Thật Ra Thì Em Rất Trong Sáng

Chương 18: Không xác định...




Dạ Ngưng buồn rầu, bởi vì mất ngủ mà u buồn, lúc ban đầu buồn là thể hiện ở việc ôm sách tiếng Anh đi học triết học, mà hiện giờ đã phát triển đến mức ăn trộm trứng gà của lão Tam đặt trên bàn nhìn chằm chằm cười.

“Nó không có vấn đề gì chứ?” Lão Nhị huých huých lão Đại.

Lão Đại vừa đi xếp hàng mua mỳ lạnh* tươi ngon trở về, còn đặc biệt đòi túi nhựa màu đen để đựng, chính là muốn theo đuổi hương vị hoàn mỹ nhất, cô lau đi mồ hôi trên trán, lắc đầu: “Ai biết được.”

“Lão Tam sẽ lập tức trở lại, nó còn không mau ăn đi, nhìn chằm chằm cười chờ để ấp trứng nở ra gà con à?” Lão Nhị bị nụ cười của Dạ Ngưng làm cho lông tơ cả người dựng đứng, lão Đại cũng có chút cảm giác quỷ nhập vào thân, nuốt nuốt nước miếng, thử gọi Dạ Ngưng.

“Lão Tứ, mang rác lại đây.”

Vẫn có phản ứng, Dạ Ngưng cầm trứng gà, ngẩn ngơ đứng lên, lê bước đi đến trước mặt lão Đại, nhìn cô, vẻ mặt mờ mịt.

Lão Đại bị biểu tình của Dạ Ngưng làm cho nổi da gà, bờ vai run rẩy, lặp lại: “Vứt rác đi.”

Cái này Dạ Ngưng nghe liền hiểu, gật đầu, tiến lên, không nói hai lời đưa trứng gà cầm trong tay đặt lên bàn của lão Đại trước, tiếp theo cầm túi mỳ lạnh ở bên kia, ném vào thùng rác, động tác thoăn thoắt, lưu loát gọn gàng.

…..

…..

Lão Nhị trầm mặc, mặt lão Đại tái đi, nhưng cố tình đúng vào lúc này lão Tam lại từ cửa bước vào, kinh ngạc nhìn vẻ mặt khác nhau của ba người, giây tiếp theo cô nhìn thấy quả trứng gà ở trên bàn lão Đại, mặt cũng thành xanh mét: “Lão Đại!!! Sao mày có thể đáng khinh bỉ như thế!!!”

Người nguyên bản muốn nổi giận là lão Đại lại bị lão Tam rống một cái làm cho giật mình, nhìn trứng gà ở trên bàn của mình, liền vội vàng xua tay: “Mày nghe tao nói đã!”

“Còn có cái gì mà nói!” Lão Tam tức đến nỗi cả người đều run rẩy, tưởng cô dễ dàng lắm sao? Mỗi ngày vào buổi tối cô đều chuẩn bị một quả trứng gà cho ngày hôm sau, vì muốn giữ cho thân thể được khỏe mạnh, nhưng từ khi cô vào ký túc xá dành cho nghiên cứu sinh tới nay lại cũng chỉ tìm thấy vỏ trứng trong thùng rác! Cô vẫn tưởng là do Dạ Ngưng làm, nhưng không ngờ lại là do người mặt mũi nhìn lương thiện nhất là lão Đại, quả nhiên mà, mặt người dạ thú!

“Lão Tam, không phải tao….”

Lão Đại cố gắng giải thích, đốm lửa nho nhỏ trong mắt lão Tam đã biến thành ngọn lửa hừng hực bốc cháy, hung tợn nhìn chằm chằm lão Đại, Dạ Ngưng vốn còn đang đứng xuất thần ở một bên cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, khụ một tiếng, chạy vội tới bên người lão Tam, ôm lấy vai cô, cười ha ha nói: “Ai da, quên đi, cũng không phải lão Đại cố ý đâu, bất quá chỉ là do nhất thời tham ăn thôi, mày tha thứ cho nó đi, tao đem trứng gà của tao hôm nay cho mày được không? Đều là người trong một ký túc xá, không cần thiết phải vì việc này mà tổn thương hòa khí.”

“Nhưng mà nó –”

“Được rồi, đừng nhưng mà nữa. Nếu không thì ngày mai để lão Đại đi mua cho mày một con gà mái, lúc ấy thì mày muốn bao nhiêu trứng cũng đều được mà.”

“….” Dạ Ngưng cư xử như thế, lão Tam cũng không còn tâm tình, bĩu môi, ngồi trên giường mình nhìn lão Đại.

“Lão Đại, về sau nếu mày muốn ăn trứng gà thì cứ nói cho tao biết, không cần phải làm vậy.”

“….”

Mặt lão Đại so với búp hoa sen còn muốn xanh hơn, lão Nhị len lén tiến lại, lôi kéo cô: “Được rồi, lão Đại, mày vì hòa bình trong ký túc xá mà hiến thân đi.”

Lão Đại hít sâu một hơi, mặt u ám nghiêm túc nói: “….Tao có thể nhịn khi bị lão Tam hiểu lầm, nhưng mà lão Tứ nó lại dĩ nhiên giả bộ thành người tốt, lấy trứng gà trộm của lão Tam từ đêm hôm trước chưa kịp ăn lại đem đưa cho nó!!! Mày nói xem đây là thể loại người gì chứ!?”

Lão Nhị nhìn nhìn Dạ Ngưng, lắc đầu: “Ai biết được, gần đây nó có chút bất thường.”

Đúng vậy, gần đây Dạ Ngưng có chút bất thường, kỳ thực trong lòng nàng cũng nghẹn khuất lắm chứ. Từ lần trước đến nhà Tiếu Vũ Hàm ăn của cô ta vài quả trứng gà xong, toàn bộ đầu óc đều là người đó, cảm giác kia bảo có bao nhiêu khó chịu liền có bấy nhiêu khó chịu. Lúc nàng đi học cũng thế, trước kia đều trực tiếp ngủ luôn, giờ thì có gục trên bàn buồn bực dứt tóc cũng không thể nào ngủ được. Ngẩng đầu, lén lút liếc Tiếu Vũ Hàm một cái, lại lập tức cúi đầu xuống, Dạ Ngưng đều có cảm giác xấu hổ, đây không phải là điềm báo của một thiếu nữ ngây thơ bắt đầu động dục sao? Đây là chứng minh cho cái gì? Chứng minh rằng rất có khả năng nàng đã yêu!

Nhịn mấy ngày, rốt cuộc Dạ Ngưng không nén được mà đem một ít suy đoán trong lòng nói cho lão Đại nghe, lão Đại nghe xong hai mắt đăm đăm, không thể tin nổi nhìn nàng.

“Dạ Ngưng, mày – mày xác định là mày phải lòng cô Tiếu chứ không phải bởi vì năm nay mùa hè phá lệ đến sớm cho nên thời kì động dục cũng đến trước đấy chứ?”

Dạ Ngưng trợn mắt liếc cô một cái, tức giận nói: “Nghe mày nói kìa, năm trước mùa hè cũng đến sớm đó thôi, nhưng không phải đến mùa thu tao mới rạo rực sao?”

“Nhưng mà cô ấy ở trong lòng mày từng là Diệt Tuyệt kia mà, mày thay đổi cũng quá nhiều nha.” Lời nói của lão Đại đả kích Dạ Ngưng nặng nề. Đúng vậy, nàng không thể bởi vì đã ăn trứng gà của Tiếu Vũ Hàm mà quên đi năm đó cô ta đã bắt nạt mình như thế nào.

“Tao nghĩ là mày nhầm rồi.” Lão Đại ngẫm nghĩ, gật đầu xác nhận.

“Nhầm rồi? Vậy lão Đại mày nói nghe xem, bình thường mày ở cùng bạn trai thì có cảm giác gì?”

Khó có dịp Dạ Ngưng khiêm tốn nhìn lão Đại, lão Đại cân nhắc một hồi, nói: “Thì là không thấy liền muốn gặp, gặp lại không thấy đủ, lúc nào khắc nào cũng đều muốn dính cùng nhau một chỗ. Thế nào, mày có cảm giác này với cô Tiếu sao?”

Dạ Ngưng lắc lắc đầu, đáp: “Cái này thì thật đúng là không có, nhưng kỳ thật mà nói thì tao rất sợ nhìn thấy cô ấy, đặc biệt là khi người ta cười với tao, cười liền khiến tao cả người khó chịu.”

“Khó chịu? Làm gì mà khó chịu?”

Dạ Ngưng nhìn chằm chằm lão Đại một hồi, liếm liếm môi, nhỏ giọng nói: “Lão Đại, tao coi mày là bạn tốt nên mới nói cho mày.”

Lão Đại vẻ mặt đầy nghiêm túc gật đầu, cho Dạ Ngưng một cái cam đoan: “Mày nói đi, cho dù có chết thì tao cũng sẽ đem theo bí mật này xuống mồ.”

“Thời nay đều là hỏa táng.”

“…..Rốt cuộc mày có nói hay không?!” Lão Đại nổi giận, cái con này bị làm sao vậy, giờ lại còn lảm nhảm với mình nữa.

Dạ Ngưng nhìn chằm chằm mụn trứng cá trên mặt lão Đại một hồi, hít sâu một hơi, rốt cục cố lấy dung khí nói ra lời trong lòng: “Mày không biết đâu, mỗi lần cô Tiếu cười…cười liền khiến cả người tao khô nóng, cô ấy cười, tao chỉ muốn đi lên xé rách hết áo người ta, sau đó đem cô ấy áp lên tường hung hăng hung hăng hôn, sau đó lại tiếp tục xé quần, hung hăng hung hăng –”

“Khụ, tao hiểu hung hăng của mày là thế nào rồi, không cần phải nói.” Lão Đại giành nói trước, mặt đỏ bừng lên, trước kia cô chỉ biết da mặt Dạ Ngưng dày, hiện tại mới phát hiện, không phải da mặt nó dày mà căn bản là hoàn toàn không có mặt mũi.

“Mày xem thường tao?” Dạ Ngưng nhìn biểu tình lão Đại mà tỏ vẻ đầy tổn thương, lão Đại liền vội vàng lắc đầu.

“Không phải, không phải, chỉ là cảm giác ý tưởng này của mày có chút…ừ, có chút mới lạ.”

Dạ Ngưng bĩu môi, vẻ mặt khổ sở: “Tao cũng buồn bực mà, hơn nữa mấy hôm nay nằm mơ đều mơ thấy cô ấy, đi học cũng không dám nhìn người ta.”

“Nói như vậy thì thực sự có khả năng là mày để ý đến người ta rồi?” Vẻ mặt lão Đại đầy trầm trọng nhìn Dạ Ngưng.

“Tao không xác định được.”

“….”

“Nếu không thì chúng ta thử đi nhìn xem, xem rốt cuộc có phải mày thật sự phải lòng cô Tiếu hay không?” Lão Đại nhìn bộ dáng ủ rũ của Dạ Ngưng mà trong lòng cũng không dễ chịu, dù sao thì người ta coi nàng là bạn tốt, ý tưởng u ám trong nội tâm như vậy mà cũng đều nói cho mình, mình cũng không thể nào mà rắm cũng không đánh một cái chứ.

Dạ Ngưng ngẩng đầu, mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm lão Đại một hồi, dùng sức gật đầu: “Đi!”

***

Hai người đều thuộc phái hành động, nói làm liền làm, kiểm tra thời khóa biểu, biết buổi chiều Tiếu Vũ Hàm không có tiết, Dạ ngưng cùng lão Đại mỗi người liền ôm một quyển “Hệ thống thông tin” đi về phía văn phòng.

“Từ năm nhất đến nay mày còn chưa từng đi hỏi đề sao?” Lão Đại nhìn bộ dáng khẩn trương của Dạ Ngưng mà có chút buồn cười, có lòng lựa lời mà nói, muốn giúp nàng giảm bớt cảm giác khẩn trương.

Dạ Ngưng gật gật đầu, quay lại, trong mắt mang theo một tia gì đó không xác định nhìn lão Đại: “Lão Đại, mày xác định cô Tiếu là giáo viên môn Hệ thống thông tin chứ?”

“…..” Trầm mặc thật lâu, lão Đại nhìn Dạ Ngưng, gật gật đầu, còn không quên khích lệ: “Còn may là mày chưa nói cô ấy là giáo sư môn Toán cao cấp.”

“Toán cao cấp, này, tao có ngốc đâu, đó không phải là chương trình Đại học năm thứ ba sao?” Dạ Ngưng phất tay nói.

Lão Đại lại trầm mặc một hồi, nhẹ giọng nói: “Là Đại học năm thứ nhất.”

“….”

Thỉnh thoảng tán gẫu một câu, cuối cùng cũng đi tới văn phòng, hai người mở hé ra khe cửa nhìn nhìn một chút, không cần nói, quả thật cô Tiếu có ở bên trong, đang cúi đầu viết gì đó.

Vừa nhìn thấy Tiếu Vũ Hàm, trái tim Dạ Ngưng lại bắt đầu nhảy dựng lên mãnh liệt, nàng nghiêng đầu nhìn nhìn lão Đại: “Nếu không thì chúng ta vẫn cứ trở về đi.”

Lão Đại nghe xong, nhìn Dạ Ngưng với vẻ chỉ tiếc rèn sắc không thành thép: “Sao mày có thể vô dụng vậy? Bình thường đối với ai cũng đều ngang như cua, như thế nào mà vừa thấy cô Tiếu lại không dám nói? Cô ta có thể nấu mày lên ăn chắc?”

“Tao lại hy vọng cô ấy ăn tao.” Dạ Ngưng bĩu môi, nhỏ giọng nói, lão Đại liếc mắt đầy xem thường, lười cùng cái người này so đo cao thấp, đưa tay tóm cái người còn không được tự nhiên là Dạ Ngưng đi vào.

“Cô Tiếu….”

Hai người còn chưa nói xong, Dạ Ngưng đứng ở phía sau lão Đại ôm sách ỉu xìu cúi đầu ảo não bước ra. Tiếu Vũ Hàm nhìn thấy Dạ Ngưng, hơi ngẩn người, lập tức trong mắt hiện lên một tia tươi cười đầy giảo hoạt. Sao? Không trốn nữa?

_Hết chương 18_