Thắp Đèn Ngắm Lưỡi Dao

Chương 37: Lần lấy máu cuối cùng




Hai ngày nay Sở Từ thật tình là có điểm buồn bực. Đơn xin từ chức của y vốn đã nộp xong, mọi thủ tục trên cơ bản đều hoàn tất, chỉ cần ngồi yên trong nhà chờ tin. Không ngờ hôm nọ tổng giám Lưu lại gọi điện tới, vừa lau mồ hôi vừa cười hì hì giải thích với y, đưa ra lý do thoái thác rằng thủ tục từ chức có vấn đề, lúc trước bị lẫn lộn một chút kỳ hạn hợp đồng, trước mắt y tạm thời chưa thể hoàn toàn xin nghỉ. Đương nhiên, không muốn đi làm cũng không sao, y cứ việc ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, chờ cấp trên đưa chỉ thị xuống rồi tính tiếp.

Sở Từ thật ra cũng không vội rời khỏi Bắc Kinh, y chính là không muốn đi làm, không muốn tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Từ lúc không cần đi làm, mỗi ngày y đều ở trong nhà chơi game, xem phim, mấy quyển sách chuyên môn không hợp khẩu vị ngày xưa, y một chữ đều không thèm nhìn tới.

Cuộc sống của y trở nên vô cùng đơn giản, mỗi ngày ngủ thẳng giấc cho đến khi muốn thức, tùy tiện ăn thứ gì đó, kế tiếp lại mở máy tính mở TV, cả căn nhà hết sức náo nhiệt, riêng y một mình lẳng lặng ngồi trước máy tính. Có đôi khi y sẽ duy trì tư thế này cả ngày không di chuyển, chơi đủ loại trò chơi, xem đủ loại phim ảnh. Lúc đói bụng thì hâm nóng sủi cảo đông lạnh, lúc mệt mỏi thì lên giường ngủ một giấc.

Mấy chiếc áo sơ-mi được cắt may hoàn hảo y đều không hề mặc nữa, tùy tiện ném vào tủ quần áo. Vì muốn được tự do trong nhà, y đi mua mấy cái áo thun ba lỗ, áo lót lông cừu lẫn quần vải rộng thùng thình, cả ngày thoải mái thảnh thơi.

Đối với tương lai y chẳng có chút tính toán nào, hoàn toàn là sống hôm nay không nghĩ tới ngày mai. Có một lần y tâm huyết dâng trào dự định đặt vé máy bay về Quý Châu, không ngờ tổng giám đốc Lưu gọi điện tới chưa lâu, bên công ty đặt vé cũng gọi tới xin lỗi y rằng thủ tục xảy ra chút vấn đề, vé máy bay của y tạm thời không đặt được. Tính cách Sở Từ khá ôn hòa, vốn không phải kiểu người có thể giáp mặt tranh cãi với người ta, khi nhân viên công ty thành khẩn bồi tội, y cũng chỉ đành phẫn nộ cúp máy.

Bắt đầu từ ngày đó, nếu không tính đến quãng đường ngắn ngủi hơn mười phút bước xuống siêu thị dưới lầu mua đồ ăn, y đã hơn một tuần liền không bước ra khỏi cửa. Y đói bụng sẽ không nhóm lửa nấu cơm, khắp nơi trong nhà toàn là đồ ăn vặt; tóc dài cũng lười cắt, mặc kệ nó che phủ đôi tai, có vài sợi còn rũ xuống che khuất luôn đôi mắt.

Cuộc sống như vậy cứ kéo dài liên tục không biết bao nhiêu ngày, cho đến một hôm khi Sở Từ mở cửa, bỗng nhiên nhìn thấy Hàn Việt đang đứng ngay ngoài cửa.

Lần này hắn không phải nhìn trộm, mà là chủ động tìm tới, bàn tay còn đang duy trì tư thế muốn gõ cửa.

Sở Từ mặc áo thun vải màu trắng, quần dài ở nhà màu xám nhạt, trong tay cầm theo túi rác, ngây ngốc nhìn chằm chằm Hàn Việt, sửng sốt hết mấy giây. Từ khi xuất viện tới nay, y chưa từng gặp người đàn ông này, có cảm giác Hàn Việt đã khác xưa rất nhiều, giống như khí chất trở nên uy nghiêm trầm tĩnh hơn, là một loại cảm giác tương tự Hàn lão tư lệnh.

Mặc dù trước kia hắn cũng rất oai phong, nhưng luôn luôn có chút ương ngạnh cùng táo bạo, không thể nói rõ tại sao bây giờ không còn loại cảm giác ấy nữa. Sở Từ muốn nhớ lại một chút bộ dáng của Hàn Việt trước kia, nhưng cỡ nào cũng không thể nhớ ra, tựa như có sương mù mông lung bao phủ. Có lẽ từ rất lâu rồi, y chưa từng nghiêm túc quan sát Hàn Việt.

Y mỗi lần nhìn thấy người đàn ông này, vẫn luôn đi kèm theo áp lực, bạo lực, thù hận cùng thống khổ, bất tri bất giác sinh ra bản năng lẩn tránh, dần dần không còn nhớ rõ ngũ quan trên gương mặt hắn cụ thể ra sao.

“Anh tới đây có chuyện gì không?” Sở Từ đem túi rác nặng trịch đổi sang tay kia, sau đó cất tiếng hỏi.

Hàn Việt chưa từng nhìn thấy bộ dáng thanh thản mà lười nhác của Sở Từ khi ở nhà như vậy, nhất thời hơi sửng sốt, ánh mắt cứ dán chặt vào nơi cổ áo thun rộng thùng thình suốt mấy giây không chịu rời đi, toàn bộ lý do thoái thác đã chuẩn bị sẵn đều biến mất sạch sẽ: “Ừm, tôi muốn đến xem… xem em gần đây thế nào…”

Sở Từ thuận tay đóng cửa lại: “Tôi rất tốt, anh có thể đi rồi.”

“Khoan đã!” Hàn Việt nhanh chóng chặn cửa, một nửa cơ thể cũng chen vào.

Sở Từ bị hành động của hắn làm cho phải lui về sau nửa bước, thanh âm không tự chủ mà cao hẳn lên: “Hàn Việt, rốt cuộc là anh muốn làm gì?”

Khí lực của Hàn Việt dù sao cũng khá lớn, cánh cửa bị hắn đẩy ra hơn phân nửa, một tay liền nắm lấy túi rác trên tay Sở Từ, mỉm cười cầu tài: “Tôi không phải chỉ muốn giúp em đổ rác sao? Tuy rằng chúng ta đã chia tay, nhưng chẳng phải có câu nói gì ấy nhỉ… Chia tay rồi vẫn có thể làm bạn bè! Chúng ta ít nhiều gì cũng sống vui vẻ suốt hai năm đúng không, nếu như ngay lập tức không nhìn mặt nhau nữa, chẳng phải rất vô lý?:Khoan khoan khoan, em đừng dùng loại ánh mắt đó nhìn tôi, tôi chỉ là nghe nói gần đây em đã từ chức, vậy nên tôi rất lo lắng cho cơ thể em, muốn tới đây nhìn em một cái mà thôi… Tôi thật sự không có ý gì khác.”

Hắn một tay đoạt lấy túi rác, Sở Từ lại trốn tránh không chịu đưa, kết quả hai người một giành một kéo, túi rác kia phút chốc vỡ tan, ‘phịch’ một tiếng bao bì thức ăn vặt cùng sủi cảo đông lạnh rơi đầy trên mặt đất.

Vị trí này tương đối trùng hợp, một nửa số rác rơi xuống sàn nhà, nửa còn lại rơi ra bên ngoài khung cửa. Sở Từ theo phản xạ có điều kiện nhẹ buông tay, Hàn Việt liền nhân cơ hội này đẩy cửa ra giữ chặt: “Không sao, không sao đâu! Đừng hoảng hốt, để tôi thu dọn!”

Sở Từ cau mày, không nói tiếng nào đi vào phòng bếp lấy cây chổi cùng đồ hốt rác, ‘rầm’ một tiếng ném thẳng xuống đất.

Hàn Việt vội vã ân cần cúi người quét dọn, vừa lùa hết đống rác dưới đất vào đồ hốt rác, vừa ngẩng đầu nhìn Sở Từ lấy lòng. Sở Từ không muốn bị hắn nhìn, lại không thể đóng cửa, đành phải xoay người đi nhanh vào thư phòng, đóng sầm cửa lại.

Y như vậy, kỳ thật càng giúp cho Hàn Việt thêm phần tự do — người này vì thế vô cùng yên tĩnh bỏ hết rác vào bao, đi xuống dưới lầu ném vào thùng rác, lại quay lên nhà, đi dạo hết các phòng, rốt cuộc gõ cửa thư phòng hỏi: “Tại sao em suốt ngày chỉ ăn đồ ăn vặt? Không ăn cơm đàng hoàng ư?”

Trong thư phòng im lặng một lát, kế tiếp liền vang lên tiếng DVD với âm lượng lớn nhất.

Hàn Việt khẽ mỉm cười, tuy rằng nụ cười kia thoạt nhìn có chút bi thương.

Hắn quay lại phòng bếp, chỉ chốc lát sau đã nấu xong hai món rau xào, vứt bỏ phần cơm đặt trong tủ lạnh không biết bao lâu, rồi dùng tôm đông lạnh cùng rau xanh nấu một nồi cháo. Tuy là thiếu mất những nguyên liệu nấu ăn tốt nhất, nhưng hai món rau xào kia cũng rất mới mẻ. Hàn Việt dọn chén đũa lên bàn, rồi dùng sức gõ cửa thư phòng, nói: “Sở Từ! Đi ra ăn cơm!”

Lúc này tuy là giờ cơm, nhưng Sở Từ mỗi ngày đều ngủ thẳng giấc cho đến khi nào muốn thức, cho nên giờ giấc ăn cơm đều tùy tiện, hiện tại không thấy đói chút nào, cứ ở yên trong thư phòng làm bộ không nghe.

Hàn Việt lại dùng sức gõ cửa thêm hai cái nữa, lớn giọng nói: “Nếu em không ra tôi sẽ đá cửa! Em cũng biết tôi rất vô lại, tôi nói được làm được…”

‘Rầm’ một tiếng cánh cửa mở toang, Sở Từ lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm.

“Tôi nói giỡn thôi mà.” Hàn Việt hạ giọng, hơi nước bốc lên từ những đĩa thức ăn khiến cho gương mặt hắn mơ hồ không rõ, nhìn qua thế nhưng hết sức dịu dàng, thậm chí còn có nét ôn nhu, “…Tôi sẽ không làm càn như vậy nữa.”

Sở Từ nhíu chặt lông mày, sau một lúc lâu mới hỏi: “Anh đến đây là vì muốn nấu một bữa cơm cho tôi? Vậy hiện tại anh nấu xong rồi, có thể đi.”

Hàn Việt chậm rãi bưng mâm thức ăn đặt lên đầu tủ nhỏ gần cửa thư phòng, cúi đầu không nói tiếng nào, khiến người ta nhìn thấy mà hết sức khó chịu trong lòng.

Sở Từ cáu kỉnh bất an đi xung quanh hai vòng, rốt cuộc dừng lại chỉ vào hắn: “Chúng ta không còn liên quan gì với nhau.”

Hàn Việt im lặng không lên tiếng.

“Anh đã nói sau này không tới tìm tôi nữa.”

Hàn Việt vẫn trầm mặc đứng yên.

“Anh có thể chấm dứt chuyện không có việc gì liền chạy đến đây không? Anh như vậy khiến tôi thật sự rất sợ hãi! Vừa trông thấy anh, tôi liền nhớ lại trước đây anh đạp cửa nhà tôi, còn dùng còng tay để còng tôi! Cho dù chia tay, chúng ta cũng không thể trở thành bạn bè! Anh cả đời này không xuất hiện trước mặt tôi chính là an ủi lớn nhất dành cho tôi. Tôi cam đoan tới bữa cơm sẽ ăn nhiều hơn hai chén, còn có thể sống lâu hơn hai năm!”

“…” Hàn Việt há hốc mồm, muốn nói gì đó nhưng lại không thể nói ra được, cổ họng khô khốc, lại có chút chua xót, tựa như đang mắc nghẹn một khối tạp vật ô uế.

Qua hơn nửa ngày, hắn mời khàn khàn lên tiếng: “Tôi chính là đã quen nấu cơm cho em, hiện tại suốt ngày ở một mình trong khách sạn, ăn uống đều có sẵn, rất lâu chưa từng nấu thứ gì, cảm giác không thoải mái, toàn thân bức rức khó chịu…”

Sở Từ vừa định mở miệng, lại cứng đờ đứng yên.

“…Thôi, nếu em đã không thích, vậy tôi đi đây.” Hàn Việt xoay người bước đi hai bước, lại quay đầu, miễn cưỡng mỉm cười trấn an: “Về chuyện này, em cũng đừng suy nghĩ nhiều. Em cứ coi như tôi lại phát điên thêm một lần, tha thứ xong liền chấm dứt. Còn cái câu chia tay rồi vẫn có thể làm bạn bè, là tôi thấy người ta nói trên TV, em đừng cho là thật.”

Sở Từ đứng trước cửa thư phòng, nhìn theo bóng Hàn Việt từng bước một bước ra khỏi cửa lớn, trước khi đi còn dừng lại đôi chút, phảng phất như không đành lòng.

Không biết vì sao, nhìn hắn như vậy trong lòng y khó chịu vô cùng, so với một khắc bắt gặp hắn đứng trước cửa nhà còn khó chịu hơn, thậm chí còn có chút thương cảm mơ hồ.

Loại cảm giác này khiến Sở Từ thấy quen thuộc lạ kỳ. Y đứng đó, nhìn chằm chằm đĩa rau xào cùng chén cháo nóng hổi đến phát ngốc, mới nhớ lại năm xưa sau khi hai mẹ con lão sư qua đời, vào tiết thanh minh y đến nghĩa trang công cộng thăm mộ hai người bọn họ, cũng có cảm giác bi thương y như lúc này.

Là loại cảm giác trơ mắt nhìn thấy người nào đó rời khỏi mình, sau đó càng lúc càng xa.

Sở Từ ôm lấy dạ dày, biểu tình kiềm chế khom người cúi gập thắt lưng. Qua một lúc lâu, y mới đứng thẳng dậy, từng sợi tóc mảnh mai ướt đẫm, trên trán cũng còn lưu lại vài giọt nước, đó là do mồ hôi lạnh tuôn ra.

Bắt đầu từ hôm rời đi kia, Hàn Việt quả thực không ghé đến nữa.

Sở Từ luôn luôn cảm thấy không quá an toàn, thế nhưng mấy ngày nay lại tương đối an tâm. Y biết Hàn Việt là loại người đã nói ra thì nhất định sẽ làm, nếu hắn chịu đi, vậy sẽ không quay đầu lại liền tìm tới cửa.

Chính là, ngay hôm sau, ngoài cửa nhà y xuất hiện một túi hoa quả tươi ngon. Có táo, quýt, xoài, anh đào… vừa đem vào liền tỏa ra mùi hương thơm nứt, giòn rụm mọng nước hết sức động lòng người.

Y biết, đó là do Hàn Việt lấy từ nông trường. Hắn quan hệ rộng rãi, thời điểm này hàng năm đều có người đem biếu không ít trái cây tươi ngon thượng hạng. Có đôi khi để trong nhà ăn không kịp, hắn liền đem đi làm nước ép, hoặc dùng để nấu ăn.

Sở Từ nhìn túi hoa quả cả nửa ngày, rốt cuộc vẫn giữ lại. Siêu thị nhỏ dưới lầu không bán hoa quả, y lại chỉ thích thức ăn vặt, mơ hồ nhận ra không biết đã bao nhiêu ngày không hấp thụ vitamin C.

Hơn nữa, kêu y ném đồ của Hàn Việt vào thùng rác, y làm không được. Hàn Việt khẳng định sẽ quay lại để xác định xem đồ của hắn có được y giữ lại hay không. Nếu đem túi hoa quả ném vào thùng rác, kia rõ ràng chính là cố ý làm cho hắn xem, cố ý khiến hắn phải thương tâm khổ sở.

Loại chuyện tạt thẳng nước sôi vào mặt người khác như vậy, Sở Từ căn bản không thể làm.

Rốt cuộc, túi hoa quả to đùng kia vẫn đặt trên đầu tủ lạnh trong góc phòng khách, hương thơm quyến rũ vô cùng. Sở Từ nhịn không được, một hồi đi lấy táo ăn, một hồi lại đi lấy xoài ăn. Dạ dày y lúc này không được tốt, nếu y ăn hoa quả thì sẽ không nghĩ đến chuyện ăn đồ ăn vặt nữa, cho nên đối với thân thể y kỳ thật là ưu đãi rất lớn.

Sau một tuần Hàn Việt không đến làm phiền, Sở Từ đột nhiên nhận được điện thoại của Hàn lão tư lệnh.

Thời điểm nghe Hàn lão tư lệnh khách sáo nói với y: “Alo, là Tiểu Sở đúng không? Tôi là cha của Hàn Việt.” Sở Từ đã phút chốc giật nảy mình, ngữ điệu cũng mười phần đề phòng thận trọng: “Là tôi, ngài có chuyện gì sao?”

Hàn lão tư lệnh làm bộ như không nhận ra chút phản cảm trong ngữ điệu của y, hòa nhã nói: “…Thế này, tôi có chuyện muốn nói riêng với cậu. Trưa mai ở quán trà Tây Kinh, cậu thấy được chứ? Chỉ có tôi với cậu thôi, không còn ai khác.”

“Có chuyện gì nói qua điện thoại cũng được mà.”

“Trong điện thoại không nói rõ được.” Hàn lão tư lệnh dừng một chút, nói tiếp: “Tôi biết cậu đã chịu đựng rất nhiều đau khổ, tên nhóc Hàn Việt kia không phải người tốt đẹp gì, tôi cũng không hy vọng cậu xem tôi như trưởng bối. Nhưng Tiểu Sở à, tôi thật sự chỉ muốn nói riêng với cậu mấy câu mà thôi, chỉ một lần duy nhất, cậu có thể đồng ý không?”

“…” Sở Từ chưa hết do dự, thật lâu không lên tiếng.

Hàn lão tư lệnh cũng không lập tức buộc y đồng ý, vẫn ôn tồn nói: “Như vậy đi, trưa mai tôi ở lầu hai quán trà Tây Kinh chờ cậu. Nếu cậu muốn tới thì tới, không muốn tới thì thôi. Mấy chuyện xằng bậy của thằng nhóc Hàn Việt, thật sự rất xin lỗi…”

“Tôi biết rồi.” Sở Từ vội vàng cắt lời Hàn lão tư lệnh, ‘cạch’ một tiếng cúp máy.

Sở Từ nằm trên giường lăn qua lăn lại đến hơn nửa đêm cũng không ngủ được. Tảng sáng hôm sau, y thức giấc ngồi yên trên giường một lát, rốt cuộc vẫn quyết định đi tới quán trà Tây Kinh một chuyến.

Trước khi đi, y đã tự thôi miên bản thân rất nhiều lần, ví dụ như xã hội phong kiến đã qua rất lâu rồi, chuyện ‘nợ cha con trả’ hay ‘nợ con cha trả’ không còn thịnh hành nữa, ví dụ như nếu xét theo lương tâm thì Hàn lão tư lệnh coi như một người ngay thẳng tuân thủ luật pháp, mặc dù về phương diện giáo dục gia đình vô cùng thất bại, nhưng nếu so với đám cha mẹ quan viên ở đâu cũng có thì bọn họ càng thất bại hơn, càng sa đọa hơn, cho nên ông như vậy ngược lại cũng không thành vấn đề gì.

Để an toàn hơn, Sở Từ còn uống cả Paroxetin Hydrochloride. Y cứ quanh quẩn cả buổi, đến khi rời nhà thì đã khá muộn, thời điểm tới quán trà Tây Kinh cũng hơn một giờ chiều.

Lúc này, y vẫn là có điểm do dự, thầm nghĩ chỉ cần bước lên lầu hai mà không thấy người đâu, y sẽ lập tức xoay người bỏ đi. Không ngờ vừa bước lên, ánh mắt đảo quanh một cái, liền bắt gặp Hàn lão tư lệnh đang ngồi cạnh cửa sổ. Ông vừa vặn quay đầu lại trông thấy y, lập tức khẽ mỉm cười đứng dậy.

Vốn dĩ trong lòng Sở Từ còn ngập ngừng lưỡng lự, nhưng thấy Hàn lão tư lệnh đứng lên, y ngược lại cũng bình tĩnh đôi chút, ho khan một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc chậm rãi bước tới gần.

Gần đây y rất gầy, nhưng bởi vì thân hình cao ráo nên không nhìn ra bộ dáng chán nản hay suy sụp tinh thần. Y mặc áo sơmi màu tím nhạt hết sức thoải mái, phối hợp cùng quần jean, trên cổ đeo khăn choàng ca-rô màu đỏ sậm, trên tay cầm áo khoác ngoài màu trắng, nhìn qua vô cùng thanh nhàn đạm mạc, so với phong cách nhã nhặn nghiêm túc hai lần trước ghé thăm Hàn gia hoàn toàn khác biệt.

Loại khác biệt này khiến Hàn lão tư lệnh có một cảm giác, giống như sau khi trải qua cơn bạo bệnh y gầy đi rất nhiều, nhưng chia tay với Hàn Việt rồi, tâm tình ngược lại không tệ, dường như rất có tinh thần, cũng rất thoải mái.

“Hàn tư lệnh.” Sở Từ bước đến gần, hơi hơi cúi người, phong độ lễ nghi hết sức chu toàn.

Hàn lão tư lệnh mời y ngồi xuống, cười hỏi: “Thanh niên các cậu chắc không quen uống trà, có cần tôi kêu người mang thức ăn đến không?”

Sở Từ lắc đầu, “Không cần, ngài nói xong tôi sẽ đi ngay.”

“…” Thái độ cự tuyệt của y rõ ràng như vậy, làm cho Hàn lão tư lệnh trầm mặc một chút, sau đó cười khổ nói: “Tôi nghĩ chắc cậu cũng đoán ra, tôi mời cậu đến đây là vì chuyện của Hàn Việt. Gần đây nó có đến tìm cậu không? Nó… có làm phiền cậu không?”

“Không.”

“À, vậy sao… Chắc cậu đã nói với nó sau này đừng đến tìm cậu nữa, đúng không?”

“Đúng.”

Hàn lão tư lệnh thở dài, nét mặt đầy lo lắng: “Theo lý mà nói, tôi hiểu tính tình Hàn Việt, cũng hiểu nó đã làm ra mấy chuyện vô liêm sỉ với cậu, hôm nay tôi không nên hẹn cậu ra gặp mặt mới đúng. Nhưng từ hôm đó, Hàn Việt đã trở nên suy sụp tinh thần rất nhiều, suốt ba mươi năm nay từ khi nó sinh ra, nó chưa bao giờ đáng sợ như vậy. Cho nên, tôi thật sự… thật sự rất lo cho nó.”

Sở Từ không biết nên đáp lại nỗi lo của vị lão nhân này như thế nào, chỉ cảm thấy hơi buồn cười, lại hơi châm biếm, vậy nên y cứ trầm mặc ngồi yên.

“Ngôi nhà hai đứa từng ở trước khi chia tay là Hàn Việt cho cậu đứng tên, bây giờ chắc hẳn vẫn thuộc về cậu. Nghe nói hiện tại cậu ra ngoài thuê nhà, sao cậu không dọn về đó? Mỗi ngày cậu đi làm không phải sẽ tiện hơn sao? Về phần Hàn Việt, cậu không cần lo lắng, tôi lấy nhân cách ra đảm bảo, nó hiện tại đã hoàn toàn rời đi…”

Sở Từ nghe Hàn lão tư lệnh nói mấy câu này bằng ngữ khí không được tự nhiên, lập tức biết ngay ông có tính toán riêng.

Một bậc lão nhân địa vị cao ngất trời như vậy, khẳng định sẽ không phải vì một căn nhà mà suy tính quá nhiều. Suy nghĩ của ông chắc hẳn là chỉ muốn Sở Từ một lần nữa quay về, cho Hàn Việt chút an ủi tâm lý, cũng cho bọn họ sinh ra chút biểu hiện giả dối rằng có thể tái hợp lại.

Ông quả nhiên rất yêu thương Hàn Việt, không có nửa điểm giả dối.

Sở Từ nghĩ như vậy, trong lòng đột nhiên hiện lên tia chán ghét mơ hồ, nhịn không được lạnh lùng hỏi: “Hàn tư lệnh, xin thứ cho tôi mạo muội nói thẳng, ngài phải chăng đang muốn tôi quay lại ngôi nhà nơi tôi từng chịu đựng tra tấn cùng khuất nhục, hơn nữa còn tự sát không thành công?”

Hàn lão tư lệnh nghẹn lời một chút.

“Ngày đó ở quý phủ, ngài từng nói sẽ đáp ứng một yêu cầu của tôi, chỉ cần Hàn gia có thể làm được. Lúc ấy tôi nói với ngài, tôi muốn cùng Hàn Việt chia tay, kết quả xảy ra chuyện gì, tôi đoán rằng ngài cũng đã biết. Tôi không tin ngài thật sự không thể khống chế Hàn Việt, ngài chính là dung túng hắn, bởi vì ngài cảm thấy tôi có thể chịu đựng được. Nếu đã chịu đựng suốt hai năm, như vậy chịu đựng thêm hai tuần chắc cũng không thành vấn đề gì. Huống chi, nói không chừng tôi cứ kiên trì chịu đựng lâu dài, biết đâu lại chẳng thay đổi chủ ý, không chia tay nữa?”

Sở Từ nói xong, bật cười lạnh lùng: “Chính là ngài không ngờ tới, còn chưa kịp đợi được đến ngày tôi thay đổi chủ ý, tôi thế nhưng lại tự sát ngay trước mặt Hàn Việt. Vết thương tôi hứng chịu tạm thời không bàn xem nặng hay nhẹ, nhưng sự việc lần này quả thật đã tạo nên đả kích tâm lý cho Hàn Việt, so với chuyện chia tay còn tàn nhẫn hơn rất nhiều lần.”

Sắc mặt Hàn lão tư lệnh càng lúc càng khó coi… Nửa đời ông hô phong hoán vũ, đại khái là lần đầu tiên có người dám dùng loại khẩu khí này nói chuyện với ông.

“Tôi chỉ cảm thấy Hàn Việt thật lòng thích cậu, nó là con tôi, tôi hiểu nó, từ khi sinh ra đến giờ nó chưa từng thích một người như vậy, ngay cả người thân trong nhà còn không sánh bằng. Đương nhiên tôi biết nó đối xử với cậu không tốt, nhưng từ nhỏ nó đã chẳng hề thích ai, tính cách lại hung bạo, nó khẳng định chỉ nhất thời dùng sai phương pháp. Chỉ cần cậu nguyện ý cho nó thêm một cơ hội…”

Sở Từ lần này bật cười rất to, vừa cười vừa hỏi: “Hàn tư lệnh, ngài cảm thấy thời điểm tôi nằm trong bồn tắm tự sát, chính là muốn tạo cho Hàn Việt thêm một cơ hội ư?”

Hàn lão tư lệnh lập tức nghẹn lời, chỉ biết vỗ mạnh lên bàn một cái.

Sở Từ dù sao cũng còn trẻ, tuy rằng bản tính ôn hòa khiêm tốn, nhưng áp lực cùng gánh nặng cuộc sống bấy lâu nay đã khiến y hình thành nên một loại tâm lý phản nghịch. Nếu Hàn lão tư lệnh chỉ thương xót cho Hàn Việt thì tốt rồi, nói không chừng y còn có thể mềm lòng đôi chút, cảm thấy chính mình có khi nào hơi quá đáng hay không, thế nhưng mỗi câu Hàn lão tư lệnh nói ra đều là vì muốn biện giải cho Hàn Việt, muốn bao che cho con trai của ông, khiến Sở Từ tức khắc trở nên cố chấp, cảm thấy Hàn Việt đặc biệt kinh tởm, quả thật hận không thể một phen bóp chết hắn.

Y biết loại cảm xúc này hết sức cực đoan, nhưng y lại hoàn toàn không thể khắc chế. Dựa vào đâu mà chỉ cần có bối cảnh tốt thì có thể muốn làm gì thì làm, bất kể phạm phải sai lầm gì đều có người đứng ra biện giải cho hắn!? Dựa vào đâu mà chỉ cần có người cha tốt thì có thể hoành hành ngang ngược, bất kể phạm phải tội lỗi gì đều có người chủ động giúp hắn trắng án!?

Sở Từ cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh hơn, hô hấp cũng trở nên dồn dập, thời điểm mở miệng ngay cả thanh âm đều trở nên bất ổn: “Hàn tư lệnh, theo lý mà nói tôi không nên bình luận gia phong Hàn gia, nhưng thứ cho tôi nói thẳng, thế giới này có ai mà không có cha mẹ nuôi dưỡng, chẳng lẽ con ngài mới là con, còn con người khác đều là cây cỏ? Nếu như có người đối xử với Hàn Việt theo đúng cách mà Hàn Việt đối xử với tôi, liệu ngài còn có thể ngồi đây yêu cầu Hàn Việt cho kẻ đó thêm một cơ hội không?”

Hàn lão tư lệnh thoáng chốc nghẹn lời, mà giọng nói của Sở Từ cũng trở nên cay nghiệt: “Chuyện bản thân không làm được, vậy đừng tùy tiện yêu cầu người khác đi làm! Hàn Việt hiện giờ rất khổ sở, nhưng so với hắn tôi từng khổ hơn gấp trăm ngàn lần. Chưa hết, bao nhiêu thống khổ cùng tuyệt vọng kia đều do Hàn gia các người áp đặt lên mình tôi, tôi có thể chạy đến đâu mà khóc lóc kể khổ đây?”

“Cậu…”

“Hiện tại Hàn Việt thương tâm khó chịu, vì thế ngài liền nhảy ra yêu cầu người khác, nhưng Hàn tư lệnh à, ngài có từng nghĩ tới không? Thời điểm Hàn Cường ở bên ngoài làm xằng làm bậy, xem mạng người như cỏ rác, hắn chính là dựa vào mặt mũi của ngài. Thời điểm Hàn Việt đạp cửa nhà tôi, dùng còng tay để trói tôi lại, hắn cũng chính là dựa vào cái danh hiệu ‘Hàn nhị thiếu gia’ kim quang lấp lánh! Hai người bọn họ rơi vào hoàn cảnh ngày hôm nay, nguyên nhân xét đến cùng đều do ngài cả! Bởi vì bao nhiêu năm qua ngài dung túng bọn họ, mới tạo thành hết thảy mọi chuyện bây giờ!”

Hàn lão tư lệnh ngồi yên thật lâu, dường như đã đông cứng, thế nhưng bàn tay đặt dưới bàn lại gắt gao siết chặt, gân xanh nổi đầy trên làn da già nua lỏng lẻo, nhìn qua có chút đáng sợ.

Sở Từ lạnh lùng nhìn ông, hận ý cuộn trào mãnh liệt khiến hai mắt y đỏ ngầu, lỗ tai ong ong, đó là do mạch máu đánh sâu lên màng tai mà tạo thành.

Nếu Hàn lão tư lệnh nói thêm một câu đại loại như ‘Hàn Cường vô tội’, có lẽ chút lý trí mong manh còn sót lại trong đầu Sở Từ sẽ lập tức đứt lìa, có lẽ y sẽ lập tức nhảy dựng lên giết người cũng không chừng.

Bất quá, sau khoảng thời gian trầm mặc thật lâu khiến người ta căng thẳng, Hàn lão tư lệnh lại chậm rãi mở miệng, giọng nói già yếu cùng trầm thấp bất ngờ: “…Nếu cậu có đứa con như vậy, cho dù biết nó làm ra rất nhiều chuyện sai quấy, cậu cũng sẽ không tự chủ được mà che chở, cho dù trong lòng cậu biết rõ việc ấy vô cùng thiếu đạo đức.”

Sở Từ thấp giọng lặp lại: “Không tự chủ được…” Y nhịn không nổi, bật cười châm biếm: “Thật sự là không tự chủ được a!”

Đến mức này thì không còn gì để nói nữa rồi, Hàn lão tư lệnh thở dài, chỉ trong thời gian ngắn mà ông đã già đi không ít, chỉ một tiếng thở cũng khiến ông đặc biệt suy sụp tinh thần cùng bất đắc dĩ.

“Mặc kệ nói như thế nào, chuyện Hàn Việt tôi nhất định phải thay nó xin lỗi.” Hàn lão tư lệnh đứng lên, cúi đầu thật sâu với Sở Từ.

Sở Từ ngồi yên không nhúc nhích, cứng đờ tiếp nhận đại lễ này.

“Hai hôm nữa là sinh nhật sáu mươi hai tuổi của tôi.” Hàn lão tư lệnh đứng thẳng người dậy, bình thản nhìn y, “Nghe cậu nói vậy, chắc cậu cũng biết chuyện đứa con lớn của tôi, Hàn Cường… Sinh nhật năm nay không thể tổ chức lớn như năm ngoái, nhưng dĩ nhiên không phải hoàn toàn bỏ mặc, cho nên chỉ mời một vài người thân cùng bạn bè cũ. Nghe nói cậu sắp rời khỏi Bắc Kinh, tôi hi vọng trước khi đi cậu có thể đến dùng một bữa cơm, cũng xem như nói lời tạm biệt cuối cùng với Hàn Việt.”

Sở Từ vừa định lên tiếng, Hàn lão tư lệnh đã nhìn y, ánh mắt thoáng chút bi thương: “Xin cậu chớ vội cự tuyệt, hãy xem như đây là lời thỉnh cầu cuối cùng của lão già này dành cho cậu… Xin cậu nhất định phải đáp ứng tôi!”

Nói xong, ông lại cúi đầu thật sâu.

Sở Từ lần này không chịu nổi, đành phải đứng lên, “…Tôi sẽ suy nghĩ lại.”

Tuy rằng y không hoàn toàn nhận lời, nhưng trong lòng Hàn lão tư lệnh hiểu rõ, tám phần là y sẽ đến.

Tựa như hôm nay y chịu đến quán trà Tây Kinh này vậy. Từ khi biết được y không ném túi hoa quả của Hàn Việt vào thùng rác, Hàn lão tư lệnh liền biết cậu thanh niên cũng giống như tên của y vậy, là một người bản tính ôn hòa khoan dung, không dễ dàng cự tuyệt lời thỉnh cầu của người khác.

Hàn lão tư lệnh dù sao cũng sống lâu hơn Hàn Việt mấy chục năm, nhìn người càng thêm chính xác, ánh mắt cũng càng thêm sắc nhọn.

Y nói y sẽ suy nghĩ lại, nhưng dù suy nghĩ xong, y cũng không dễ dàng cự tuyệt. Chỉ cần tư thái thỉnh cầu của ông đủ khiêm tốn, thái độ cũng đủ uyển chuyển khiêm nhường, y sẽ không thể cố thủ trong phòng tuyến của mình, từng bước một chậm rãi xuôi theo ý người khác.

Hàn Việt gần đây cũng là ăn may nhờ điểm này. Nếu hắn thủ đoạn thêm chút nữa quyết tâm thêm chút nữa, có lẽ chỉ cần hắn hơi chút cường thế, liền có thể hoàn toàn công phá phòng tuyến của Sở Từ.

Hàn lão tư lệnh trước khi rời đi cứ luôn miệng cám ơn Sở Từ, cảm tạ y hôm nay chịu đến đây, cảm tạ y chịu suy nghĩ lại việc đến tham gia tiệc chúc thọ. Cảm thấy thái độ đủ mềm mỏng rồi, lời cần nói cũng nói hết rồi, ông mới cáo từ trước.

Không thể nói quá nhiều, thái độ cũng không thể quá đáng, bằng không sẽ khéo quá hóa vụng.

Hàn lão tư lệnh đi rồi, Sở Từ vẫn ngồi yên thật lâu, nhìn theo bóng ông bước xuống lầu, tiến vào chiếc xe cờ đỏ, rất nhanh đã hòa vào dòng xe cộ ngược xuôi như nước.

Tâm tình y rất khó chịu, cảm giác vô cùng bực bội, nội tâm không thể kiềm chế phẫn nộ lẫn sát ý. Sau một lúc lâu, y mới hít sâu vào, ánh mắt từ cửa sổ thu về, đang định đứng dậy bỏ đi, đột nhiên nhìn thấy trên chiếc ghế đối diện với mình không biết từ khi nào đã có một nam tử trẻ tuổi ngồi đó.

Bộ dáng người kia rất thu hút, mái tóc dài buộc ở sau đầu tùy tiện rơi xuống. Bình thường, đàn ông để tóc dài luôn khiến cho người ta có cảm giác quái dị, nhưng hắn thoạt nhìn lại xinh đẹp lạ thường. Đại khái do đường nét gương mặt hắn vô cùng lập thể cùng khắc sâu, màu da hơi ngăm, ánh mắt đặc biệt sáng ngời, cằm lại nhọn, cứ như vậy tạo nên vẻ đẹp trộn lẫn khó tả.

Vừa nhìn qua, Sở Từ liền có cảm giác hắn là người dân tộc thiểu số, rồi lại không thể xác định. Y thoáng do dự một chút, chỉ nghe người nọ bật cười, nhàn nhạt hỏi: “Lão gia tử Hàn gia có chỗ nào dễ nhìn đâu, cậu lại nhập thần đến mức có người khác tới gần cũng không phát hiện?”

Sở Từ hơi nhíu mày: “…Ngài là?”

“Tôi họ Long.” Người nọ tùy ý vắt chân lên, thay đổi một tư thế ngồi thoải mái hơn, nói: “Tôi tên Long Kỉ Uy.”