[Thất Nguyên Giải Ách Hệ Liệt] Tuyền Thiên Biến

Quyển 2 - Chương 16




Nam Thiên Môn hạ tảo thiên binh

Chiến cổ lôi động kinh đế quân

Phía nam Thiên giới  có bạch ngọc thạch môn, uy vũ trang nghiêm, tên gọi Nam Thiên Môn.

Nam Thiên Môn là cửa chính của Thiên đình, là nơi từ trước đến nay chỉ chờ đón Phật thánh tôn sư, hoặc là đêm đón giao thừa, Thiên đế ban phúc phàm thế mà mở ra.

Cửa này mặc dù không có cánh, nhưng bình thường tiên chúng ít khi ra vào tại Nam Thiên Môn.

Vài thiên binh thủ vệ đột nhiên thấy đằng xa lôi điện kỳ lạ, một con thanh sư đạp không mà đến, vô cùng sửng sốt vội vàng bước lên ngăn cản.

Thanh sư kia không những không sợ, ngược lại còn hung mãnh hơn. Chỉ thấy sáu đuôi của nó khẽ vẫy, vạn đạo thiểm điện chấn động bắn ra, đánh thẳng vào những người vây công. Điện giật giống như thái sơn áp đỉnh đem tất cả Thiên binh đánh bay cả trượng, toàn thân tê liệt không đứng dậy nổi.

Thần tướng cầm đầu có năng lực cao hơn, miễn cưỡng khởi động thân mình, nhưng vừa nhấc đầu lại gặp sư đầu gần ngay trước mắt, hướng gã gầm một tiếng làm hai lỗ tai nổ vang, lá gan muốn nứt ra.

Thần tướng kia cũng hào dũng, sờ soạng tìm trên đất trường kiếm vung lên, mà thanh sư không chút hoang mang nâng trảo hất, lợi trảo cứng như kim cương, đem thân kiếm phá làm đôi.

Thần tướng không khỏi kinh ngạc, đây là yêu nghiệt gì mà lợi hại như thế?!

Cự thú kiêu ngạo dẫm lên người Thần tướng, lướt qua nhìn bốn phía thiên binh ngã toán loạn, bỗng nhiên ngẩng đầu hướng lên trời rống to thị uy.

Chấn đắc kim ngọc bảng trên Thiên môn rơi xuống đất vỡ làm hai.

Rồi sau đó thanh sư đi lên cầu thang bạch ngọc, đường hoàng xuyên qua Nam Thiên Môn.

Phía sau nó, vị Thần tướng kia chật vật đi đến chiếc trống đồng cổ phía dưới Thiên môn, khó khăn cầm lấy cổ chuy giơ lên, trống trận lôi vang!

Tiếng trống thùng thùng trong khoảnh khắc, mây mù cuộn trào, vô số Thiên binh Thần tướng theo bát phương tứ hướng tụ tập đến Nam Thiên Môn.

Thanh sư đột nhiên nhảy lên đỉnh của Nam Thiên Môn, ngạo thị tứ phương, phát ra một tiếng gào lớn khiêu khích!

Trống cổ đập dồn dập làm cho Thiên đế đang chợp mắt cũng bị kinh động.

Hắn nhíu mi, chậm rãi từ long sàng thoải mái ngồi dậy, mang theo vẻ bất mãn vì bị quấy nhiễu nhìn về phía tiếng trống truyền đến. Ánh mắt sáng tỏ giống như có thể nhìn xuyên thấu qua hành lang ngọc bích của Thiên điện.

Liền có Thiên nô vội vàng lại báo: “Bẩm báo Đế quân, có yêu thú xâm nhập Nam Thiên Môn!!”

“Nga?” Thiên đế cũng không nóng nảy, vẫn ngồi hỏi, “Yêu thú cũng có thể lên trời, chuyện này thật sự thú vị!”

Thiên nô vội vàng trả lời: “Từ thang trời ở Bất Chu sơn mà đi lên, thủ vệ Thiên binh không thể khống chế được nó, chúng thần đã triệu tập binh lực đến bắt.”

“Yêu nghiệt gì có thể lợi hại như thế? Ngay cả Thiên binh của trẫm cũng không ngăn cản được?”

“Nghe, nghe nói là một con Lôi thú!”

Thiên đế nhẹ nhàng gõ gõ ngón tay bên cạnh giường, như có điều suy nghĩ: “Lôi thú? Trẫm nhớ rõ con cuối cùng đã mất tích từ vạn năm trước, làm sao bây giờ lại hiện ra đây?”

Thiên nô không dám đáp lời, hắn quả thật cũng không biết. Chỉ từng nghe nói Lôi thú chính là loài chí bạo đã sống từ thượng cổ với thiên địa, ngay cả tiên giới thần nhân cũng không nắm bắt được nó. Có tiên gia từng muốn hàng phục nó làm tọa kỵ, nhưng Lôi thú tính cương liệt, bất khuất không làm tôi tớ nên chưa ai thành công. Nhưng loại thiên thú này vạn năm trước đột nhiên biến mất không để lại vết tích, tình cờ lúc đó cũng nhiều việc xảy ra nên Thiên đế không truy cứu tung tích nữa.

Hiện giờ đột nhiên xuất hiện ở ngoài Nam Thiên Môn, thật là chuyện kỳ lạ.

Thiên binh Thần tướng của Nam Thiên Môn tự nhiên sẽ không để nó tiến vào, Lôi thú kia cũng không quan tâm, kêu gọi cự lôi để phản công. Chúng tướng làm sao để nó ở Thiên đình tác quái, ngoài Nam Thiên Môn chấn động không ngừng, chỉ sợ đang đánh nhau kịch liệt.

Gã lặng lẽ nhìn sắc mặt của Đế quân, thấy hắn tựa tiếu phi tiếu, như giận mà không giận, quả nhiên thiên uy khó dò, đang muốn lặng lẽ lui ra, chợt nghe Thiên đế hỏi: “Thiên Xu đang ở đâu?”

Thiên nô ngạc nhiên, hắn làm sao biết Thiên Xu tinh quân ở nơi nào, bối rối không thể trả lời, đột nhiên nghe thấy một âm thanh lành lạnh đáp lại câu hỏi của Đế quân: “Thiên Xu tinh quân dẫn theo Thiên Tuyền tinh quân đi Thiên trì.” Thiên nô ngẩng đầu liên thấy, nguyên lai Thiên đế hỏi không phải hắn, mà là người không biết xuất hiện trong điện từ lúc nào, Thiên nhãn Thần tướng.

“Xem ra Thiên Xu cũng biết tình thế có biến nên ra tay trước. Đáng tiếc tâm chi sở hướng, phi năng tả hữu…” Đế quân nhìn Thiên Lý Nhãn, mắt phượng nheo lại, cười khẽ, “Ly Lâu, trẫm muốn biết lai lịch của Lôi Thú xâm nhập vào Nam Thiên Môn là thế nào.”

Thần tướng cao gầy đứng trên điện nghe thấy Thiên đế gọi tên thật của mình, không khỏi chấn động liền hơi thấp đầu trả lời: “Nó là con trai của Lôi thú Liệt Du cùng với bạch lang Sương Ánh.”

Dị sắc chợt lóe qua mặt hắn không trốn được pháp nhãn của Thiên đế, Đế quân trẻ tuổi ý cười càng đậm: “Liệt Du? Nếu trẫm nhớ không lầm, nó đã thất tung vạn năm.”

Có rất nhiều lời đồn về Lôi thú, nhưng ít người biết được tiên gia ngày đó muốn bắt Lôi thú làm tọa kỵ, chính là Thiên đế Ngọc Hoàng này. Năm đó hắn vẫn còn tuổi trẻ khí ngạo, đi dạo thiên hà thì gặp được con thanh tông Lôi thú kia, liền nảy ý muốn thu làm tọa kỵ. Có điều Lôi thú tính tình liệt ngạo, dù bị Thiên đế bắt được cũng không chịu nằm trong tay hắn, có người tới gần lập tức há mồm cắn. Hung bạo nan thuần càng không nói chuyện dùng làm tọa kỵ. Vô luận Thiên đế vừa đánh vừa xoa như thế nào cũng không thể thuyết phục được con thú kiêu ngạo này, cuối cùng dây thừng bị nó cắn đứt, thoát đi Thiên đình.

Sau này Thiên đế cũng dần quên đi chuyện này, nhưng sự kiêu ngạo của Lôi thú vẫn còn ấn tượng trong trí nhớ.

“Đúng vậy. Liệt Du tuy là Lôi thú tôn sư, nhưng tính tình cô độc, mạnh mẽ không muốn làm tọa kỵ nên đã trốn vào Yêu vực, cùng bạch lang sinh hạ một đứa con rồi qua đời.”

Thiên đế sắc mặt không đổi, nhưng ánh mắt lại có tia nghiêm nghị: “Nga? Thì ra là thế, vì sao trước kia chưa từng nghe người đề cập?”

“Những việc hai mắt mạt tướng nhìn thấy rồi ghi vào Thiên sổ là vô số, sơ ý quên không thể báo lên hết với Đế quân.”

“Hừ! Trẫm thấy là cố ý giấu diếm!”

Thiên đế giận tím mặt, một quyền đánh lên sống giường, Thiên nô ở một bên sợ tới mức phát run suýt nữa hôn mê, ngay cả Thiên Lý Nhãn vẻ mặt lãng băng cũng khó nén khiếp sợ, quỳ xuống trước long sàng dập đầu bẩm: “Đế quân thứ tội. Mạt tướng ngày đó có ý bẩm lên nhưng lại gặp yêu long dưới hạ giới tác loạn, cân nhắc nặng nhẹ liền trước thừa hậu kiện, về phần chuyện của Liệt Du qua đi liền quên mất. Mạt tướng sai lầm xin Đế quân trách phạt.”

Thượng đế nhìn Thiên Lý nhãn quỳ gối trước mặt: “Tiên yêu kết hợp liền sinh Bách kiếp. Liệt Du chắc vì giữ gìn thê nhi nên cố tình không tránh Thiên Kiếp Phá Hồn. Ly Lâu, ngươi biết mà không báo, vô tình đã hại nó.”

Thiên Lý Nhãn thẳng lưng, hơi hơi run lên nói: “Tâm chi sở hướng, phi năng tả hữu.” (tâm đã hướng về một chỗ, dù có làm thế nào cũng không thay đổi được)

“Ngươi…” Thiên đế nhất thời bị lời của hắn làm nghẹn họng.

“Thượng đế thứ tội.”

“Hừ! Ngươi so với con cá chạch còn trơn hơn!” Thiên đế không hề thị uy, đứng lên khỏi giường phất tay áo nói, “Đi thôi, trẫm muốn xem tâm bọn hắn hướng vào cái gì?”

Thiên trì tuyệt đẹp, hồ ánh nhật nguyệt, là thiên địa vạn thủy chi nguyên, mặt nước như gương, không biết sâu cạn.

Hôm nay chỉ có một gã tiên đồng đang ngồi ở đài trông coi ngọc thạch bên bờ, nơi này rất ít có tiên gia đến chơi, thường chỉ có thần nhân phạm hạ tội nghiệt bị cưỡng chế đến tịnh hồn, vì vậy tiểu tiên đồng thường nhàm chán đến chỉ muốn ngủ.

Đột nhiên có một cơn gió xuất hiện, tiểu tiên đồng sợ tới mức nảy người lên, ngầng đầu thì thấy Thiên Xu tinh quân cầm dây thừng mang đến một thần nhân, hướng nơi này bay đến.

“Kiến quá tinh quân!” Tiên đồng vội vàng gật đầu hành lễ, trộm nhìn thần nhân bị dây thừng trói chặt kia, thấy được có chút quen mắt. Chợt nhớ đến thật lâu trước kia ở Thiên Yến từng gặp qua vị tiên gia lúc nào cũng im lặng không mở miệng một lời, Thiên Tuyền tinh quân. Đúng là kỳ quái, liền nghĩ tới cách đây không lâu nhận được ý chỉ Thiên đế, nói Thiên Tuyền tinh quân bị yêu lực xâm thực, cần nhập Thiên trì tịnh hồn.

Nhưng không phải còn chưa tới giờ sao?

Thiên Xu tinh quân cũng không để ý đến hắn, chỉ kéo Thiên Tuyền đi đến Thiên trì.

Thiên Tuyền mặc dù không thể giãy nhưng thần sắc lạnh nhạt, trong mắt thoáng qua lửa giận.

Thiên trì Tịnh thủy thuần thanh phản chiếu nhị quân thân ảnh, Thiên Xu đứng lệch qua một bên, không muốn nhìn thần sắc của Thiên Tuyền: “Chỉ cần vào tịnh thủy, ngươi liền có thể khiết hồn quy nguyên, không còn ưu phiền.”

Thiên Tuyền cũng lạnh lùng cười nhạo: “Rồi lại như vạn niên vô thanh?”

“…” Thiên Xu không nói gì, hiện giờ có tranh luận cũng vô ích, hắn cũng không cần Thiên Tuyền và Khai Dương tha thứ, bàn tay buông lỏng, muốn đẩy Thiên Tuyền vào Thiên trì Tịnh thủy.

Ngay lúc này, đột nhiên xa xa truyền tới một trận chấn động kịch liệt, ngay cả Thiên trì ngàn năm phẳng lặng cũng bị ảnh hưởng, gợn lên từng đợt sóng. Tiếng động ầm ĩ chém giết dần dần truyền đến, liền thấy mây mù phát lôi điện bắn ra tứ phía, quang ảnh vạn đạo, vô số Thiên binh Thiên tướng tinh kỳ huy vũ, xem ra là một trận ác chiến dữ dội.

Thiên Xu không khỏi sửng sốt, trận đánh như vậy rốt cuộc là đã phát sinh chuyện gì?

Ánh mắt Thiên Tuyền cũng nhìn chăm chú về phương hướng đó, mím môi không nói, đồng tử tối đen nhưng lại dần dần nhiễm thượng huyết sắc.