Thầy Giáo Hot Boy

Chương 75: Sự trả thù ngọt ngào




“Bảo Khang, uống thuốc chưa đấy?” Tiếng Quốc Huy từ trong nhà phát ra. Bảo Khang đứng ở ngoài sân đáp lại: “Chút nữa em uống!”

Trong chớp mắt Quốc Huy đã đứng bên cạnh Bảo Khang: “Bao nhiêu chút rồi?” Hắn vặn lưng làm vài động tác thể dục, rồi nói tiếp: “Ở đây làm gì thế?”

Đôi mắt Bảo Khang chăm chú nhìn vào cuốn sách, sau đó đưa mắt ngước lên nhìn Quốc Huy: “Em đọc sách thôi.” Giọng nói nhàn nhạt như thế càng làm cho Quốc Huy nghi ngờ: “Em đang chờ tên kia phải không?”

Bảo Khang cũng không trả lời. Lúc này màn hình điện thoại sáng lên. Bảo Khang nhanh chóng cầm điện thoại, mở màn hình, ánh sáng màn hình làm lộ rõ biểu cảm vui mừng của Bảo Khang, sau đó cũng làm lộ rõ vẻ thất vọng trên mặt của cậu.

“Không phải rồi…” Bảo Khang kết thúc trong tiếng thở dài.

Quốc Huy ngồi xuống bên cạnh Bảo Khang. Bảo Khang lập tức kéo dài khoảng cách xa thêm một chút. Hành động này cũng không khó giải thích gì đối với Quốc Huy. Hắn cười hì một cái, rồi châm chọc: “Em ngoan ngoãn nghe lời tên kia như thế à?”

“Cái gì mà tên kia! Người ta có tên có họ đầy đủ cơ mà!” Bảo Khang ủ rũ lật sang trang sách mới. Quốc Huy không nói lời nào nữa, lẳng lặng ngồi nghịch điện thoại bên cạnh Bảo Khang. Bảo Khang cũng không nói nữa, đọc sách, thỉnh thoảng lại nhìn ra phía trước cổng nhà.

Không khí của đêm thật mát mẻ với những cơn gió dịu, khẽ mơn trớn khuôn mặt và làm mái tóc Bảo Khang bay. Xung quanh là bản hòa tấu du dương, đa sắc màu của những nghệ sĩ côn trùng tài năng. Thời gian cứ thế trôi qua từng chút một. Bảo Khang cũng vừa đọc xong sách, mở điện thoại lên nhưng không được, chắc là hết pin ròi, cậu nhìn Quốc Huy ở bên cạnh: “Mấy giờ rồi?”

“Em không thấy anh đang chơi game sao? Thật phiền phức.” Quốc Huy cằn nhằn: “9 giờ 12 phút. Cũng đã khuya rồi, uống thuốc rồi đi ngủ đi.”

“Chút nữa em uống. Anh vào trong sạc giúp em chiếc điện thoại với.”

Quốc Huy cầm điện thoại của Bảo Khang: “Anh vào trong xem ti vi, nhân tiện sạc giúp em luôn, chứ em đừng nghĩ là có thể sai vặt được anh. Em cũng đừng chờ nữa, có lẽ tên kia không đến đâu.”

Câu nói lại khiến Bảo Khang thấy khó chịu. Đã nói là tối sẽ gặp lại mình mà giờ này vẫn chưa thấy tới. Đã vậy một tin nhắn cũng không có một tin! Đồ đáng ghét! Bảo Khang nghĩ thầm trong đầu, đôi chân mày chau lại.

…………..

Khoảng hai tiếng sau, Quốc Huy tắt ti vi, ngáp một cái, thấy Bảo Khang vẫn còn ngồi trước thềm: “Em còn chưa vào nhà nữa sao? Khuya lắm rồi đó.”

Bảo Khang quay lại nhìn: “Anh cứ ngủ trước đi. Em chờ chút nữa.”

“Không được! Em đang bị bệnh cơ mà, còn chưa uống thuốc nữa! Nếu mai bệnh nặng thêm thì sao?”

“Em không sao. Anh ngủ trước đi!”

Thấy thái độ cương quyết của Bảo Khang, Quốc Huy cũng bất lực: “Vậy chút nữa em đóng cửa lại nhé!” Bảo Khang gật đầu: “Ngủ ngon. ~~”

……………

Thời gian đã trôi qua không biết chính xác là bao lâu, Bảo Khang cảm nhận được hơi thở gần gũi, mở mắt ra, hình ảnh đầu tiên cậu thấy chính là nụ cười khẽ của Minh Huy, anh ấy đang ôm cậu. Cậu bật người ngồi dậy, gương mặt biến dạng vì nụ cười hết mức, không giấu được niềm vui: “Anh đến rồi! Hay quá!” Cậu chỉ còn kém không có nhảy tưng lên như con nít thấy mẹ đi chợ về.

Minh Huy nghiêng đầu nhìn biểu cảm của Bảo Khang, nụ cười khẽ vẫn thường trực. Trong mắt anh Bảo Khang đã biến thành hình trái tim mất rồi! Trong não của anh, dung lượng của những công thức, định lý toán học không là gì so với dung lượng của những thứ liên quan đến Bảo Khang.

Sau những dòng suy nghĩ, anh nói: “Em đợi anh như thế, anh rất hạnh phúc, nhưng lần sau em không được như vậy, phải đi ngủ, nghe chưa?”

Bảo Khang chề môi, lắc đầu: “Em không hứa được.”

Minh Huy gõ nhẹ lên đầu Bảo Khang, chau mày lại, vẻ không đồng ý với Bảo Khang. Bảo Khang nhanh chóng giải thích: “Chờ anh, đó là một chuyện vui vẻ, cũng là một phần trong cuộc sống của em.” Dừng lại một hồi, Bảo Khang tưởng tượng điều gì đó trong lòng, sau đó bật thốt cười: “Sau này em nằm ở nhà chờ anh đem tiền về đưa cho em.”

Chỉ là nói đùa bâng quơ vậy thôi, cậu cũng không nghĩ tới anh sẽ chú ý, nhưng anh lại đáp một câu trả lời khiến cậu ngạc nhiên. Minh Huy đáp: “Ừ, anh sẽ cố gắng kiếm thật nhiều tiền đưa cho em.”

Nghiêm túc, quá nghiêm túc rồi! Bảo Khang thấy thái độ như thế của Minh Huy, trong lòng cũng không nghi ngờ nhiều mà cảm thấy thật cảm động. Bình thường Minh Huy cũng không phải là người hay nói đùa. Cậu định nói lời vừa rồi chỉ là giỡn thôi, còn định nói rất nhiều lời tình tứ, nhưng còn chưa kịp nói đã bị câu nói tiếp theo của Minh Huy chặn đứng: “Để em đi chữa bệnh hay tưởng tượng huyền ảo.”

Lãng mạn cái gì chứ, hoàn toàn không có! Bảo Khang đấm nhẹ vào ngực Minh Huy: “Em có đâu!” Minh Huy đơn giản nhún vai một cái. Hành động nhỏ như thế nhưng lại có sức tàn phá mãnh liệt đối với Bảo Khang. Rõ ràng là đang chế nhạo mình mà!

Bảo Khang cũng không muốn tiếp tục cái đề tài này nữa: “Sao anh vào được trong đây vậy?”

“Anh có phép đi xuyên qua vật chất.” Minh Huy nói một cách bình thường.

Bảo Khang lại tiếp tục đấm vào ngực Minh Huy: “Không lẽ anh trèo rào sao?”

Minh Huy gật đầu: “Em ngủ say như gì vậy, anh kêu hoài mà em không nghe thấy.”

Bảo Khang đỏ mặt: “Em có sao?”

“Em thừa biết.”

Bảo Khang xấu hổ không biết giấu mặt đi đâu. Cậu đột nhiên muốn hỏi một chuyện: “Sao giờ này anh mới đến?”

“Anh đi làm?”

“Anh làm công việc gì thế?”

“Hôm nay tăng ca à?”

Minh Huy không trả lời lấy một câu, vẫn thản nhiên ngồi nhìn vào cuốn sách. Một chút sau đó, anh khép quyển sách lại, đập nhẹ lên đầu Bảo Khang đang ngây ngô nhìn mình: “Đi ngủ thôi.”

“Đi ngủ?” Bảo Khang hỏi lại.

“Ừ, khuya rồi. Hôm nay ngủ lại nhà em.”

Bảo Khang như nhặt được vàng, vui sướng rất nhiều, hạnh phúc rất nhiều nhưng không biểu lộ ra, sợ người khác biết. Cậu nén bình tĩnh, từ tốn và chậm rãi nói: “Tốt quá rồi, được ngủ cùng anh. Vậy đi thôi.”

Nhưng mà cũng không thoát khỏi cặp mắt tinh tường của Minh Huy đâu Bảo Khang à.

Lúc hai người đi đến phòng của Bảo Khang, Minh Huy hỏi: “Phòng của tên kia đâu?”

Bảo Khang chợt nghĩ, sao hai người này thích gọi nhau là tên kia thế nhỉ?! Cậu chỉ phòng cho Minh Huy, Minh Huy đi đến, mở cửa ra, lần theo ánh sáng đèn ngủ đi tới giường. Quốc Huy đang ngủ trên đó, có vẻ đã ngủ sâu lắm rồi. Minh Huy nhìn Quốc Huy, lẩm bẩm: “Ngay cả ngủ cũng đáng ghét như vậy!” Nói xong đưa tay ra, dùng tất cả sức mạnh tập trung vào ngón tay trỏ, búng thật mạnh lên trán của Quốc Huy rồi đi ra ngoài như không có chuyện gì.

Quốc Huy nhăn mặt, xoa trán, trở người rồi ngủ tiếp.

Bảo Khang ở ngoài hỏi: “Anh làm gì trong đó thế?”

“Không có gì, chỉ là làm chuyện nên làm thôi.”

_______________

Một ngày cảm thấy có gia đình…!

Cuối tuần thư thái, mọi người!

Fanpage: http://facebook.com/tacgialieuphong