Thanh Xuân

Chương 39: Sau phẫu thuật




Cố Ngự Lâm ngồi ngơ ngác thật lâu trước phòng cấp cứu.

Khi Tống Hàng Hàng đẩy bé gái kia ra, Cố Ngự Lâm ngồi ở nơi xa không kịp xông tới, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ngã xuống, ngất đi, sau đó lo lắng ôm cô tới một bệnh viện gần đây.

Đến bệnh viện, Tống Hàng Hàng được đưa vào phòng cấp cứu trước.

Mẹ của bé gái kia tạm thời đi mua thức uống cũng đã trở lại, vừa lúc nhìn thấy toàn bộ quá trình cứu con gái mình, giờ phút này trong lòng cô rất cảm kích, lại cảm thấy hết sức lo lắng.

Bé gái được Tống Hàng Hàng bảo hộ dưới thân, trên căn bản không có gì đáng ngại, đầu gối và khuỷu tay chỉ bị xước da, ở bên cạnh nhỏ giọng khóc nức nở mà thôi. Mẹ của đứa bé thỉnh thoảng cúi người xuống xoa xoa cánh tay rồi bắp chân con gái, thỉnh thoảng chắp tay trước ngực, sau đó lặng lẽ làm một chữ thập.

Nhìn Cố Ngự Lâm không nói lời nào, cô có lòng an ủi, nhỏ giọng mở miệng, "Chàng trai trẻ, ở hiền gặp lành, yên tâm đi, cô ấy nhất định sẽ không có chuyện gì."

Anh hơi gật đầu, trong lòng yên lặng cầu nguyện.

Chỉ mong… Chỉ mong… Hàng Hàng, ngàn vạn lần không được có việc gì…

Khi đèn phòng cấp cứu vừa tắt, Cố Ngự Lâm chợt đứng dậy, nhìn bác sĩ nam mặc áo blouse trắng bước ra.

"Bác sĩ… Cô ấy, cô ấy, như thế nào?"

"Nhanh lên, đi thăm cô một chút đi…" Bác sĩ lắc đầu một cái, xoay người rời đi.

Đây, đây là ý gì?!

Cố Ngự Lâm lảo đảo lùi lại một bước, mẹ bé gái sau lưng vội vàng đỡ anh.

Hàng Hàng… Hàng Hàng… Em sẽ không có việc gì, không nên làm anh sợ…

Anh đang muốn vọt vào phòng cấp cứu, mấy y tá lại đẩy băng-ca Tống Hàng Hàng đi ra từ phòng giải phẫu.

"Hàng Hàng! Hàng Hàng!" Cố Ngự Lâm xông lên trước, liều mạng gọi.

"Xin anh tránh ra một bên, bệnh nhân phải mau chóng đưa tới phòng bệnh."

Mấy y tá kia vừa nói vừa ngăn cản anh, anh đành chạy sát theo băng-ca.

Sau khi an trí phòng bệnh cho Tống Hàng Hàng xong, các y tá cũng ra khỏi gian phòng, Cố Ngự Lâm đi lên trước, đau lòng nhìn Tống Hàng Hàng chân bó thạch cao, sau đó nắm lấy tay cô thật chặt.

Tay của cô lạnh quá, lạnh đến lòng anh sợ hãi.

"Hàng Hàng, em, em làm sao vậy? Có đau ở đâu không?" Anh lo lắng mở miệng, cẩn thận từng li từng tí hỏi cô.

Tống Hàng Hàng mới vừa tiêm thuốc tê, lên này mới hoàn toàn tỉnh táo lại, mở mắt ra đã nhìn thấy Cố Ngự Lâm, lại nhìn thấy hai mẹ con sau lưng anh, trong lòng thê thảm, bất đắc dĩ nhắm hai mắt lại.

"Hàng Hàng! Hàng Hàng!" Cố Ngự Lâm thấy cô nhắm mắt, trong lòng gấp gáp, "Em đừng nhắm mắt, ngàn vạn lần không được nhắm lại! Có anh ở bên cạnh em đây, em nhất định không có chuyện gì, nhất định không có chuyện gì!"

Anh vội vàng chạy tới bên cạnh giường bệnh gấp rú nhấn nút, vừa hô to ra ngoài cửa: "Bác sĩ! Bác sĩ! Mau tới đây, các người mau tới đây!"

"Sao vậy?" Một y tá thâm niên đi vào, nói với Cố Ngự Lâm, "Sao lại gọi lớn tiếng như vậy?"

"Cô ấy, bạn gái tôi, cô ấy lại bất tỉnh, không mở mắt ra, cô ấy sao vậy?" Cố Ngự Lâm nói năng lộn xộn.

"Thuốc tê còn chưa hết tác dụng, lo lắng vớ vẩn cái gì?" Y tá kia xem thường, nói với anh, sau đó lại xoay đầu lại xem xét bệnh nhân trên giường, chợt đổi giọng nói, "Ai! Không biết thanh niên các cậu mắt mũi để đâu? Không phải cô gái này còn nguyên vẹn nằm đó sao? Mắt mũi để đâu vậy hả?"

"A?" Cố Ngự Lâm kinh ngạc quay đầu lại, quả thật, Tống Hàng Hàng đang mở to hai mắt nhìn anh.

Anh vội vàng lại gần, "Hàng Hàng, em sao rồi? Có phải khó chịu hay không? Rất mệt sao? Muốn ngủ không? Có đói không? Muốn ăn cái gì? Có muốn anh đi mua bây giờ không?"

Nghe mấy lời này, Tống Hàng Hàng càng thêm bất đắc dĩ, nhưng cũng không dám nói thẳng.

"Cái người này sao hỏi nhiều thế, muốn em trả lời câu nào trước…"

Nghe thấy giọng nói của cô, Cố Ngự Lâm kích động, "Hàng Hàng, em, em có thể mở miệng nói chuyện rồi hả? Không sao chứ? Bác sĩ nói, bác sĩ nói để anh nhanh chóng vào thăm em, em thật sự không có gì chứ?"

Không có việc gì? Không có việc gì mới lạ. Tống Hàng Hàng liếc mắt nhìn trời.

"Khụ khụ, không sao, thật sự không sao…" Cô khó nhịn xoay xoay người.

"Em ho khan à? Chuyện gì xảy ra? Bị cảm ư?"

Ách…

"Phốc…" Ở cửa chợt truyền đến một tiếng cười khẽ.

Cố Ngự Lâm quay đầu nhìn lại, là một y tá trẻ tuổi khác, hình như còn là một trong những người đẩy Tống Hàng Hàng vào.

Người nọ từ từ mở miệng, "Cô ấy à, không có việc gì đâu… Nhưng nếu thật sự có chuyện, cũng chuyện không liên quan cậu!"

Nghe lời này, Tống Hàng Hàng nhất thời đỏ mặt.

Vẫn đứng một bên người mẹ kia cũng mỉm cười, "Ha ha, chị biết rõ là chuyện gì rồi. Chàng trai trẻ, cậu ra ngoài trước đi, bạn gái của cậu, hiện tại không hoan nghênh cậu đâu! "

A?

Cố Ngự Lâm càng thêm nghi ngờ, quay đầu lại nhìn Tống Hàng Hàng, nhưng đối phương lại xoay mặt đi không thèm nhìn anh.

"Chàng trai trẻ, cậu đi ra ngoài trước đi, nếu không thì, dầu gì cậu cũng nên hỏi thăm cặn kẽ tình huống với bác sĩ, cũng đừng ở đây đoán mò lung tung, được không? " Người mẹ kia lại lên tiếng.

Anh do dự nhìn Tống Hàng Hàng, thấy cô không lên tiếng, anh từ từ đứng dậy, "Này, Hàng Hàng, anh đi ra ngoài tìm bác sĩ trước, em, cẩn thận nằm yên nhé."

Tống Hàng Hàng nhẹ nhàng gật đầu, anh mới cùng y tá ra khỏi phòng bệnh.

Anh vừa đi ra ngoài, Tống Hàng Hàng nhất thời thoải mái thở ra một hơi.

"Chị, chị…" Người mẹ kia vừa định nói chuyện, bé gái lại vượt lên trước đến trước giường cô, "Chị, rất đau sao?"

Cô cúi đầu khẽ cười “Bé à, chị không có việc gì, em có bị thương không? Khóc nhè đi?"

"Đâu có đâu!" Bé gái bĩu môi, "Hơn nữa em không phải là bé, chị không được phép gọi em là bé, em đã học mẫu giáo lớn rồi! Em được bốn tuổi rồi!"

"Ha ha, còn nói không phải bé? Bé nói cho chị, chị nên gọi bé bằng gì?" Tống Hàng Hàng sờ sờ đầu nhỏ của bé, nói.

"Em là Tiểu Tùy Phong!" Bé gái ngước đầu vui vẻ mà cười, "Chị đau nơi nào, Tiểu Tùy Phong xoa nhẹ cho chị, có được không? Mẹ xoa nhẹ cho em, em liền không đau!"

Nói xong, bé đưa bàn tay nhỏ bé ra, muốn đụng chân thạch cao của Tống Hàng Hàng.

"Tiểu Tùy Phong! Không được hồ đồ!" Mẹ của bé cưng chiều vỗ nhẹ tay bé, sau đó chân thành cúi đầu với Tống Hàng Hàng, "Cám ơn em! Cám ơn em đã cứu Tiểu Tùy Phong! Nếu nó không bướng bỉnh, cũng sẽ không hại em phải nằm tại đây."

"Chị, chị đừng như vậy!" Tống Hàng Hàng nhất thời ứng phó không kịp, nâng người muốn đỡ cô, "Chị, chuyện này em cũng có trách nhiệm, đứa bé không có sai, chị cũng đừng mắng nó."

Người mẹ kia nhẹ nhàng vuốt đầu bé gái, "Tiểu Tùy Phong, mau tạ ơn chị, chị là ân nhân của con đó."

Bé gái gật đầu, nắm tay Tống Hàng Hàng trịnh trọng mở miệng, "Chị, Tiểu Tùy Phong tạ ơn chị, sau này Tiểu Tùy Phong có kẹo, nhất định sẽ cho chị ăn!"

"Ha ha…" Tống Hàng Hàng không kìm được nở nụ cười, không nhịn được lại tiến lên trước hôn bé gái một cái, "Tiểu Tùy Phong nói ngọt như vậy, chị không cần ăn kẹo cũng rất vui vẻ, ha ha."

Người mẹ kia cũng cười theo, sau đó nhẹ nhàng tiến lên bắt lấy tay Tống Hàng Hàng:

"Em là… bất tiện đi? Gấp đến hoảng sợ? Chị đưa em vào?"