Thập Thất Thiếp

Chương 81-4: Ngoan tuyệt phản kích (4)




Đang suy nghĩ, thì Thập Thất đã quay đầu nói với bọn họ: “Hoàng thượng, nếu Liễu tiểu thư đã không có dị nghị, vậy Hoàng thượng không cần phải vì việc nhỏ này mà hao phí tâm thần. Sau khi Thập Thất ra cung, sẽ đem việc vui này báo cho mọi người, nhất định cử quốc đồng khánh (cả nước cùng chung vui)!”

“Quận chúa, sau khi ra cung, liền chuẩn bị đồ cưới cho Liễu tiểu thư đi.” Mai Hoa nghiêm trang nói.

“Ha ha ha, thật là chuyện vui nha. Đây chính là năm ta mười sáu tuổi, gặp được chuyện vui vẻ nhất, sau khi xuất cung nhất định phải nói với mẹ chuẩn bị yến tiệc toàn là thịt dê chúc mừng.” Đôi mắt Thập Thất đầy sát ý đảo qua người Liễu Nguyệt Phi. Ý tứ ngầm trong đó không cần nói rõ cũng biết.

Liễu Nguyệt Phi bị tức suýt hôn mê bất tỉnh. Nàng loạn nghĩ, làm thế nào để có thể thoát thân. Cũng lấy ra lí do mà vừa rồi Thập Thất thoát thân được nói: “Bẩm Hoàng thượng, trước đó vài ngày, khắp phố lớn ngõ nhỏ ở kinh thành, đều có lời đồn đãi về Nguyệt Phi…”

“Lời đồn? Lời đồn nào vậy ta? Á, ta nhớ ra rồi, nói ban đêm Liễu tiểu thư tiến cung quyến rũ Hoàng thượng phải không? Nhưng đây đều là lời đồn mà? Cũng không phải là sự thật. Cho nên Liễu tiểu thư không cần để tâm.” Thập Thất chặt đứt lời Liễu Nguyệt Phi.

Dứt lời, Thập Thất nhìn Hiên Viên Hạo vẫn đang trầm mặc nửa khắc nói tiếp: “Hoàng thượng, lời đồn đó cũng không phải là thật, không phải sao? Những tin vịt đó thực sự rất quá đáng, nói cái gì mà Hoàng thượng ngay vào buổi tối Liễu tiểu thư vào cung, bị bị thương… ực…” Mặt đỏ, xấu hổ, nhưng nàng vẫn nói ra chữ kia, “Ực… nơi thầm kín.”

Nàng vừa dứt lời, liền thấy khuôn mặt tuấn lãng của Hiên Viên Hạo chợt hiện vẻ kinh đào hãi lãng, ánh mắt hắn nhìn về phía Liễu Nguyệt Phi, hận không thể tức khắc giết nàng, nàng…! Vậy thì không thể trách hắn!

Liễu Nguyệt Phi bị chen ngang, có chút tức giận, sau đó nghe được lời Thập Thất nói, thoáng cái mộng mị. Vừa rồi nàng vậy mà không có suy nghĩ cặn kẽ, đã nói chuyện không nên nói! “Hoàng thượng, Nguyệt Phi…”

“Điều này sao có thể là thật chứ. Tất cả đều là tin nhảm thôi, trà dư tửu hậu nghe cho vui là được, chớ có cho là thật.” Thập Thất thêm mắm thêm muối nói ngay.

Mai quý phi nghi hoặc lia dường nhìn xuống nơi riêng tư của Hiên Viên Hạo. Ngờ vực không thôi, mấy ngày nay quả thật Hoàng thượng không có sủng hạnh nàng. Lẽ nào là thật?

Nhìn thần sắc quan sát và biến hóa của Mai quý phi, Hiên Viên Hạo siết chặt nắm tay kiềm nén lửa giận, lạnh giọng nói: “Chuyện này cứ quyết định như vậy đi! Sẽ do Liễu tiểu thư hòa thân.” Hôm nay, vốn định tính kế Mộ Dung Thập Thất, ngờ đâu lại tiền mất tật mang. Còn để cho Mộ Dung Thập Thất trước mặt mọi người vạch trần vết sẹo hắn che giấu đã lâu! Buổi tối hôm đó đến nay vẫn là ác mộng với hắn! Dứt lời hắn nhìn về phía Thập Thất, sắc mặt cực kỳ phức tạp nói: “Minh Nguyệt quận chúa nói rất đúng, chuyện kia chẳng qua chỉ là lời đồn.” Nói xong, vung tay áo giận dữ rời đi.

Mai quý phi thấy thế vội vã đuổi theo, đi tới cửa lại quay đầu nói với Thập Thất và Liễu Nguyệt Phi: “Hai ngươi cũng xuất cung đi.”

Chúng thái giám và cung nữ đều đi xuống, Thập Thất mỉm cười đi tới trước mặt Liễu Nguyệt Phi đang tái nhợt mặt, bơ phờ đứng ngây người tại chỗ, cất giọng nói lạnh băng: “Ta nói rồi, đừng trêu chọc ta. Nhưng ngươi không nghe. Ở đây từ từ mà nếm thử loại quả do chính ngươi gieo trồng đi.” Lại đến gần thêm một chút, giọng nói băng lãnh có thêm tia tà khí, “Nghe nói nam nhân ở tiểu quốc tái ngoại đặc biệt hào phóng, đều thích đem thê tử của mình cho bằng hữu, thuộc hạ, phụ thân, thúc bá, huynh đệ hưởng dụng. Xem ra, ta không cần lo lắng cuộc sống ‘hạnh’ phúc nửa đời sau của Liễu tiểu thư rồi.”

Thân hình Liễu Nguyệt Phi run lên, mặt trắng như tờ giấy, ánh mắt u lãnh như quỷ. (u ám + lạnh lẽo)

“Ha ha ha… tâm trạng ta hôm nay thật tốt nha. Mai Hoa, trên đường xuất cung nhớ chọn mua một con dê beo béo nhá. Dê trong phủ quá gầy, ăn không đã. Ta muốn ăn con dê béo mập. Đêm nay cần phải cùng cha mẹ phung phí ăn mừng một phen mới được!” Thập Thất hoàn toàn phớt lờ, cười to vài tiếng rồi rời khỏi.

Mai Hoa theo đuôi phía sau càng tức chết người không đền mạng nói: “Được đó, lại mua thêm vài con gà béo ú, bằng không người rất nhiều, sẽ không đủ đâu. Cho dù đủ ăn, thì ngay cả xương cốt cũng không thừa.”

Phía sau, Liễu Nguyệt Phi chậm chạp không có chuyển động, nàng vẫn không thể nào tin nổi, suy nghĩ cả nửa ngày, sau cùng nàng vẫn phải hòa thân.

“Tiểu thư…” Thải Hà vừa bụm gò má đau nhức vì bị Mai Hoa đánh, vừa lo lắng gọi Liễu Nguyệt Phi, vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mộ Dung Thập Thất kia sao lại thành quận chúa? Tiểu thư sao phải đi hòa thân?

Não bộ Liễu Nguyệt Phi hoàn toàn trống rỗng.

Sau khi Thập Thất và Mai Hoa ra cung, thì thấy một chiếc xe ngựa đang đợi ở ngoài.

Sài Lang giả làm xa phu đánh xe đến trước mặt hai người, “Tiểu thư, lên xe đi, người khiến tiểu nhân đợi thật lâu.”

Mai Hoa liếc mắt trừng Sài Lang, rồi dìu Thập Thất lên xe ngựa.

Bên trong xe ngựa, sắc mặt Mẫu Đơn khó nén lo lắng nhìn Thập Thất, “Lâu chủ, Hoàng thượng có làm gì người không? Nếu như đợi thêm nửa canh giờ nữa mà còn không thấy Lâu chủ, em và Sài Lang nhất định sẽ nghĩ mọi biện pháp trà trộn vào cung cứu Lâu chủ.”

“Yên tâm đi, ta không sao.” Thập Thất cảm động, cười trả lời.

“Lâu chủ làm sao mà có chuyện được. Người có chuyện là Liễu Nguyệt Phi kia kìa. Trận quyết đấu vừa rồi ở bên trong quả thật là quá tuyệt vời! Giờ đây Lâu chủ đã là Minh Nguyệt quận chúa rồi đấy!” Mặt Mai Hoa tươi như hoa, tràn đầy sùng bái nói.

Mẫu Đơn kinh ngạc nhướng mày, sao nàng càng nghe càng hồ đồ thế này.

Mai Hoa mím môi cười cười, vội vã kể hết mọi chuyện mới phát sinh vừa rồi ở trong cung. Sau khi Mẫu Đơn nghe xong, liền vỗ chân cười to: “Lâu chủ, người quá tuyệt!”

“Đây là trừng phạt đúng tội cho nàng ta. Phân phó thuộc hạ, bất kể như thế nào cũng không thể để xảy ra khe hở nào, khiến Liễu Nguyệt Phi tìm được chỗ trống không đi hòa thân. Dù thế nào đi nữa, mối hòa thân này nhất định phải tiến hành! Muốn tính kế ta, vậy thì nàng ta nên ra sức mà trả giá!” Thập Thất chuyển động tròng mắt, cất giọng lạnh thấu xương ra lệnh.

Mẫu Đơn gật đầu, “Lâu chủ yên tâm, tuyệt đối sẽ không sinh biến.”

“Chẳng qua Lâu chủ làm sao biết phong tục của tiểu quốc tái ngoại thế?” Mai Hoa đột nhiên nghĩ đến trước khi ra cung, Thập Thất nói câu kia với Liễu Nguyệt Phi, nên nghi hoặc hỏi.

“Dã sử từng đề cập qua, nghe nói ngay cả hoàng hậu ở nơi đó cũng bị huynh đệ, thần tử của hoàng thượng chơi qua. Có điều rốt cuộc có phải là thật hay không, chỉ có Liễu Nguyệt Phi đi qua đó mới biết.” Thập Thất nhún vai thản nhiên đáp. Nói vài câu rồi nhắm mắt lại, nàng phải nhanh nhanh chuẩn bị mới được, hôm nay ngay cả một tiểu quốc ba lần bốn lượt quấy rối ở biên quan mà Hiên Viên Hạo cũng không xử lý, ngược lại đem bịnh lực tập trung ở phụ cận kinh thành, điều này đã nói lên, nàng sở liệu không sai.

Cuộc tranh đoạt ngôi vị huyết vũ tinh phong, sắp xảy ra!

Nghe vậy, bờ môi của Mẫu Đơn và Mai Hoa co rúm. Hoá ra chỉ là dã sử.

“Lát nữa khi đi ngang qua chợ, đừng quên mua dê béo.”

Tam vương phủ

Lúc Hiên Viên Mặc nghe được tin tức, có thế nào hắn cũng không tin Hiên Viên Hạo bảo Mộ Dung Thập Thất đi hòa thân, với lại còn phong cho nàng danh hào Minh Nguyệt quận chúa, may là sau cùng Mộ Dung Thập Thất khước từ được.

Nhưng sau cùng lại bảo Liễu Nguyệt Phi đi hòa thân!

Điều này thể hiện rõ là cảnh cáo hắn!

Lãnh ý phủ đầy ưng mâu của Hiên Viên Mặc. Rất nhanh hắn sẽ để Hiên Viên Hạo vì việc làm hôm nay mà trả giá!

Vô luận Liễu Nguyệt Phi hay Mộ Dung Thập Thất thì đều là nữ nhân của hắn, hắn ta dám đánh chủ ý lên người các nàng!

Ưng mâu không ngừng lập loè, hắn cũng không lo cho Liễu Nguyệt Phi lắm, dựa vào sự cơ trí của Liễu Nguyệt Phi và Liễu tướng nhất định sẽ thoái thác được cuộc hòa thân này. Hiện nay người hắn lo lắng chính là Mộ Dung Thập Thất. Giờ đây nàng không có danh phận, mà dường như nàng cũng không có ý với hắn, hơn nữa tựa hồ còn rất oán hận hắn.

Nhưng nếu hắn đã nhận định, thì Mộ Dung Thập Thất chính là nữ nhân của hắn.

Bây giờ trời đã khuya, ngày mai đi Mộ Dung phủ hướng Mộ Dung Phong đề thân. Làm cho Mộ Dung Thập Thất trong thời gian nhanh nhất gả cho hắn.

“Vương gia, chuyện của Liễu tiểu thư nên giải quyết như thế nào? Nghe nói ngày hòa thân là vào hai mươi ngày sau.” Lưu Trầm nhìn Hiên Viên Mặc đang chắp tay đứng trước cửa sổ, trầm giọng hỏi.

Hiên Viên Mặc híp mắt, lạnh giọng trả lời: “Nội trong hai mươi ngày, mọi thứ đều đã được giải quyết.”

Lưu Trầm khó hiểu. Vương gia có chủ ý gì?

“Chuẩn bị sính lễ hậu hĩnh cho bổn vương, ngày mai bổn vương muốn đến Mộ Dung phủ cầu hôn, tìm một bà mai nữa. Bảo đảm chắc chắn buổi cầu thân ngày mai không có ngoài ý muốn gì.” Hiên Viên Mặc trầm giọng mệnh lệnh. Nếu muốn cưới vợ, như vậy cứ dựa theo con đường bình thường tiến hành, vừa vặn hắn cũng muốn biết ý nghĩ chân thực của Mộ Dung Thập Thất.

Lưu Trầm sửng sốt ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Mặc, há to miệng không thể tin, Vương gia muốn kết hôn với Mộ Dung Thập Thất? Lúc này không cứu Liễu tiểu thư, mà lại muốn lấy Mộ Dung Thập Thất?!

“Đưa một phong thư đến cho Liễu Nguyệt Phi và Liễu tướng, bảo bọn họ chuẩn bị sẵn sàng, hướng gió tùy thời đều có thể thay đổi.” Hiên Viên Mặc lại mệnh lệnh.

20) { content.eq(midLength).after('Loading...]]>