó bận quá, bình thường thằng bé ở kí túc xá không sao, giờ nghỉ hè lại không ai quản. Tốt nhất cứ để nó ở lại trường bổ túc nội trú luôn".

"Ôi!! Có một kì nghỉ hè vừa phải lo đủ thứ chuyện, còn phải giám sát con cái. Chi bằng chị để thằng bé cùng với Đại Vũ học chung lớp, một ngày có bao nhiêu tiếng, có việc gì hai đứa còn có thể hỗ trợ cho nhau".

"Tan học về nhà thế nào cũng chơi bời. Hơn nữa tôi không có ở nhà, để con trai ở nhà một mình tôi cũng không yên tâm".

"Vậy đơn giản thôi, chị cứ gửi Vương Thanh ở nhà tôi là được".

"Đâu có được".

"Sao??? Có gì mà không được. Nhà chúng tôi nghỉ hè đều đón bao nhiêu là khách đến chơi, ba nó lại đi công tác, trong nhà chỉ còn có hai mẹ con. Tôi mặc dù thỉnh thoảng có ca làm đêm nhưng hai đứa với nhau tự lo là được, chị cứ yên tâm, để Vương Thanh ở nhà chúng tôi. Chị để thằng bé vào trường này, ăn không được ngủ không tốt, sinh bệnh ra thì cha mẹ lại sốt ruột”.

"Có được hay không.. như vậy phiền chị quá".

"Phiền gì mà phiền, tôi còn mừng vì có Vương Thanh đến bầu bạn với mẹ con chúng tôi".

Hai bà mẹ khách khí nói tới nói lui cuối cùng quyết quyết định "Cho hai đứa con trai học cùng một lớp, lúc nghỉ Vương Thanh đến ở nhà Phùng Kiến Vũ".

Phía sau hai thằng con trai còn ngây ngốc lơ mơ chưa nghe ra chuyện gì. Mẹ Vương cười híp mắt nhắc lại: "Thanh nhi à, nghỉ hè đến nhà dì ở phải nghe lời a~".

Vương Thanh sửng sốt mất nửa ngày, quay đầu hỏi Phùng Kiến Vũ: "Tôi đến nhà cậu ở?".

Phùng Kiến Vũ cũng ngu ngơ chưa thông: "Hình như là thế..".

Ghi danh đóng học phí. Sau đó mẹ Vương sốt sắng không quan tâm đến thức ăn, trên bàn cơm trực tiếp cùng mẹ Phùng nghiên cứu chuyện đi học của hai đứa. Phùng Kiến Vũ vẫn vô tri vô giác hỏi: "Sau này hai chúng ta ở cùng một chỗ?".

Mẹ Phùng thính tai nghe thấy: "Ở cùng á, không phải hai đứa ngày nào cũng ở cùng nhau sao?".

Vương Thanh nhìn hai tai Phùng Kiến Vũ hồng hồng là biết trong đầu cậu đang nghĩ gì. Nhớ lại chuyện hai người lần đầu tiên cùng nhau ngủ trên một chiếc giường bất giác đều thấy đỏ cả mặt...

Kì thi vào đại học khiến không khí trong trường nóng hẳn lên, toàn trường đều bận rộn chuyện thi cử. Phùng Kiến Vũ vẫn còn căng thẳng chuyện cậu và Vương Thanh ở cùng một chỗ, chung quy vẫn là thấy có gì đó không ổn.

Trải qua chuyện đi chơi ở vườn cây, cuộc tổng tiến công của các nữ sinh nhắm vào Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ tất cả đều thất bại. Bất quá còn một số muội muội khóa dưới chưa tận mắt chứng kiến nên không rõ được mọi chuyện, vẫn thường len lén liếc mắt đưa tình.

Vương Thanh thấy Phùng Kiến Vũ gần đây đều không có tinh thần, cả ngày suy nghĩ vẩn vơ, lúc ban đầu còn nghĩ là vì sắp đến kì thi nên căng thẳng đầu óc, hắn liền không dám nháo sợ ảnh hưởng đến việc cậu học bài.

Lúc ăn trưa, Trưỡng Viễn nhắc tới chuyện học thêm mùa hè, nói rằng mẹ hắn đăng kí cho hắn một lớp toàn bộ thời gian ở trường, quả thực đau lòng muốn chết.

Vương Thanh đặc biệt khoe khoang nói: "Tôi nghỉ hè không cần cả ngày ở trường học, tôi đến ở nhà Đại Vũ".

"Gì?. Thanh ca đến ở nhà Đại Vũ?. Đừng nói giỡn".

"Ai nói giỡn?. Hỏi Đại Vũ xem?"

Phùng Kiến Vũ không biết đang nghĩ gì, mờ mịt ngầng đầu lên ừ một tiếng, Vương Thanh lúc này mới phát hiện ra đối với chuyện hai người ở cùng nhau, Phùng Kiến Vũ hình như không hề có hứng thú.

Hắn không có thói quen giữ lâu mọi chuyện ở trong lòng, suy nghĩ nhiều liền đi tìm Đại vũ hỏi rõ ràng mọi chuyện.

Phùng Kiến Vũ ngược lại không phải là không hứng thú mà chính là đang lo lắng. Cậu luôn cảm giác mình có chút vấn đề, muốn giữ một chút khoảng cách với Vương Thanh. Nhưng cự ly xa thì làm cậu khó chịu, còn lại gần hắn một chút thì tim liền đập mạnh liên hồi.

Mỗi lần Vương Thanh đến gần, cậu đều chịu không được nghĩ muốn thân thiết hơn, đại khái là muốn cùng hắn làm chuyện thân mật. Trong đầu lúc nào cũng tràn ngập những suy nghĩ này, hôn môi.. ôm ấp.. rồi sờ soạng..

---- Cậu không vui sao?.

Cậu không muốn để tôi đến nhà cậu à?.

Phùng Kiến Vũ nhìn tờ giấy mà không biết trả lời thế nào, do dự một chút rồi viết hai chữ: "Không có".

Cậu lên tiếng phủ nhận, Vương Thanh trái lại tự xác nhận. Thế nào chuyện này chỉ có mình hắn là vui vẻ?.

Vương Thanh phiền muộn, một khi phiền muộn hắn phải dùng vũ lực giải quyết.

Buổi tối sau khi hết giờ tự học liền đem Phùng Kiến Vũ đến thẳng góc vắng của khu nhà học. Phùng Kiến Vũ dựa vào tường đợi nửa ngày, Vương Thanh không hôn cũng không nói năng gì... trong lòng chờ đợi thật là khó chịu á~~.

Vương Thanh nhìn cậu chằm chằm, trong lòng cân nhắc làm sao để Phùng Kiến Vũ đồng ý để hắn đến nhà cậu ở. Không đơn thuần chỉ là đồng ý mà còn phải nhiệt liệt hoan nghênh...

(Đại ca ơi, mắc ói quá rồi đấy =)))))

"Tôi đến nhà cậu ở, cậu không thích à?".

Vương Thanh mặc áo ngắn tay màu trắng, trên ngực áo không biết dính vật gì, Phùng Kiến Vũ rũ mắt xuống vừa vặn thấy được. Chứng khiết phích phát tác không nhịn được liền đưa tay gảy gảy... Vương Thanh rụt người lại một cái.

"Không táy máy tay chân. Tôi hỏi cậu, cậu nói đi".

Phùng Kiến Vũ cũng không biết trả lời thế nào, lẽ nào lại trực tiếp nói do vừa nhìn thấy hắn đã muốn hôn?. Không phải sẽ rất mất mặt sao, Vương Thanh ngu ngốc khẳng định sẽ cười nhạo cậu.

"Không phải là không thích" Phùng Kiến Vũ thấp giọng nói, tay vẫn không nhịn được mà gảy gảy cái vật đang dính trên ngực hắn.

Vương Thanh giữ tay cậu lại: "Đàng hoàng một chút coi. Không phải không thích vậy cậu làm sao mà không vui?".

Phùng Kiến Vũ tay bị gạt ra hai lần vẫn chưa chịu từ bỏ, có chút chấp nhất vừa gãi gãi ngưc Vương Thanh vừa tìm cớ: "Là vì... chính là...".

(Tui lạy.. cáitínhcốchấplạithêmtựýdê ngực cupCnàycủalãnhđạolàtừđâu mà raá)

Phùng Kiến Vũ vẫn không chịu nói rõ. Vương Thanh vốn định bắt người dùng nghiêm hình bức cung, hiện tại nhìn chằm chằm miệng cậu hắn lại cảm thấy khó chịu. Tự lẩm nhẩm tính đã bao lâu rồi chưa được hôn?. Thực sự đã mấy ngày rồi á...

Phùng Kiến Vũ còn đang suy nghĩ nên mượn cớ gì đột nhiên bị hôn một cái, vô thức cho hắn một cái tát: "Anh hôn tôi làm gì?".

Vương Thanh mặt dày hỏi ngược lại: "Cậu chu chu miệng lên không phải muốn tôi hôn cậu sao?".

"Đồ không biết xấu hổ" Phùng Kiến Vũ hai mắt trợn to: "Tôi còn chưa nói hết".

"Vậy cậu nói đi!".

"...".

Phùng Kiến Vũ liền trầm mặc, Vương Thanh xoa nhẹ đầu cậu: "Nhà cậu tôi nhất định đến. Cậu không được mất hứng".

Phùng Kiến Vũ tay không tự chủ đặt ở ngực Vương Thanh thấp giọng nói: "Tôi thật không có mất hứng. Hay.. anh đến nhà tôi.. nhưng có thể không ở gần tôi quá được không...".

Vương Thanh bây giờ đã hiểu. Tiểu tử này còn không phải là đang nghĩ đến chuyện kia sao?. Hắn cười xấu xa hỏi: "Chuyện nào, hôn cậu hay là sờ cậu?".

Phùng Kiến Vũ đẩy hắn một cái: "Trong lòng biết là được, nói ra làm gì??".

"Được được được, là tôi lưu manh được chưa. Tôi hứa với cậu, đến nhà cậu ở sẽ không làm những chuyện như thế. Vậy được rồi chứ???", Vương Thanh vươn tay ôm chầm lấy vai Phùng Kiến Vũ: "Hôn một cái rồi về ngủ".

Phùng Kiến Vũ vừa hôn vừa nhớ ra vật kia trên ngực Vương Thanh, tay lại bắt đầu rờ rẫm gảy gảy. Vương Thanh chính là đang say sưa hôn lại cảm giác ngực bị người ta chọc chọc.

"Bảo bối.. tôi nói này, hôn thì hôn.. cậu sờ ngực tôi làm cái gì?".

"Hả?".

Phùng Kiến Vũ sửng sốt, áp sát mặt vào ngực hắn nhìn cho kĩ: "Không phải là dính cơm a~...".

Vương Thanh tức đến trợn mắt: "Cơm cái đầu cậu".

Phùng Kiến Vũ bỗng nhiên cười rộ lên: "Ôi chao!! Thanh ca à, sao anh kích động vậy!".

"Kích động cái nhà cậu".

Đem người kia áp sát vào tường mà hung hăng hôn xuống, Vương Thanh cảm thấy phải làm vậy hắn mới có thấy hết giận. Nhưng hắn còn ý thức được một chuyện: "Cậu có phải bị cận thị không?".

Phùng Kiến Vũ gật đầu: "Vẫn luôn có chút nhìn không rõ, gần đây hình như nặng hơn. Mẹ nói thi xong cho tôi đi mua kính".

Vương Thanh có chút tiếc nuối, đôi mắt đẹp như vậy...

Buổi tối lúc thay quần áo, Vương Thanh thấy ngực có chút đau, cúi đầu nhìn thấy chỗ bị Phùng Kiến Vũ gảy gảy đã sưng lên. Tiểu tử này tay chân thật xấu, lần nào cũng đều dùng nhiều sức.

Phùng Kiến Vũ ngẩng đầu nhìn hắn đang nhìn chằm chằm ngực mình, cậu cũng theo đó mà nhìn chòng chọc một lúc. Ôi!! Ngực Vương Thanh quả đúng là to mà, chỉ là... hai điểm kia không giống với...

"Phụt... ha ha ha ha ha ha ha...".

Phùng Kiến Vũ cười đến trời đất rung chuyển, bạn cùng phòng không hiểu chuyện gì nhưng Vương Thanh thì tức đến nghiến chặt răng. Hắn không thể trước mặt mọi người mà dạy cậu một bài học, chỉ có thế hung hăng vỗ một cái lên mông ai kia.

Phùng Kiến Vũ cười đến đau ruột, bưng cái mông bị đánh ngã xuống giường, đưa chân đạp Vương Thanh một cước.

Đến tận khi Vương Thanh lên giường phía dưới Phùng Kiến Vũ vẫn còn ngây ngốc cười trong chăn, cười đến cả giường đều rung động.

(ChangChangđếnnói gì đóđi, chiasẽcảmnghĩlúceditđoạnnàyđi... betaxongđoạn này Sucườisắphỏngrồi..)

--------

Vương Thanh gọi thêm hai người cuối tuần chuyển đồ sang nhà Phùng Kiến Vũ. Mang mấy đôi giày, mấy bộ quần áo hắn thích, khăn mặt, dép lê.. chờ một chút.. vậy là toàn bộ đồ đều chuyển đi!!!.

Mẹ Vương nhìn thấy có chút lo lắng.. thế nào lại có cảm giác con trai sang nhà người khác sẽ không trở về á?.

Mắt thấy kì thi học kì sắp qua, Vương Thanh là mong chờ hơn ai hết thảy. Lúc thi còn nộp bài sớm nhất khối, đi ra ngoài liền bị chủ nhiệm lớp bắt được.

"Quy định không được nộp bài thi sớm, em có biết hay không??. Không được về, đi qua sảnh đứng. Đợi bảo an kiểm tra xong kí túc xá, đóng cửa kí túc rồi mới được đi".

Phùng Kiến Vũ nộp bài xong liền nghe tin Vương Thanh bị phạt đứng, hận không thể giết chết hắn.

"Cậu chờ tôi với".

"Không đợi".

"Vũ ca".

Vương Thanh lôi lôi kéo kéo rên rỉ thảm thiết, học sinh đi qua đi lại thấy hai người bọn học đều lo lắng hỏi có chuyện gì. Bảo an đại ca trước nhận một bao thuốc lá của Vương Thanh cũng không nỡ nhìn hắn phải đợi đến khi đóng cửa kí túc xá.

"Vương Thanh, mau về nhà đi, tôi sẽ không nói gì với Trương lão sư đâu. Đi nhanh lên đi!".

"Cảm ơn Trương ca trượng nghĩa".

Phùng Kiến Vũ đưa tay cho hắn một cái tát: "Cho chừa, nộp bài sớm mà cũng bị bắt lại. Ngu như bò".

"Rồi rồi rồi, tôi giống bò, được chưa".

Đến nhà, Phùng Kiến Vũ vừa mở cửa Vương Thanh đã xông vào trước: "Dì, chúng con về rồi!".

Phùng Kiến Vũ ở sau lặng lẽ đóng cửa, nghĩ đến kế tiếp cùng Vương Thanh ngủ chung giường một tháng... mặt lại nóng ran lên!.