[Thanh Vũ] Nhất Kiến Ghi Tâm

Chương 15




Tô Hữu Bằng từng ở một buổi talkshow khuyên người hâm mộ của mình, ngàn vạn đừng nên làm thần tượng.

Anh lúc ấy còn chưa biết đến Vương Thanh, cũng chưa biết đến Phùng Kiến Vũ.

Lại càng không biết có một Phùng Kiến Vũ luôn tâm tâm niệm niệm sùng bái mình đến như vậy.

Cho đến khi, anh biết được Vương Thanh.

Một cậu trai trong một chương trình thực tế.

Trong cái vòng làm việc này, Tô Hữu Bằng gặp qua quá nhiều người dựa vào quan hệ, dựa vào quy tắc ngầm. Nên ban đầu khi anh biết đến Vương Thanh, anh không phải không nhìn ra được sự nỗ lực của thiếu niên này.

Không vì bị phong sát cùng chỉ trích mà sợ hãi lùi bước.

Không vì khen ngợi cùng vinh dự mà kiêu ngạo nghênh ngang.

Không sợ khổ cực, không quên sơ tâm.

Dĩ nhiên những đánh giá này là lúc Tô Hữu Bằng vẫn chưa quen biết với Vương Thanh mà đối với hắn đánh giá.

Mấy năm trước, Tô Hữu Bằng từng đạo diễn một bộ phim. Vai nam thứ là một cao thủ võ lâm mang trên người huyết hải thâm cừu. Cảnh diễn cũng không nhiều lắm nhưng vẫn rất cần khảo nghiệm kĩ năng diễn xuất. Đùng một cái, nam diễn viên diễn vai này lại bỏ vai không chịu diễn nữa, tạm thời anh biết tìm một diễn viên khác thích hợp ở đâu chứ? Bối cảnh, địa điểm, diễn viên quần chúng, cái nào mà không cần tiền? Dựng cảnh một ngày lại hao phí một phần tiền, Tô Hữu Bằng buồn bực đến mất ngủ, tạo đủ các loại quan hệ tìm người phù hợp, rồi lại bàn bạc thù lao.

Vương Thanh cứ như vậy mà chủ động tìm đến.

“Nếu như anh cảm thấy em thích hợp thì chọn em đi. Em cũng không cần tiền thù lao, em chỉ là muốn giúp anh.”

“Tại sao lại muốn giúp tôi?” Tô Hữu Bằng kinh ngạc.

“Bởi vì người yêu của em thích anh.” Vương Thanh cười ôn nhu, đáy mắt phảng phất chút ấm áp, làm cho ngày đông thời tiết lạnh lẽo tựa như là đang nở hoa.

Tô Hữu Bằng buồn cười.

Ý niệm của Vương Thanh thật ra rất đơn giản, bộ phim mà Tô Hữu Bằng làm đạo diễn, Đại Vũ nhất định sẽ đi xem, cho dù là bị lộ mặt cũng nhất định sẽ xem.

Vương Thanh quả thật không thua thiệt khi được gọi là vua biến mặt, Tô Hữu Bằng có đôi lúc nhìn vẻ mặt thay đổi của Vương Thanh mà cũng tưởng bản thân đã nhận lầm người.

Nhưng kỹ thuật diễn xuất của Vương Thanh quả là rõ ràng, rất xứng đáng cho một tràn pháo tay.

Sau khi bộ quay đóng máy, về sau này Tô Hữu Bằng thường tìm đến Vương Thanh diễn cho phim mình. Dù là Vương Thanh đang trong lệnh cấm diễn, hắn cũng sẽ tận lực đến giúp Tô Hữu Bằng.

Nhưng một Vương Thanh nghe lời như thế cũng có lúc khiến cho Tô Hữu Bằng cảm thấy nhức đầu.

“Vương Thanh, An Ninh sẽ đeo dây treo bay xuống từ nóc nhà, cậu đứng ở đây trên đất ôm lấy cô ấy là được rồi.”

“Vương Thanh, cậu không chịu đưa tay ra thì làm sao cô ấy có thể xuống a! ”

NG mấy chục lần, Tô Hữu Bằng rốt cuộc không thể nhịn được nữa mà hô to.

Vương Thanh là một người rất chuyên nghiệp, bất kể vai diễn có hình tượng gì cũng có thể nhiệt huyết mà diễn đến hoàn mỹ, nhưng chỉ khi có tiếp xúc thân thể với diễn viên nữ thì sẽ khiến cho hắn cứng người mất tự nhiên.

“Bằng đạo, cảnh này không thể tìm thế thân được sao?”

Vương Thanh cau mày, một thân phòng bị.

“…” Tô Hữu Bằng cho Vương Thanh một ánh mắt xem thường thật lớn. Một người theo đuổi chủ nghĩa hoàn mĩ như anh thì làm sao sẽ để cho Vương Thanh dùng thế thân, huống chi đây cũng không phải là dùng thân thể đánh nhau, nguy hiểm đến tính mạng, chẳng qua chỉ là để bạn diễn nữ An Ninh dựa vào ngực cậu ta một lúc thôi mà!

“Em để cô ấy dựa trên người, em sẽ không sống được.” Một lát sau, Vương Thanh thở dài cho Tô Hữu Bằng một câu giải thích.

“…” Có gì mà không sống được? An Ninh người ta nước da trắng trẻo, dung mạo đứng trong hàng ngũ top minh tinh, mặc đồ cổ trang thì toát lên khí chất thoát tục, còn được gọi là võ lâm đệ nhất mỹ nhân. Vừa nghe cậu nhận diễn phim của tôi thì lập tức chủ động liên lạc đến thử vai, vậy Vương Thanh cậu ủy khuất ở chỗ nào chứ? “Cậu không chịu giúp đem cô ấy xuống thì sẽ trông không tốt lắm đâu?”

“Em sợ cô ấy đập vào người em.”

“…”

Vương Thanh cậu thật quá đáng, cậu xem khuôn mặt nhỏ nhắn của An Ninh người ta bị cậu nói đến thành lúc đỏ lúc trắng.

Người ta có thể nặng bao nhiêu a? Bị cậu nói tới giống như là một người có thân hình khổng lồ vậy.

Người ta là nữ thần hâm mộ cậu lâu như vậy, không kêu cậu lấy lòng theo đuổi người ta mà cậu còn ở đây la ó, đủ loại chê bai, đủ loại xa cách, đủ loại mặt lạnh không chịu để ý đến người ta.

Nội tâm Tô Hữu Bằng có một loại cảm giác muốn phun tào.

Mà Vương Thanh lại nhớ đến một màn kia của nhiều năm trước đây.

Nhà sản xuất từng hỏi hắn.

“Tại sao chỉ có mình Đại Vũ là có thể vững vàng ở trên người cậu, trong khi những người khác lại không thể?”

“Bởi vì người khác không giữ vững được tôi liền ném họ xuống, còn em ấy không giữ vững được, đạp trúng người tôi, tôi cũng không dám làm em ấy ngã, hiểu không?”

Đại Vũ, người anh có thể ôm ở trong ngực chỉ có thể là em.

Cho nên, em phải mau quay trở lại, để cho anh ôm em một cái có được hay không?

Dù sao nhắc tới cũng cảm thấy kỳ quái, quan hệ giữa Tô Hữu Bằng cùng Vương Thanh ngày càng khắn khít đến không có rào cản, bởi vì họ lại hợp tác chung một lần nữa. Lúc đầu còn tưởng rằng Vương Thanh ở độ tuổi thành niên như vậy lại có thể có được bộ dáng thành thục trầm ổn. Càng về sau càng thân thuộc nhau mới biết được, thì ra Vương Thanh chỉ là một tiểu quỷ ngây thơ vô cùng trẻ con.

Nhất là sau này khi Phùng Kiến Vũ đã trở về nước.

Đúng nha, Tô Hữu Bằng có biết đến đứa trẻ tên Phùng Kiến Vũ này.

Mặc dù Phùng Kiến Vũ một mực ở nước ngoài phát triển chưa có lần nào trở về nước đóng phim, nhưng danh tiếng của cậu ở thị trường phim ảnh không phải là không có ảnh hưởng đến Tô Hữu Bằng.

Tô Hữu Bằng từng xem qua rất nhiều phim của Phùng Kiến Vũ, cũng đọc qua rất nhiều bài báo truyền thông đưa tin nói rằng mình chính là thần tượng của Phùng Kiến Vũ.

Tô Hữu Bằng lúc ấy liền yên lặng suy nghĩ, sớm muộn sẽ có một ngày, anh sẽ để cho Phùng Kiến Vũ đảm nhiệm vai nam chính trong phim điện ảnh của mình.

Sau đó lúc Vương Thanh tự mình tìm đến muốn giúp Phùng Kiến Vũ giành được vai trong phim《 Ỷ thiên đồ long ký 》, mang theo một loại ánh mắt cấp bách cùng hi vọng, bản thân tựa hồ kinh hỷ nghĩ đến điều gì đó, liền lập tức đem “ Vương Thanh Phùng Kiến Vũ ” cùng nhau lên mạng tìm kiếm, phảng phất hết thảy đều có câu trả lời.

Tại sao Vương Thanh lại chấp nhận diễn phim điện ảnh của anh mà không cầu hồi báo.

Tại sao lại không chịu cùng diễn viên nữ diễn cảnh mập mờ.

Tại sao lại rất ghét cùng nữ minh tinh tiếp xúc thân thể.

Tại sao đối với mình lại rất kính trọng, vô cùng thích mình lựa chọn kịch bản đề tài võ hiệp.

Chính là bởi vì một người.

Phùng Kiến Vũ.

Tô Hữu Bằng thở dài.

Thế giới không thể lại có thêm một **Trương Quốc Vinh.

Nguyện hai người sẽ không có kết quả giống như **Ca Ca.

( Ca Ca chính là tên mọi người thường hay gọi Trương Quốc Vinh)

Nguyện hai người sẽ không vì thế tục mà chùn bước.

Nguyện hai người cuối cùng sẽ có được hạnh phúc.

//

Phòng diễn tập.

“Hô … hô … hô …”

Phùng Kiến Vũ đang nhắm mắt điều chỉnh hô hấp, cảm giác tim mình như sắp nhảy lên đụng tới cổ họng rồi.

Vương Thanh liền mặt cưng chìu ở một bên nhìn Đại Vũ khẩn trương đến không thể kiềm chế lại được.

“Nhìn em giống như là đang rất sợ hãi nha! ”

Vương Thanh đưa nước qua cho Đại Vũ, vừa đùa giỡn cười nói.

Ngay lúc này Tô Hữu Bằng cũng vừa lúc cầm kịch bản đẩy cửa đi vào.

“Em cho anh ăn tát bây giờ! ” Phùng Kiến Vũ vẫn không có mở mắt ra, cực kỳ thuận tay mà tát nhẹ cảnh cáo Vương Thanh.

“…” Tô Hữu Bằng lúc đầu có chút sửng sốt rồi sau đó không nói gì, cuối cùng lại bị phương thức sống chung của Đại Vũ cùng Vương Thanh chọc cười “Phùng Kiến Vũ, xin chào, tôi là Tô Hữu Bằng. ”

Nghe thấy nam thần mang theo nụ cười mở miệng nói với mình, Phùng Kiến Vũ trong nháy mắt liền hoảng sợ đến trợn to mắt.

“Tô Tô Tô Tô …” Đại Vũ đột nhiên biến thành cà lăm.

“Hữu Bằng” Vương Thanh sắc mặt thâm trầm tiếp lời.

Làm sao bây giờ, vợ mình ngay trước mắt mình đối mặt với một người đàn ông khác mà si mê.

Đứng ở một bên.

Lo lắng đến sốt ruột.

______________________________

Trương Quốc Vinh là nam diễn viên, ca sĩ, nhạc sĩ nổi tiếng của Hồng Kông. Không chỉ sở hữu một sự nghiệp âm nhạc và điện ảnh thành công rực rỡ, Trương Quốc Vinh còn được biết đến như một trong những ngôi sao được yêu thích và có ảnh hưởng nhất tại châu Á. Anh đã bất chấp dư luận mà công khai mối tình đồng tính của mình với người bạn thân Đường Hạo Đức (Đường Đường). Vào ngày 01 tháng 04 năm 2003, không thể chịu được sức ép và chỉ trích từ dư luận, anh đã nhảy từ tầng 24 của khách sạn Mandarin, Hồng Kông tự sát.