[Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt] Vốn Dê Không Dễ Chọc

Chương 6




“Thật sự là… Tiểu Dương sao?”

Giang Hãn khẩn trương nhìn vào con dê trắng trong phòng, con dê này rất lớn, xem ra nó phải bằng một con nghé. Hắn thấy nó giơ hai móng trước cào cào trên tường, hai chân sau thì đứng thẳng trên mặt đất, đại dương nọ quay đầu nhìn ra phía cửa, trong ánh mắt nó tràn ngập sự hoảng sợ.

Nhìn thấy Giang Hãn tiến vào, nó liền rơi lệ, sau đó là một âm thanh quen thuộc vang lên:

“Đứng… đứng lại, vốn… vốn dê không dễ chọc đâu, các ngươi… các ngươi đừng khinh người quá đáng, bức ta nóng nảy, ta… ta sẽ cắn người đó.”

Giang Hãn trong nháy mắt liền hiểu rõ mọi chuyện, chỉ là trong nhất thời có chút khó có thể chấp nhận, bất quá khi hắn nhìn thấy đại dương này rơi lệ thì mọi sự khó chịu liền biến mất vô tung vô ảnh. Ngữ khí thoải mái, hắn hướng đại dương vươn hai tay, nhẹ giọng dỗ dành nói:

“Ta biết ngươi là Bách Vị, đến, lại đây với Hãn ca ca, ngươi yên tâm, chưa có ai đả thương ngươi, cũng không có người nào muốn làm ngươi bị thương cả.”

“Ngươi… ngươi nói bậy, ngươi… ngươi đã biết thân phận ta là yêu tinh nên mới muốn mời bằng hữu của ngươi đến hàng phục ta…”

Đại dương giơ một móng về phía Giang Hãn:

”Ta… ta nói cho các ngươi biết, ta có thể gọi sét, cũng có thể phóng điện, ta… ta không dễ chọc đâu…”

Cực tôn không nhịn được cười thành tiếng, nói với Bách Vị:

“Chúng ta biết, tất cả các yêu tinh đều có thể gọi sét phóng điện, đó là thủ đoạn sơ đẳng nhất của mọi yêu tinh.”

Nước mắt Bách Vị lập tức lại rơi xuống, lớn tiếng nói:

“Ta… ta không phải chỉ biết hai thứ đó, ta… ta còn biết biên chiếu (1), còn… còn có thể thổi tiêu, là… là do Hàn tương tử tiền bối dạy cho ta, ta… ta còn biết…”

Tịch Diệt trụ trì khó hiểu nói:

“Ngô, đích thật là không ít, nhưng… nhưng đều không phải là thủ đoạn lợi hại gì cả a?”

Giang Hãn trong tâm đã hoàn toàn mềm xuống, đến gần đại dương vỗ vỗ tay, ôn nhu nói:

”Bách Vị, mặc kệ ngươi có thủ đoạn gì, tất cả đều không phải là vấn đề, bởi vì nơi này căn bản không có người nào có thể làm hại ngươi, có Hãn ca ca ở đây, không ai dám đả thương ngươi, đến đây…“

“Ngươi nói bậy…”

Bách Vị không đợi Giang Hãn nói xong lại bắt đầu kêu to:

“Bọn họ… bọn họ một người là Tịch Diệt, một người là cực tôn, đều… đều là do ngươi mời tới để hàng phục ta, ta biết, chỉ cần nghe tên của bọn họ là ta đã biết…”

Lần này cực tôn đạo trưởng và Tịch Diệt trụ trì lại càng thấy khó hiểu, hai người liếc mắt nhìn nhau, sau đó cùng nói:

”Yêu tinh thí chủ, pháp hiệu của chúng ta là có ngay từ khi chúng ta bắt đầu xuất gia tu hành, cái đó và việc hàng phục ngươi không có… hình như không có quan hệ gì mà?”

Hai vị đại sư vừa nói xong, bọn người hầu cho dù đang khiếp sợ, cũng nhịn không được mà cười vang lên. Giang Hãn thấy đại dương không nói gì, chỉ có hai móng trước cào cào trên tường, nhất thời buồn cười, nghĩ thầm trong đầu: nếu như Tiểu Dương khôi phục lại thành hình người, nhất định là đang đỏ mặt a, dáng dấp của hắn khẳng định so với quả táo chín đỏ mọng vào mùa thu còn muốn mê người hơn, ai, nếu như hắn thật sự là quả táo thì thật tốt, ta có thể một ngụm nuốt hắn vào trong bụng, từ nay về sau có thể yên tâm hưởng thụ những ngày tháng “chích tiện uyên ương bất tiện tiên” (2) rồi.

“Bách Vị, hai vị đại sư quả thật không phải đến để hàng yêu đâu, bọn họ hàng năm nếu có thời gian nhàn rỗi thì đều đi ngao du sơn thuỷ một phen, tiện đường tới đây cùng ta đánh cờ, sự thật là thế mà, đây là việc mà cả thành Kim Lăng này đều biết, ngươi không cần sợ, qua đây, chỉ cần có ta ở đây, sẽ không có ai có thể tổn thương ngươi.”

Đại dương vươn dài cổ ra nhìn Giang Hãn, sau đó thì thào lẩm bẩm:

”Nếu không phải là muốn hàng phục ta, tạo sao lại phải gặp cả người bằng hữu là quốc sư của ngươi a? Ô ô ô, nhân gian thật là nguy cơ tứ phía, sớm biết vậy ta thà trốn ở trên núi, không xuống dưới này tìm đáp án, khi quay về con chuột tốt với ta như vậy, nếu hắn có đáp án nhất định sẽ nói cho ta biết.”

“Cái gì đáp án? Ngươi nói ta nghe, không chừng ta sẽ biết a.”

Giang Hãn có chút kỳ quái, nhịn không được mở miệng hỏi, đã thấy đại dương kinh hỉ ngẩng đầu, nhảy nhót nói:

”Ngươi… ngươi thực sự sẽ giúp ta sao? Đáp án cho câu hỏi ”Hỏi thế gian tình ái là chi?”, Hãn ca ca ngươi biết là cái gì không?”

”Hỏi thế gian tình ái là chi?”

Giang Hãn nhíu nhíu mày, nghĩ thầm tựa hồ cũng có nghe nói qua, câu tiếp theo là ”Mà đôi lứa thề nguyền sống chết.”

Hắn mỉm cười, vừa muốn mở miệng nói cho Bách Vị, chợt nghe cực tôn đạo trưởng khụ một tiếng nói:

”Nga, vấn đề này quả thật vô cùng khó khăn, không chỉ có Giang công tử, bần đạo cũng không biết đáp án là gì cả.”

Giang Hãn nghi hoặc quay đầu lại, chỉ thấy cực tôn không ngừng ra hiệu, hắn có chút minh bạch, vì vậy cũng lắc đầu nói:

”Đúng vậy Tiểu Dương, vấn đề này thực sự quá khó khăn, bất quá không quan hệ, ngươi biến lại thành người đi, sau đó chúng ta chậm rãi tìm kiếm, ngươi biến thành đại dương như vậy thì làm sao mà tìm được, không bằng cứ biến lại hình người đi tìm cho dễ dàng hơn được không?”

Bách Vị ngậm móng trước trong miệng, dường như đang suy nghĩ, cắn móng tay một hồi, sau đó cúi đầu xuống, thấp giọng nói:

”Ân… vậy ngươi cho bọn họ lui xuống đi, không nên… không nên nhìn ta biến thân…”

Không đợi hắn nói xong, bọn người hầu liền làm ầm lên:

“Không được, biến ở chỗ này đi mà, chúng ta muốn xem ảo thuật, Bách Vị ngươi cố gắng lên, không nên xấu hổ, biến cho chúng ta xem đi.”

Đại dương nóng nảy, xoay người lại lấy móng che mặt, ô ô nức nở nói:

”Các ngươi… các ngươi sao đều như vậy a, đều là muốn cười nhạo ta, các ngươi… các ngươi… này đại phôi đản, Tiểu Dương ta… Tiểu Dương ta không dễ chọc đâu, các ngươi có biết hay không?”

Vừa dứt lời, chợt nghe tiếng bước chân vang lên, tiếp theo thấy Giang Hãn ôm lấy dương thân của hắn, ha hả cười nói:

”Mọi người không phải muốn cười nhạo ngươi, mà là thấy ngươi quá khả ái, nhịn không được muốn nhìn bộ dáng ngươi biến từ dê thành người như thế nào thôi, ngươi phải biết rằng, loại pháp thuật này rất hiếm có, thường ngày chưa bao giờ bọn họ được nhìn thấy a.”

Bách Vị ngẩng đầu, ngây thơ hỏi:

“Thật vậy chăng? Mọi người là bởi vì thích tài năng này của ta nên mới bảo ta biến thân cho bọn họ xem ư?”

Chợt nghe một người khác nói:

“Đương nhiên rồi, mọi người là bởi vì thích tài năng của ngươi nên mới bảo ngươi ở chỗ này biến thân cho họ xem, chứ nếu không thì tất cả đã sớm bỏ chạy rồi.”

Nguyên lai là Hương Tuyết và Kiều Phúc cũng đã đi tới trước mặt Bách Vị. Lại nghe Hương Tuyết bỗng nhiên hiểu ra nói:

“A, ta hiểu được, vài ngày trước đó trong phủ đồn đại có yêu tinh xuất hiện ở hậu viện, nguyên lai là Bách Vị a, di, Bách Vị ngươi làm gì ở hậu viện thế?”

Bách Vị nhẹ nhàng đẩy Giang Hãn ra, sau đó đại dương xoay một vòng, thì thấy sau đám sương mù xuất hiện một bạch y mỹ nhân, không phải Bách Vị thì còn ai vào đây, hắn xấu hổ cúi đầu, nhưng bỗng nhiên nghe được tiếng vỗ tay ủng hộ vang trời của mọi người ở phía dưới, liền ấp úng nói.

“Ta, ta đến hậu viện ăn cỏ, bởi vì… bởi vì mồm của con người quá nhỏ, ăn cỏ thật rất bất tiện nhưng ta lại ham ăn quá, vì vậy… vì vậy ta mới biến về nguyên hình, không nghĩ tới… không nghĩ tới ta đã cẩn thận như vậy, có đôi vẫn vì tham ăn mà bị người ta nhìn thấy, vì thế nên trong phủ mới có lời đồn đại như vậy.”

Bách Vị cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, lắp bắp trả lời Hương Tuyết, thấy khuôn mặt nàng lộ ra vẻ thiện ý tươi cười, sự khiếp đảm hồi hộp ban đầu rốt cục chậm rãi tán đi.

“Di, Bách Vị, vừa rồi rõ ràng thấy ngươi không có mặc y phục a, sao biến thành hình người lại thành có mặc y phục vậy?”

Một người hiếu kỳ tiến lên hỏi. Nhưng sau đó một khắc liền thấy ánh mắt chủ tử nhà mình giống như muốn ăn thịt người, âm trắc trắc  nói:

“Cái gì? Ngươi còn muốn nhìn thấy Bách Vị không mặc y phục? Ngươi nghĩ muốn cái gì? Không bằng nói với gia, gia ta hảo tặng cho ngươi.”

Người hầu kia sợ đến… toát mồ hôi lạnh, vội vàng cười nói:

“Gia, ngài nghìn vạn lần cũng đừng hiểu lầm, ta bất quá chỉ hiếu kỳ mà thôi, tuyệt đối không có suy nghĩ không an phận đó, Bách Vị là ai a, ta nào dám có tâm tư đó đối với hắn chứ, thực sự chỉ là hiếu kỳ mà thôi, gia ngươi hiếu không? Y phục của Bách Vị rốt cuộc ở đâu ra nhỉ?”

Thấy tên này phân bua cả nửa ngày, Kiều Phúc nhịn không được mà khinh khỉnh nhìn hắn, nghĩ thầm người này quả thật chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, ta đã gợi ý cho hắn như vậy rồi, rốt cuộc vẫn động vào cái vấn đề kia, phi, nếu có ngày gia đuổi ra bên ngoài thì cũng là đáng đời, cũng không phải là ta không chiếu cố đến hắn. Giang Hãn hừ lạnh một tiếng, đang muốn hạ lệnh đem tên này đuổi ra ngoài, thì lại nghe Bách Vị vui vẻ đáp:

“Đều không phải, kỳ thực y phục của ta là do bộ lông trên người ta biến thành, khi ta biến thành dê, y phục sẽ trở thành bộ lông của ta, còn khi ta biến thành người thì bộ lông lại biến thành y phục của ta, đơn giản như thế đó, Gia Hải ngươi hiểu chưa?”

Nguyên lai Bách Vị thường ngày không có việc gì thì thường cùng bọn hạ nhân nói chuyện phiếm, đồng thời còn để nghe ngóng về lời đồn đại trong phủ, bởi vậy hạ nhân trong phủ, phần lớn hắn đều có thể nhận thức được. Gia Hải biết được đáp án, lại thấy sắc mặt gia cũng không quá xấu, liền vui mừng lui ra. Giang Hãn thấy rất nhiều người tranh nhau tiến về phía trước, rất sợ Bách Vị cứ như vậy bị bọn họ chiếm mất. Vì vậy ho khan một tiếng, đối Kiều Phúc nói:

“Ngươi bảo tất cả mọi người lui xuống đi, tất cả cùng đến xem náo nhiệt, bỏ bê hết mọi việc sao, buổi trưa còn muốn làm tiệc chay khoản đãi hai vị đại sư, ta thấy thế này thì chắc phải đến tận lúc trời tối đen mới có tiệc a.”

Hắn vừa dứt lời, người làm trong trù phòng nhất tề hét thảm một tiếng, tiếp theo nhanh như chớp liền mất dạng. Hai vị đại sư dùng cơm xong, Giang Hãn vốn muốn giữ bọn họ trụ lại một đêm, nhưng giữ thế nào cũng không được.

Vì vậy đành nắm tay Bách Vị tiễn hai người đó đến tận cửa lớn, đối bọn họ trịnh trọng nói:

“Hai vị đại sư, thân phận của Bách Vị cần phải giữ kín, người trong phủ ta đều là người đã theo ta từ nhỏ, vài chục năm nay cũng không có thêm người mới nào, ta đã sai Kiều Phúc dặn dò bọn họ rồi, bởi vậy chắc chắn bọn họ sẽ không gây ra tai hoạ, chỉ e hai vị đại sư không cẩn thận nói lộ ra, phải biết rằng, trên đời này các ngươi giống như người khai sáng cho không ít hòa thượng đạo sĩ, vạn nhất có kẻ thích xen vào việc của người khác mò đến đây, muốn làm tổn thương cho Tiểu Dương của ta, thì đừng trách ta muốn đánh vào sơn môn của hai vị.”

Tịch Diệt đại sư và cực tôn đạo trưởng đều cười nói:

“Ngươi cứ yên tâm đi, nếu chúng ta muốn thu hắn, sao lại phải dùng đến mưu kế, Bách Vị thí chủ thiện lương thuần phác, mặc dù là yêu tinh, nhưng so với rất nhiều người gian trá trên thế gian này thì còn tốt hơn nhiều, Giang Hãn ngươi tốt nhất nên quý trọng lương duyên trời ban này a.”

Nói xong cực tôn đạo trưởng kéo Giang Hãn qua một bên, đối hắn nhỏ giọng thì thầm nói:

”Ngươi nhất định phải nhớ kỹ, đừng để cho Bách Vị tìm ra đáp án cho câu hỏi ”Hỏi thế gian tình ái là chi” đó đấy, tuy rằng ta đối với yêu tinh biết không nhiều lắm, nhưng ta thấy vóc người Bách Vị, rõ ràng là yêu tinh đã tu luyện nghìn năm, mặc dù cực kỳ ngốc nghếch, nhưng cũng là sắp phi tiên rồi, nghe nói trước khi bọn họ phi tiên, thượng giới yêu tiên sẽ ra đề mục để khảo thí, bần đạo suy đoán cái đáp án hắn muốn tìm kia chính là để giải đề mục khảo thí của tiên yêu đấy, ân, tuy rằng đề mục này thực sự quái dị, đối với hành vi của người tu hành chúng ta thật không đúng, nhưng… Có thể yêu tiên giới muốn cải cách một chút cũng chưa biết chừng.”

“Nói chung nếu ngươi muốn giữ Tiểu Dương của ngươi ở bên người lâu dài, thì đừng nói đáp án cho hắn, có lẽ nên nhanh chóng cùng hắn hoà hợp thân thể, yêu tinh sau khi đã hành phòng thì sẽ không thể phi tiên được nữa, khái khái, nếu nói lý lẽ thì bần đạo cũng không nên có lời này, nhưng ngươi là bạn tốt của chúng ta, không thể không nói, cùng lắm thì lúc độ kiếp chịu thêm một tội nữa mà thôi, khái khái, Giang Hãn ngươi phải cảm tạ tình bằng hữu sâu sắc của ta với ngươi a.”

Giang Hãn vội vàng nói tạ ơn, Tịch Diệt cùng cực tôn cười tủm tỉm rời đi. Hắn trở lại bên người Bách Vị, lại nghe Bách Vị hiếu kỳ nói:

”Hãn ca ca, lão đạo sĩ nói gì với ngươi đó? Sẽ không phải là dạy ngươi cách thu phục ta đi? Ta… ta cũng nói cho ngươi, hắc… huyết của hắc cẩu đối với ta cũng vô dụng mà thôi, ngươi… ngươi không nên uổng phí tâm cơ.”

Nói đến đây, trong mắt hắn lại lộ ra thần sắc sợ hãi, vô cùng cảnh giác. Giang Hãn nghĩ thầm Tiểu Dương này nói vậy không phải giấu đầu lòi đuôi sao? Vì vậy cười nói:

“Ngươi cứ yên tâm đi Tiểu Dương, hai vị đại sư là người như thế nào chứ, nếu muốn thu ngươi, bọn họ một người là đủ rồi, còn cần đến ta ra tay sao?”

Bách Vị hừ một tiếng nói:

“Cũng không hẳn, ta là yêu tinh đã tu luyện ngàn năm, còn có thể biên chiếu cùng thổi tiêu, bọn họ muốn thu phục ta, cũng không có dễ dàng như vậy đâu.”

Giang Hãn không nhịn được cười. Nghĩ thầm Tiểu Dương a Tiểu Dương, ngươi thật sự là quá đáng yêu rồi, biên chiếu và thổi tiêu với thủ đoạn lợi hại có quan hệ gì chứ? Hắn toàn là cố tỏ ra vẻ cứng cỏi, có thể sống đến bây giờ thực sự là kỳ tích. Ngoài miệng vẫn ôn nhu nói:

“Tiểu Dương, ngươi thực sự bất sợ bọn họ sao? Vì sao ngươi vừa nhìn thấy bọn họ, thì sợ đến mức phải chạy trốn, còn biến trở về nguyên hình chuẩn bị cùng bọn họ liều mạng đây?”

“Ta… ta vốn là không sợ bọn họ.”

Bách Vị ban đầu còn hùng hồn, nhưng sau đó lại ủ rủ cúi đầu nói:

“Bất quá… bất quá chúng ta là yêu tinh sắp phi tiên, khi đến nhân gian rèn luyện thì không được lộ ra nguyên hình, bằng không sẽ phải gánh chịu thiên kiếp rất đáng sợ, ta vừa rồi đã lộ nguyên hình, nếu như lại tùy tiện sử dụng pháp lực cùng bọn họ đánh nhau, thượng giới yêu tiên nhất định sẽ biết, đến lúc đó thiên kiếp đánh xuống, ta sẽ không có năng lực chống đỡ, bọn họ lại ở bên cạnh bỏ đá xuống giếng, ta hẳn phải chết không thể nghi ngờ.”

Nói đến cái chết, Giang Hãn bỗng nhiên ôm chặt lấy Bách Vị lớn tiếng nói:

”Không có khả năng, Tiểu Dương ngươi yên tâm đi, ta tuyệt đối sẽ không để bất luận kẻ nào làm tổn thương ngươi.”

“Hãn ca ca, ngươi… ngươi thực sự không muốn giết chết ta sao? Ta… ta là yêu tinh a, ngươi không phải đều nói người và yêu không thể cùng tồn tại sao?”

Bách Vị đang nằm trong lòng Giang Hãn đột ngột lên tiếng, càng nghĩ đến tình cảnh vừa rồi lại càng thấy ủy khuất, nhưng trong lòng lại muôn vàn cảm động, hắn cũng không nhịn được nữa, nước mắt chảy thành dòng:

“Hãn ca ca, ngươi… ngươi vừa rồi không cho bọn họ giết ta, ta… ta hảo cảm động, ta thực sự hảo cảm kích ngươi, ngươi… ngươi thật sự là thích ta đúng không?”

Giang Hãn ôm lấy Bách Vị, trong lòng cũng rất xúc động, nhưng đều hóa thành nhu tình mật ý, nhẹ nhàng vỗ về hắn nói:

“Tiểu Dương, ta nói rồi ta sẽ bảo hộ ngươi, ta sẽ không để cho bất cứ kẻ nào có cơ hội làm hại ngươi, Tiểu Dương ngốc, ngươi có phải vì mình là yêu tinh, cho nên mới không dám đem bản thân cho ta hay không? Không dám cùng ta làm cái loại sự tình này, là vì tương lai muốn phi tiên sao? Hay là vì sợ ta khi biết thân phận thực sự của ngươi sẽ ghét bỏ ngươi?“

Hiện tại Giang Hãn sốt ruột nhất chính là muốn hiểu rõ ràng vấn đề này, hắn muốn biết cảm nhận đích thực của Bách Vị.

“Kỳ thực… kỳ thực sau khi ta gặp Hãn ca ca, ta… sau khi ta cùng Hãn ca ca ở chung một chỗ đã… đã không nghĩ muốn phi tiên nữa.”

Bách Vị dựa sát vào Giang Hãn, thấp giọng nói:

“Ta… ta nghĩ cùng Hãn ca ca cùng một chỗ, vĩnh viễn cùng một chỗ, ta nghĩ ở tiên giới không có Hãn ca ca, nhất định… nhất định sẽ rất buồn chán, phải có Hãn ca ca mới được, ngay cả khi ta ở cùng các bằng hữu trên Vụ Ẩn Sơn cũng không có cảm giác giống lúc ở cùng Hãn ca ca, ta cũng không biết, thế nhưng… thế nhưng hình như… hình như ta thấy trong sách có nói, ta là… thích Hãn ca ca sao?”

Không có gì có thể làm cho Giang Hãn vui mừng hơn những lời này của Bách Vị, tại trên mặt hắn nhịn không được hôn một cái, vui vẻ nói:

“Nói như vậy, nói như vậy Bách Vị ngươi là thích ta, ngươi không chịu cho ta, là vì sợ ta biết ngươi là yêu tinh sau đó ghét bỏ ngươi, là như vậy sao?”

Bách Vị mắc cỡ đỏ mặt gật đầu.

“Ngươi… ngươi cái này tiểu yêu tinh ngốc nghếch.”

Giang Hãn bế hắn ngồi lên bàn nói:

“Ngươi có biết ngươi lãng phí bao nhiêu thời gian của chúng ta hay không? Ngươi… ta nếu như biết lý do của ngươi chỉ là như vậy, ta sớm đã bính ngươi rồi, ngươi a ngươi…”

Hắn nói xong vội vàng chạy vào nhà, toàn bộ người hầu trong phủ không phát hiện tại sao chủ tử lại sốt ruột như vậy, không khỏi đều nghển cổ chờ đợi, đều suy đoán xảy ra chuyện gì. Giang Hãn ôm Bách Vị đi thẳng tắp về phòng, không nói hai lời đã đem hắn đặt lên giường, sau đó cũng cúi người nhào tới, hắc hắc cười nói:

”Tiểu Dương a Tiểu Dương, ta hôm nay cuối cùng cũng kết thúc được cuộc sống bị cấm dục rồi, từ nay về sau, mỗi ngày ban đêm ta đều phải cùng Tiểu Dương hảo hảo nghỉ ngơi tịnh dưỡng, ngươi an tâm chưa.”

Vừa dứt lời, hắn liền một hơi xé hết ngoại sam trên người Bách Vị. Bách Vị nhìn vẻ mặt của hắn, nghe hắn nói, cũng đã minh bạch đây là cái ý tứ gì rồi. Hắn cuống quít đẩy tay Giang Hãn ra, một bên vội vàng nói:

“Hãn ca ca, ngươi… ngươi trước tiên đừng gấp như thế, ta… ta còn có một việc muốn nói cho ngươi… Ngươi nghe xong rồi, nếu như… nếu như thực sự không ghét bỏ ta, đến lúc đó chúng ta tái làm…”

Không đợi hắn nói xong, Giang Hãn liền hét lớn:

“Ngươi vẫn bắt ta đợi? Ta không chờ được nữa, ngày hôm nay nếu ngươi có biến về nguyên hình, ta cũng phải bính ngươi, có chuyện gì đều đợi đến ngày mai sẽ bàn, chuyện gì cũng không ngăn cản được quyết tâm muốn bính ngươi của ta.”

Hắn một bên gào lên, Bách Vị liền co rúm lại, sau cùng hắn nghĩ tối nay xem ra trốn không thoát rồi, càng như thế này, lại càng là muốn cùng Giang Hãn nói rõ ràng, hắn không cho nói cũng phải nói.

“Hãn ca ca… Ta… ta mặc kệ thế nào, cũng muốn nói cho ngươi, ngươi… Ta sau khi cùng ngươi sinh hoạt vợ chồng, ta… ta rất có thể sẽ mang thai.”

Hắn một hơi nói hết xong, liền lập tức xoay người tựa lên cái gối, lo sợ bất an chờ Giang Hãn phán quyết. Giang Hãn sửng sốt một chút, có chút không dám tin tưởng nói:

“Tiểu… Tiểu Dương ngươi nói cái gì? Hoài… mang thai?”

Bách Vị vùi đầu vào gối gật đầu, một bên rầu rĩ nói:

“Xin lỗi a Hãn ca ca, ta nhất định phải cho ngươi biết, kỳ thực yêu chúng ta trước khi phi tiên thì không được hành phòng, nếu đã có sinh hoạt vợ chồng thì chắc chắn sẽ mang thai, đây là ở cuối tu luyện thư đã nói rõ ràng.”

Giang Hãn nằm úp sấp trên người hắn, môi kề sát bên tai hắn, có chút không chắc chắn hỏi thăm:

”Na… Nếu như ngươi mang thai, có thể sẽ sinh ra một con dê con không? Hay là sinh ra một đứa trẻ?”

Chưa nói xong, liền thấy Bách Vị bỗng nhiên ngẩng đầu lên, cả giận nói:

“Hãn ca ca ngươi nói bậy bạ gì đó? Thế nào lại sinh ra dê con, ta hiện tại là hình người, ngươi cũng là người, chúng ta thế nào lại sinh ra dê con được?”

“Nga, vậy là tốt rồi, ha ha ha…”

Giang Hãn cười đến toét cả miệng.

“Như vậy thì hoàn hảo rồi, chúng ta có một hài tử, sau đó ta còn có Tiểu Dương, ha ha ha, còn có người có thể hạnh phúc hơn ta sao? Tiểu Dương a, ngươi không nói cho ta biết thì thôi, hôm nay ngươi nói cho ta rồi, khiến ta càng muốn yêu ngươi hơn.”

Hắn nói xong liền liếm láp vành tai Bách Vị, thân thể không ngừng cọ sát. Bách Vị ngẩn người không nói ra lời, nghĩ thầm Hãn ca ca sao lại có loại phản ứng này? Nam nhân sinh hài tử, hắn chẳng lẽ không thấy kinh khủng sao?

Bất quá nghĩ lại, ân, quả thực là Giang Hãn có thể chấp nhận loại chuyện này, thời điểm hắn biết chính mình là yêu tinh cũng không có sợ, vì vậy hắn cũng yên tâm, nghĩ thầm như vậy là tốt rồi, chính mình rốt cục có thể toàn tâm toàn ý yêu Hãn ca ca rồi. Một phen điên loan đảo phượng, Giang Hãn cùng Bách Vị mãi cho đến nửa đêm mới tạm thoả nguyện mà dừng lại. Hai người tắm rửa xong xuôi, Giang Hãn biết Bách Vị lần đầu tiên hầu hạ mình, khó tránh khỏi đau đớn, vì vậy liền ôm hắn trò chuyện trên giường, câu được câu không, nhằm làm phân tán lực chú ý của hắn, tránh cho hắn nhớ tới thân mình đau nhức, dỗ cho hắn ngủ được là tốt rồi. Đang nói, bỗng nhiên nhớ tới một vấn đề, vì vậy hiếu kỳ nói:

“Bách Vị, ngươi rốt cuộc là yêu tinh gì?”

Vừa dứt lời, chỉ thấy Bách Vị mở to hai mắt nhìn, không tin tưởng nói:

“Hãn ca ca, ngươi sao lại hỏi cái loại vấn đề này? Ngươi cùng ta sắp có con thừa tự rồi, vậy mà còn hỏi ta là yêu tinh gì? Ngươi… ngươi không thấy nguyên hình của ta sao? Hơn nữa nhũ danh của ta còn gọi Tiểu Dương, ta cũng nói qua ta là dê rồi, ngươi… ngươi không phải ngốc nghếch đến thế chứ?”

Giang Hãn cười nói:

”Ta cũng thấy nguyên hình của ngươi dường như là dê, thế nhưng có con dê nào lớn như vậy đâu? Ngươi trông to như con trâu vậy. Nói như vậy, nguyên hình của ngươi đích thật là dê rồi?”

Bách Vị liền cười nói:

”Đó là tự nhiên, ta là yêu tinh tu luyện nghìn năm, lớn một chút có cái gì ngạc nhiên, ngươi không thấy bằng hữu của ta đó chứ, nếu thấy rồi, cam đoan ngươi sẽ bị hù dọa đến ngất đi mất.”

Hai người vừa nói chuyện, dần dần liền ngủ mất, đến lúc mặt trời lên cao, Giang Hãn phải thức dậy làm việc, Bách Vị sau khi được ngủ một giấc thoải mái, cũng hăng hái đứng lên, rửa mặt chải đầu xong xuôi, thì thấy Hương Tuyết bưng một cái rổ đi đến, một bên cười nói:

“Bách Vị mau tới, xem ta mang cho ngươi cái gì này, là bữa sáng ngươi thích nhất nga.”

Bách Vị vừa nghe thấy thế, lại ngửi thấy mùi cỏ xanh thơm mát, mừng rỡ kêu một tiếng, nhảy người lên chạy về phía cái rổ, một bên nhào tới trên người Hương Tuyết cọ cọ, ha hả cười nói:

“Hương Tuyết tỷ tỷ ngươi thật tốt, ngươi sao lại biết ta thích ăn cỏ xanh?”

Hương Tuyết véo nhẹ mũi hắn nói:

“Ngươi a, ngươi là dương yêu mà, dê không phải đều thích ăn cỏ xanh sao? Ngươi chẳng lẽ có thể ngoại lệ? Hơn nữa, trước đây mọi người nhìn thấy một cái bóng trắng ở hậu viện còn không phải là ngươi sao? Ngươi vì ăn vụng cỏ xanh, ngay cả nguyên hình đều lộ ra, có thể thấy được mức độ yêu thích của ngươi đối với cỏ xanh a.”

Nàng vừa nói vừa đem cái rổ để lên bàn:

”Được rồi, chỗ cỏ này đủ cho ngươi ăn sáng không?”

Bách Vị mãnh liệt gật đầu, sau đó lại đứng lên cười nói:

”Hương Tuyết tỷ tỷ, ta có thể biến trở về… nguyên hình ăn những… cây cỏ xanh này hay không? Ngươi biết đấy, miệng của loài người quá nhỏ, không bằng mồm của ta khi trở về nguyên hình đâu.”

Nói xong thấy Hương Tuyết cười gật đầu, hắn vui mừng kêu một tiếng, quay người lại, liền biến thành đại dương Hương Tuyết vừa nhìn thấy hôm qua, dùng hai móng trước nâng rổ lên, vui sướng đứng lên ăn.