Thầy Giáo Khó Tính! Lại Làm Khó Tôi Nữa Sao?

Chương 46: Bí mật




Đã tối nên gia đình anh đã xin phép ra về cho cô và gia đinh nghỉ ngơi. Nhưng bà Kim cứ không chịu về đòi ở lại với con dâu và bạn thân chí cốt. Ông Nguy đâu đầu chau mày lại. Người vợ này lại bướng nữa rồi.

_Mẹ phải về, sáng nay Quân Quân còn phải học nữa._Anh đề cao vấn đề học lên.

_Mẹ không chịu, mẹ có làm gì đâu chứ? Mẹ muốn ở lại. Việc học con làm thầy giáo có thể chỉ Quân Quân học!_Bà Kim đáp trả mặt mày nhăng nhó. Cả gia đình ai cũng cười với sự trẻ con này của bà.

_Bác cứ về à không mẹ cứ về đi có gì chúng ta nói chuyện qua mạng cộng đồng nhé!_Cô đưa ra đề nghị, không thấy bà phản ứng cô liền thêm đề nghị.

_Sáng nay, con nghỉ học cùng mẹ đi shopping?_cô ra thêm điều kiện bà cười khanh khách, rồi.mới gật đầu ra về.

_Con nhớ nhé!.

....

Nhung ngồi kể cho Huy nghe về mình, nước mắt không ngừng rơi trên mi. Huy quệt nước mắt về tay mình.

_Đừng khóc nữa!Anh sẽ bảo vệ em?_Huy mỉm cười, Huy thật sự thấy cô gái này rất đáng yêu, và cần nơi chăm sóc.

_Thật không? Nhưng Huy đâu yêu em?_Nhung cảm thấy vô cùng xấu hổ khi được người khác thương hại như thế này.

_Không sao, Anh cũng đang rất thích em, làm bạn gái anh? Được không?_Huy tổ tình với Nhung. Cô không biết nên vui hay buồn nữa đây! Thật chất cô muốn nói ra để tỏa nổi lòng của mình và mong người khác có thể thông cảm, nhưng hiện tại, cô đang lâng lâng, cô như đang mơ vậy! Khẽ gật đầu trong niềm hạnh phúc. Nhung được Huy ôm vài lòng chở che.

_Ngoan nào, cô gái của anh!

...

Khánh Liên đã đến quán bar của người đàn ông đó hẹn mình. Thấy người đàn ông đó đàn ngồi uống những loại rượu hạng sang đắc tiền, ánh mắt thoáng buồn tựa như mơ hồ, trắng đục.

_Có chuyên gì sao?Anh uống nhiều quá rồi đó_Liên khẽ nhắc nhở.

_Đến rồi à? Ngồi đi_Người đàn ông đó mời Liên ngồi xuống. Cô ngồi xuống bên cạnh anh ta, cầm lấy chai rượu không cho anh ta uống nữa.

_Em rất yêu Nguyên đúng không?_Anh ta nhìn vào thẳng ánh mắt của Liên. Liên không phũ nhận khẽ gật đầu, cười gượng gạo.

_Anh muốn em giúp anh? _Anh ta nói.

_Không, em không muốn. Anh làm ơn di. Yêu người mình thích thật là chả sai gì, nhưng yêu người ta là để chi người ta hạnh phúc chứ không phải là ép buộc người đó thích mình, hiểu không? Anh tỉnh ngộ ra đi sẽ tốt hơn? _Liên nói, bỗng anh ta ôm chầm lấy Liên thì thầm

_Em rất giống cô ta

_Giống hay không, điều đó không quan trọng, nhưng anh buông bỏ thù hận đi_Liên khuyến nhủ.

_Không, em nghe cho kĩ đây, em là Victoria Khánh Liên, là người chiến thắng chứ không phải Victoria là thất bại hiểu không hiểu không?_Anh ta như muốn xé xác Liên.

_Tùy anh!

...

Về đến nhà, Anh và ba mẹ vào nhà. Anh trở về phòng của mình tắm rửa. Còn ba mẹ thì nghỉ ngơi trong phòng khách.

_Con đã lớn rồi, có nên cho con biết em không phải mẹ ruột nó không?_Bà Kim nói ánh mắt đầy u ám.

_Không sao, cứ để nó không biết có lẽ sẽ tốt hơn em à_Ông Nguy đáp lại lời bà, an ủi ôm bà vào lòng.

_Là em không tốt không sinh con được cho anh, em xin lỗi, xin lỗi anh_Bà khóc, nước mắt bà rơi xuống hai bờ má.

Xoảng! Có tiếng thủy tinh rơi xuống sàn gỗ nhà anh, Anh thật sự không tin vào mắt mình và tai mình, mẹ hiện tại không phải mẹ ruột anh!

...

Ích Ân không ảo đâu, sự trên lệch về số tuổi của Nguyên và mẹ mình sẽ được sáng tỏa trong chương sau nhé! Còn độ tuổi của Quân và Mẹ mình là sự thật, chỉ là do bà lấy chồng sớm thôi nhé ^^ Cảm ơn mọi người đã góp ý cho Ích Ân nhé!