Thay Đổi Vận Mệnh

Chương 48: Tâm sự của Trần Hy (2)




“Có một số người, có một số thứ, không thể mãi mãi đứng một chỗ chờ đợi cậu”

Sau khi sang Mỹ, có lẽ do lệch múi giờ, tôi bắt đầu bị mất ngủ

Cả đêm phát điên vì nhớ cô ấy. Sau đó tôi đặt đồng hồ báo thức giờ giấc ở Trung Quốc. Mỗi ngày đều nửa đêm gọi điện trò chuyện với cô ấy, lại căn giờ nghỉ trưa ở trường gọi điện cho cô ấy.

Có mấy lần, cô ấy ở đầu bên kia oán giận “ Tiểu quỷ, cậu không phải mỗi ngày đều căn giờ gọi điện cho tớ chứ? Mấy ngày nay kiểm tra liên miên, hễ nghỉ ngơi được một chút lại thấy điện thoại của cậu, muốn hại chết tớ hả!!”

Tôi nhắm mắt lại, hình dung ra cái miệng nhỏ nhắn đó đang liến thoắng không ngừng, gương mặt xinh đẹp phụng phịu, trong lòng cảm thấy thật ấm áp

Mẹ tôi mỗi lần thấy tôi cầm di động ra ban công gọi điện đều lén lút lại gần rình nghe. Tôi nghiêm mặt quay người đi vào phòng, bên tai còn nghe thấy tiếng mẹ tôi cố ý nói lớn trong phòng khách, hướng cha tôi tố cáo “ Thật sự là con trai lớn không cần mẹ mà ~ ông xem ông xem, con dâu còn chưa cưới vào cửa mà đã bắt đầu tỏ thái độ với mẹ nó rồi”

Tôi hơi luống cuống, hai tai nóng lên

Con dâu……

Hẳn là…… có thể nhỉ

……

Từ lúc thổ lộ với cô ấy đến giờ, Kim Sanh chưa bao giờ chủ động thể hiện điều gì với tôi. Tuy rằng mỗi lần đều là tôi bá đạo bắt cô ấy hứa hẹn, nhưng cô ấy luôn luôn bị động đáp lại, khiến tôi không thể xác định được tâm ý thực của cô ấy.

“Nhâm kim sanh, tớ luôn nghĩ đến cậu.”

Nhớ cô ấy đến quay quắt, tôi chỉ có thể thể hiện chúng qua lời nói

Kim Sanh đầu dây bên kia chỉ “Ừm” một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Tôi lại truy vấn,“Thế…… cậu thì sao?”

Cô ấy do do dự dự nói,“Ừm…… Có một chút.”

Tôi không hài lòng, lại ép hỏi,“Chỉ một chút thôi sao?”

Cô ấy khẽ nói,“Này, không nói nữa! Tớ muốn đi ăn cơm !”

Choảng một tiếng cúp điện thoại.

Cầm di động, tôi có chút thất vọng, ngón cái vuốt ve tên của cô ấy trên màn hình, chưa muốn bỏ di động vào túi. Ngày nào cũng gọi điện như vậy, cô ấy có cảm thấy bị làm phiền không nhỉ?

Tôi nằm trên giường trằn trọc không ngủ được, lại bò dậy với tay lấy di động, mở tin nhắn viết ba từ Nhâm Kim Sanh, rồi lại ngẩn người.

…… Nhâm kim sanh, tớ nhớ cậu……

Rất nhớ rất nhớ…..

Vài tháng sau, cô ấy nói chuyện với tôi ngày càng có lệ, tôi cũng ngày càng không yên lòng. Mấy lần khi trò chuyện tôi định nói lại thôi, hỏi cô ấy, cô ấy cũng chỉ tùy tiện qua loa vài câu rồi cúp máy. Lòng tôi ngày càng bất an, nhớ lại trước kia cô ấy từng nói “Có ai nói với cậu là cậu thật không thú vị chưa?’

Người hoạt bát như cô ấy quả nhiên vẫn thích kiểu con trai vui vẻ sôi nổi. Tôi cảm thấy bản thân thật thất bại, lo lắng không biết cô ấy ở nhà có bị kẻ khác cướp mất không….

Tháng tám, tôi vào thư phòng cha tôi.

“Con nói muốn về nước?” Cha tôi trên tay cầm văn kiện, ngẩng đầu hỏi “ Mới đến Mỹ được nửa năm, vì sao lại đòi về?”

Tôi mím môi, không trả lời.

Ba trầm ngâm một lúc rồi nói “Không được, về đó con lấy gì để sống?”

“Con có thể tự xoay sở” Tôi lẳng lặng ngắt lời cha tôi

“Ồ?” Ba rất có hứng thú hỏi lại“Vậy con chứng minh đi.”

“Điều kiện của ba là gì?” Tôi nhíu mày, hiểu được ngụ ý của cha tôi.

“Từ ngày mai ta sẽ cắt chi tiêu của con. Bất luận con dùng biện pháp gì, chỉ cần con có thể kiếm đủ học phí cùng sinh hoạt phí cho vài năm tới. Khi nào kiếm đủ con có thể trở về »

Tôi nhíu mày suy nghĩ. Hiện tại tôi đang theo học một trường tư nổi tiếng, học phí rất cao, mà ở nước ngoài chi phí sinh hoạt rất tốn kém…..

« Không được chuyển sang trường công nếu con muốn chứng minh cho ta thấy con có năng lực sống tự lập khi về nước. Trước mắt học phí và sinh hoạt phí ta sẽ chu cấp cho con, đến thời điểm muốn trở về, con phải hoàn lại toàn bộ. Thế nào ? quyết định như vậy được không ? » Hai tay đan nhau, cha chống cằm nhìn tôi mỉm cười.

Tôi mặt không chút thay đổi gật đầu, xoay người ra khỏi thư phòng.

Tháng chín, tôi bắt đầu chính thức làm việc.

Việc học hành ở nước ngoài khá nhẹ nhàng. Tôi lợi dụng thời gian rảnh rỗi ban ngày thực tập ở công ty của ba, buổi tối đến làm thêm ở một quán bar trong thành phố. Thời gian đầu, mỗi khi trở về nhà lúc đêm khuya, toàn thân rã rời mệt mỏi đến độ không muốn nhấc tay nhấc chân, nhưng nghĩ đến sẽ sớm được trở về cạnh cô ấy, lòng tôi thật ấm áp.

Nhâm Kim Sanh, chờ tớ nhé!

Tớ nhất định sẽ mau chóng trở về

Số lần gọi điện thoại bất đắc dĩ phải giảm xuống một nửa, tuy rằng như thế, nhưng xem ra cô ấy hoàn toàn không để ý chút nào, lòng tôi không khỏi có cảm giác bực bội, thất vọng.

Tuy rằng bực bội nhưng cũng vẫn là không dứt bỏ được cô ấy

Ngày mười một tháng chín năm nay, sáng sớm cô ấy gọi điện cho tôi.

Suốt nửa năm qua, đây là lần đầu tiên cô ấy chủ động gọi điện cho tôi. Tôi nhớ rất rõ ngày này vì hôm đó đã xảy ra một sự kiện khủng bố kinh hoàng……

Tôi vô cùng vui sướng nói với cô ấy “Đây là lần đầu tiên cậu gọi điện cho tớ đó. Tớ rất bất ngờ!”

Cô ấy áy náy nói,“Thực xin lỗi, có phải tớ ít quan tâm đến cậu không?”

Tôi hừ nhẹ, cố gắng che dấu tâm tình vui sướng“Cậu biết là tốt rồi.”……

……

Sau ngày đó, trong lòng tôi vẫn chôn sâu một nghi vấn –

Cô ấy, có phải đã dự đoán được sự kiện đó sẽ xảy ra?

Nhâm Kim Sanh…… Cậu rốt cuộc là ai?

Nhâm Kim Sanh, vì sao tớ cảm thấy cậu cách tớ càng ngày càng xa……

Ban đầu định tới trung tâm thương mại mua mấy thứ nhưng sau đó tôi trực tiếp đi tới công ty. Tôi và cô ấy quen biết nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cô ấy chủ động mở miệng nói muốn tôi tặng quà. Tôi đến công ty xin ứng trước tiền lương tháng này, sau đó chạy tới Lầu Năm Góc

“Ha ha ~ đi mua quà cho bạn gái hả?” Một đồng nghiệp khoác vai tôi cười hỏi.

Nghĩ đến điệu bộ đáng yêu của cô ấy khi nhận quà, tôi khẽ nhếch khóe miệng mỉm cười.

Hắn nhất thời kinh ngạc vạn phần “Chúa ôi, không thể tưởng tượng được hóa ra cậu cũng biết cười. Bọn họ đều nói dây thần kinh cười của cậu đã bị hoại tử rồi”

Nhâm Kim Sanh…Nhâm Kim Sanh….

Trong lòng tôi không ngừng gọi tên cô ấy

Trong cuộc đời này có một người như vậy, cho dù chỉ là cái tên thôi cũng có thể làm cho tôi không tự chủ được mà mỉm cười.

……

“Xin lỗi….”

Một giọng nữ ngọt ngào cắt ngang suy nghĩ của tôi

Tôi vừa đi vừa mải nghĩ, chẳng may va vào một cô gái ở lối rẽ. Cô bé thẹn thùng ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, đột nhiên một cảm giác mạc danh kỳ hiệu quỷ dị nổi lên trong lòng tôi. Tôi….trước kia hẳn là chưa từng gặp cô bé.

“Xin hỏi…em có thể biết tên anh không? ” Cô bé lắp bắp mở miệng rồi lập tức cúi đầu, chỉ dám liếc trộm tôi.

Ở góc độ này, thoạt nhìn thật giống Kim Sanh quá…..