Thâu Hương

Chương 23: Có ma




Edit: Đông Hy
Beta: Phàm Nhân

Tuy Đan Phi nói không có mẹ già, nhưng cũng không muốn bỏ mạng ở nơi này, lúc chui vào động luôn cẩn thận từng chút một nhìn về phía trước, lắng nghe động tĩnh xung quanh.

Trong hầm trộm mộ sẽ không có nguy hiểm, vì lối vào này là do bọn trộm mộ trước đào qua, chỉ cần bọn chúng không bị rối loạn thần kinh thì đương nhiên sẽ không phóng bút trổ tài thơ phú văn chương. Có vàng rơi ngay cửa động chứng tỏ bọn trộm mộ trước đã hốt được mẻ cá lớn còn đi ra rất thuận lợi, nếu như vậy thì xác suất mộ thất có nguy hiểm là không lớn.

Đan Phi vốn nói thì ít nhưng suy nghĩ thì nhiều, lúc chầm chậm bò vào đã tăng cường cảnh giác để chuẩn bị cho những bất trắc có thể xảy đến bất cứ lúc nào.

Ô Thanh chỉ thấy ánh lửa chập chờn phía trước, ở bên ngoài không thấy gì, nhưng trong hầm trộm mộ tối tăm không thấy ánh mặt trời lại ấm áp khó nói nên lời.

Nhìn Đan Phi chậm rãi bò vào trước, trong lòng Ô Thanh rất cảm động, không hiểu vì sao mà Đan đại ca trông như nhỏ hơn hắn vài tuổi này lại có được bản lĩnh và dũng khí như vậy, nắm chặt dây thừng, Ô Thanh cũng chuẩn bị sẵn tinh thần cảnh giác, cho dù có xảy ra điều gì bất trắc thì hắn nhất định phải cứu Đan đại ca ra trước.

Ánh lửa chợt tắt, trong lòng Ô Thanh thắt lại, khẽ nói:

- Đan đại ca làm sao vậy?

Mãi lâu sau Đan Phi mới nói:

- Tới rồi.

Hắn bò thẳng về phía trước, bỗng cảm thấy phía trước khá thông thoáng, đó không phải là nhìn thấy mà là cảm giác được rèn luyện qua nhiều năm, sau đó hắn đưa ngọn đuốc dò xét phía trước, phát hiện phía trước rộng rãi thông thoáng, vậy là đã tới một căn thạch thất lớn.

Sao mà thuận lợi thế nhỉ?

Đan Phi không dám mảy may chủ quan mà chuốc hoạ vào thân, mấy kẻ liều mạng vào mộ thất dù sao thì cũng gọi là chuyên gia trộm mộ. Hắn tự tay móc mấy viên đá vụn trong ngực rồi chia làm mấy viên quẳng lên phía trước, nhắm mắt lắng nghe tiếng động.

Vang lên vài tiếng:

- Leng keng.

Đan Phi nghe thấy phía dưới là đất mà cũng không quá cao, nhưng vẫn không dám sơ suất, khẽ gọi:

- Ô Thanh, đưa dây thừng cho huynh, đệ giữ chặt một đầu, thả huynh xuống rồi giữ lại nhé.

Ô Thanh đương nhiên nhận lời, sau khi Đan Phi đu dây thừng rồi đặt chân xuống đất, lúc này mới hơi nới lỏng dây, ngẩng đầu nói với Ô Thanh:

- Nhảy xuống đi, không sao đâu.

Sau khi Ô Thanh nhảy từ trên xuống, ngoài khoảng cách gần ngọn đuốc thì những nơi khác vốn nhìn không rõ, chỉ cảm thấy tim đang đập loạn xạ vì không gian im ắng, tĩnh mịch đang đè nén, Ô Thanh khẽ nói:

- Đan đại ca à, đây là nơi nào thế?

Đương nhiên là mộ thất!

Đan Phi biết rằng khi con người ta căng thẳng thường sẽ hỏi những câu ngớ ngẩn, nên không đáp lại, mũi ngửi ngửi rồi cau mày nói:

- Sao lại có mùi gỉ sét thế nhỉ?

Đồ đồng nạm ngọc thời Thương Chu hay đồ gốm cẩn đồng nạm ngọc, những thứ này đều là đồ tuẫn táng* phổ biến ở những thời đại này, mộ thất thường có mùi kim loại cũng không có gì lạ. Các loại mùi gỉ kim loại tuy không khác gì nhau mấy, nhưng đối với một chuyên gia giàu kinh nghiệm như Đan Phi mà nói thì ngửi mùi đất để nhận biết được mùi của từng loại cũng không thành vấn đề.

* Đồ tuẫn táng: đồ được chôn theo người chết.

Nhưng sắt rất hiếm thấy vào trước thời Hán, thời Hán thường dùng sắt để chế tạo vũ khí, thời kỳ này rất ít khi làm đồ tuẫn táng nên đương nhiên sẽ không chôn kim loại theo, vậy tại sao nơi đây lại có mùi gỉ sắt nồng nặc như thế?

Trong lòng Đan Phi tỏ ra nghi hoặc, hay là châm một mồi đuốc ra đưa cho Ô Thanh, hắn dặn dò:

- Đệ đứng yên ở đây để huynh đi xem xét xung quanh.

Hắn mới đi về trước thì Ô Thanh đã kéo Đan Phi lại, đưa chiếc rìu ra và nói:

- Đan đại ca, huynh cầm lấy mà phòng thân.

Tuy Ô Thanh rất sợ chết, nhưng cảm thấy Đan Phi cần vũ khí sắc bén hơn mình.

Đan Phi cũng không từ chối, lòng thầm cảm thấy hơi bất an, sự việc đã hơi vượt ra ngoài dự tính của hắn cho nên hắn không thể thiếu cảnh giác. Hắn có thể có được sự tin cậy lớn nhất chẳng những dựa vào học thức mà còn cả sự cẩn thận.

Miệng ngậm ngồi đuốc, một tay Đan Phi cầm rìu, tay kia lấy ra một thanh trúc đã chuẩn bị sẵn từ lâu, vạch lên vách tường bằng thanh trúc rồi chầm chậm đi quanh thạch thất.

Đối với Đan Phi thì ngay cả một thanh trúc bình thường cũng có rất nhiều tác dụng, tác dụng lớn nhất chính là dùng để thay cho tay, tránh bị nhiễm vi khuẩn gây bệnh không rõ nguồn gốc, lại không làm tổn thất đến những khí cụ cổ xưa.

Đây chắc chắn là ngôi mộ xây bằng gạch.

Những triều đại trước cũng không xuất hiện loại tiền đồng như thời Vương Mãng.

Vách tường quả đúng là gạch ống đặc trưng của thời Tần Hán, đây cũng giống như một nhĩ thất*. Đan Phi chầm chậm đi tới và phán đoán một cách nhanh chóng rồi ngoảnh lại nhìn về hướng Ô Thanh, nhìn thấy mồi đuốc đó và bóng dáng Ô Thanh thì biết rằng đã sắp đi được nửa vòng, hắn cảm thấy căn nhĩ thất này khá lớn và cũng hơi trống trải.

* Nhĩ thất: ngăn ngách dùng để đựng đồ tuỳ táng giá trị.

Mấy lão trộm mộ trước khá tham lam, ngoài mùi gỉ sắt ra thì chẳng có gì khiến hắn để tâm?

Đan Phi than thầm trong lòng rồi bỗng dừng bước.

Ô Thanh nơm nớp lo sợ dõi theo ánh đuốc trên miệng Đan Phi, thấy Đan Phi đột nhiên dừng lại thì thấp thỏm không yên, khẽ nói:

- Đan đại ca làm sao thế nhỉ?

- Nơi này có cửa hầm.

Đan Phi đẩy bằng thanh trúc khiến thanh trúc gãy làm hai khúc, hắn lại thay bằng cán rìu, từ từ đẩy ra, đôi mắt nhắm hờ và chăm chú nghe động tĩnh ngoài cửa đá.

Tiếng "kèn kẹt" vang lên.

Cuối cùng cửa đá cũng mở, âm thanh hơi chói tai nhưng không có nguy hiểm nào. Đan Phi thầm thở phào nhẹ nhõm, không vội vào thăm dò không gian phía sau cửa đá mà lấy đuốc chiếu vào nơi phía sau cửa, trong lòng nặng trĩu lo lắng càng tăng.

Ở đây có ma!

Người khác đương nhiên sẽ không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng lúc Đan Phi mở cửa đá lại phát hiện rất nhiều vấn đề. Cửa đá của ngôi mộ thất này được thiết kế không chặt chẽ mà rất dễ dàng đẩy vào.

Có người có thể sẽ cảm thấy nực cười vì cửa vốn là để mở ra, nếu không thì sao lại gọi là cửa. Nhưng đó là cấu tạo cửa ở trần gian, bình thường thì trong mộ thất không có ai sử dụng, để đề phòng người ngoài xâm nhập có khi còn bị niêm phong trước khi hoàn thành, làm sao mà cái cửa này lại được thiết kế để có thể sử dụng được cơ chứ.

Vì có ma đi qua đi lại cánh cửa này chăng?

Đan Phi cảm thấy mí mắt đang co giật, cuối cùng hít sâu một hơi rồi nói:

- Ô Thanh, đệ lại đây.

Ô Thanh giơ ngọn đuốc đi tới, thấy không gian phía sau cửa đá thì càng run sợ, không biết nó thông tới chỗ nào.

Đan Phi nhận thấy sự nghi ngờ của y, chậm rãi nói:

- Ở tình huống thông thường, nếu như đây là nhĩ thất - nơi chứa những đồ tuẫn táng thì phía trước đương nhiên là phòng chính chứa quách bọc quan tài, tức là nơi đặt quan tài chính.

Trong lòng Ô Thanh lo lắng nhưng lại khá tỉnh táo, hiểu ra ngụ ý trong lời nói của Đan Phi.

- Thế thì không bình thường ở chỗ nào nhỉ?

- Chỗ đó thì có gì huynh cũng không đoán được.

Đan Phi gượng cười, không ngờ rằng mới tới Tam quốc đã tìm thấy ngôi mộ thất khác, nhưng không hề tính toán từ trước.

- Huynh vào trong thăm dò, còn đệ cứ ở yên đây, nếu có gì không ổn thì lập tức rời khỏi chỗ này.

Tuy là Đan Phi khá lo lắng, nhưng lại càng tò mò, những lúc thế này đương nhiên sẽ không bỏ dở giữa chừng.

Nhất định phải xem đến cùng, nếu không thì dù có chết cũng không cam tâm.

Người tài năng như Đan Phi lại càng to gan, đụng tới chuyện ly kỳ này đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Ô Thanh lắc đầu nói:

- Đan đại ca, đệ cùng đi với huýnh Huynh yên tâm, đệ sẽ không liên luỵ đến huynh đâu.

Lúc y nói, tuy hàm răng run lập cập nhưng thái độ rất cương quyết.

Đan Phi không ngờ lá gan của tên nhóc này tuy không lớn nhưng lại rất có nghĩa khí, hắn khẽ cười:

- Thôi được, vậy đệ đi theo cách xa huynh hơn năm bước.

Hắn vừa dứt lời liền cầm chiếc rìu và giơ ngọn đuốc rồi đi lên phía trước.

Đằng trước là một con đường dẫn vào mộ dài, Đan Phi khẽ hít thở, thỉnh thoảnh quẳng viên đá ra rồi nghe tiếng động của mặt đất, chỉ sợ chỗ này có bẫy lật, đi được vài chục bước, khi Đan Phi đang ngạc nhiên trước sự rộng rãi của mộ thất thì phía trước lại chợt thấy trống trơn.

Đan Phi không vội tiến lên, mà hơi nheo mắt thăm dò phía trước, chỉ có chút ánh sáng của ngọn đuốc, với cả hắn cũng từ từ thích nghi với bóng tối nơi này nên lờ mờ thấy những thứ được bố trí đằng trước.

Đan Phi đột ngột dụi mắt, không tin lắm vào hình dáng của những đồ vật gì đó mà mình trông thấy, tiến lên vài bước chiếu ngọn đuốc vào thì vẻ mặt hắn liền thay đổi.