Thập Lý Hồng Liên Diễm Tửu

Chương 47




Ta hiểu đạo lý nghe lời đồn bậy, có khuyết điểm thì người ta nói ưu điểm, có ưu điểm thì người ta nói khuyết điểm.

Ta hiện tai hoài nghi tên Diễm Tửu kia là một cực phẩm.

Đại sảnh của Hoa Mãn lâu cũng tính vào loại có khí phái, nhưng người lách vào lại tuyệt không khí phái. Trong lâu ngoài lâu ba tầng lại ba tâng, khiến người ta bị vây như nêm cối. Người không biết còn tưởng nơi này có sự cố nghiêm trọng, thị dân vây xem.

Đến loại địa phương này tán gái, nhất định đều là người có bạc.

Nhưng vẫn có câu nói rất hay, cao nhân chân chính không cần chi phòng.

Trên lầu hai là một căn phòng chạm trổ hoa lan, trước phòng có trướng liêm rủ xuống. Căn cứ vào kinh nghiệm từng trái, người ở trong nếu không là cao thủ, thì cũng mâu thuẫn với lão cha cao thủ. (em ko hỉu lắm…) Hoặc là, nhân vật quan trọng của Thiên Sơn.

Quả nhiên, Quỷ Mẫu kéo ta vào một phòng.

Đáng thương cho các cô nương của Diễm môn.

Trải qua bao chọn kỹ lựa khéo, rốt cuộc cũng tới lúc tuyển ra tiểu hoa khôi của Diễm môn. Bộ Sơ dùng thân phận Diễm môn, đừng nói hoa khôi, ngay cả danh vị tiểu hoa khôi các nàng cũng không lấy được.

Người chủ trì tuyên bố: “Giờ xin mọi người cầm ngân bài trong tay ném vào rương.”

Đám người một loạt tiến lên, trong nháy mắt rương của Bộ Sơ chật ních.

Bởi vì rương làm từ thủy ***, trng suốt. Cô nương bên cạnh bởi vậy có vẻ càng thêm đáng thương. Một rương lớn, bên trong chỉ có mấy bài tử ít ỏi.

Người chủ trì cho Bộ Sơ thêm hai cái rương, trận đấu rốt cuộc chấm dứt.

Không có gì không như mong đợi, Bộ Sơ trở thành tiểu hoa khôi của Diễm môn.

Kỳ thật mọi người đều nói nữ nhân khẩu thị tâm phi, nam nhân thì không phải cũng thế? Bình thường mắng Bộ Sơ là tiện nhân quyến rũ nam nhân, kết quả đến lúc mấu chốt, vẫn sẽ đến với nàng ta.

Những trận sau thì bắt đầu có chút thú vị. Bởi vì một khi người đứng đầu các môn tuyển hoa khôi, vị trí lão đại cùng tú bà, cùng với danh hiệu tứng đầu bảng cũng phải nhượng đi. Mỗi nữ tử đều biểu diễn mọi tài nghệ của mình.

Lúc này đây, Nhiễm Nhiễm cùng Tiên Cơ vẫn bảo vệ vị trí hoa khôi. Nhàn Ngâm, Phi Mạc, còn có Do Lãnh tỷ tỷ vẫn luôn trông nom ta chẳng ngờ danh lạc tôn sơn.

danh lạc tôn sơn: thi rớt thi trượt tên xếp dưới Tôn Sơn (Tôn Sơn là người thi đỗ cuối bảng ở thời Tống. Khi thi đỗ về làng, có người hỏi: “Người cùng thi với anh ra sao?”. Tôn Sơn đáp: “Tên cuối bảng là tôi, anh ta không có tên trong bảng vàng” nghĩa là anh ta thi trượt)

Thi đấu chọn tiểu hoa khôi chấm dứt, lập tức đến lượt đại hoa khôi.

Trình tự chọn lựa đại hoa khôi không phức tạp như tiểu hoa khôi. Sáu người chỉ cần vào căn phòng lớn nhất ở lầu hai, lần lượt ở trong đó một nén hương rồi ra, cuối cùng người trong phòng sẽ tuyên bố ai là đại hoa khôi.

Ta tựa lưng vào ghế, nói: “Bày ra thế này không phải sắc dụ sao?”

“Ai nói không phải?” Quỷ Mẫu tùy tiện lấy một chuỗi nhỏ, kiểu ăn Lan Hoa chỉ kia đặc biệt giống tú bà. (tay cong thành hình hoa lan đó hả?). “Dù sao cũng có thứ che, bên ngoài không nhìn đã xảy ra gì. Hơn nữa xa như vậy, cho dù có tiếng người ta cũng không nghe thấy.”

“Đây không phải trận chính sao?”

“Đây là chọn kỹ nữ, không phải chọn tân nương.”

Tân nhậm hoa khôi của Dã môn bước lên. Bước vào căn phòng lớn nhất ngay cạnh chúng ta.

“Nam nhân nào bên cạnh chúng ta là ai đây? Hôm nay hưởng hết phúc.”

“Hưởng phúc? Không hẳn.”

“Vì sao?”

“Ngươi rất nhanh sẽ biết.” Quỷ Mẫu ném vỏ nho sang một bên, lau lau tay. “Đáng thương chính là cô nương đó. Ta lớn tuổi như vậy rồi, cho ta đi hấp dẫn một nam nhân như thế, ta cũng chịu không nổi. Phòng chừng người duy nhất cao hứng là Bộ Sơ.”

“Vậy, cái người bên trong là….” Ta chỉ chỉ bên cạnh.

“Đúng, là người đó.”

“Vậy, những gì người nói, hắn không nghe thấy sao?”

“Hắn nghe thấy chứ.”

“Vậy người còn…”

“Hắn sẽ không để ý.” Quỷ Mẫu nghĩ nghĩ, cười nói. “Người trên thế gian này, người ta tin tưởng đương nhiên có. Nhưng có bốn loại ta trước kia chết cũng không tin. Một là xấu đến cực hạn, nhưng cô nương cùng hắn nói qua mấy câu đều yêu thương hắn hai là không năng lực, lại mỗi ngày có một đám muốn lên giường với hắn ba là người không biểu lộ cảm xúc. Cuối cùng, là người không quan tâm gì cả. Nhưng sau khi biết Diễm Tửu, ta phát hiện thế gian này loại nào cũng có. Người như hắn ấy à, không để ý gì cả. Bất luận kẻ nào, hắn cũng không để ý. Ngươi căn bản không nhận ra hắn muốn gì.”

Ta cũng cười:

“Nghe người nói con cũng hiểu. Song người nói nữ nhân cùng hắn nói chuyện đều sẽ yêu hắn, vậy còn người?”

Quỷ Mẫu cười khẽ: “Ta đời này sẽ không yêu thương nam nhân nào nữa.”

Nữa?

Quên đi. Chuyện người khác nên hỏi ít thôi.

“Vậy sao người biết hắn không có năng lực?”

“Khi nào ngươi gặp hắn sẽ biết.”

“Thần kỳ vậy sao? Chỉ nhìn ra là biết.”

“Đúng.”

“Vậy người nói hắn không quan tâm bất luận kẻ nào, Bộ Sơ thì sao? Con nghe nói hắn vì Bộ Sơ mà trở mặt với Bạch Linh.”

“Nếu hắn thực sự để ý Bộ Sơ, Bộ Sơ sẽ không nói nàng ta cũng thích Trọng liên —- nếu hắn để ý nàng, căn bản không cho phép lời này.”

“Bộ Sơ thật đáng thương, sinh ra xinh đẹp như vậy, lại yêu thương một người không yêu mình.”

“Ngươi sai rồi. Nếu Diễm Tửu thực thích nàng ta, nàng ta cũng sẽ không thích hắn. Người như nàng ta, chính bởi vì quá xinh đẹp, không tin chân ái. Nàng cho rằng nam nhân yêu thương nàng đều vì vẻ ngoài. Cho nên, chỉ có người không thương nàng mới đáng để nàng yêu.”

“Nữ nhân này có tính cách thật đặc biệt.”

“Đặc biệt?” Quỷ Mẫu nói. “Đây gọi là ti tiện. Tất cả mọi người đều ti tiện, người càng dễ coi càng ti tiện.”

Ta ngẩn người, vừa định nói chuyện, cách vách liền truyền tới tiếng rên rỉ của nữ nhân — không, không thể tính rên rỉ, nghe như là tiếng rống vậy. Nghe thanh âm này, chỉ biết là Dã môn.

Nhưng tiếng nam nhân, một chút cũng không.

Song một láy sau, nữ nhân của Dã môn ra ngoài. Lúc đi ra, còn không quên quay đầu lại nhìn trướng liêm rủ xuống kia, mị nhãn nhìn về, rồi đi.

Kế tiếp là Nhiễm Nhiễm của Nhu môn.

Quả nhiên là kiểu bất đồng, tiếng rên rỉ cũng không giống.

Thanh âm của Nhiễm Nhiễm mềm mại tới nỗi cả người ta tê rần.

“Cung chủ, thiếp yêu say đắm cung chủ đã lâu, lại không đạt được hồi báo, ô… Nhẹ, nhẹ một chút.”

Nam nhân bình thường, chỉ sợ nàng không cần làm gì, nghe mấy câu là chọn nàng.

Nhưng từ khi Nhiễm Nhiễm đi vào rồi đi ra, bên cạnh không hề có tiếng nói.

Người Xảo môn đi vào:

“Cung chủ, thiếp lần đầu diện kiến, cảm thấy rất căng thẳng, nếu làm sai chuyện gì, cung chủ cần phải tha thứ đó.”

Tiếp sau vẫn là ư a a.

Ta nói: “Không phải hắn không có năng lực sao, sao lại…”

“Không phải không có, mà là không tốt. Nữ nhân Hoa Mãn lâu những cái khác chưa chắc tốt, nhưng kêu trên giường nhất định không phản đối.”

Cho dù các nàng giả trang, nhưng nam nhân năng lực không tốt, có thể kiên trì như thế nhiều lần sao? Nhưng mà hỏi nữ nhân vấn đề này, hình như không tốt lắm. Lại nói, Quỷ Mẫu mặt không đỏ, tim không nhảy, ni cô quan âm có khi cũng chẳng cường hãn mức đó.

Lãnh môn đi vào, có chút hơi thu mình. Không thấy nói gì, ngay cả tiếng ‘hừ’ cũng thật nhẹ.

Sau đó tới lượt Kiều môn:

“Tuyển người ta nhé… A, a, cung chủ, người ta đau quá, chọn người ta nhé…”

Dù sao, ngoại trừ Bộ Sơ, không có ai không bồi giường.

Chỉ còn người cuối cùng là Bộ Sơ. Nàng đi tới, nhưng Diễm Tửu lại mở miệng nói chuyện:

“Khuê nữ, ngươi tới rồi?” Dứt lời, tiếng tách trà va chạm. Hắn còn có tâm tư uống trà, ngữ điệu còn bình thản vô cùng.

Chỉ là nghe thấy thanh âm này, thì không biết là người xấu xí đâu, thậm chí, còn nghĩ là một nam tử ngọc thụ lâm phong.

“Ta muốn làm hoa khôi.”

Tiếng cười trong trẻo vang lên: “Được, vậy là ngươi.”

“Không phải nói Diễm Tửu không thèm để ý người khác sao?”

“Sủng ái cùng để ý là hai việc khác nhau.” Quỷ Mẫu nói,”Hắn quả thực rất sủng Bộ Sơ, nhưng nếu muốn nói hắn để ý ai, hẳn là Bạch Linh.”

“Bạch Linh?”

“Đúng. Lần trước Bạch Linh bị thương, Diễm Tửu đưa y vào thân cung dưỡng rất nhiều ngày. Có nhiều người hoài nghi quan hệ của họ là loại này, nhưng không có chứng cớ, lại kiêng kị bọn họ vài phần, sẽ không nói nhiều. Nhưng Diễm Tửu đối với ai cũng tốt, chỉ là có chút đặc thù, cũng không thể nói rõ.”

Không ngoài dự đoán, hoa khôi là Bộ Sơ. Vòng cuối cùng, là trận đấu ném tiền.

Hướng sáu hoa khôi mà đưa tiền, ai đầu tư nhiều nhất, là có thể ở cùng nàng — đương nhiên, không phải cưỡng chế, thời gian do nàng tự định.

Có chút giống phách mại (bán đấu giá), nhưng cũng có chỗ khác. Bạc ném ra không thể thu về.

Cho nên đối với hoa khôi mà nói, đây là phương thức kiếm tiền tốt nhất.

Bộ Sơ lại không tham gia.

Mọ người bắt đầu kêu gọi.

Không phải người gia tài bạc triệu, đều tự động rời đi.

“Nhiễm Nhiễm, ba vạn!”

“Nhiễm Nhiễm, ba vạn năm!”

“Tiên Cơ, bốn vạn năm!”

“Nhiễm Nhiễm, bảy vạn!”

Bộ Sơ là vô giá, thân giá Nhiễm Nhiễm vẫn là cao nhất.

“Một trăm vạn, Bộ Sơ.”

Lời này vừa nói, không ai lên tiếng.

Ta nghĩ lỗ tai của mình bị hủy rồi. Cho dù Bộ Sơ thật sự bán, cũng không nhất định bán được nhiều tiền như vậy. Nhanh chóng, thanh âm Bộ Sơ vang lên:

“Ta sớm nói qua, không thỏa mãn điều kiện, nghĩ cũng đừng nghĩ.”

“Chưa đủ điều kiện, sao lại dám tìm tới khuynh quốc Song Thành, thiên hương Bộ Sơ?”

“Cái gì?”

“Cái gì?”

Ta cùng Bộ Sơ trăm miệng một lời.

Quỷ Mẫu đứng lên lớn tiếng nói:

“Người nào?”

“Trọng Hỏa cung. Tùy Châu, Kinh Ngọc.”