Thắp Đèn Ngắm Lưỡi Dao

Chương 49: Nội soi dạ dày




Nhâm Gia Viễn cảm thấy chính mình thật sự là mệt chết đi được, nửa đêm mới phẫu thuật xong, vừa kê đầu lên gối định ngủ một giấc tối tăm trời đất, ai ngờ còn chưa tới nửa tiếng đồng hồ đã bị Hàn Việt dựng đầu dậy.

Cái này cũng chưa tính, tới nhà Hàn Việt rồi, còn phải nhìn thấy tên kiêu binh kia bày ra bộ dáng tình thánh chân thành thâm tình, khiến Nhâm Gia Viễn quả thật mắc ói không chịu nổi.

Trước kia, Nhâm Gia Viễn đối với Sở Từ quả thật có một cảm giác không thể nói rõ thành lời. Có thể là do y bộ dáng thật sự rất đẹp, tính cách lại thú vị, nói chuyện hay châm chọc người khác, khiến Nhâm Gia Viễn nhịn không được tò mò, nhưng tìm hiểu cỡ nào cũng không nhìn thấu.

Huống hồ, Nhâm Gia Viễn đối với thói quen muốn làm gì thì làm của Hàn Việt nhìn rất không vừa mắt, cộng thêm việc đồng tình hết mực với Sở Từ, thường xuyên nhịn không được muốn kéo y thoát khỏi ma trảo của Hàn Việt. Tâm tình bảo vệ người yếu đuối này vô cùng phức tạp, khiến Nhâm Gia Viễn có chút tức giận, cho nên thời điểm Sở Từ xuất viện sau khi cắn cổ tay tự sát, hắn liền nhịn không được muốn tự mình chăm sóc y.

Đáng tiếc, tên Hàn Việt kia y như dã thú săn mồi, chỉ cần cắn được thì răng nanh có bị bẻ gãy cũng không chịu nhả ra, muốn từ trong miệng hắn cướp người dĩ nhiên là không có khả năng. Cứ mỗi lần Nhâm Gia Viễn nhìn thấy hắn bày ra bộ dạng tình thánh đối đãi với Sở Từ, liền hận đến nghiến răng nghiến lợi, thầm nghĩ anh con mẹ nó thế nhưng không biết xấu hổ, chỉ giỏi làm bộ làm tịch! Có đóng giả thành thánh mẫu Maria cũng vô dụng thôi!

Sở Từ đau dạ dày tới mức cả đêm không ngủ, buổi sáng y uống thuốc xong mới nặng nề chợp mắt được một chút. Nhâm Gia Viễn không đành lòng đánh thức y, liền đem chuyện nôn mửa tối qua hỏi Hàn Việt, muốn xem thử y đã nôn ra thứ gì.

Hàn Việt vẻ mặt vô tội trả lời: “Xử lý từ khuya rồi, làm sao có khả năng lưu lại?”

Nhâm Gia Viễn cố gắng kiềm chế dục vọng đập cho hắn một trận, nghiến răng nghiến lợi dạy bảo: “Đã không biết chăm sóc người bệnh thì đưa y tới bệnh viện đi, cặn thức ăn và màu máu nôn ra chính là căn cứ quan trọng để xác định chủng loại bệnh dạ dày. Chắc không phải anh lại vừa mới đánh người ta đến xuất huyết dạ dày chứ?”

“Cậu nói bậy bạ gì thế!? Lão tử chưa động tới một cái móng tay của y!”

“Vậy tại sao y ăn vào liền nôn mửa, còn nôn ra máu, còn đau dạ dày?”

“Làm sao tôi biết được! Nếu tôi biết thì con mẹ nó còn đến phiên cậu làm chủ nhiệm ngoại khoa sao?”

Nhâm Gia Viễn hừ một tiếng, “Mấy loại bệnh về tiêu hóa không thể nhìn bề ngoài mà biết được, phải đưa tới bệnh viện kiểm tra. Nếu anh không đau lòng, kiên quyết bắt y ở nhà, bệnh nhẹ như co thắt dạ dày, viêm loét dạ dày có thể dựa vào thuốc men chậm rãi điều trị. Nhưng lỡ đâu mắc phải căn bệnh nghiêm trọng nào đó, nếu cứ kéo dài chỉ còn đường chết thôi.”

Hàn Việt nghe mà kinh hồn hoảng vía: “…Còn có loại bệnh nghiêm trọng hơn?”

“Chuyện này cũng khó nói, kĩ sư Sở không phải vẫn thường đau dạ dày!? Nếu dạ dày có vấn đề trong thời gian dài, chưa biết chừng sẽ chuyển biến thành ung thư dạ dày.” Nhâm Gia Viễn nói xong, cũng thấy có phần hơi nghiêm trọng, hắn cân nhắc từ ngữ một chút, nói tiếp: “Phát hiện sớm điều trị sớm, cho dù giai đoạn đầu hay giai đoạn giữa bệnh ung thư dạ dày thì vẫn còn đường sống. Dù sao đi nữa, tôi vẫn khuyên anh không nên tiếp tục nhốt y trong nhà. Nếu anh sợ mang kĩ sư Sở ra ngoài sẽ bị người ta phát hiện, tôi có thể tìm mấy cậu bác sĩ trẻ tuổi tay nghề tốt, kín miệng, đặc biệt dành riêng một buổi chiều tiến hành nội soi dạ dày cho y.”

Hàn Việt rút một điếu thuốc đặt lên môi, bàn tay hơi run rẩy, lúc mở bật lửa thế nhưng không cách nào thành công.

“Thật lòng tôi cũng muốn đem y tới bệnh viện, nhưng lại sợ người của Hầu gia phát hiện. Mẹ của Hầu Hoành Xương với mẹ tôi từ sớm đã kết thành liên minh, gần đây không ngừng truy hỏi tôi, nếu việc này lộ ra chút tin tức nào, tôi sợ bọn họ…”

Hắn ‘cạch’ một tiếng mở được bật lửa, đưa lên miệng châm điếu thuốc, hít vào một hơi thật sâu.

“–Thôi được, cậu là bác sĩ, tôi nên nghe theo lời cậu. Vạn nhất là căn bệnh nghiêm trọng gì… tôi thấy y cũng không thể cầm cự thêm.”

Nhâm Gia Viễn lần đầu tiên nhìn thấy Hàn Việt như vậy, không khỏi có điểm kinh sợ.

Cha hắn là bác sĩ chăm sóc sức khỏe cho Hàn lão tư lệnh, từ nhỏ hắn đã lớn lên cùng hai anh em Hàn gia, đối với cá tính Hàn Cường thật sự không rõ lắm, nhưng nhận thức về Hàn Việt lại hết sức rõ ràng.

Hàn Việt là kiểu người làm gì cũng không biết sợ. Hắn trời sinh khiếm khuyết dây thần kinh sợ hãi, mọi chuyện trên đời này đối với hắn mà nói chỉ có hai loại — có thể làm và không thể làm. Một khi hắn cảm thấy chuyện này có thể làm, nên làm, hắn sẽ đúng lý hợp tình làm cho đến cùng, quyết không chùn bước, cho dù đạn bay sát mặt hắn cũng không chớp mắt.

Loại cảm xúc nhu nhược, không quyết đoán này của hắn quả thật là hiếm thấy vô cùng.

Tựa như khủng long bạo chúa hung tàn thời tiền sử đột nhiên không ăn thịt nữa, chuyển sang ăn cỏ.

……

Ngoài dự đoán của Hàn Việt cùng Nhâm Gia Viễn, Sở Từ đối với chuyện đi bệnh viện kiểm tra cư nhiên phản đối quyết liệt.

Nhâm Gia Viễn khó khăn lắm mới mượn cớ nhị công tử Hàn gia sắp tới bệnh viện nội soi dạ dày, không muốn người ngoài ở đây, đuổi hết nhân viên tạp vụ ra ngoài, hao tâm tổn trí sắp đặt hoàn hảo mọi thứ, thật không ngừng Sở Từ lại giở chứng giữa đường, nói sao cũng không chịu đến bệnh viện.

Hàn Việt cầm tay lái, trong lòng nóng ruột như bị lửa đốt: “Chuyện gì cũng có thể nghe lời em, nhưng chuyện này thì không được! Tôi nói đi kiểm tra thì nhất định phải đi kiểm tra, không thương lượng!”

Sở Từ mặc chiếc áo khoác rộng thùng thình màu nâu nhạt, cơ thể vô cùng gầy yếu, ngay cả gương mặt cũng giống như bị cổ áo dựng thẳng lên bao trọn. Từ góc độ của Hàn Việt có thể nhìn thấy rõ ràng đôi mắt tiệp của y buông xuống, lông mi dài lưa thưa, bởi vì quá mức tinh xảo, ngược lại khiến cho người ta có chút cảm giác không dám chạm vào.

Y không nói tiếng nào, cũng không có biểu hiện gì, chỉ trầm mặc kháng cự, làm cho Hàn Việt càng thêm tức giận: “Rốt cuộc em đang suy nghĩ cái gì? Hai ba bữa nay không ăn được thức ăn, phải dựa vào chút sữa giữ mạng, em con mẹ nó muốn chết? Nói cho em biết, mạng của em không thuộc về chính em, nó thuộc về lão tử! Không cho phép em tùy tiện phá hư!”

Hắn chồm người qua ghế phó lái, hung hăng kéo cửa kính xe bên phía Sở Từ lên, lại cúi xuống giúp y thắt dây an toàn. Động tác này khiến cho hơi thở nóng hổi của hắn đều phun hết lên người Sở Từ, phảng phất như lửa thiêu, khiến bàn tay Sở Từ hơi chút không được tự nhiên mà co rút.

Cảm giác của Hàn Việt đôi khi còn nhạy hơn lang sói, một phen bắt lấy cánh tay Sở Từ, sau đó luồn vào dưới ống tay áo, dọc theo làn da trần trụi nơi cánh tay mà từng chút từng chút một vuốt ve lên phía trên.

Làn da kia xúc cảm trơn bóng ôn nhuận, lại có chút lạnh lẽo. Hàn Việt thậm chí có thể tưởng tượng, nếu lòng bàn tay đầy vết chai do súng ống của hắn ma sát lên làn da của y, sẽ lưu lại dấu vết thế nào.

Có thể bị thương hay không? Trong đầu Hàn Việt bỗng dưng hiện lên một ý niệm như vậy.

Hẳn là sẽ không đâu, nhưng cũng không thể nói chính xác… Nếu là người khác thì không sao cả, thanh niên trai tráng cần chi để tâm chút việc nhỏ ấy!? …Bất quá đây chính là Sở Từ, là Sở Từ khiến hắn yêu thương tới mức hận không thể cả ngày ngậm trong miệng không buông.

Ngón tay Hàn Việt nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay Sở Từ, trong đầu hiện lên rất nhiều ý niệm lung tung lộn xộn.

Đôi khi hắn cũng từng nghĩ, nếu bàn tay hắn ít vết chai đi một chút, lúc nổi giận kiềm chế khí lực đi một chút, lúc nói chuyện ôn nhu đi một chút… có thể hay không càng khiến Sở Từ thêm vui vẻ?

Nếu thời gian quay ngược lại, nếu lúc đầu Sở Từ có cơ hội lựa chọn, y nhất định không chút do dự lựa chọn một người khác, đối với loại nam nhân có tính cách như Hàn Việt thì ngay cả liếc mắt một cái cũng không thèm nhìn.

Không không không, không cần thời gian quay ngược, cho dù hiện tại cho y cơ hội, y cũng sẽ không chút do dự rời khỏi đây, không thèm quay đầu lại nhìn dù chỉ một thoáng.

Hàn Việt nghĩ thế, cảm xúc chua xót trong lòng bắt đầu lan rộng khắp đầu lưỡi, giống như ngậm đầy hoàng liên (một vị thuốc đắng) trong miệng.

“Anh buông ra được không?” Sở Từ đột nhiên nhẹ nhàng lên tiếng, “Anh đè tôi khó chịu quá.”

Hàn Việt chấn động, nhanh chóng ngồi thẳng người dậy, có chút mất tự nhiên ho khan một tiếng.

“Tôi không phải có ý phá hư cơ thể.” Sở Từ thấp giọng nói, “Tôi chỉ là cảm thấy tiếp tục như vậy không có ý nghĩa gì.”

“…Không có ý nghĩa thế nào?”

“Còn sống không có ý nghĩa.”

Sở Từ dừng một chút, lại bồi thêm một câu: “Dù sao cũng phải chết.”

Hàn Việt quay đầu nhìn y, ánh mắt nặng nề, bộ dáng hiển nhiên không giống như đang vui, nhưng cũng không giống như tức giận. Sau một lúc lâu, hắn mới thấp giọng nói: “Nếu em lo lắng chuyện Hầu gia, tôi có thể nói cho em biết, bất cứ người nào muốn lấy mạng em, tôi tuyệt đối sẽ liều mạng với hắn — kể cả em.”

Sở Từ có chút mờ mịt ngẩng đầu lên, nhìn Hàn Việt mấy giây, kế tiếp hắn xoay đầu đi, giẫm mạnh chân ga.

Nhâm Gia Viễn chờ tới chờ lui không thấy người đâu, gọi điện thoại mấy lần, Hàn Việt đều nói còn đang trên đường tới, hai tay bận lái xe, không tiện nghe máy… Nhâm Gia Viễn biết Hàn Việt là người lái xe hết sức cẩn thận, nhưng hắn càng lo lắng có phải Sở Từ đã nói ra câu gì chọc Hàn Việt nửa đường trừng trị y, cho nên liền kiên quyết yêu cầu để kĩ sư Sở nghe máy.

Hàn Việt phẫn nộ mắng to một tiếng: “Cậu con mẹ nó sợ tôi nửa đường bỏ rơi người ta hay sao!?” Nói xong liền đưa di động cho Sở Từ: “Họ Nhâm kia muốn nói chuyện với em.”

Sở Từ cầm di động, rất bình thản gọi một tiếng: “Bác sĩ Nhâm?”

Nhâm Gia Viễn vừa nghe thấy giọng nói của y, bất giác thở phào nhẹ nhõm, “Các người thật sự đang chạy tới bệnh viện?”

Sở Từ đáp: “Ừ.”

“Tới đâu rồi?”

“Chắc phải hơn mười phút nữa.”

“Sao mà lâu lắc như vậy? Mấy cậu bác sĩ trẻ tuổi kia đã nhàm chán tới mức bắt đầu đánh bài…”

Hàn Việt đột nhiên nghiêng đầu qua, lạnh lùng nói vào di động: “Coi chừng lão tử khiến bọn họ cả đời không thể đánh bài!”

Tiếng quát của Sở Từ còn vang dội hơn cả Hàn Việt: “Lái xe của anh đi!”

Khí thế của y chưa bao giờ kinh người như vậy, nhất thời khiến Hàn Việt rụt đầu rụt cổ. Hắn phẫn nộ quay lại lái xe, một bên còn xấu hổ than thở: “Tôi nói này, em thật chọn đúng lúc khiến tôi mất hết mặt mũi trước mặt tên họ Nhâm kia…”

“…” Nhâm Gia Viễn nghẹn rất lâu, nhỏ giọng hỏi: “…Kĩ sư Sở?”

“Không có gì, vừa rồi Hàn Việt trật tay lái.”

“À, trật tay lái.” Nhâm Gia Viễn ho khan một tiếng, lắp bắp nói: “Vậy, tôi chờ hai người đến, hai người nhanh lên một chút.”

Sở Từ ôn hòa đồng ý, rồi cúp máy, ném di động vào hộp đựng bên cạnh ghế lái xe.

Hàn Việt thậm chí không dám thò tay ra cất di động vào túi quần trở lại, hai tay đặt trên vô-lăng, ngồi nghiêm chỉnh, nét mặt nghiêm túc, gắt gao nhìn dòng xe cộ hai bên đường, ngay cả tròng mắt cũng không dám di chuyển.

Nhâm Gia Viễn quả nhiên chạy đi cảnh cáo mấy cậu bác sĩ trẻ tuổi kia một phen, chờ thời điểm hai người Hàn Việt đến, toàn bộ thiết bị dụng cụ đều đã chuẩn bị xong, đám bác sĩ cũng mặt mày tươi rói đứng chờ, trên mặt bàn chẳng còn lá bài nào.

Sở Từ vẫn có chút không tình nguyện, thế nhưng ở trước mặt người lạ cũng không biểu lộ ra ngoài. Hàn Việt kêu y chụp CT, y liền trầm mặc bước vào phòng, không nói thêm một chữ.

Thừa dịp xung quanh không có ai, Nhâm Gia Viễn chỉ chỉ lên lầu, dùng ánh mắt ra hiệu cho Hàn Việt: “Hôm nay bá mẫu tới bệnh viện.”

“Chăm sóc cha tôi?”

“Không đơn giản như thế. Người giúp việc nhà anh có làm thêm mấy món ăn ngon.”

Hàn Việt ngắm nghía chiếc bật lửa trong tay, nói: “Được rồi, kiểm tra xong tôi sẽ đi xem thử.”

Nhâm Gia Viễn nhìn vẻ mặt Hàn Việt lúc nói chuyện, tựa như đang cất giấu tâm sự trong lòng, nhịn không được hỏi: “Người nhà Hầu Hoành Xương với mẹ anh… mấy hôm nay vẫn tìm anh!? Tôi nghe nói từ hôm tư lệnh tỉnh lại, ngày nào anh cũng tới thăm, lão nhân gia có ép buộc anh chuyện gì không?”

Hàn Việt do dự một lát, nhẹ giọng nói: “Cha tôi ngược lại khá tốt, nói với tôi cái gì oan oan tương báo bao giờ mới dứt, nhân lúc còn chưa gặp phải đại họa thì cứ thả Sở Từ đi. Tôi đoán gia đình Hầu Hoành Xương hẳn là không hiểu lý lẽ như vậy, đến lão gia tử cũng không muốn vì chuyện này mà có dính dáng đến gia đình bọn họ. Rất tiếc là mẹ tôi không nhận ra điều đó, cứ kết thân với mẹ Hầu Hoành Xương, nghe nói hai hôm trước vì nguyên nhân này mà ầm ĩ với cha tôi một trận.”

“Vậy là bá mẫu không đúng rồi, mẹ Hầu Hoành Xương là người có thể kết thân sao? Ngay cả Hầu Du cũng nói bà ấy hồ đồ.” Nhâm Gia Viễn thở dài, thì thào nói: “Không sợ đối thủ như thần thánh, chỉ sợ đồng đội giống như heo…”

–Hàn Việt không giống Nhâm Gia Viễn thường xuyên lên mạng dạo chơi, đối với ngôn ngữ theo trào lưu hiện thời không có khái niệm gì, vừa nghe Nhâm Gia Viễn nói, lập tức trừng mắt nhìn. Nhưng hắn lại nghĩ, bản lĩnh của Sở Từ không phải ‘Đối thủ như thần thánh’ sao? Biểu hiện của mẹ Hầu Hoành Xương sau khi gặp chuyện bất hạnh, không phải ‘Đồng đội giống như heo’ sao?

Vừa nghĩ thế, hắn ngược lại phì cười một tiếng.

Hai người bọn họ đứng đó trò chuyện một hồi thì một cậu bác sĩ trẻ tuổi từ bên trong bước ra, ngoắc tay gọi Nhâm Gia Viễn.

Nhâm Gia Viễn vừa đi vừa thuận miệng hỏi: “Kêu tôi làm gì, mấy thứ này tôi đã không đụng tới bao nhiêu năm rồi, phim X-quang mấy cậu tự xem không được sao?”

“Không phải không phải, thật ra mấy người bọn tôi đã thương lượng một chút, cảm thấy tốt nhất nên nội soi… Nhưng nội soi dạ dày ít nhất phải đợi nửa tiếng.”

“Chỉ cần chính xác, kiểm tra mấy lần cũng không tính là ít.” Nhâm Gia Viễn bình tĩnh quyết định, lại quay đầu hỏi Hàn Việt: “Nè, Hàn nhị! Trước khi đến đây Kĩ sư Sở có uống nước không?”

“Bắt đầu từ tối qua thì ngay cả nước gạo cũng không uống, thế nào?”

“Không có gì.” Nhâm Gia Viễn quay đầu lại, phất phất tay với cậu bác sĩ trẻ tuổi: “Tiêm trước một mũi atrophine, nửa tiếng sau tiến hành nội soi dạ dày.”

Thời gian chờ đợi đặc biệt lâu hơn bình thường.

Lúc đầu Hàn Việt muốn đi vào ở cạnh Sở Từ, nhưng Sở Từ lại không chịu, khiến cho hắn vô cùng nóng nảy sốt ruột, đi tới đi lui trong phòng của Nhâm Gia Viễn, lát thì hút thuốc lát thì uống trà, cuối cùng còn vung tay ném vỡ một chiếc ly thủy tinh.

Nhâm Gia Viễn đau lòng không thôi, cầm mảnh vỡ kêu gào than khóc: “Hermers thân yêu của lão tử a…”

Đột nhiên cửa phòng bị gõ hai cái, một cậu bác sĩ trẻ tuổi thò đầu vào hỏi: “Chủ nhiệm?”

Nhâm Gia Viễn mau chóng chạy đi dọn dẹp mảnh vỡ một chút, hỏi: “Các cậu xong rồi à? Kết quả thế nào?”

“Để cho chắc ăn, hay là làm thêm siêu âm nội soi đi…” Cậu bác sĩ trẻ tuổi một bên nhìn sắc mặt Nhâm Gia Viễn, một bên do dự nói: “Nội soi bình thường cũng nhìn ra được, nhưng mà…”

Sắc mặt Nhâm Gia Viễn đột nhiên trầm xuống: “Siêu âm nội soi!? Tôi thấy kỹ thuật của các cậu quá tệ rồi đấy, chỉ giỏi hành hạ bệnh nhân. Nội soi dạ dày còn nhìn không ra, các cậu thật sự nên chết đi là vừa! Chi bằng cứ đưa cuộn phim chụp CT đến đây cho tôi xem!”

Cậu bác sĩ trẻ tuổi liên tục xua tay, nháy nháy mắt về phía Hàn Việt bên kia.

Hàn Việt đang cúi đầu hút thuốc, đưa lưng về phía bọn họ. Nhâm Gia Viễn nhìn sắc mặt cậu bác sĩ, trái tim như trùng xuống.

“Còn không đi nhanh đi!”

Cậu bác sĩ đóng ngay cửa lại, bỏ chạy trối chết.

Hàn Việt ngẩng đầu lên: “Còn phải làm gì nữa? Sao bây giờ vẫn chưa xong?”

Nhâm Gia Viễn liếc hắn một cái, không nói lời nào, tựa vào ghế nhìn chằm chằm trần nhà.

Hàn Việt không kiên nhẫn đá cái ghế một phát: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nói một câu xem, đây có phải cố ý giày vò người ta không?”

“Ai da, anh đá tôi làm gì hả!? Anh có giỏi sao không tự đá bản thân?” Nhâm Gia Viễn lăn một vòng ngồi dậy, đập bàn: “Anh nghĩ tại sao bọn họ lâu lắc như vậy, là vì bọn họ chưa thống nhất biện pháp. Nếu là bệnh đau dạ dày thông thường thì một hai câu đã có thể bàn giao với anh rồi, dù sao cũng không dọa chết anh được, nhưng nếu là bệnh tình nghiêm trọng thì phải châm chước lắm mới có thể nói với anh, anh hiểu không?”

“…Nghiêm trọng?”

“Làm sao mà không nghiêm trọng chứ!? Anh nói một người như kĩ sư Sở, không ra ngoài xã giao, lại không hút thuốc không uống rượu, cớ gì bị mắc bệnh đau dạ dày? Còn không phải tại anh? Anh con mẹ nó còn muốn đá tôi!”

Hàn Việt trong lòng khó chịu, trực giác báo cho hắn biết những lời của Nhâm Gia Viễn là có đạo lý, trái tim nhất thời không khỏi đau nhói lên.

Tâm tình áp lực, cảm xúc uất ức, giờ giấc sinh hoạt không cố định… đều có thể là những nhân tố bên ngoài dẫn đến bộc phát căn bệnh đau dạ dày. Mà nếu Sở Từ tâm tình áp lực, mười phần thì có đến chín phần là do Hàn gia.

Huống hồ lần trước trong buổi tiệc sinh nhật, Hàn Việt đã đá y một cước, ngay tại chỗ khiến y xuất huyết dạ dày phải đưa vô bệnh viện cấp cứu, sau đó nằm viện hơn nửa tháng, đến bây giờ nhớ lại vẫn còn hiện rõ trước mắt.

Lỗ mũi Nhâm Gia Viễn phun khí hừ hừ, lầm bầm nói: “Anh còn gì muốn nói không?”

Hàn Việt thở dài: “Không có.” Sau đó chậm rãi quay lại ghế sofa, ngồi xuống.

Lần kiểm tra này có vẻ nhanh hơn, chỉ chốc lát sau cậu bác sĩ trẻ đã quay lại gõ cửa, trong tay cầm theo cuộn phim chụp CT, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. Nhâm Gia Viễn kêu cậu ta ngồi xuống, rót ly nước đặt trước mặt cậu, “Các cậu rốt cuộc thấy thế nào?”

Cậu bác sĩ chỉ chỉ Hàn Việt, “Vị này là…”

“À, người nhà của bệnh nhân.”

Cậu bác sĩ gật đầu với Hàn Việt, nói: “Người nhà phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”

Hàn Việt vừa nghe câu này, trong đầu lập tức nổ ầm một tiếng, tay chân lạnh cóng.

Hắn nghĩ nét mặt hắn nhất định rất khó coi, nhưng lại không có hơi sức đâu mà che giấu. Một câu nói nhẹ nhàng của cậu bác sĩ kia, lại tựa như thanh đao trong nháy mắt đâm thẳng vào tim hắn, đau đến mức không thể đau hơn được nữa.

Kỳ thật Hàn Việt cũng không cần che giấu điều gì, bởi vì nét mặt Nhâm Gia Viễn lúc này cũng vừa sợ vừa giận: “Cậu nói cái gì hả? Sao phải chuẩn bị tâm lý thật tốt? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ…”

Cậu bác sĩ bày cuộn phim lên bàn, thở dài nói: “–Đừng sợ đừng sợ, mới thời kỳ giữa thôi, còn kịp phẫu thuật.”

Hàn Việt bật người dậy, lớn tiếng hỏi: “Cái gì thời kỳ giữa?”

Cậu bác sĩ đã từng gặp qua đủ loại người nhà bệnh nhân, cho nên không hoảng hốt chút nào, bình tĩnh nói: “Ung thư biểu mô tuyến dạ dày thời kỳ giữa, dạng phân tán, nói ngắn gọn chính là ung thư dạ dày thời kỳ giữa. Đừng khẩn trương, thả lỏng tâm trạng, tôi kiến nghị nên tiếp nhận hai ba lần hóa trị, sau đó thêm một lần xạ trị, nếu tình hình tốt có thể tiến hành phẫu thuật.”

Nhất thời, lỗ tai Hàn Việt trở nên ong ong, rõ ràng nghe thấy cậu bác sĩ nói chuyện, thế nhưng một chữ cũng đều không hiểu.

Bỗng nhiên hắn cảm thấy trước mắt mơ hồ, vài giây sau mới nhận ra là do đôi chân hắn mềm nhũn, bất giác ngồi xuống sofa.

“Bệnh nhân còn trẻ, bên trong cơ thể cũng tốt, không có bệnh về tim và máu, tỉ lệ mạo hiểm trong phẫu thuật thật sự rất thấp. Cũng may phát hiện chưa quá muộn, nếu chờ đến thời kỳ cuối thì có khả năng cắt bỏ hết dạ dày cũng không cứu được.” Cậu bác sĩ do dự một chút, nói tiếp: “Chủ yếu là tâm trạng bệnh nhân, nếu tâm trạng tốt thì thời kỳ giữa cũng không thành vấn đề, nhưng nếu tâm trạng không tốt… thời kỳ giữa vẫn có thể chết người.”

Nhâm Gia Viễn lúc này cũng chẳng khá hơn Hàn Việt là bao, tuy rằng trong lòng hắn đã dự cảm đôi chút, thế nhưng dự cảm so với hiện thực vẫn là hai chuyện khác nhau.

“Chủ nhiệm, chúng ta thương lượng thêm về phương pháp điều trị được không!?” Cậu bác sĩ thấy sắc mặt hắn không tốt, vội mở rộng cuộn phim chụp CT ra.

Nhâm Gia Viễn gượng cười một chút, gật đầu nói: “…À, được, được.”

“Các người cứ từ từ nói, tôi đi xem Sở Từ.” Hàn Việt đột nhiên đứng bật dậy, vọt nhanh ra cửa, tay run run đặt lên nắm đấm. Vừa mở toang cánh cửa, hắn lại giống như vừa sực nhớ ra chuyện gì, dừng bước, quay đầu nhìn chằm chằm Nhâm Gia Viễn, ánh mắt vô cùng tuyệt vọng.

Nhâm Gia Viễn biết hắn muốn hỏi cái gì, liền bình tĩnh gật đầu, “Anh đừng lo, ở nhà cũng có thể tiến hành hóa trị mà, chung quy vẫn có thể tìm ra biện pháp.”

Hàn Việt không nói được lời nào, chỉ có thể run rẩy gật đầu, chạy nhanh ra ngoài.

Sau mười hai giờ trưa, hành lang bệnh viện vắng hoe không một bóng người. Ánh nắng theo cửa sổ quanh co uốn lượn chiếu xuống, vẽ loạn từng mảnh lớn trắng xóa trên bức tường. Sở Từ cô độc ngồi trên chiếc ghế dài, mái tóc ánh lên màu nâu vàng nhợt nhạt, nhìn qua thế nhưng vô cùng ấm áp.

Bước chân Hàn Việt vốn dĩ mang theo nỗi sợ, thế nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy y lại tự nhiên đông cứng, sau đó chậm rãi bước từng bước một đến bên cạnh y, nhẹ nhàng vùi đầu y vào trong ngực mình.

Sở Từ thở dài, hỏi: “Là ung thư dạ dày đúng không?”

Trước khi y nói những lời này, trong lòng Hàn Việt ngập tràn khủng hoảng, đầu óc ong ong từng trận. Vậy mà vừa nghe câu hỏi của y, hắn lại đột nhiên bình tĩnh, tựa như có dòng nước lạnh lẽo không ngừng chảy qua đáy lòng đầy nôn nóng, cả người bỗng nhiên trở nên trấn định, kiên quyết, lý trí.

“Em đừng sợ. Bác sĩ nói là thời kỳ giữa, có thể phẫu thuật điều trị. Tôi sẽ điều động bác sĩ tốt nhất, thuốc men tốt nhất, cái gì em cũng không cần sợ hãi.”

Hàn Việt cúi người xuống, hôn lên mái tóc Sở Từ, thì thào lặp lại: “…Cái gì em cũng không cần sợ hãi.”

“Tôi không sợ.” Sở Từ nghiêm túc giải thích: “Tôi chỉ là có điểm tiếc nuối.”

“Tiếc nuối?”

“Ừ. Hồi xưa khi đến trường, tôi luôn nghĩ qua mấy hôm nữa là tốt rồi, có thể làm cái này cái kia, bao nhiêu giấc mơ chưa kịp thực hiện, thật không ngờ cuộc sống cứ như vậy kết thúc, nhanh tới mức tôi trở tay không kịp.” Sở Từ dừng một chút, thoáng mỉm cười: “Bất quá nói như vậy thật kì lạ, tôi đã từng tự sát kia mà, làm thật luôn ấy.”

Trong lòng Hàn Việt đau đến mức thở không nổi, phảng phất như trái tim bị người ta đoạt lấy, nghiền nát dưới áp lực khủng khiếp, cho tới khi biến thành một đống máu thịt hỗn tạp.

“Nghe nói quá trình hóa trị rất thống khổ, chi bằng tới Cục cảnh sát tự thú, dù sao kết quả đều như nhau.” Sở Từ thoáng trầm mặc, tựa như trong đầu có hai người đối lập, thật lâu sau mới nhẹ nhàng thở dài: “Nếu anh đưa tôi đi tự thú, còn có thể trả lời với người nhà anh. Nếu anh bắt tôi hóa trị, không chừng trong lòng tôi không những không cảm kích anh, mà người nhà anh còn nổi giận với anh, thật đúng là chuyện làm mất lòng cả đôi bên a.”

Từng câu từng chữ của Sở Từ đều giống như đang suy nghĩ cho Hàn Việt, thế nhưng không biết vì sao lại như lưỡi dao nhọn, liên tục khoét sâu vào trái tim đang rỉ máu của hắn.

“Mạng của em thuộc về tôi, chỉ có thể thuộc về tôi! Nếu ngay cả em mà tôi cũng không có cách nào bảo vệ, vậy tôi sống còn có ý nghĩa gì chứ?” Hàn Việt nói xong mấy lời này, dùng sức nuốt một ngụm nước bọt, hầu kết dao động mạnh mẽ, “–Được rồi, hiện tại tôi không muốn nói mấy câu này với em, chúng ta về nhà đi.”

Sở Từ nhìn hắn rất lâu, ánh mắt vô cùng bình tĩnh, hoàn toàn nhìn không ra vui buồn. Sau một lúc lâu, y mới hít sâu vào một hơi, gật đầu nói: “…Ừ, về nhà đi.”