Thầy Giáo Lớp Mẫu Giáo Ở Tinh Tế

Chương 47




Sau khi bác sĩ kiểm tra xong, Sở Du Nhiên liền ngủ một hồi, sau đó không nhìn Wells phản đối trực tiếp trở về trường học, cái tật xấu gì cậu đều không có, ở nhà chờ sinh con nhất định cậu sẽ điên.

Người bảo vệ Sở Du Nhiên từ chỗ tối bị điều đến chỗ sáng, còn gia tăng vài người, Sở Du Nhiên đếm đếm, ân, sáu người! Còn có một người lớn lên rất dễ nhìn mặt như con nít, thầy Hal vừa nhìn thấy đối phương mặt liền đỏ... Mấy người này không có chuyện gì liền ở trên cây ngồi xổm, mỗi một người đều đặc biệt cảnh giác, vẻ mặt đó, chính là chỉ con muỗi bọn họ cũng có thể tóm lại bóp chết.

Sở Du Nhiên đã không biết làm sao phun tào, buổi chiều bắt đầu dạy bọn nhỏ học đếm số, móng vuốt đều không thể tách rời để bọn nhỏ học đếm là chuyện phi thường khó khăn, chọc cho cậu không nhịn được cười, ý cười vẫn luôn không giảm. Sở Du Nhiên hết cách rồi, quyết định tùy theo tài năng tới đâu mà dạy, chỉ làm mấy tấm ảnh không đồng dạng như vậy, Dillow có sổ con mèo đen nhỏ, Caly sổ sói trắng nhỏ, Archer có sổ đùi gà, Panda có sổ gậy trúc, Jimmy có sổ Dillow, Vic có sổ hạt dưa, còn Miller, đứa nhỏ này đã có thể từ một đếm tới một trăm, quả thực là thiên tài!

Ngồi ở một bên có thể nghe thấy bọn nhỏ đếm:

Dillow: Một cái đệ đệ, hai cái đệ đệ, ba cái đệ đệ...

Caly: Một cái bảo bảo, hai cái bảo bảo, ba cái bảo bảo...

Archer: Một cái đùi gà, một cái đùi gà, một cái đùi gà...

Jimmy: Một cái Dillow, hai cái Dillow...

Vic: Một cái hạt dưa, hai cái hạt dưa, lại đến một cái hạt dưa...

Sau đó Archer cùng Vic bị xách đi ra ngoài tự luyện!

Mà quốc vương bệ hạ bị bạn lữ bỏ rơi, liền ở trước mắt của chính mình thả một cái màn ảnh, luôn luôn quan sát vương hậu điện hạ đang làm gì, trước mắt còn chiếu không ít hình ảnh phu chỉ nam mang thai, quốc vương bệ hạ vì giống cái của mình, cũng là rất liều mạng.

Hoàng thất có thai, vương hậu điện hạ lập tức mang bầu ba đứa nhỏ, tin tức lan truyền nhanh chóng, một buổi chiều con dân đế tinh đều biết đến hoàng thất sẽ có thêm ấu tể , ba cái! Ba cái! Ba cái!

Wells cũng không keo kiệt chia sẻ niền vui của mình, chính thức công bố ra bên ngoài chính mình sắp làm phụ thân.

“Cho dù có bảo bảo, ta yêu nhất cũng là em.” Buổi tối hôm đó, quốc vương bệ hạ dưới sự “áp bức” của người yêu biến thành mèo lớn, giơ móng vuốt phát thệ.

Sở Du Nhiên ngẩn người, sau đó khóe miệng đều co rút, “Anh... anh sau này không nên nhìn mấy đồ vật ngổn ngang, dễ dàng bệnh thần kinh

Wells nhíu mày, nghiêm túc giải thích: “Ta không có xem đồ ngổn ngang, là sách phi thường có quyền uy, tác giả là đại vĩ nhân đã từng sanh mười mấy con ấu tể.”

Vĩ nhân!?

Người sinh nhiều đứa nhỏ như vậy thì có thể trở thành vĩ nhân? Đây rốt cuộc là lô-gic cái quái gì?!

Thú nhân này có bệnh, một loại bệnh tên là ấu tể không khống chế!

Sở Du Nhiên ôm cổ Wells, ngữ trọng tâm trường nói: “Thân ái, mau ngủ đi, đừng xem những thứ này có được hay không, sách này đó cũng ít xem, nhìn em là được, hiểu không? Còn có a, phụ thân thật kỳ quái, em gửi cho ông ấy tin nhắn ông ấy dĩ nhiên đặc biệt bình tĩnh.” Nói xong cậu ngáp một cái, buồn ngủ vùi ở bên người Wells, chỉ chốc lát sau liền ngủ.Mà lúc này Sở hiệu trưởng: Thấp thỏm bên trong...

Vốn là sinh không thể luyến, chỉ có một con trai làm cho ông lo lắng, hiện tại con trai lại có ấu tể, chuyện này trực tiếp ràng buộc bước chân của ông. Buồn rầu một hơi chạy về, cũng không dám đi gặp con trai. Ông muốn hỏi con trai đem mẫu phụ giấu chỗ nào rồi, ông không dám nói, ông sợ Sở Du Nhiên sẽ hiểu lầm, sẽ hỏi ông tại sao nhiều năm như vậy không đi tìm bọn họ. Con trai vốn là thông minh không cao, lại nghe người ta nói nhiều chuyện vớ vẩn, Wells cũng nói Sở Du Nhiên tâm tình rất không ổn định, bây giờ giống như bệnh thần kinh? Có thể nghe hiểu được lời giải thích của ông sao?

Sở hiệu trưởng cũng lo lắng, ba con ấu tể này bên trong có một đứa là của Phượng tộc hay không? Nếu có, con trai sẽ nghĩ như thế nào?

Sở hiệu trưởng ngồi ở cao cao mái nhà thổi gió, liền phiền muộn một đêm như vậy.

Cố ý chưa nói cho Sở hiệu trưởng quả thực có giống đực tiểu phượng điểu, Sở Du Nhiên, một đêm này liên tục hắt xì hơi vài cái, luôn cảm thấy có người sau lưng mắng cậu.

————

Sáng ngày thứ hai, người một nhà lúc ăn cơm Sở Du Nhiên còn nhấc lên chuyện của Sở Hồng Vũ, “Ngày hôm qua cũng không biết cha đang làm gì, hơn nửa đêm mới trả lời, em buổi trưa đi xem cha một chút.”

Wells gật gật đầu, “Buổi trưa ta đi đón em.”

“Em đi trường học luôn, anh đi đón em làm cái gì?” Sở Du Nhiên lần thứ hai gắp lên cái bánh pudding, đã ăn sáu cái. Wells lập tức hướng đĩa nhỏ trước người cậu thêm một quả trứng chiên, Dillow thêm một miếng thịt rán, hai chú cháu mặt đốu mặt: mặt ghét bỏ lẫn nhau →_→ Dillow giống như muốn gây sự, tiểu tử bĩu môi, dùng một loại ngữ điệu ghét bỏ chậm rãi nói: “Con có ba đệ đệ, chú không có.”

Wells dùng một loại ánh mắt xem thường cháu trai ngu xuẩn, người bình thường cũng sẽ không để ý tới khiêu khích này của đứa nhỏ, Wells cũng sẽ không để ý tới người khác khiêu khích, nhưng đáng tiếc, khiêu khích hắn chính là cháu trai ngu xuẩn của hắn. Sở Du Nhiên chỉ lo ăn không ngăn cản, liền thấy Wells đem thịt rán trong đĩa nhỏ của Sở Du Nhiên gắp ra, sắc mặt không thay đổi, trầm ổn như trước, “Ăn ít, ăn nhiều dễ dàng biến dốt nát.”

Sở Du Nhiên dở khóc dở cười, lại nhìn Dillow, tức giận lông trên đuôi đều nổ, chú ngu xuẩn cái thông minh này dĩ nhiên ghét bỏ bé dốt nát? Bé không ghét bỏ hắn kéo xuống thông minh của bọn đệ đệ cũng đã là thú thần ban ân rồi!

Mắt thấy hai chú cháu sáng sớm liền muốn nháo một lần đại nghĩa diệt thân, Sở Du Nhiên đi lên kéo lại Dillow, xoa cái cổ vuốt lông: “ Dillow của chúng ta sắp làm ca ca, sau này sẽ là anh lớn, sẽ càng ngày càng tuyệt.”

Dillow được xoa lông, rầm rì một tiếng, ngược lại cũng không tiếp tục cùng Wells tranh luận, Wells khóe miệng vẩy một cái, đũa run lên, một mảnh cải xanh non trực tiếp khét tại trên mặt báo nhỏ, khẽ cười nói: “Ngu!” Câu nói đầu tiên bị vuốt lông, không phải ngu xuẩn là cái gì?

Dillow ╰_╯╬ “Chú muốn đánh nhau? Chú có phải là muốn muốn đánh nhau?!”

Sở Du Nhiên: “...” Tâm tính thiện lương mệt, say này có thêm ba đứa nhỏ sẽ thế nào? Tính tính này thật sự không di truyền sao?Sở Du Nhiên liền tại một bụng oán thầm ở giữa ăn no một bữa cơm, sau đó đi trường học.

Dillow rốt cục chính thức thăng cấp làm ca ca, tiểu tử hiện tại cảm giác bước đi đều so với lúc thường khí thế hơn, xem ai cũng đều là mặt vương chi miệt thị —— Dillow điện hạ được làm ca ca, các người có được không?

Lời vừa ra khỏi miệng liền được tổ hợp “Quạt gió thổi lửa” công kích “Đệ đệ chúng ta là tam bào thai, các người có được không?” Từ Dillow, biến thành chúng ta! Caly cùng Archer cũng coi là huynh đệ của chính mình, đặc biệt không khách khí.

Đối phương trực tiếp câm miệng, này không được!

Mấy năm qua đều không có ấu tể tam bào thai sinh ra, suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra ví dụ, người khiêu khích nhìn hình thế của ba người bọn họ một chút, bỏ qua. Ba đứa nhỏ chỉ hình thể đã so với tiểu sư tử hổ báo sát vách lớn hơn rồi, đi đến chỗ nào đều đặc biệt uy phong. Bởi vì so với người cùng lứa trưởng thành nhanh, đặc biệt tất cả dị năng đều thức tỉnh, ba người bọn họ cũng có chút phiêu. Ghét bỏ rầm rì một tiếng, tất cả đều là mặt vương chi miệt thị.

Sở Du Nhiên hé mắt, cảm thấy được tiếp tục như vậy không được, cần phải tìm người đem bọn nhỏ thu thập nhất đốn, đem kiêu ngạo trấn áp xuống.

Buổi trưa, Wells quả nhiên trước thời gian đã tới rồi, tự mình mang theo bữa trưa, còn đón Sở Du Nhiên cùng đi phòng hiệu trưởng ăn cơm. Trên đường Sở Du Nhiên còn nhấc lên sự tình chèn ép học sinh của mình, Wells nghe xong biểu tình đặc biệt phức tạp, bàn tay rơi vào trên đầu Sở Du Nhiên, dùng ngữ khí không biết là khen hay là cảm khái nói: “Hai người quả nhiên là cha con ruột!”

Sở Du Nhiên cảm giác câu nói này lượng thông tin cực lớn, nhất thời hứng thú, “Anh khi còn bé có phải là cũng bị chèn ép như vậy?”

Wells mặt lạnh, sờ sờ bụng Sở Du Nhiên, “Ở trước mặt con chừa cho ta chút mặt mũi.”

Sở Du Nhiên: “Phốc!”

Sở Du Nhiên chèn ép học sinh của chính mình là vì làm cho bọn họ dễ dàng trưởng thành, Sở hiệu trưởng chèn ép học sinh của chính mình là vì không có chuyện gì tìm việc làm, dằn vặt Wells cảm thấy thú vị. Ấu tể hoàng thất thân thể cường tráng, trải qua hành hạ mới tốt! Chỉ có điều tại thời điểm Wells mười tuổi, Sở Hồng Vũ đi hoàn thành nhiệm vụ, lúc trở về liền thay đổi. Sau đó Wells mới biết, giống đực hoa tâm này bị người ta bỏ, chịu đựng thương tổn.

Sở Du Nhiên cũng không biết người ở bên cạnh tâm tư bay xa như vậy, cậu suy nghĩ một chút trạng thái bây giờ của Dillow, mặt mày mỉm cười, “Nghe đâu dị năng thức tỉnh sớm ấu tể so với ấu tể bình thường thời gian biến thành hình sớm hơn, anh nói Dillow bọn họ thời điểm nào có thể biến thành tiểu chính thái?”

“Tiểu chính thái?” Quốc vương bệ hạ đối vớicái từ này có chút xa lạ.

“Chính là bé trai đặc biệt khả ái.”

“Tiểu chính thái từ trái nghĩa là cái gì?”

“Xấu oa nhi chăng?.”

“Dốt nát.”

...

Hai người vừa nói vừa cười đi đến phòng làm việc của hiệu trưởng, Sở Du Nhiên được Wells cầm tay mang trên mặt ý cười thỏa mãn, trên mặt biểu tình, ai thấy đều có thể nhìn ra cậu rất hạnh phúc. Sở Hồng Vũ nhìn thấy con trai dáng dấp này, không biết thế nào, trận khẩu khí kia giấu ở trong lòng kia, dần dần cảm giác không dễ dàng chặn lại.

Sở Du Nhiên đem thức ăn dọn xong, nhìn dáng dấp Sở Hồng Vũ một mặt thâm trầm, Sở Du Nhiên cảm thấy đặc biệt kinh ngạc, đưa cho Sở Hồng Vũ một đôi đũa, nói nghiêm túc: “Cha, hai ngày nay cha ăn sai cái gì rồi? Cha không thích hợp biểu tình chính kinh như thế, thật sự!”

Sở Hồng Vũ nắm đũa tay run run, nhìn con trai ngốc của mình tâm đặc biệt tâm, ánh mắt rơi vào trên bụng của Sở Du Nhiên, Sở Hồng Vũ đặc biệt chính kinh thở dài, “Thông minh của bọn nhỏ, không giống con mới tốt.”

Sở Du Nhiên ha ha hai tiếng, cúi đầu chuyên tâm gặm xương sườn, đối với sự tình mình là bệnh thần kinh đã không nghĩ tiếp tục biện giải cái gì. Nhìn con mình một người lại ăn cơm của hai người, Sở Hồng Vũ có chút đau dạ dày, hoàn toàn không nhìn ra con trai chính mình thân thể nhỏ bé này hướng nơi nào xếp vào nhiều đồ ăn như vậy. Sở Du Nhiên đem bát canh hướng bên người Wells đẩy một cái, “Quá nóng, nguội một chút.”

Wells sắc mặt không thay đổi vận chuyển dị năng hệ “băng”, đem canh làm nguội vừa vặn, đưa tới, nhìn Sở Du Nhiên uống cạn chén canh cuối cùng này, lau miệng, thỏa mãn nheo mắt lại tưởng mệt rã rời, hắn cũng cùng nhếch miệng, tâm tình rất tốt sờ sờ bụng của Sở Du Nhiên.

Rất hiển nhiên, quốc vương bệ hạ không phải lần đầu tiên bị sai khiến, hơn nữa rất tình nguyện bị sai khiến.

Sở hiệu trưởng khách sáo khinh bỉ nhìn học sinh của chính mình: Thê nô!

Sở hiệu trưởng tiếp tục khinh bỉ con trai của chính mình: Sâu lười!

Mắt thấy Sở Du Nhiên ăn no lại muốn ngủ, Sở Hồng Vũ có chút nhịn không nổi, ở trong mắt Wells mang theo một phần ý cười của rốt cục mở miệng, “Con trai ngốc, hỏi con chút chuyện.”

Sở Du Nhiên nhíu mày, hỏi cậu sự tình tại sao lại gọi con trai ngốc?

Sở Hồng Vũ căn bản là không có nhìn thấy cái ánh mắt bất mãn này của Sở Du Nhiên, hoặc là nói, ông căn bản là không có dám xem. Tự mình từ trên kệ rượu cầm một bình rượu, Sở hiệu trưởng từ trên bàn cầm một cái cốc, rót cho mình một ly, giấu bình rượu phía dưới ngón tay nhưng bởi vì quá mức dùng sức có chút trở nên trắng, “Con trai, con là người sắp làm cha mẹ, tâm tình thế nào?”

“Hả?” Sở Du Nhiên ngay sau đó liền bị chọc cười, “Rất tốt a, so với trước đây có thể ăn, so với trước đây có thể ngủ, sinh hoạt không thể tốt đẹp hơn.” Sở Du Nhiên trả lời đặc biệt thành thực, không có chút nào suy nghĩ nhiều, cũng không kéo dài đề tài, nói ra trải nghiệm chính mình làm mẫu phụ, thực sự là đáp lại Sở hiệu trưởng câu nói kia —— quá ngu xuẩn!

Sở hiệu trưởng tay run, lần này không phải khẩn trương, mà là tức giận, con trai ngu xuẩn đầu óc chậm chạp này!

Wells đột nhiên đưa tay, ở trên đầu Sở Du Nhiên nắm một cái, bởi vì hắn vừa nhìn thấy dưới đáy mắt của quả cầu lông cười xấu xa, hắn liền không nhịn được ngứa tay —— con vật nhỏ nghịch ngợm này.

Tác giả có lời muốn nói:

Dillow: “Một cái đệ đệ, hai cái đệ đệ, ba cái đệ đệ, một cái đệ đệ nữa, hai cái đệ đệ, ba cái đệ đệ, một cái đệ đệ nữa...”

Sở Du Nhiên: “... Dillow cũng đi ra tự luyện đi!”

———— đen sì Dillow mang theo một chuỗi đệ đệ chạy trốn mà qua ————

Hết chương 47.