Thập Nhị Thánh Thú Cung

Chương 39: Hoạ mi




Lúc này, nam nhân trầm mặc, có mái tóc xanh biển cũng ly khai khỏi than thể Cố Thính Ngữ, chậm rãi lui sang một bên.

Huyễn Sinh ngồi xổm xuống bên cạnh Cố Thính Ngữ, nắm một bên cổ chân hắn nâng lên, nhất thời một cỗ máu tanh cùng dịch thể kinh sợ trào ra. Sau đó, y đi tới bên cạnh nam nhân vẫn một mực yên lặng kia lắc đầu “Xếp loại đệ tam thánh thú lực phá hoại quả nhiên kinh người, ai đáng tiếc ngươi hiện tại cư nhiên lại biến thành như vậy ni…”

Vươn đầu ngón tay điểm lên trán Cố Thính Ngữ, chỗ đầu ngón tay y chạm vào sinh sôi ra một đoạn chú văn màu đen, chúng nó phảng phất như có sinh mệnh mà tiến vào trong cơ thể Cố Thính Ngữ

“Ha hả… Thanh Tước, để xem sau đây ngươi muốn làm thế nào đi?” Làm xong tất cả, Huyễn Sinh đem Cố Thính Ngữ nhét vào góc, thấp giọng cười yếu ớt.

—————————

Trong Hư Hoa chi cung đang xảy ra hỗn loạn đến kinh thiên động địa.

Tất cả mọi người đều kinh hoàng cảm nhận thấy một cỗ năng lượng cường đai đang xông tới thế giới nguyên bản luôn tĩnh lặng này. Tầng mây cuồn cuộn, đất rung núi chuyển, mà tất cả đầu nguồn của năng lượng này, chính là do Thanh Tước đang ngưng tụ nội lực toàn thân hòng phá tan kết giới

“Phanh!”

Lại một lẫn nữa hướng tới kết giới nơi cánh cửa, khoé miệng Thanh Tước chậm rãi rỉ ra tơ máu, toàn thân phát ra âm hưởng bị đốt cháy, cát bay đã chạy khắp phòng, kết giới ẩn chứa nơi cánh cửa được lực lượng trợ chú khiến cho phạm vi ngoài dặm xung quanh đều bị cháy đen một mảnh

Nang lượng tụ tập của Thanh Tước dần dần chống đỡ không đựoc nữa, mái tóc vàng của y từ từ bị đốt trụi, làn ra trắng nõn đàn dần xuất hiện quỷ ấn, cuối cùng, Thanh Tước bị bắn ra xa hơn mười thước.

Rơi xuống mặt đất y còn chưa kíp đứng lên, ***g ngực đã cuồn cuộn mãnh liệt dâng lên, tiên huyết trong miệng vỡ ra

Thanh Tước nức nở rên rỉ, bảo vệ hắn…Bản thân y như thế này làm sao bảo vệ nổi hắn?

Nếu như là Chu Tước, nếu như là thánh thú cường đại, sẽ không giống như bản thân y bị nhốt trong kết giới không thể giương cánh bay được. Y bỗng nhiên nhớ tới bản thân vì sao muốn nuôi nấng nhi tử hiện tại, nguyên nhân ban đầu rất đơn giản chỉ bởi vì nam hài đó đem toàn bộ bảo thạch ném xuống sông.

Lúc đó, nó nói với y rằng “Đẹp, nhưng ta dùng chúng nó để làm gì?”

Dùng để làm gì?

Dung nhan vô thượng, tư thái tuyệt mỹ, hưởng hết ngàn người sùng bái… đến sau cùng, có ích lợi gì ni?

“Ô!” Càng nhiều tiên huyết tuôn ra, Thanh tước nghĩ bản thân đã không còn nhiều khí lực nữa.

…..

“Nương… Nương…” Không biết qua bao lâu, Thanh Tước mơ mơ màng màng nghe đựơc tiếng kêu của nhi tử. Y tỉnh lại, chậm rãi phát hiện bản thân đang ở trong nhà.

“Ta … Làm sao vậy?” Bỗng nhiên nhớ tới Cố Thính Ngữ, Thanh Tước thoáng cái ngồi dậy “Hắn ở đâu rồi?!”

“Nương? Ngươi nói gì, hắn thế nhưng không phải người bên cạnh người sao?”

“?!” Thanh Tước quay đầu, thình lình phát hiện Cố Thính Ngữ đang nằm ngay bên cạnh bản thân, y vuốt ve người hắn, kích động đến đâầ ngón tay đều run, không phải là ảo giác… Cũng không phải là mộng, hắn ở đây, ở ngay bên cạnh bản thân.

“ta trở về đã thấy hai người nằm ở chỗ này, nương, rốt cục đã xảy ra chuỵen gì?”

Thanh Tước lắc đầu, không nói được một lời.

Namhài thấy cử động của y như vậy, trong ngực không ngừng nhắc đi nhắc lại “Lẽ nào ta đã có cha rồi?” Nó lặng lẽ rời khỏi căn phòng, lưu lại cho nương cùng lão cha tương lai một khoảng không gian.

đầu ngón tay hơi dụng tới mặt Cố Thính Ngữ, Thanh Tước do dự mà thu hồi tay lại… Sau đó, dường như là muốn xác nhận, y nhẹ nhàng nắm lấy lòng bàn tay Cố Thính Ngữ

Cố Thính Ngữ lẳng lặng ngủ, hô háp bình ổn, Thanh Tước cẩn cẩn dực dực tiến đến bên người hắn, gắt gao cắn miệng bản thân

Vì sao mỗi lần tiếp cận người này, y đều cảm thấy khiếp đảm như tiểu thâu (ăn trộm) ni?

Thanh Tước ở bên cổ Cố Thính Ngữ khẽ cọ cọ, nghiễm nhiên giống như tiểu miêu ăn vụng chút mỹ vị cẩn thận mà lưu luyến. Bỗng nhiên, lông mi Cố Thính Ngữ hơi rung động, tại lúc Thanh Tước chăm chú nhìn, hắn chậm rãi mở mắt

“Thanh tước sao…” Cố Thính Ngữ chậm rãi ngồi dậy, nhìn nam tử trước mắt có vẻ có chút chật vật nhưng vẫn tuấn mỹ như cũ

Thanh Tước gật đầu “Ngươi làm sao vậy, vì sao đột nhiên không thấy đâu, có thấy khó chịu ở đâu không?”

Cố Thính Ngữ lấy đầu hình dạng như rất thống khổ “Ta không nhớ rõ nữa… Thanh Tước, vì sao ta ở đây?”

“Là lỗi của ta… Ta hại ngươi gặp phải nguy hiểm.” Thanh Tước nắm chặt lấy tay, tất cả tình tự trong mắt đều bị áy náy bao phủ

Đột nhiên, một bàn tay giơ lên trước mắt Thanh Tước, Cố Thính Ngữ hoang mang nhìn y “Vì sao… Thân thể của ngươi nhượng ta cảm thấy quen thuộc như thế?”

“?” Thanh Tước kinh ngạc nhìn Cố Thính Ngữ đột nhiên tới gần

“Thanh Tước, ngươi giúp ta hoạ mi lần nữa có đựoc hay không…Thanh Tước…” Cố Thính Ngữ nhẹ nhàng ôm lấy Thanh Tước, mà lúc này Thanh Tước đại não đã trống giống, tri giác duy nhất đang dần bị mai một trong khí tức nhu hoà của Cố Thính Ngữ

Thế nhưng, ngay khoẳng khắc lúc Cố Thính Ngữ ôm chặt Thanh Tước, tại nơi hai người tiếp xúc nảy sinh ra hắc ám chú ngữ, trong tay Cố Thính Ngữ chẳng biết từ lúc nào lại có thêm một cự kiếm đen kịt, mà cự kiếm này toàn bộ đều đã xuyên qua ngực Thanh Tước.

“A…” Toàn thân Thanh Tước phóng ra kim quang chói mắt, thân thể y bị thiêu đốt nhanh chóng, tựa như một đoá hoa đã hấp thụ tất cả các chất dinh dưỡng giờ tới lúc héo tàn, Thanh tước hừng hực trong hoả diễn rồi biến thành tro tàn, theo gió biến mất

Tại điểm cuối của sinh mệnh, y tựa như nghe thấy Cố Thính Ngữ thì thào bên tai….

“Ta cũng có ý tốt….Muốn giúp ngươi hoạ mi…” đáng tiếc đã không đựơc nữa rồi.