Thế Bất Khả Đáng

Chương 115: Viên đại tiểu thư đáng thương




Trans+Edit: Pinoneverdie

- -----------------------

Chia sẻ đầu chương: Mình sẽ giữ nguyên những từ thô tục được dịch ra từ bản gốc, các bạn nhớ cân nhắc khi đọc. Mà truyện này hay là do nó tục các bạn à! Mô Phật!

"Cậu xem cô gái này thế nào?" Tuyên Đại Vũ cho Vương Trì Thủy xem ảnh chụp của Viên Như.

Vương Trì Thủy qua loa nhìn lướt, gật đầu: "Thật xinh đẹp á!"

"Đẹp cái con ***!" Tuyên Đại Vũ không khỏi phát hỏa với Vương Trì Thủy, "Cậu dùng con mắt gì để nhìn vậy? Cái này cũng có thể gọi là đẹp? Một thân dâm dục. Cậu xem này, cặp vú cực đại, vừa nhìn là thấy lồi lên, còn có cái mông to, không biết đã để cho bao nhiêu thằng 'làm' qua, mẹ nó, nghĩ tới con *** của tôi liền cảm thấy ghê tởm cô ta."

Vương Trì Thủy chớp mắt mấy cái, "Rồi sao nữa?"

Tuyên Đại Vũ sắc mặt thay đổi, hình như cực kỳ không vui mở miệng.

"Thì... Cô ta cùng Hạ Diệu ở bên nhau."

Vương Trì Thủy cười khúc khích vui một cái.

"Cười thằng cha cậu!" Tuyên Đại Vũ hung hăng vỗ vào trán Vương Trì Thủy một cái.

Trán của Vương Trì Thủy vết thương chưa lành hẳn, lại bị vỗ như thế nhất thời đau đến nhe răng.

Tuyên Đại Vũ hơi không được tự nhiên hỏi: "Trán của cậu còn chưa lành à?"

"Nhanh."

"Để tôi xem một chút."

Tuyên Đại Vũ đột nhiên đem Vương Trì Thủy kéo đến trước người, lấy tay vén tóc mái của cậu ta lên, cẩn thận nhìn một chút thấy mức độ liền sẹo không như mình đã nghĩ, nhịn không được nhíu mày oán giận.

"Không phải là cho cậu tiền để chữa lành sẹo rồi sao? Thế nào vẫn còn cái này đức hạnh hả?"

Vương Trì Thủy cố ý dời đi sự chú ý của Tuyên Đại Vũ.

"Tôi cứ có cảm giác khả năng Hạ Diệu thích anh trai của cô gái này khá lớn á! Cậu ta có thể là dùng cô gái này làm lá chắn thôi."

Tuyên Đại Vũ thần kinh căng thẳng, "Làm sao cậu biết?"

"Nếu là tôi, thì tôi thích anh của cô ta."

"Mẹ nó!" Tuyên Đại Vũ vỗ bàn một cái, "Cậu cho là bản chất ai cũng giống cậu à?"

Vương Trì Thủy cười hắc hắc, khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn mỹ tiến đến gần gương mặt Tuyên Đại Vũ, âm dương quái khí hỏi: "Anh ghen hả?"

"Ai ghen chứ?" Tuyên Đại Vũ gương mặt cứng rắn không chịu thừa nhận, "Ta là sợ Hạ Diệu chịu tổn thất, cậu ta đó nha một chút mưu trí cũng không có, cô ta vừa nhìn chính là thứ lừa lọc, ta là sợ Hạ Diệu để cho cô ta lừa."

"Àaaa..." Vương Trì Thủy âm cuối kéo ra rất dài.

Tuyên Đại Vũ trở lại chuyện chính, "Cho nên tôi để cậu đến đây là giúp tôi làm gián điệp, tôi luôn cảm thấy nữ nhân này sinh hoạt cá nhân không đứng đắn. Mấy ngày tiếp theo cậu làm việc cho tôi, hai mươi bốn tiếng đồng hồ theo dõi cô ta liên tục, một ngày cô ta có bất kì 'hạnh kiểm xấu' gì, cậu lập tức báo cho tôi biết. Tiền lương tôi trả cậu gấp 10 lần mức lương bình thường, cậu thấy sao?"Vương Trì Thủy đương nhiên chấp nhận, việc nhẹ lương cao ai không muốn làm?

"Anh muốn nuôi tôi thì cứ nói thẳng, không cần mượn cớ trả thù lao như thế này đâu..." Vương Trì Thủy vẻ mặt đê tiện tươi cười.

Tuyên Đại Vũ vung bàn tay lên, "Miệng của cậu còn một lần ăn nói ti tiện như vậy, tôi tát cậu cậu tin không?"

Vương Trì Thủy vọt thẳng tới cửa, cười chào.

"Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ."

Tuyên Đại Vũ nhìn thấy vết sẹo trên cái trán của Vương Trì Thủy trông như một con sâu, cậu ta cười lộ lên nhiều nếp nhăn, lòng tự dưng mềm nhũn, trực tiếp ném cho cậu ta một túi giấy, bên trong chứa năm nghìn đồng.

"Trước tiên ứng trước cho cậu, nhanh chóng chữa lành vết sẹo nhìn muốn nôn trên trán đi đã!"

Vương Trì Thủy nhìn lướt qua bên trong túi tiền, sâu kín nói: "Cầm tiền của người mình yêu đi giúp hắn giải quyết tình địch, tiền này kiếm được thật sự quá xót xa đó mà!"

Nói xong, không đợi Tuyên Đại Vũ mở miệng, liền nhanh như chớp lách người bỏ đi.

Tuyên Đại Vũ đứng ở trên lầu thấy Vương Trì Thủy vừa đi trên đường vừa cầm tiền điệu bộ đắc ý, lòng không nhịn được: mẹ nó, cái tên tiểu tử đần độn này tại sao càng nhìn càng thuận mắt vậy nhỉ?"

- --------

Từ lúc mối quan hệ giữa Hạ Diệu và Viên Tung bị Viên Như phát hiện, Viên Như liền cam tâm tình nguyện làm kì đà cản mũi. Mỗi ngày quấy rầy làm phiền Hạ Diệu và Viên Tung không chán, biểu hiện nhiều nhất là những lúc đang trên bàn ăn cơm, hầu như ăn rất nhiều cơm. Hơn nữa, mỗi bữa đều phải uống rượu, uống xong la hét đủ điều, chưa từng ngừng nghỉ.

Ngày hôm nay, lỗ tai rốt cục cũng được thanh tĩnh, bởi vì Viên Như đã tìm được đối tượng mà cô ta ngưỡng mộ trong lòng, vội vàng vui vẻ đi ra ngoài.

Hạ Diệu tâm tình rất tốt, trước khi đi tìm Viên Tung, cố ý đi siêu thị tỉ mỉ vì hắn mà chọn lựa một món quà.

Viên Tung đang ở nhà bếp phô diễn kĩ thuật cắt rau vô cùng kì diệu, Hạ Diệu liền từ phía sau hắn nhào tới, ôm lấy bờ vai của đại nam nhân Viên Tung, ghé vào lỗ tai của hắn ta nói lời nhu tình đường mật.

"Lão già à, tặng anh một món quà."

Đối với việc Hạ Diệu thỉnh thoảng lại 'nghiện chồng' mà làm ra những hành động bất ngờ Viên Tung đã sớm nhận ra nhưng không thể trách, điều hắn quan tâm hơn chính là Hạ Diệu nói đến "món quà".

Từ lúc học viên mới vào công ty huấn luyện tới nay, Hạ Diệu có đủ loại bạn bè. Bình thường nhiệm vụ công tác bên cục cảnh sát đã nặng nhọc, còn muốn chen thời gian tranh thủ tới đây, dùng thân phận đại diện các huấn luyện viên giúp Viên Tung "gánh vác". Nếu thực sự có ngày tới không được, cũng phải tìm người tiện đường mang nhiều đồ dùng quà tặng tới.

Hạ Diệu đem hộp quà đặt vào trong tay Viên Tung, miệng thần bí: "Mở ra nhìn đi."

Viên Tung cầm lên nặng trịch, xem ra là một món quà lớn.Sau khi mở ra tầng tầng lớp lớp giấy gói, thấy bên trong là một con dao.

Đừng tưởng rằng Hạ Diệu là đùa dai, cậu ta là thật tâm muốn an ủi Viên Tung mỗi ngày đều không ngại cực khổ mà nấu cơm cho mình.

"Tôi thấy anh dùng con dao thái đồ ăn không được tốt lắm, liền một lần nữa đi chọn đồ cho anh, mẹ tôi nói cho tôi biết thương hiệu của loại dao này rất tốt, tôi cố ý chọn mua cho anh đó."

Sự thật là, căn bản đây không phải là dao thái cắt, mà là một con dao chặt xương. Cái này do Hạ Diệu cho tới bây giờ chưa làm cơm qua lần nào, căn bản không phân biệt được rõ được sự khác nhau giữa các loại dao, cho rằng dao nào cũng đều là dao.

"Nhanh thử xem dùng tốt không!" Hạ Diệu không thể đợi được.

Viên Tung đem con dao đang cầm trong tay bỏ xuống, cầm con dao chặt xương mà Hạ Diệu mới mua lên. Hạ Diệu sốt ruột chờ đợi, đột nhiên một cánh tay đem Hạ Diệu lôi tới, điệu bộ muốn đem cậu ta đặt lên trên tấm thớt.

"Tôi nhớ kỹ người nào đó nói nếu mà để mắt tới tôi thì sẽ tự cắt cu, tôi chờ được mấy tháng rồi cũng không có động tĩnh, xem ra để cho cậu tự giác là không trông cậy nổi, không bằng để tôi thay cậu thanh toán 'cái cọc' này."

Mẹ tôi ơi, anh còn nhớ rõ việc này hả? Hạ Diệu thấy Viên Tung đảo con dao xuống đũng quần của mình, vội vàng la hét phủ nhận.

"Ai để mắt tới anh? Tôi chẳng thích anh chỗ nào hết!"

Viên Tung không để ý một chút nào đến phản kháng của Hạ Diệu, vẫn như trước dùng con dao dạo lướt ở đũng quần của cậu ta, giả bộ chuẩn bị cắt.

"Hôm nay nhà bếp vừa lúc thiếu củ cải trắng, nhanh cắt xuống để tôi còn có thể tiếp tục nấu đồ ăn."

Hạ Diệu mặc dù biết thủ pháp của Viên Tung rất chuẩn sẽ không dễ để xảy ra tai nạn mà cắt trúng, nhưng tâm lý căng thẳng quả thật chịu không nổi! Dao này nếu có chút nào lệch khỏi quỹ đạo chính là hủy hoại cả đời người. Dưới tình thế cấp bách lách người lấy tấm thớt che đũng quần lại, đạp vào cự vật trong quần Viên Tung lấy trớn bật người, leo lên vai hắn, tiếp theo một cú lộn người tuyệt đẹp, hai chân vững vàng chạm đất.

Kỳ thực Viên Tung cũng không phải là thật sự muốn trêu đùa Hạ Diệu, mà chính là muốn cho cậu ta leo lên người mình một chút, mỗi lần leo đều cảm giác giống như 'hài tử' đáng yêu của mình đang muốn đùa nghịch với mình vậy, lòng đặc biệt có cảm giác thỏa mãn.

"Muốn ăn cái gì?" Viên Tung hỏi.

Hạ Diệu không chút nghĩ ngợi liền nói: "Khoai tây sợi nhúng dấm."

"..."

Viên Tung lặng lẽ cầm dao lên.

Rốt cục cũng có thể ăn một bữa cơm yên tĩnh, Hạ Diệu hận không thể mang theo đèn cầy, rót hai ly rượu đỏ, ăn mừng khoảnh khắc thế giới chỉ còn lại hai người hiếm hoi như vầy.

Lúc ăn cơm, Viên Tung ánh mắt có thâm ý nhìn quét qua Hạ Diệu.

"Tôi nghe nói Điền Nghiêm Kỳ tặng một cái dụng cụ tập luyện, là do cậu ta tự mình làm."

Hạ Diệu vẻ mặt kiềm hãm, sau đó giải thích: "À, tôi không phải là giúp cậu ta ứng tiền học phí sao? Trong lòng cậu ta áy náy, nên đưa tôi một cái dụng cụ tập luyện để trả nợ."

Mặt của Viên Tung trầm xuống, "Mới gặp mặt lần đầu đã giúp người ta ứng tiền học phí?"

Hạ Diệu vừa nghe lời này liền tức giận, mẹ nó, anh đó nha vẫn còn muốn cùng tôi nói chuyện thể diện?

"Tôi là thấy cậu yêu thích cái dụng cụ đó như mạng sống mới bỏ tiền ra như vậy."

Viên Tung còn nói: "Cái dụng cụ luyện tập đó như thế nào sao không lấy ra cho tôi xem?"

"Không lấy ra, rất tệ, tôi sợ anh xem xong nói tôi ngốc, dùng hơn một vạn để đổi lấy cái dụng cụ phế nát."

Hạ Diệu hạ thấp dụng cụ của người khác tặng, tự bản thân không khỏi tức giận, nhưng Viên Tung đối với món đồ đó của Điền Nghiêm Kỳ có gì mà hứng thú như vậy. Còn Viên Tung trầm mặt là bởi vì Hạ Diệu cứ cất cất giấu giấu, rõ ràng món đồ đó xài tốt, nhưng cố nói không xài được, cố ý không để cho mình xem là có mưu tính gì.

Hai người lúc này hoàn toàn xem Điền Nghiêm Kỳ là kẻ địch, tâm tư vặn nắn như nhau mà ngồi ăn cơm.

Nhưng thực ra chuyện này cũng không ngăn được lòng nhiệt thành của Hạ Diệu đối với thức ăn ngon, nhất là khi không có kì đà cản mũi cùng cậu ta tranh giành đồ ăn, được ăn như vầy gọi là thoải mái, được ăn như vầy gọi là sung sướng! Trong lúc ăn hăng hái, điện thoại của Viên Tung liền vang lên.

"Anh, anh mau tới, có người định ăn hiếp em! A a a! Chúng đập trứng gà trên đầu em..."

Tiếng kêu la của Viên Như đặc biệt to, Hạ Diệu nghe được "nhất thanh nhị sở" (rõ ràng), lúc đó lòng bực bội muốn bẻ gãy cả đôi đũa. Con mẹ nó, không thể dành cho tôi đây một chút lòng thành sao? Thật tốt mới có một bữa cơm cùng nhau cũng không để cho tôi được ăn yên tĩnh.

Viên Tung đặt đũa xuống nói: "Cậu tiếp tục ăn, tôi đi xem."

Tuy rằng Hạ Diệu không định gặp Viên Như, nhưng Viên Như dù sao cũng là em gái Viên Tung. Em gái Viên Tung xảy ra chuyện, cậu ta còn có thể nuốt trôi?

"Tôi cùng đi với anh."

Hạ Diệu đem thức ăn đổ vào trong một cái hộp, bưng ở trên xe mà ăn, vừa ăn vừa nhịn không được mà oán giận.

"Anh xem anh kìa, bên cạnh anh lúc nào cũng có một người không hiểu chuyện, tối ngày quấy rầy anh. Anh xem tôi phước phần bao nhiêu! Bên cạnh tôi mỗi người đều là "thông tình đạt lý", chưa bao giờ làm phiền tôi!"

HẾT CHƯƠNG!!!

Hạ Diệu ngày càng dễ thương! Đính chính lại là Hạ Diệu chỉ nặng 70kg thôi nha! Ahihi