Thắp Đèn Ngắm Lưỡi Dao

Chương 31: Lễ vật tạ ơn




Long Kỉ Uy sải bước xuyên qua hành lang, lão Long lắc đầu vẫy đuôi bay theo đằng sau, có mấy lần muốn nhào lên đùi hắn, đều bị hắn không chút lưu tình một cước đá văng ra.

Cứ như thế ba lần bốn lượt, mặt mày lão Long có điểm không nhịn được, vừa thẹn vừa giận lại mất tinh thần, không thể kiềm chế mà phát ra mấy tiếng kêu gào chít chít quái dị, muốn dùng cái sừng dài nhọn trên đầu đâm vào chân Long Kỉ Uy. Nhưng còn chưa kịp đâm, Long Kỉ Uy đã đột nhiên quay đầu lại, dùng Miêu ngữ lãnh khốc trách mắng một tiếng, khiến lão Long sợ tới mức co rụt đầu, thân thể dài hơn hai thước ủy ủy khuất khuất cuộn lại thành một khối.

Lão Vu đúng lúc mở cửa phòng tư liệu bước ra, nhất thời hít vào một ngụm khí lạnh: “Sao lại biến lớn đến mức này?”

Long Kỉ Uy lạnh lùng đáp: “Ăn mấy thứ dơ bẩn.”

Lão Long tựa hồ có thể nghe hiểu lời hắn nói, xấu hổ ‘chít chít’ hai tiếng.

Lão Vu kinh ngạc hỏi: “Cậu cho nó uống máu? Cái này chắc phải ăn hết cả một người sống mới biến lớn được như vậy!?”

“Không phải người sống, không phải hoàn chỉnh, cũng không phải tôi đút nó.” Long Kỉ Uy hoàn toàn không đếm xỉa đôi mắt đã sắp lọt ra ngoài của lão Vu, quay đầu lạnh lùng nói với lão Long: “Trước khi tiêu hóa xong không cho phép mày đụng vào người tao.”

Lão Long xìu xuống, chít chít mấy tiếng, chậm rãi bay tới góc tường, cuộn thành một đống không nhúc nhích.

Long Kỉ Uy nửa điểm thương hại cũng không bố thí, trước ánh mắt ai oán của lão Long không hề quay đầu lại, tiêu sái bỏ đi.

Ngày đó ở đường núi quốc lộ, trợ thủ tâm phúc đứng chờ dưới thang lầu, vừa nhìn thấy Long Kỉ Uy lập tức nghênh đón, thấp giọng nói: “Long xử, ả đàn bà kia đã đem tới đây trông chừng, ngài tính làm sao bây giờ? Cứ giữ lại như vậy, lỡ đâu Hàn gia phát hiện…”

“Hại phụ nữ mang thai rất tổn âm đức, cứ giữ lại trước đi.”

Tên thuộc hạ gật đầu một cái: “Vâng, ngoài ra còn có một chuyện khác. Hàn tư lệnh từ Đài Châu chuẩn bị khởi hành quay về Bắc Kinh, đoán chừng hai ngày nữa sẽ xuất phát. Ngài có bước tiếp theo cho kế hoạch không?”

Long Kỉ Uy không dừng bước, đi ngang qua người hắn, cũng không quay đầu lại cười nhạt một tiếng: “Chuyện Hàn gia tạm thời dừng ở đây, tôi còn có chuyện quan trọng hơn cần xử lý gấp…”

——

Hàn tư lệnh quay về Bắc Kinh chưa đến hai ngày liền đích thân gọi điện mời Sở Từ đến Hàn gia dùng một bữa cơm đạm bạc, lại đặc biệt dặn dò cái gì cũng không cần mang theo, người giúp việc trong nhà đã chuẩn bị sẵn cả mâm lớn thức ăn.

Sở Từ không tiện từ chối thẳng trước mặt lão nhân gia, trầm mặc một hồi cuối cùng vẫn đồng ý. Mặc dù ngữ điệu mười phần miễn cưỡng, nhưng Hàn lão tư lệnh cứ giả bộ như không biết.

Hàn Việt lúc này đã đi lại bình thường, vừa nghe nói phải dẫn Sở Từ về nhà dùng cơm, liền gấp đến độ cái gì cũng không để ý, vội vã dẫn Sở Từ ra phố nâng cấp quần áo đầu tóc, rồi thì mua lễ vật ra mắt cả nhà, cho Hàn lão tư lệnh cái gì cho Hàn phu nhân cái gì, cho lão đại cái gì cho vợ của lão đại cái gì… Cứ như thể dẫn nàng dâu mới về ra mắt cha mẹ chồng, thanh thế hết sức vang dội.

Mấy hôm nay sắc mặt Sở Từ rất mệt mỏi, trông như bị bệnh, lại kiên quyết không nói ra khó chịu chỗ nào, chỉ mỗi ngày ngồi ở sofa, ngẩn người nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ánh mắt kia khiến cho Hàn Việt nhìn thấy mà khó chịu trong lòng. Hắn vốn dĩ muốn nhân cơ hội này dẫn y dạo phố một vòng, thư giãn đôi chút, giải tỏa buồn bực tâm lý. Ai biết Sở Từ lại lười biếng, nhìn cái gì cũng nói tốt, hỏi y cái gì cũng chỉ gật đầu ừ ừ hai tiếng, tinh thần uể oải.

Hàn Việt có điểm nóng nảy: “Này Sở Từ, lần này em ghé nhà không giống lần trước! Lần trước tôi dẫn em về, còn lần này là lão gia tử đích thân mở miệng mời em, nếu trong lòng ông vui vẻ không chừng còn xem em như người nhà! Em vực dậy tinh thần một chút được không?”

Sở Từ ngồi trên chiếc ghế cao trước quầy trang sức, một tay ấn mạnh lên huyệt Thái dương, “Lần sau đi Hàn Việt, tôi thật sự không muốn di chuyển, lần sau rồi hẵng nói.”

Cơn tức của Hàn Việt nhất thời trào lên đỉnh đầu, vội vàng lẩm nhẩm mấy câu bình tĩnh bình tĩnh, khó khăn lắm hắn mới nén nhịn xuống được, gương mặt hiện ra nụ cười: “Nếu em không thoải mái, hay để ngày mai chúng ta đi tiếp?”

“Không phải, tôi chính là lười xử lý mấy chuyện này.” Sở Từ thở dài, thanh âm khàn khàn giống như ngủ không đủ giấc vậy, “Lần sau về nhà anh rồi hẵng nói, mai mốt khẳng định còn có cơ hội mà, đúng không?”

Hàn Việt vốn bị thái độ làm cho có lệ của y chọc điên, nhưng vừa nghĩ lại, liền hắc hắc cười rộ lên: “Lần sau!? Em cũng biết còn có lần sau à? Sớm thông minh như vậy có phải tốt hơn không, cứ khiến tôi bất an…”

Sở Từ cười khổ một tiếng, im lặng không nói.

Hàn Việt lại giống như uống trúng thuốc an thần, đột nhiên tâm tình trấn định, không kiên quyết kéo Sở Từ đi dạo phố, cũng không ép y phải mua đồ đạc này nọ. Đến cuối tuần lúc rời nhà, Sở Từ chỉ mang theo hai hộp thuốc lá xem như lễ vật, kia vẫn là do Hàn Việt đào trong nhà ra, từ mấy món quà tết người ta kính tặng hắn vào năm ngoái.

Cũng may Hàn lão tư lệnh không hi vọng Sở Từ có bao nhiêu coi trọng bữa cơm đạm bạc này, chỉ cần y chịu đến là tốt rồi.

Vị lão nhân trải qua hơn nửa đời phong sương tuyết vũ, dù sao cũng đã cao tuổi, vừa trông thấy Hàn Việt, nhất thời ba bước cũng thành hai bước xông đến, ôm chặt đứa con trai đứng trước mặt mình vào lòng, kích động đến mức nói không ra lời. Hàn Việt rất hiếm khi thấy người nhà đối với mình có hành động thân thiết như vậy, lập tức ngây ngẩn cả người, lắp bắp gọi một tiếng lão gia tử, lại cuống quýt kêu viên cảnh vệ mau chóng chạy tới dìu lão tư lệnh.

Hàn lão tư lệnh dùng sức vỗ vai con mình, lại ra lệnh cho hắn: “Xăn ống quần lên cho cha xem, chân bị thương thế nào rồi?”

Hàn Việt tươi cười vỗ lên chân mình, nói: “Vẫn còn xài tốt, vết thương đã liền da. Nhâm Gia Viễn nói trong thời gian ngắn chưa thể cử động mạnh, nhưng xương cốt phát triển rất tốt, qua một hai tháng nữa sẽ y như ngày xưa.”

Hàn lão tư lệnh liên tục gật đầu, thanh âm khàn khàn: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi…” Sau khi lặp lại vài lần theo bản năng, ông mới nhớ ra phải hỏi kỹ Hàn Việt chuyện xảy ra hôm ấy.

Kỳ thật chuyện này những người cần biết đều đã biết khá rõ ràng, Hàn lão tư lệnh bất quá chỉ muốn nghe chính miệng con trai mình kể lại một lần mà thôi. Đoạn tự thuật chủ yếu tập trung vào khoảng thời gian sau khi Hàn Việt bị thương được Sở Từ chăm sóc trong nhà y, kia quả thật là những ngày tháng tươi đẹp nhất, hạnh phúc nhất, trọn vẹn không sứt mẻ nhất trong cuộc đời Hàn Việt từ khi sinh ra đến giờ. Hiện giờ hồi tưởng lại, tự nhiên cũng tràn ngập cảm tình, thậm chí chuyện Sở Từ mỗi buổi tối pha cho hắn ly sữa đặc cũng bị thổi phồng đến mức cảm động vô cùng, làm Hàn lão tư lệnh nghe mà sửng sốt.

Hàn Việt nhìn xung quanh, thấy tất cả mọi người đều chuẩn bị dọn cơm, không ai chú ý tới bọn họ bên này, liền thở dài thấp giọng nói: “Bây giờ nhớ lại, trước kia đối với Sở Từ, con luôn muốn giận liền giận, chưa bao giờ biết khống chế một chút, có đôi khi mắng chửi cũng thật con mẹ nó khó nghe, không biết trong lòng y có phải còn hận con hay không? Lần này lúc ở trong sơn cốc, con cứ nghĩ con chết chắc rồi, y khẳng định sẽ bỏ rơi con một mình chạy trốn, ai ngờ y thế nhưng còn quay lại cứu con, đi một bước dìu một bước suốt hai tiếng đồng hồ, ước chừng hơn mười km. Nhâm Gia Viễn nói, sau đó vì cạn kiệt thể lực mà y hôn mê một ngày một đêm! Thời điểm ở nhà y dưỡng thương, con lại nghĩ trước kia con đối xử với y như vậy, hận không thể dùng dây xích sắt ràng buộc y, ai biết khi con thảm hại đến mức yếu ớt vô lực, bên cạnh con ngoại trừ y ra thì chẳng còn ai có thể trông cậy. Từ đầu tới cuối chỉ có y chăm sóc con, bầu bạn với con, cho con nơi ở, giúp con dưỡng thương chu đáo, trong khi chính y cũng bệnh nặng một trận. Cứ nghĩ đến y phải chịu đựng khó chịu mà làm này làm nọ cho con, con lại thấy bức rức vô cùng…”

Vẻ mặt Hàn lão tư lệnh chậm rãi trở nên nghiêm túc, gật đầu nói: “Sau này con phải đối xử thật tốt với người ta, cho dù đời này không hôn không thú, cũng không thể dễ dàng cô phụ ân tình của người ta dành cho con!”

Hàn Việt cười rộ lên: “Con biết rồi! Thật ra con người y không tệ, chỉ là hơi có điểm trầm mặc, tâm tình cũng không được tốt lắm. Con tính chờ xong chuyện này sẽ dẫn y ra nước ngoài dạo chơi một vòng. Con người mà, hiểu nhiều biết rộng, lòng dạ tự nhiên cũng thoải mái hơn. Gần đây đi làm y cũng thấy lười, có thể do áp lực công việc quá lớn nên sinh ra chán nản, cùng lắm thì sau này bảo y từ chức, ở nhà muốn làm gì thì làm cái đó, con nhất định ủng hộ hết mình, chỉ cần y vui vẻ là được.”

Hàn lão tư lệnh cười khẽ, xoa đầu Hàn Việt: “Tiểu tử thối, nếu lúc trước con thích phụ nữ, hiện tại đâu có nhiều phiền phức như vậy! …Bất quá thôi cũng được, chờ anh con quay về Bắc Kinh, chúng ta cuối năm đoàn tụ một lần, xem như chính thức coi y là người trong nhà, từ nay về sau cha cũng hoàn toàn chấm dứt ý định giới thiệu đối tượng cho con.”

Hàn Việt đang vui vẻ lắng nghe, đột nhiên nghĩ ra điều gì, “À” một tiếng hỏi: “Sao lúc này lão đại lại dẫn người tình đi chơi? Cô gái kia không phải nghe nói đang mang thai sao, trời lạnh thế này còn đi đến Cửu Trại Câu?”

“Cha làm sao biết được! Cái thằng đó đúng là không thể tưởng tượng nổi! Hôm ấy mẹ con vừa nghe nói liền nổi nóng, gọi di động cho nó lại không được, trước sau không có tín hiệu, cũng không biết đang chơi cái trò quái quỉ gì!” Hàn lão tư lệnh cố gắng kiềm chế, rốt cuộc nhịn không được thở dài, nói: “Đều do năm đó cha không quan tâm chuyện trong nhà, mẹ con lại hết mực thương yêu con trai, đem nó nuông chiều đến mức không biết trời cao đất rộng…”

Đột nhiên trong lòng Hàn Việt nổi lên nghi ngờ, tựa như cảm thấy có chỗ không hợp lý nhưng tạm thời lại không nói ra được đến tột cùng là làm sao. Cứ do dự như vậy một lúc, người giúp việc bên trong đã bước ra gọi: “Báo cáo thủ trưởng, bàn ăn đã dọn xong! Phu nhân nói mau ra dùng cơm!”

……

Hàn Cường không có ở nhà, trên bàn cơm chỉ có vợ chồng tư lệnh cùng vợ Hàn Cường tiếp khách, thế nhưng lại bày một bàn lớn toàn sơn trân hải vị, bàn tiệc thịnh soạn đến mức có thể mời cả mười người cùng ăn.

Hàn lão tư lệnh có phần cao hứng, còn khui luôn bình rượu Mao Đài năm 84. Sở Từ là kiểu người một giọt rượu cũng không chạm tới môi, nay đành thức thời uống hơn nửa ly rồi mới đặt xuống.

Tửu lượng của Hàn gia gia chính là được tôi luyện trong quân đội, bình thường đều tự hào uống rượu như uống trà, rất nhanh ta một chén ngươi một chén uống hơn nửa bình, hai người đều mặt mày sáng láng tinh thần phấn khởi, một chút men say cũng không có. Khi uống đến cao hứng, Hàn Việt còn đòi cụng ly với Sở Từ. Y không lay chuyển được hắn, đành cụng ly với hắn, nhấp một ngụm nhỏ tượng trưng.

Hàn lão tư lệnh nhìn thấy thì cười híp cả mắt, nâng cao ly rượu lên, nói: “Tiểu Sở, lão nhân tôi cũng mời cậu một ly. Nếu cậu không giúp Hàn Việt, có khả năng nó căn bản không qua nổi một kiếp này, tôi và mẹ nó phải kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh. Tôi biết cậu chưa hẳn thật lòng xem tôi như trưởng bối, nhưng tôi thật lòng xem cậu như con cháu trong nhà. Nếu cậu nể mặt lão già tôi, ly rượu này cậu nhất định phải uống!”

Sở Từ không nói gì, giơ ly rượu lên cụng ly với ông, một ngụm uống cạn sạch.

Hàn Việt ở bên cạnh hết nhìn Sở Từ lại nhìn sang cha mình, mặt mày tươi tỉnh như hoa.

Hàn lão tư lệnh cũng một ngụm uống cạn ly rượu, lại tự mình gắp một đũa thức ăn cho Sở Từ, nói: “Lão già tôi lăn lộn trong quân đội mấy chục năm, vẫn luôn có thù báo thù, có ân báo ân. Lần này cậu cứu Hàn Việt, trong lòng tôi thật sự rất cảm kích cậu, dù sao cũng phải lấy thứ gì ra cám ơn cậu mới được…”

Ông còn chưa dứt lời, đã bị Sở Từ cắt ngang: “Ngài quá khách sáo rồi.”

Khác với Hàn lão gia tử, thanh âm Sở Từ nói chuyện rất thản nhiên, nghe ra tâm tình không hưng phấn lắm, thậm chí còn có cảm giác lãnh đạm xa cách.

Nếu đầu óc Hàn Việt lúc này tỉnh táo hơn một chút, có thể phát hiện Sở Từ kỳ thật không hòa nhập vào bầu không khí của Hàn gia. Tuy y ngồi ở chỗ này, lại giống như có một tấm khiên vô hình ngăn cách y cùng tất cả mọi người, đem một mình y phong tỏa trong thế giới băng lãnh.

Biểu hiện của y thật ra rất rõ ràng, nhưng Hàn Việt đã uống khá nhiều, trong lòng lại tràn ngập vui sướng khoái hoạt, chỉ thấy Sở Từ càng nhìn càng yêu, hoàn toàn không phát hiện ra điểm dị thường.

“Đây không phải khách sáo, đây là lời thật lòng của tôi. Đối với hai đứa con tôi, tôi cũng nói y như vậy, có ân báo ân, có oán báo oán, đó là thái độ đối nhân xử thế cần thiết!” Hàn lão tư lệnh đặt ly rượu xuống bàn, mỉm cười nhìn về phía Sở Từ, trong mắt đều là ý tứ yêu thương vui vẻ: “Tôi cũng không biết cậu thích cái gì thiếu cái gì, như vậy đi, nếu cậu có yêu cầu nào, cậu cứ nói với tôi. Chỉ cần tôi có thể làm chủ, tôi nhất định cố gắng thay cậu làm chủ, cậu thấy thế nào?”

Bàn tay cầm đũa của Sở Từ thoáng chốc hơi run rẩy một chút. Nhưng đó chỉ là chuyện xảy ra trong nháy mắt, bởi vì ngay kế tiếp y đã vững vàng đặt đôi đũa xuống, biểu tình bình thản trước sau như một, thanh âm cũng nhẹ nhàng: “Mặc kệ tôi có yêu cầu gì đều có thể nói ra sao?”

Hàn lão tư lệnh nghiêm túc nói: “Chỉ cần Hàn gia chúng tôi có thể làm!”

Sở Từ bình thản nhìn Hàn lão tư lệnh, phảng phất như đang đắn đo xem nên lựa chọn từ ngữ thế nào, sau một lúc lâu ánh mắt mới chuyển sang Hàn Việt, chằm chằm nhìn hắn mấy giây không chớp.

Ánh mắt y không có gì khác lúc bình thường, điều kỳ lạ duy nhất chính là, suốt thời gian này y cứ luôn lười biếng không vực dậy nổi tinh thần, hiện tại ngước nhìn Hàn Việt lại đặc biệt tỉnh táo trầm ổn.

Đôi mắt Sở Từ không mang theo nửa điểm cảm tình, chỉ đơn thuần như đang nhìn người qua đường, khiến cho Hàn Việt nảy sinh dự cảm bất an trong lòng.

Không đợi hắn kịp phản ứng, Sở Từ đã quay sang Hàn lão tư lệnh, thanh âm rõ ràng mà hòa nhã, lại nhấn mạnh từng chữ để tất cả mọi người đều nghe thấy rành mạch: “–Hàn tư lệnh, tôi cùng Hàn Việt sống chung hai năm, hai năm này đã phá nát tất cả sức khỏe cùng tinh thần tôi. Tôi cảm thấy chán ghét sâu sắc, không muốn tiếp tục như vậy nữa…”

Y dừng một chút, nói rõ từng chữ một: “Hàn Việt, chúng ta chia tay đi.”