Thập Nhị Thánh Thú Cung

Chương 34: Chủ nhân của thế giới hư hoa




“Không có ai có thể đẹp hơn Thánh Chủ.”

Hộ vệ một tay đẩy mạnh Cố Thính Ngữ vào một gian phòng bí mật âm u, sau đó chăm chú đứng chắn ở cánh cửa

“Bọn họ, chính là kẻ vọng tưởng siêu việt hơn Thánh chủ Mỹ nhân sao? Ha hả… Tốt, ta đầy liền lưu lại mỹ của bọn họ.”

Cố Thính Ngữ bắt đầu run Thấy rõ rồi chứ!Gian phòng bốn phía treo đầy trên tường đèu là da mặt người.

Đó chính là lớp da thịt người chân chính đựơc kéo xuống từ trên con người a!!!!

Cố Thính Ngữ thở gấp một hơi, xoay người nhìn tên hộ vệ hầu như đã rơi vào điên cuồng.

“Chỉ tiếc… Ngài chán ghét ở đây… Tiền tài, khuôn mặt đẹp, mọi người sùng bái…” Trong mắt hộ vệ bỗng toát ra nỗi đâu đến khắc cốt ghi xương “Ngài đã hơn mười năm không có xuất hiện ở Thánh điện, không ai biết ngài đi nơi nào, suốt đời ngài đều theo đuổi vẻ đẹp chân chính… Ta đã theo ngài hơn ngàn năm, nhưng vẫn không biết ngài rốt cuộc đang suy nghĩ điều gì… Chỉ là … Ngươi…”

Hộ vệ rút ra một móc câu lớn, từng bước một tiếp cận Cố Thính Ngữ “ta đã từng nói qua với người, Cống phẩm thì nên ngay ngốc ở vị trí của mình.”

Cố Thính Ngữ theo phản xạ tính lui về sau, trong không gian chật hẹp toả ra mùi tanh hôi, xung quanh đều là gương mặt kinh khủng của ngừơi chết.

Không có nơi nào có thể trốn.

“đem gương mặt bình thường của ngươi làm thành tiêu bản, ngươi hẳn cảm thấy vinh hạnh đi.”

“Không!!” Tiếng kêu thảm thiết phát ra, Cố Thính Ngữ bị hộ vệ giữ chặt

Hộ vệ đặt Cố Thính Ngữ ở trên tường, dùng móc câu đâm thật sâu vào hai bên mặt của hắn, sau đó lấy tốc độ cực kì thong thả kéo dài vết đao, ý đồ dọc theo đừong cắt của thứ kim loại này lấy xuống khối da mặt hoàn chỉnh của hắn.

“ A a a a a…” Chú ý tới biểu tình cực kì đau nhức của hắn, hộ vệ bỗng nhiên rút móc câu ra.

“Vừa rồi còn không có chú ý tới, biểu tình giãy dụa của ngươi đích xác thật mê người… Thế nào, muốn dùng thân thể của ngươi mê hoặc Thánh chủ sao?”Hộ vệ giật ra hai chân Cố Thính Ngữ, xé mở y phục của hắn “Ta hiện tại muốn nhìn xem ngươi còn có thể dùng cái gì để mê hoặc nam nhân!”

“…!!!”  Cả người Cố Thính Ngữ đột nhiên giật nảy lên, hắn ngửa cổ, nắm chặt tay lại, móng tay đã cắm sâu vào lòng bàn tay.

Trong căn phòng tăm tối tanh hôi Tên hộ vệ đã dùng móc câu kia cắm vào trong huyệt nội của hắn

“Hiện tại… Ta chỉ muốn dùng cái móc này lôi ra, ngươi sẽ rách ruột, ha ha ha…”

đột nhiên, tiếng cười quỷ dị thấp lại, tên hộ vệ khiếp sợ nhìn hai tay của mình đang dần dần bị phong hoá thành cát bụi tiêu tán đi, ý nghĩ của y trống rỗng, sau cùng chỉ còn sót lại duy nhất một ý niệm là

Nguời rốt cục… cũng xuất hiện rồi.

Chỉ trong nháy mắt, toàn thân tên hộ vệ đã trở thành một đống cát vàng.

Cố Thính Ngữ đau nhức tới ngất đi, trong mơ hồ hắn nhìn thấy một nam nhân mang mặt nạ đang ôm mình, cùng với một thanh âm quen thuộc đang gọi hắn.

Namnhân mang mặt nạ run run đưa tay chạm lên vệt máu giữa hai chân hắn, một cảm giác ấm áp xẹt qua, móc câu cắm sâu trong huyệt nội biến thành cát vàng theo máu chảy ra ngoài.

Giữa lúc nam nhân đang thở dài một hơi, thì bỗng nhiên một mũi tên độc màu xanh xé gió, thẳng tắp bắn về phía họ!

Namnhân vì đang ôm Cố Thính Ngữ nên không kịp né tránh, y đối mặt với độc tiễn đang gào thét bay tới mà niệm chú ngữ, tốc độ của độc tiễn tuy chậm lại nhưng vẫn bắn trúng mi tâm (vùng giữa hai lông mày) của y

tất cả chỉ xảy ra trong một khắc.

độc tiễn “ba“ một tiếng rơi xuống đất, mà mặt nạ che trước mặt nam nhân cũng nhẹ nhàng vỡ ra

Đôi mắt băng lãnh của nam nhân nhắm lại tập trung khí lực, rồi dùng tất cả năng lượng vừa tập trung bắn thẳng về khoảng không phía trước

Ở sâu trongThậpNhị cung, thuỷ tinh cầu trước mặt ba nam nhân đột nhiên nổ tung, trở thành một đám cát vàng hoàn toàn tiêu tán

Lục sắc song đồng nam nhân vẫn duy trì tư thế bắn tên, vẻ mặt y mê man lẩm bẩm “KHông thể có khả năng… Thuật luyện kim của Thanh Tước từ lúc nào đã đạt tới trình độ này..”

Cùng lúc đó, nam nhân ôm Cố Thính Ngữ sắc mặt nhợt nhạt thở hổn hển, bỗng nhiên, y nhận thấy người trong lòng run rẩy, cúi đầu liền đối diện với gương mặt khiếp sợ của Cố Thính Ngữ

“Như thế nào, lại là ngươi?” Thanh âm của Cố Thính Ngữ nhẹ nhàng vang lên quanh quẩn trong gian phòng âm u.