Thập Thất Thiếp

Chương 30: Chiến thuật đường vòng




Thụy vương phủ

Sau bữa trưa, Lăng Dạ và Hiên Viên Diệp cùng xuất hiện tại phủ của Độc Cô Ngạo Thiên.

Trong sảnh chính, ba người ngồi quanh bàn gỗ. Trên bàn bày đầy rượu và điểm tâm.

“Không ngờ huynh vậy mà lại đi sử dụng mỹ nam kế!” Hiên Viên Diệp trừng trừng phượng nhãn, vô cùng kinh ngạc nói. Hắn có làm sao cũng không nghĩ tới, Độc Cô Ngạo Thiên luôn luôn lãnh khốc thế nhưng lại có nhẫn nại đi tiếp xúc với Mộ Dung Thập Thất.

Lăng Dạ tủm tỉm cười nói, “May mà Mộ Dung Thập Thất không hề có tâm cơ, rất tốt để lợi dụng. Chỉ là, Ngạo Thiên, hy sinh của huynh hơi lớn đấy.” Nếu như bảo hắn vì lấy được tin tức mà đi sử dụng mỹ nam kế với Mộ Dung Thập Thất, hắn làm không được.

“Ngày mai ta phái người đi lấy tin.” Độc Cô Ngạo Thiên không cho là đúng, để đạt được mục đích chút hy sinh ấy thì tính là gì, chỉ cần lấy được chứng cứ xác thực Hiên Viên Mặc có ý đồ đoạt vị, dù cho bảo hắn lên giường với Mộ Dung Thập Thất, hắn cũng tuyệt đối sẽ đi làm. (anh ăn dưa bở hơi bị nhiều oy` nha)

“Huynh thực sự để nàng làm sườn phi sao?” Lăng Dạ trầm giọng hỏi. Nếu như vì lấy được chứng cứ, mà gắng gượng tiếp nhận một nữ háo sắc, hắn cảm thấy không đáng giá cho Độc Cô Ngạo Thiên.

Hiên Viên Diệp vừa nghe, lập tức buông chén rượu trong tay, khó tin nhìn Lăng Dạ, “Sao có thể thế được! Cho dù Ngạo Thiên muốn để nàng làm sườn phi, Trình Tuyết Nhi sẽ đồng ý sao? Hoàng huynh sẽ chấp nhận sao? Sườn phi của Thụy Vương gia chiến công hiển hách sao có thể là một nữ tử bị người trong thiên hạ nhạo báng? Cống hiến một phần chứng cứ, liền vọng tưởng làm sườn phi? Nàng nghĩ hay lắm ấy! Đến lúc đó nếu như nàng cứ quấn lấy Ngạo Thiên không buông, chúng ta liền thiết hạ cạm bẫy, để nàng nhảy vào, vĩnh viễn trừ hậu hoạn!” (Thằng chết bằm, ta băm, ta băm)

Nghe thế, khóe miệng Độc Cô Ngạo Thiên hiện lên ý cười khinh miệt, gật gật đầu, lạnh lùng nói: “Lúc nàng giao chứng cớ cho bổn vương, cũng chính là lúc nàng mất đi giá trị lợi dụng, bổn vương làm sao có thể mạo hiểm khiến Tuyết Nhi tức giận, để ả làm sườn phi? Hơn nữa, sườn phi của bổn vương nhất định phải là người trong danh môn vọng tộc.” Huống hồ khi đó hắn đưa ra hứa hẹn, cũng không có người và giấy tờ làm chứng, cho nên, nàng muốn làm sườn phi của hắn, cũng tuyệt đối không có khả năng!

“Làm như vậy được không? Tuy rằng nàng là háo sắc, thế nhưng, cũng không có lòng hại người. Từ đầu đến cuối đều bị chúng ta lợi dụng.” Tâm Lăng Dạ có chút không đành lòng. Làm như vậy đối với bọn họ mà nói là trăm lợi chứ không có hại, nhưng đối với Mộ Dung Thập Thất là mang đến thương tổn, dù sao nàng bị đuổi ra khỏi phủ, cùng Độc Cô Ngạo Thiên đã không còn quan hệ gì, nhưng hôm nay lại bị kéo vào trận tranh đấu này, sau cùng khi nàng phát hiện hết thảy, nàng chẳng qua chỉ là một quân cờ, nàng có thể tiếp nhận được sao?

Khi hắn lo lắng cho nàng, thì bên tai lại dường như không ngừng truyền đến câu nói châm chọc kia ‘hoa này phối mã’. Trước mắt lại hiện lên cảnh tượng nàng như con bạch tuộc quấn ôm gắt gao lấy hắn không buông, có lẽ, hắn quả thật rất nhân từ.

Quả nhiên, Độc Cô Ngạo Thiên và Hiên Viên Diệp đồng thời lộ ra biểu tình khinh thường, “Dạ, huynh có thể không đành lòng tổn hại bất luận kẻ nào, nhưng sao huynh lại quên, Mộ Dung Phong thế nhưng chính là tay sai của Hiên Viên Mặc! Cho dù chúng ta làm như vậy có chút không có đạo nghĩa, nhưng mà, khi hành vi phạm tội của Hiên Viên Mặc một ngày nào đó bị vạch trần, huynh cho rằng một nhà Mộ Dung bao gồm cả cửu tộc, tất cả đều bình yên vô sự sao?” Độc Cô Ngạo Thiên lạnh lùng nói.

“Đúng vậy, nàng trốn không thoát, cùng lắm thì đến lúc đó bù đắp lại cho nàng, tạm tha nàng một mạng, đem ả biếm đến quân doanh.” Hiên Viên Diệp tàn nhẫn nói, không chút nào để ý lời nói mang vẻ tàn nhẫn của mình, trái lại còn cho rằng đó là điều đương nhiên. Hắn là người thích cái đẹp, Mộ Dung Thập Thất mặc dù có dung mạo thanh tú, thế nhưng không có phẩm chất, hơn nữa nữ tử đó lại quá dâm đãng, có lẽ đã bị rất nhiều nam nhân chơi đùa, cho nên, không cần phải suy nghĩ cho nàng. (Ta mún băm thèn này qué…chặt chặt chặt..)

Lăng Dạ nhíu mày, đối với một nữ tử thì quan trọng nhất chính là danh tiết, quân doanh sao có thể là nơi ở của nữ nhân! Cách làm của Độc Cô Ngạo Thiên và Hiên Viên Diệp khiến cho hắn phản cảm.

“Không nói những điều này nữa, vẫn là nên nghĩ xem, sau khi lấy được chứng cứ, chúng ta nên đối phó Hiên Viên Mặc như thế nào.” Độc Cô Ngạo Thiên thu thần sắc của Lăng Dạ vào đáy mắt, biết hắn quá mức nhân từ, liền không muốn lãng phí lời nói, lập tức nói sang chuyện khác.

“Lập tức giao cho hoàng huynh, rồi sau đó phái người đi biên quan tróc nã Hiên Viên Mặc.”



Tứ vương phủ

Bên trong thư phòng bố trí thanh nhã gọn gàng, Hiên Viên Ninh đứng thẳng lưng trước cửa sổ, thần sắc thanh lãnh, không có nửa điểm cảm xúc.

Dung Nhi gõ cửa tiến vào, cúi đầu, đứng thẳng một bên, “Tứ Vương gia, dựa theo sự phân phó của ngài, đã phái người giám thị Mộ Dung Thập Thất.” Ánh mắt Dung Nhi rũ xuống, trong đó hiện lên một tia lãnh ý, Tứ Vương gia quan tâm Mộ Dung Thập Thất, dường như không chỉ là đơn giản hiếu kỳ, một háo sắc nữ như vậy, sao xứng khiến cho Tứ Vương gia chú ý?

“Tốt lắm.” Hiên Viên Ninh gật đầu.

“Thám tử ở Thụy vương phủ báo lại, Thụy Vương gia sử dụng mỹ nam kế với Mộ Dung Thập Thất, muốn lợi dụng Mộ Dung Thập Thất lấy cắp chứng cứ đoạt vị của Mộ Dung Phong và Hiên Viên Mặc.” Dung Nhi lạnh giọng nói. Khi nàng biết được tin tức này, thì nàng càng thêm khinh thường Mộ Dung Thập Thất, Độc Cô Ngạo Thiên chẳng qua chỉ ra tay một chút, nàng ta liền trúng kế, với lại nửa điểm suy nghĩ cũng không có.

Nghe vậy, khóe miệng Hiên Viên Ninh cong lên, trước mặt dường như hiện lên ý cười gian trá trên môi của Mộ Dung Thập Thất, ngón tay thon dài trắng nõn gõ hai cái xuống cửa sổ, “Bổn vương hiếu kỳ khả năng ứng đối của nàng.”

“Tin rằng mai kia sẽ có thể nghe được thánh chỉ Mộ Dung phủ toàn gia bị xử trảm, tịch thu tài sản.” Dung Nhi thập phần khẳng định nói.

“Phải không?” Nàng sẽ không. Ánh mắt lành lạnh của Hiên Viên Ninh nhìn về phương xa, con ngươi đen thâm trầm xa xăm, ẩn chứa tia sáng mà bất cứ ai cũng nhìn không thấu. Cũng giống như hết thảy mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay của hắn.

Dung Nhi si mê nhìn bóng dáng hắn.

“Phái người giám thị nhất cử nhất động của Long Qu- Thái tử Thương Nguyệt quốc.” Hồi lâu sau, Hiên Viên Ninh mới cất giọng ra lệnh.

Dung Nhi gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ chần chờ, nàng đi theo Vương gia đã mười năm, thế nhưng, vẫn nhìn không thấu hắn. Thái tử Thương Nguyệt quốc có quan hệ sao với hắn sao? Vì sao khi hắn nhắc tới hai chữ Long Quy, ngữ khí lại đặc biệt lãnh liệt?



Lại là một ngày trời trong quang đãng, thật là thời tiết tốt!

Mộ Dung phủ

Thập Thất dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Lý Uyển Nhi nên nằm bẹp trên giường hai ngày. Tuy rằng Thập Thất đã thẳng thừng giải thích, dùng đủ kiểu chứng minh bản thân không có bị thương, có thể xuống giường. Nhưng dễ nhận thấy Lý Uyển Nhi đã bị kinh hách không nhỏ, vì thế bà cởi bỏ vẻ ngoài ôn nhu, cường ngạnh yêu cầu nàng phải nằm hai ngày. Cuối cùng Lý Uyển Nhi dựa vào vài giọi lệ nóng bỏng chảy xuống hai má đã chinh phục được trái tim thiết huyết mà nhu tình của Thập Thất.

Vì để Lý Uyển Nhi dịu dàng yên tâm, Thập Thất đành làm một nữ nhi hiếu thuận, cam nguyện nằm trên giường, để cho Cẩm Sắc hầu hạ.

Buổi chiều, gã sai vặt của Độc Cô Ngạo Thiên cầu kiến.

Lúc đó Thập Thất vẫn còn đang chìm trong mộng đẹp.

Cẩm Sắc kích động gõ cửa, sau khi vào phòng, cơ thể thoáng run run, không biết là đã bị kinh hách hay là xúc động, giọng nói vẫn run run, “Tiểu thư, Thụy Vương gia phái người tới đón tiểu thư!”

“Cái gì?!” Thập Thất lập tức ngồi dậy, không thể tin nhìn sang Cẩm Sắc, Độc Cô Ngạo Thiên tới đón nàng? Hắn làm sao có thể để nàng làm sườn phi?!

“Đúng vậy, tiểu thư, gã sai vặt mà Thụy Vương gia phái tới đang ở ngoài cửa, nói là tới lấy thứ gì đó mà tiểu thư đã nhận lời đưa cho Vương gia, chỉ cần sau khi Thụy Vương gia xác nhận, liền phái xe tới đón tiểu thư.” Cẩm Sắc gật đầu nói.

Thập Thất nhất thời thở phào nhẹ nhõm, muốn diễn giả thành thật, nàng không có cái ham mê đó! Thằng nhãi Độc Cô Ngạo Thiên này quá kém, xứng với nàng sao? Còn kém cách xa vạn dặm thêm ba nghìn năm trăm tám mươi lý. Thập Thất biếng nhác lại nằm bẹp xuống giường, rồi sau nói: “Em bảo tên sai vặt kia vào đây.”

“Vâng, tiểu thư.” Cẩm Sắc lập tức như một cơn gió chạy ra ngoài.

Khóe miệng Thập Thất co giật, nha đầu này có bao nhiêu ước ao nàng quay về Thụy vương phủ a?

Một lát sau, gã sai vặt tướng mạo thanh tú đi vào phòng, “Mộ Dung tiểu thư, Vương gia phân phó tiểu nhân tới lấy đồ.”

Thập Thất vươn bàn tay tinh tế trắng mịn nâng trán, nhíu mày khó xử nói: “Bản tiểu thư hôm trước gặp phải kẻ cướp, nên bị thương nặng, không xuống giường được, cho nên, chuyện Vương gia dặn dò, bản tiểu thư không thể hoàn thành, chỉ là, xin ngươi nói với Vương gia, chớ lo lắng, kiên nhẫn chờ đợi, chỉ cần bản tiểu thư có thể xuống giường, hơn nữa bước đi như bay, nhất định sẽ giao thứ đồ mà ngài ấy muốn.” Hắn đùa bỡn nàng, nói như thế nào thì nàng cũng nên phụng bồi, bằng không sẽ có lỗi với quảng đại đồng bào, còn có Trình Tuyết Nhi- kẻ muốn giết nàng kia nữa!!

Ánh mắt sát khí chợt lóe lên sát khí, Trình Tuyết Nhi… nàng muốn cho nàng ta biết, muốn giết nàng, nhất định phải trả giá đắt!