Thầy Giáo Bá Đạo, Anh Là Của Em

Chương 45: Chạm tới giới hạn




Buổi tối Nhã Thuần, Nhược Mai, Triều Hi, Ly Khanh , Uyển Nhi hẹn gặp nhau tại phòng của Nhược Mai. Nhưng do Nhã Thuần phải vỗ Nhã Dịch ngũ nên đến muộn, khi cô đẩy cửa vào phòng, nhìn khuôn mặt đen như đáy nồi của bốn người kia Nhã Thuần không khỏi nghi hoặc hỏi:

-Mọi người bị sao vậy?

Nhược Mai giơ cái điện thoại trong tay lên nói:

-Điện thoại tụi này không có sóng, lên mạng không được. Ôi tiểu thuyết ngôn tình của tớ, truyện teen, truyện xuyên không của tớ huhuhh…

Chu Uyển Nhi nói:

-Mình không thể lướt face được, ôi thật là tận thế mà huhuhu….

Mạc Ly Khanh thì khuôn mặt như đưa đám nói:

-TMD chiều nay sẽ tổ chức chung kết cuộc thi đua xe quốc tế, mà không có tivi, điện thoại thì thành cục đất thật muốn tức chết tớ mà.

Trần Triều Hi nói:

-Không tivi, không điện thoại, không mạng…. Hắn muốn đưa chúng ta sống lại thời kỳ nguyên thủy à!

Nhược Mai nghiến răng ken két nói:

-Hắn có thể đụng đến tớ, nhưng tuyệt đối không được đụng tới sở thích của tớ. Một ngày không đọc truyệ là thân thể tớ cứ nức rức không thôi, vả lại các bạn đọc giả khác còn đang đợi chương mới của truyện mình đâu. Lần này chắc bị ném đá mất thôi huhuhu… Thù này không báo tớ không tên là Lâm Nhược Mai.

Nhã Thuần nhìn Nhược Mai cười cười nói:

-Câu này mình đã nghe mấy trăm lần rồi, đổi câu khác sáng tạo hơn đi.

Nhược Mai nói:

-Nhưng lần này chắc chắn sẽ khác, cứ chờ xem hahaha…..

Ở một nơi nào đó có một người nào đó ách xì liên tục.

Lần này rút kinh nghiệm nên mọi người đều đến đúng giờ khôn trễ một ai. Nam Cung Hạo Thiên nở nụ cười hài lòng:

-Có tiến bộ.

Nhã Thuần nói:

-Nguyên liệu trong tủ lạnh hết rồi.

Nam Cung Hạo Thiên nhíu mi, bất đắc dĩ nói:

-Xe bị hư rồi nên không thể xuống vào thành phố được, vả lại ở đây không thể bắt được sóng của điện thoại, nên không thể liên lạc với người bên ngoài được.

Nhã Thuần khẽ biến sắc, lần này hắ tính giở trò gì nữa đây, nhưng hy vọng chỉ là do cô suy nghĩ quá nhìu. Nhã Thuần lên tiếng:

-Vậy thầy tính giải quyết chuyện này như thế nào?

Nam Cung Hạo Thiên bình tĩnh nói:

-Trên núi gần ngôi biệt thự có khu vườn, trồng rau quả xanh cung cấp cho biệt thự, nhưng người làm đã về hết rồi nên phải nếu các em không muốn chết đói thì phải tự cung tự cấp thôi.

Chu Uyển Nhi trợn mắt nói:

-Ý thầy bắt tụi em làm những công việc nông thôn ấy à. Có lầm không vậy. Da em sẽ cháy đen và chay sần hết thôi. Em không làm, em đi về.

Nam Cung Hạo Thiên chỉ ra phía cửa nói:

-Cửa ở bên ấy nếu ai muốn về, thì tự nhiên. Tôi không giữ, nhưng trấn gần nhất cũng phải mất một ngày đường đi xe, nếu như các em đi nổi thì cứ việc rời khỏi. Vả lại nơi này không nuôi kẻ ham ăn biến làm, nên nếu các em không làm việc thì chuẩn bị tinh thần uốn nước lã dài hạn mà sống đi.

Triều Hi nói:

-Vậy đến khi nào chúng em mới có thể rời khỏi đây.

-Ít nhất là một tháng nữa, khi các người làm của ngôi biệt thự quay lại. Tôi cho các em mười phút, hãy chia lớp thành ba nhóm mõi nhóm mười người, một nhóm ở lại biệt thự nghe theo hướng dẫn của bác sĩ Nhật Hàn, hai nhóm còn lại theo tôi

Nam Cung Hạo Thiên nói xong, thì xoay người lại đi vào phòng.

Bất ngờ cả căn phòng bị bao trùm trong không khí tràn ngập đau thương.

Nhược Mai vỗ tay xuống bàn trà, phát ra âm thanh chói tay, thể hiện lúc này trong lòng cô phẫn nộ không thôi, nói:

-Cái gì mà người làm đồng loạt nghĩ phép năm, nguyên liệu thức ăn thì hết, xe thì hư, còn điện thoại thì không bắt được sóng, thật sự có nhiều chuyện trùng hợp đến thế ư. Hắn tưởng tụi mình là con nít lên ba à. Hắn đây là muốn chơi chúng ta đây mà. Hay lắm vậy thì hãy xem ai ngoạn ai đây.

Chu Uyển Nhi nói:

-Cậu có cách gì thì nói ra đi, đừng ở đây làm màu nữa. Máu tớ đã dâng lên đến não rồi đây nè.

Nhược Mai nói:

-###%^%&**&(()@#$#%^*(*)###############.......

Trần Triều Hi khẽ chao mày nói:

-Có được không vậy, mình thấy nó không ổn cho lắm.

Nhược Mai nói:

-Cậu tin mình đi, chắc chắn thành công, đừng nghi ngờ mắt nhìn người của tớ chứ. Hahahaha…….