Thập Toàn Thực Mỹ

Chương 34: Ngươi là ai




Trận phong ba nhỏ này tạm thời dừng lại.

Vương Hỉ với tiểu Tứ thu thập phòng bếp lớn, cả hai đều không thèm nhìn nhau. Hồ Thanh cùng tiểu Thuận cũng ngồi xuống hỗ trợ.

Ninh Tịch rất tự nhiên tiến tới bên cạnh tiểu Tứ, thấp giọng hỏi:’’Tiểu Tứ ca ca, mặt của huynh còn đau không? Muội đi vắt khăn nóng cho huynh chườm nhé?’’

Tiểu Tứ trong lòng rất vui sướng, gật đầu liên tục đáp ứng.

Vương Hỉ buồn bực hừ một tiếng, ồm ồm nói:’’Tịch muội tử, muội cũng quá thiên vị đi. Cánh tay ta cũng bị đánh sưng lên, tại sao muội không lấy khăn lông cho ta?’’

Ninh Tịch dở khóc dở cười, chỉ đành phải đáp một câu:’’Hảo hảo hảo, muội đi vắt hai cái khăn đến cho các huynh, các huynh mỗi người một cái’’.

Vương Hỉ lúc này mới vừa lòng, khiêu khích trừng tiểu Tứ một cái.

Tiểu Tứ hừ nhẹ, quay đầu qua chỗ khác, không thèm nhìn Vương Hỉ nhiều thêm một cái. 

Chỉ là khi Ninh Tịch cầm khăn nóng đi đến, hai người lập tức trưng ra nụ cười, trăm miệng một lời nói:’’Cho huynh trước’’, sau đó trợn mắt trừng đối phương.

Ninh Tịch vừa tức giận vừa buồn cười, nhịn không được quở trách vài câu:’’Hai huynh cũng thật là, chuyện lông gà vỏ tỏi thôi mà cũng đánh nhau. Tổn thương hòa khí không nói, còn đem phòng bếp làm lộn xộn. Chúng ta ở đây là để làm học đồ, có thể ngày ngày làm việc cùng nhau cũng là một loại duyên phận. Cãi nhau ầm ĩ nhiều không tốt.

Tiểu Tứ có chút xấu hổ, cúi đầu nói:’’Tịch muội tử nói đúng lắm, về sau ta sẽ không đánh nhau với Vương Hỉ nữa’’.

Ninh Tịch cười tán thành, đưa khăn nóng qua.

Vương Hỉ cũng ngượng ngùng cười cười:’’Tịch muội tử, vừa rồi là ta quá xúc động, muội đừng nóng giận’’.

Ninh Tịch nhịn không được cười lên:’’Vương đại ca, lời này của huynh không đúng rồi, lời xin lỗi không nên nói với muội’’. Hắn vừa rồi đánh tiểu Tứ một quyền không nhẹ, khóe mắt tiểu Tứ đều tím bầm một mảng.

Vương Hỉ không tình nguyện nói:’’Tiểu Tứ, vừa rồi là ta không đúng, thật xin lỗi’’. Giọng nói rất là giả dối, không có nhiều thành ý.

Tiểu Tứ phẫn nộ đáp:’’Không sao, ta cũng đánh ngươi hai quyền mà’’. Hai người liền xem như hòa hảo.

Ninh Tịch cười tủm tỉm nhìn một màn này, đưa cái khăn lông còn lại cho Vương Hỉ.

Lúc này, Vương mặt rổ vội vả đi đến, nhìn thấy bộ dạng chật vật của Vương Hỉ, sắc mặt liền trở nên khó nhìn:’’Vương Hỉ, ai khi dễ con?’’

Vương mặt rổ đúng là một người bao che khuyết điểm. Vừa đến cũng không hỏi sự tình từ đầu đến cuối mà chỉ lo hỏi là ai khi dễ Vương Hỉ, hắn cũng không nghĩ thử, Vương Hỉ to lớn như vậy, ai có thể khi dễ hắn?

Ninh Tịch trong lòng cảm thán không thôi, nhưng cũng biết Vương mặt rổ vô cùng khó nói chuyện, nàng vẫn là không chen miệng thì tốt hơn.

Mặc dù Vương Hỉ dễ xúc động, dễ giận, nhưng cũng là một thiếu niên thẳng thắn thành thật, thấp giọng đáp:’’Cha, con cùng tiểu Tứ nổi lên chút tranh cãi, nhất thời không kiềm được tính tình nên liền động thủ’’.

Vương mặt rổ nổi giận trừng tiểu Tứ một cái, lại nhìn thấy vết bầm ứ đọng trên khóe mắt của tiểu Tứ mới đem lời mắng đã đến bên miệng nuốt vào, trầm mặt kéo Vương Hỉ đi.

Tiểu Tứ bị trừng thì ủy khuất, chỉ là dù thế nào thì Chu Nhị cũng sẽ không đến làm chỗ dựa cho hắn, hắn đành phải nhịn cơn tức này.

Ninh Tịch suy nghĩ một chút, khuyên nhủ:’’Tiểu Tứ ca ca, là Vương Hỉ ra tay trước, ai cũng không thể đổ lỗi cho huynh’’.

Tiểu Tứ trong lòng ấm áp, lại nhìn thấy nụ cười ôn nhu thân thiết của Ninh Tịch thì đỏ mặt.

Trong mắt Ninh Tịch, tiểu Tứ là một thiếu niên miệng còn hôi sữa, nàng mở miệng quan tâm cũng chỉ xuất phát từ tình bạn khi làm việc cùng nhau mà thôi. Thấy tiểu Tứ như vậy thì khẽ mỉm cười, liền cúi xuống tiếp tục công việc của mình. 

Đao công của nàng tiến bộ cực nhanh, cắt miếng, cắt khối, thái sợi đều thành thục, so với tốc độ của tiểu Tứ không xê xích bao nhiêu. Chỉ là, khí lực của nữ tử kém hơn nam tử, mặ dù trong tay cầm thái đao được được đặt làm riêng cho mình nhưng cánh tay nàng vẫn càng ngày càng bủn rủn.

Ninh Tịch không nói tiếng nào, cắn răng gắng gượng đến cuối cùng. Chờ quả cà cuối cùng biến thành sợi nhỏ dưới đao của mình, nàng thở phào nhẹ nhõm. Lúc này cánh tay đã đau nhức đến mức không thể nhấc lên nổi.

Mấy ngày qua, nàng đều là cứng rắn chống đỡ như vậy, chưa từng tố khổ trước mặt Ninh Hữu Phương.

Chu đầu bếp đi đến, ân cần hỏi han:’’Tịch nha đầu, nếu mệt mỏi thì phải nghỉ ngơi, đừng cố quá’’.

Ninh Tịch dùng tay áo tùy ý lau mồ hôi, giữ vững tinh thần đáp:’’Không có việc gì, cháu còn có thể tiếp tục’’.

Chu đầu bếp nhịn không được, cười:’’Nha đầu nhà cháu, sắc mặt đều đã trắng bệch lại còn cứng rắn. Phía sau cũng không còn chuyện của các cháu, đi nghỉ ngơi một chút đi’’.

Ninh Tịch cười gật đầu, thật tự nhiên cầm lấy một củ cải, hiển nhiên là dự định đi luyện khắc hoa.

Chu đầu bếp thấy như vậy âm thầm thổn thức không thôi. Vừa có thiên phú trời cho, lại chịu chăm chỉ khổ luyện, tiểu cô nương này tương lai không kém a. Ninh Tịch theo thói quen đi đến phòng ăn, tìm một chỗ ít người qua lại để ngồi, lấy khắc đao ra, từng đao, từng đao hạ xuống.

Chốc lát sau, một đóa hoa trông rất sống động liền xuất hiện trước mắt. Cánh hoa được khắc rất tỉ mỉ, tầng tầng nở rộ, tinh xảo xinh đẹp.

Cho dù là một người trong nghề quan sát cũng sẽ không tìm ra bất kỳ khuyết điểm nào.

Ninh Tịch vẫn không hài lòng lắm, lẩm bẩm nói nhỏ:’’Tốc độ quá chậm’’, so với tốc dộ của Ninh Hữu Phương thì tốc độ của nàng chậm hơn không chỉ một phần.

Một âm thanh mềm mại chợt vang lên ở sau lưng:’’Uy, một mình ngươi ngồi ở đây nói thầm cái gì vậy?’’

Ninh Tịch sững sờ, theo phản xạ quay đầu lại nhìn.

Đó là một thiếu nữ dung mạo xinh đẹp, một đôi mắt bồ câu tràn đầy tò mò đánh giá chính mình.

Thiếu nữ xa lạ này ước chừng mười ba mười bốn tuổi, mặc một cái áo màu vàng nhạt, váy hồng đào, trên đầu chải búi tóc hai bên. Nhìn cách ăn mặc, dù không phải là tiểu thư khuê các nhưng so với nữ tử bình thường thì chú ý hơn chút ít.

Trong phòng bếp của Thái Bạch lâu, ngoại trừ những người phụ nữ làm việc vặt ra thì còn lại đều là nam tử. Đột nhiên nhìn thấy một thiếu nữ độ tuổi giống mình, Ninh Tịch cảm thấy rất ngoài ý muốn:’’Ngươi là ai?’’

Thiếu nữ kia nhún vai, vừa cười vừa nói:’’Ta họ Tôn, gọi là Tôn Đông Tuyết’’.

Tôn Đông Tuyết? Cái tên này hình như có chút quen thuộc…

Ninh Tịch cố gắng nhớ lại, cuối cùng cũng nghĩ ra cái tên này mình nghe ở nơi nào:’’Ngươi là nữ nhi của Tôn chưởng quỹ đúng không?’’

Tôn Đông Tuyết cười hì hì một tiếng:’’Đúng vậy, Tôn chưởng quỹ là cha ta. Ngươi chính là Ninh Tịch, người cha ta hay nhắc đến phải không?’’, ở trong phòng bếp xuất hiện một cô nương mười một mười hai tuổi xinh đẹp, ngoại trừ nữ nhi của Ninh đầu bếp- Ninh Tịch, thì cũng không còn người khác. Ninh Tịch cười gật đầu, nhu thuận hô:’’Đông Tuyết tỷ tỷ tốt’’.

Tôn Đông Tuyết vui tươi hớn hở xác nhận, tiến lên phía trước, lập tức kinh hô:’’Nha, hoa này là dùng nguyên liệu gì để điêu khắc ra vậy? Thật sự là quá đẹp’’.

Ninh Tịch cười cười:’’Là ta sử dụng củ cải để làm ra, Đông Tuyết tỷ tỷ nếu thích thì muội tặng cho tỷ’’.