Thập Thế Luân Hồi Chi Thương Hải Trường Ca

Chương 41




“Được rồi! Được rồi! Mau đứng lên đi.”

Trương Thái hậu yêu thương kéo nhi tử, cẩn thận quan sát hắn từ trên xuống dưới một lượt, lấy khăn tay ra lau khóe mắt, nói:

“Hoàng thượng gầy, cũng đen đi nhiều.”

Dương Tĩnh cười nói:

“Nào có a. Nhi tử thấy đi lần này, trở về rõ ràng là càng thêm oai hùng. Ánh mắt của mẫu hậu cũng thật không tốt, hẳn là nên khen trẫm mới đúng.”

Thái hậu nín khóc mà cười:

“Ngươi hài tử này, từ lúc nào đã học được mấy lời dịu dàng như vậy.”

Dương Tĩnh luân hồi quay về, am hiểu cáh làm sao để giao tiếp với nữ nhân giống như Trương Thái hậu. Trương Thái hậu tuổi còn trẻ đã thủ tiết, chỉ có một nhi tử như thế, tự nhiên mong muốn nhi tử gần gũi với mình. Nhưng Dương Tĩnh đời trước từ nhỏ đã học cách làm thế nào để trở nên ổn trọng uy nghiêm, làm sao khiến hoàng uy mênh mông cuồn cuộn, dù ở chung với mẫu thân cũng cực kỳ quy củ, đâu có thể trở nên gần gũi chứ?

Mà Dương Tĩnh hiện tại, lại sâu sắc hiểu được những cô đơn cùng khó khăn nơi hậu cung. Trương Thái hậu đẩy nhi tử lên hoàng vị, nuôi dưỡng trưởng thành như thế, thực sự không dễ dàng gì, bởi vậy hắn ngoài hiếu kính ra, cũng có thêm vài phần thương xót.

Kiếp kia hắn lại là con trai út trong nhà, người mẹ Trình Quảng Lâm cưng chiều hắn có thừa, từ nhỏ hắn đã biết phải làm nũng thế nào để lấy lòng, khiến mẹ vui vẻ. Mẹ vui vẻ, cha cùng với anh còn không phải nhường mình sao? Hắn chỉ sử dụng một ít thủ đoạn nhỏ của kiếp ấy, đã dễ dàng kéo lại được quan hệ gần gũi với Trương Thái hậu.

Thực ra nói đến cũng rất đơn giản, chỉ cần làm nũng đúng lúc, đùa giỡn trêu chọc, nói những lời mà mẫu tử bình thường nên nói. Này còn hơn nói chuyện quy củ đúng mực, càng có thể tạo cảm giác thân cận hơn.

Dương Tĩnh rất tự nhiên đi đến bên cạnh Thái hậu, kéo cánh tay của bà, nói:

“Nhi tử nào có miệng lưỡi trơn tru chứ? Đây chính là lời nói thật, không tin người hỏi Hoàng hậu một chút đi.”

Trương Thái hậu lúc này mới đưa mắt liếc nhìn Tiêu Thương Hải vẫn quỳ ở đó.

Bà hừ một tiếng, vốn không có sắc mặt hòa nhã gì, nhưng cảm giác được cánh tay nóng hầm hập của nhi tử đang kéo mình căng thẳng, đáy lòng không khỏi mềm nhũn, liền lạnh nhạt nói với Tiêu Thương Hải:

“Trở về là tốt rồi. Lần này Hoàng hậu cần phải nhớ rõ bài học, sau này đừng tùy ý ra khỏi cung nữa.”

Tiêu Thương Hải có chút ngoài ý muốn Hoàng thượng cùng Hoàng hậu ở chung với nhau từ lúc nào lại trở nên… tự nhiên như vậy? Giống như mẫu tử trong các đại gia tộc bình thường. Y cũng không ngờ rằng mình rơi vào tay địch, thất thân sinh con, sau khi hồi cung Thái hậu ngược lại chỉ nói một câu nhẹ nhàng như thế đã tạm tha cho y?

Y có chút sững sờ.

Dương Tĩnh nhanh nhẹn nói:

“Mẫu hậu thật sự là yêu thương Hoàng hậu. Hoàng hậu, còn không nhanh tạ ơn sự khoan dung rộng lượng của mẫu hậu đi?”

Tiêu Thương Hải phục hồi tinh thần, lập tức nhanh nhạy quỳ xuống, trịnh trọng dập đầu một cái, nói:

“Đa tạ mẫu hậu khoan dung rộng lượng, bỏ qua chuyện cũ. Con dâu sau này nhất định tuân thủ nghiêm ngặt cung quy, giúp đỡ Hoàng thượng cai quản hậu cung, hiếu kính mẫu hậu, san sẻ lo lắng với Hoàng thượng.”

Dương Tĩnh cũng thừa cơ quỳ xuống bên cạnh Tiêu Thương Hải, nhìn Thái hậu cười nói:

“Nhi tử cũng tạ ơn mẫu hậu. Sau này nhi tử cùng Hoàng hậu nhất định sẽ cẩn thận hiếu kính mẫu hậu, không khiến mẫu hậu phải lo lắng cho chúng con nữa.”

Trương Thái hậu nghẹn lời.

Bà vốn chỉ là nể mặt nhi tử cùng với phần gần gũi kia, cho Tiêu Thương Hải vài phần mặt mũi, nên mới không phát tác nhanh như thế. Ai ngờ hai phu phu này kẻ xướng người họa, Tiêu Thương Hải càng thuận thế buộc dây, không chỉ một câu xóa bỏ chuyện cũ, còn muốn cai quản hậu cung? Quá buồn cười rồi!

Càng tức giận chính là nhi tử cũng quỳ xuống, bảo mình ở trước mặt nhiều người như vậy sao có thể lật lọng chứ?

Trương Thái hậu bị tính kế một hồi, buồn bực trong lòng, nhưng thấy nhi tử quỳ gối trước mặt, đang dùng một loại ánh mắt chờ mong mà nhìn mình. Ánh mắt kia thoáng cái khiến Thái hậu nhớ tới khi Hoàng thượng còn bé muốn thứ gì đó, lại không tiện nói ra thì ánh mắt sẽ toát ra loại thần thái này.

Thái hậu hé miệng, thấy phía sau còn một đống tần phi đang quỳ chưa có đứng lên, không thể làm gì khác hơn là nuốt xuống cục tức này, nói:

“Biết sai là tốt rồi. Hoàng hậu, sau này con phải nghe lời Hoàng thượng nói, không thể tự ý làm việc, ngoan ngoãn ở trong cung giúp chồng dạy con. Được rồi, trước tiên đứng lên đi đã.”

Hoàng thượng cùng Hoàng hậu đứng lên, Hoàng thượng xoay người nói với các cung phi phía sau:

“Các nàng cũng đứng lên đi.”

Trương Hiền phi suýt nữa nghiến đến đứt răng.

Vừa rồi nghe những lời Tiêu Thương Hải nói, nàng đã chửi ầm lên trong lòng, thực sự là cực kỳ không biết xấu hổ!

Đáng tiếc nàng quỳ ở một chỗ không có cơ hội để nói. Thái hậu đã nhượng bộ, nàng còn có thể thế nào? Chỉ có thể ngoan ngoãn đứng lên.

Trương Thái hậu nghiêm mặt nói với Tiêu Thương Hải:

“Thân thể Hoàng hậu còn chưa tốt, chuyện cai quản hậu cung không nên nóng vội. Con vừa mới quay về, trước tiên ở trong cung mình cẩn thận kiểm điểm một thời gian nữa đi.”

Dương Tĩnh thấy Thái hậu dường như còn có ý định tiếp tục thao thao bất tuyệt dạy dỗ tiếp, vội vàng nhân cơ hội ngắt lời nói:

“Mẫu hậu, người dùng cơm trưa chưa? Trẫm sáng sớm vội vội vàng vàng vào thành, chưa ăn cái gì, bụng đã đói lắm rồi. Hôm nay mẫu hậu muốn cho nhi tử ăn món ngon gì đây?”

Trương Thái hậu vừa nghe, nhanh chóng dặn dò cung nhân:

“Nhanh đi truyền lệnh.”

Quay đầu nói với Dương Tĩnh:

“Người bên cạnh Hoàng thượng hậu hạ thế nào vậy? Điểm tâm cũng không để Hoàng thượng ăn cho tốt? Thật quá kỳ cục rồi.”

Nói xong trừng mắt liếc Tiêu Thương Hải.

Dương Tĩnh cười nói:

“Ăn thì ăn rồi, nhưng mấy thứ bên ngoài sao có thể sánh bằng chỗ mẫu hậu được chứ? Nhi tử chỉ là một lòng muốn nhanh chóng chạy về dùng bữa cùng mẫu hậu mà.”

Thái hậu nghe xong liền vui vẻ, được Hoàng thượng đỡ đi về phía sườn điện.

Tiêu Thương Hải đứng ở một bên khác của Thái hậu. Chúng phi đều bị bỏ lại phía sau.

Dùng xong ngọ thiện, Hoàng thượng cùng Hoàng hậu cáo từ rời đi.

Thái hậu biết Hoàng thượng xuất chinh quay về khổ cực, cũng không nói gì cả, còn dặn dò:

“Ngày mai không cần phải đến thỉnh an, nghỉ ngơi cẩn thận một ngày đi. Lâm triều cũng không cần lo lắng, Hoàng thượng bị mệt đến gầy rồi.”

Dương Tĩnh không đi về tẩm cung của mình, mà trực tiếp đến Phượng Nghi cung của Hoàng hậu.

“Hoàng thượng, ta muốn được gặp Vinh nhi.”

Vừa về đến tẩm cung, Tiêu Thương Hải vội vã nói.

Lúc ăn thì không nhìn thấy nhi tử, khiến nỗi nhớ mong càng thêm giày vò y.

Dương Tĩnh nhìn sắc mặt y, nói:

“Hôm nay vội vàng cả ngày, ngươi cũng mệt mỏi rồi, trước tiên nằm xuống ngủ trưa một chút đi. Buổi chiều dậy trẫm sẽ cho người ôm Vinh nhi đến.”

Tiêu Thương Hải lắc đầu nói:

“Ta đợi không được. Một khắc không được nhìn thấy Vinh nhi, trong lòng ta liền khó chịu.”

Nói xong nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Dương Tĩnh, trong con ngươi đen như mực ánh lên vẻ khẩn cầu.

Dương Tĩnh không chịu nổi bộ dáng cầu xin này của y, liền dặn dò Hạ Khởi ở bên cạnh:

“Ngươi tự mình đến cung của Thục Quý nhân, đón Đại Hoàng tử đến đây.”

Hạ Khởi khom người nhận lệnh, mang theo người đi.

Dương Tĩnh phất phất tay để mọi người lui ra, kéo tay Tiêu Thương Hải ngồi xuống tháp, nói:

“Vinh nhi sẽ đến đây ngay thôi, ngươi có thể an lòng chưa?”

Tiêu Thương Hải mỉm cười với hắn, nhéo nhéo tay hắn một cái, giọng nói mềm mại đáng yêu:

“Ký Nô, ngươi đối với ta thật tốt.”

Giọng nói của y vốn là loại trong trẻo nhu hòa, lúc này thanh âm mềm mại, nghe vào ngược lại có chút khàn khàn gợi cảm.

Dương Tĩnh cúi đầu cười, đưa tay ôm y nói:

“Ngươi giờ mới biết là ta đối tốt với ngươi sao? Ta là không thể nhìn ngươi khó chịu.”

Tiêu Thương Hải dịu ngoan tựa vào lòng hắn, không yên lòng bắt đầu đùa nghịch ngón tay hắn.

Dương Tĩnh lại nhịn không được thở dài trong lòng.

Nhung nhớ Vinh nhi như vậy, nhưng hài tử đang nằm trong thiên điện ở ngay bên cạnh, y lại không hề muốn gặp.