Thế Bất Khả Đáng

Chương 147: Một mình tôi làm ba nghìn người




Trans+Edit: Pinoneverdie+LEO

- ---

"Được, coi như cậu cũng can đảm!" Hạ Diệu con ngươi lạnh nhạt nhìn vào người đối diện, "Là đàn ông sẽ không múa mép khua môi, ta thống thống khoái khoái làm một trận!"

Căn phòng trống trải trong nháy mắt nổi lên khói thuốc súng bốn phía. Những cú đấm va chạm kịch liệt, tiếng tung cước vang lên chấn động, bốn mắt nhìn chăm chăm vào nhau bắn ra hàng loạt những tia lửa căm phẫn....

Cuối cùng, Hạ Diệu thua.

Không biết đã trúng bao nhiêu đòn, bị quăng ngã lăn lộn không biết bao nhiêu vòng, nói chung là thua lớn.

Vì vậy, lúc nãy còn hiên ngang nói rằng "là đàn ông không múa mép khua môi", lúc này đặt mông ngồi lên tấm đệm mềm, chỉ vào mặt Điền Nghiêm Kỳ bất chấp mặt mũi mà khua môi múa mép.

"Điền Nghiêm Kỳ ta cho ngươi biết, ta chính là đang bị thương, nếu không thì chỉ cần một tay cũng có thể đem ngươi quật ngã. Ngưoi thích Viên Tung ta đã sớm biết, trong đầu ngươi có bao nhiêu dâm ý với Viên Tung ta cũng biết, nhưng ta không xen vào cũng không quản được. Thế nhưng ngươi lại trắng trợn chiếm tiện nghi trên người anh ta chính là không được phép làm như vậy! Ngươi có bản lĩnh thử cưỡng hôn anh ta lần nữa xem, ta sẽ không tha cho cái miệng của ngươi."

Điền Nghiêm Kỳ chỉnh trang lại quần áo, ánh mắt yên lặng nhìn chăm chú vào mu bàn tay đang sưng lên của Hạ Diệu, hỏi: "Bàn tay của anh không có sao chứ?"

Hạ Diệu trong ánh mắt trở nên sắc nhọn, vẫn còn tức giận quay về mắng.

"Thao, đánh đấm xong rồi mới hỏi?!"

Điền Nghiêm Kỳ không hé răng.

Hạ Diệu nhìn Điền Nghiêm Kỳ một mực loay hoay bên mớ băng gạc, giọng nói lại thay đổi.

"Tôi nói với cậu, Điền Nghiêm Kỳ, cậu bây giờ nhất cử thành danh, đi đến đâu đều có người nhận ra, tôi hoàn toàn có thể cường lệnh Viên Tung đem cậu đuổi ra khỏi công ty, nhưng vì sao tôi không làm như vậy? Cũng là bởi vì tôi tôn trọng cậu, tôi thật lòng xem cậu là anh em. Cậu nếu là dám theo tôi giở thủ đoạn, tôi tuyệt đối cho cậu chết không có chỗ chôn!"

Điền Nghiêm Kỳ trầm mặc một lát mới nhàn nhạt mở miệng.

"Tôi nếu như thật sự muốn giở trò, đã sớm bỏ thuốc Viên Tổng mà đem anh ta lên giường."

Hạ Diệu ánh mắt thu lại nhìn vào gương mặt của Điền Nghiêm Kỳ, "Hắc, cậu có đúng là thật sự nghĩ như vậy?"

"Vẫn luôn huyễn tưởng, chẳng bao giờ dám thử." Điền Nghiêm Kỳ nói.

Hạ Diệu tức giận đến ngứa cả răng, "Tôi thì bực tức trong lòng, cậu thì lại nói chuyện như một thánh nhân, một hồi tôi trở thành một kẻ không biết khoan dung độ lượng."

Điền Nghiêm Kỳ cười và ngồi xuống kế bên Hạ Diệu.

"Cút sang một bên!" Hạ Diệu vẻ mặt ghét bỏ, "Đừng lãng vãng trước mặt tôi, mới nói cậu vài câu cậu liền đem tiền trả cho tôi?"Điền Nghiêm Kỳ nhịn không được cảm khái, "Cảnh sát Hạ, trong lòng tôi thực sự rất mến mộ anh."

Hạ Diệu liếc hắn, "Dùng lời lẽ đó để mong làm vợ bé của tôi à, đừng đùa, hậu cung phi tần của tôi không thiếu, một mình tôi 'làm' ba nghìn người!"

Điền Nghiêm Kỳ cười ha ha vài tiếng, tư vị để trong lòng không nói ra.

Thế nào mà lại đụng phải một người khó ứng phó như vậy?

Điền Nghiêm Kỳ thật sự chỉ mong sao Hạ Diệu là loại người bụng dạ hẹp hòi, tính toán chi li, là loại ngụy quân tử, nếu quả thật là như vậy thì hắn đã dễ dàng ra tay dứt khoát để giải quyết mọi chuyện. Kết quả lại đụng phải một người bụng dạ rộng rãi bao dung, lại đối với hắn có ân tình, là một hoàn mỹ nam nhân, không phải loại bàng môn tả đạo. Thôi thì coi như mình thua cũng là thua dưới tay một người tốt đẹp như anh ta!

Hạ Diệu thấy Điền Nghiêm Kỳ ánh mắt nhấp nháy, nhịn không được nhe răng: "Cậu đó nha vẫn còn dùng thái độ đúng không?!"

Điền Nghiêm Kỳ cười cười không nói chuyện.

Hạ Diệu đột nhiên khoác tay lên bờ vai của hắn, hỏi: "Cậu ngày đó hôn anh ta bao nhiêu giây?"

"Là một giây!" Điền Nghiêm Kỳ nói, "Sau đó Viên Tổng trực tiếp đem tôi ném cho mấy huấn luyện viên đứng bên cạnh!"

Hạ Diệu không chút khách khí, trực tiếp ném ra một câu.

"Làm rất tốt!"

Điền Nghiêm Kỳ lúc này buồn sầu, chỉ có thể lặng lẽ mà chăm sóc vết thương cho Hạ Diệu.

Hạ Diệu lại hỏi: "Lúc hôn có cảm giác được gì không? Gương mặt của anh ta có mềm mại không?"

"Không mềm." Điền Nghiêm Kỳ ăn ngay nói thật.

Hạ Diệu nhe răng cười, "Mà hôn kiểu như thế nào nhỉ? Có chạm vào hai cái răng cửa chưa?" [lầy =))]

...

Sau khi cùng Điền Nghiêm Kỳ "kề vai sát cánh" từ trong gian phòng kia đi ra, Điền Nghiêm Kỳ tiếp tục đến chỗ học viên mới đang chờ hắn lúc nãy, còn Hạ Diệu hoả tốc chạy ào vào phòng làm việc của Viên Tung.

Trong nháy mắt ngụy trang thành một người đàn ông của công lý, người đàn ông thuần khiết, vừa đi vào liền làm một bài báo cáo siêu ngắn gọn.

"Điền Nghiêm Kỳ đánh tôi!"

Viên Tung vặn lông mày nhìn chăm chú vào cậu ta, "Đánh chỗ nào của cậu?"

Hạ Diệu đem quần xắn lên, vạt áo vén qua một bên, cổ áo mở rộng... Mỗi một chỗ đều là cố tình để cho Viên Tung nhìn thấy thật rõ.

Viên Tung không nói hai lời, mở rộng cửa bước ra ngoài.

Hạ Diệu vội vàng ôm hắn ta, dùng hết sức lực toàn thân lôi hắn lại.

"Anh sao không hỏi rõ nguyên nhân đã liền đi tìm hắn tính sổ?"

"Bất kể vì nguyên nhân gì mà đánh cậu, đều đáng chết!" Viên Tung xanh mặt nói.Hạ Diệu trong lòng kêu lên một tiếng 'hạnh phúc quá!' ôm Viên Tung mà sảng khoái cười to.

"Chỉ cần nghe được những lời này của anh là đủ rồi, thật đấy!"

Nghe được câu nói này, Viên Tung liền đưa ánh mắt nhìn về phía Hạ Diệu.

"Cậu có phải là bản thân tự đi tìm đòn?"

Gương mặt hạnh phúc đó của Hạ Diệu vèo một cái liền trở nên lạnh lùng, "Tôi đi tìm đòn? Tôi thao! Anh thử nghe một chút xem hắn ta nói cái gì." Nói xong liền lấy ra từ trong túi một cái máy ghi âm, bật lên một đoạn hội thoại.

"Bây giờ anh tin hắn thích anh chưa?"

Viên Tung không chú ý đến Điền Nghiêm Kỳ nói cái gì, chỉ nghe được câu nói kia của Hạ Diệu "...hậu cung phi tần của tôi không thiếu, một mình tôi 'làm' ba nghìn người!"

", nhịn không được nhe răng cười hai tiếng, một tay nắm siết cặp mông của Hạ Diệu lôi cậu ta về ôm vào trong lòng.

"Cậu nói một chút xem, cậu thế nào mà có thể một mình 'làm' ba nghìn người?"

Hạ Diệu muốn cười nhưng kiềm lại.

"Có phải là cậu tham làm quá không?" Viên Tung dán môi đến bên tai Hạ Diệu, nói, "Cậu phô trương tới ba nghìn người, tôi đây 'ăn' một mình cậu cũng đủ no, thấy đúng không?"

Hạ Diệu một quyền quét vào bụng Viên Tung, đẩy hắn ta ra xa, cả giận nói: "Anh tập trung vào chuyện trọng tâm đi, tôi trang trọng nhắc nhở anh, sau này giữ một khoảng cách với hắn, có nghe không?"

Viên Tung trầm giọng nói: "Thực ra nếu tôi không giữ một khoảng cách, hắn cũng không tiến tới được"

Hạ Diệu đột nhiên hào hứng, nói nhỏ một câu.

"Nếu như anh không gặp tôi, anh sẽ thích hắn chứ?"

Viên Tung nói thẳng: "Tôi vẫn sẽ như trước, ba mươi hai năm độc thân."

Hạ Diệu nheo mắt lại, một trận say sưa ngất ngây.

"Anh nói như vậy tôi an tâm rồi."

Nói xong đi cà nhắc tới gần Viên Tung hôn một cái, nụ hôn đặc biệt dịu dàng, hương vị nhu tình tỏa ra bốn phía, hôn đến mức làm thần trí của Viên Tung phiêu lãng bay lơ lửng trên không trung không chịu rơi xuống.

"Nhưng tôi không yên lòng." Viên Tung nói.

Hạ Diệu khóe miệng giật một cái, "Anh có gì không yên lòng?"

"Tôi cực kì hoài nghi cậu là một con thỏ dễ dàng bị 'củ cà rốt' dụ dỗ bắt đi."

Hạ Diệu cười khúc khích, "Xem cách anh nói kìa, tôi là người như vậy sao?"

"Cậu không phải sao? Hả?" Viên Tung vừa nói vừa liếm láp những chỗ đang 'ngứa' của Hạ Diệu.

"Ha ha ha... Đừng làm rộn... Ha ha ha..."

Hơn một giờ trưa, Báo Đen đang trong giấc ngủ, đột nhiên một trận âm thanh đập phá vang lên ập vào trong lỗ tai.

Ba chiếc xe không biển số đang ngang ngược trước cổng công ty, bốn năm mươi người từ trên xe bước xuống, trực tiếp phá cửa xông vào.

Lúc này đích thực đang là giờ nghỉ trưa, những người lãnh đạo cấp cao đều đã đi ra ngoài, hầu hết các nhân viên thì đều trở về ký túc xá nghỉ ngơi. Đếm đi đếm lại lực lượng an ninh phòng thủ không tới mười người, đã vậy có đến sáu bảy người trong số đó đang ở phòng trực ban chơi mạc chược....

Bốn, năm mươi người này lúc bước vào, trước tiên là ngắt công tắc điện, dẫn đến việc các thiết bị máy móc đang vận chuyển bị chập mạch mà cháy hỏng. Sau đó đứng ở lầu đại sảnh đánh phá, kính thủy tinh, biển quảng cáo, tranh bích họa tuyệt mỹ....toàn bộ bị đập nát bấy. Tiếp theo xông vào bên trong tầng lầu đại sảnh, đập phá toàn bộ thiết bị máy móc, ngay cả cái điện thoại ở quầy tiếp tân cũng đập nát.

Tình huống ập tới quá đột ngột, công ty bảo vệ Hắc Báo một chút phòng ngự cũng không có. Vài người bảo tiêu cứng nghề phòng thủ bên trong tầng lầu đại sảnh không thể chống đỡ được sự tấn công hung hãn của bốn, năm chục người kia, chỉ có thể trơ mắt nhìn mấy cái đèn treo thủy tinh trị giá mấy triệu bạc bị giật quăng xuống đất nát bét.

Phó tổng quản lý nghe tiếng chạy đến, hướng về phía đám người đang làm loạn lớn giọng kêu dừng tay, kết quả không những là vô dụng mà cổ chân còn bị phích nước nóng nổ tung tạc một lổ hổng lớn.

"Các ngươi là ai? Dựa vào cái gì tới đây đập phá?"

Phó thủ lĩnh bên này nói: "Chúng tôi là đội đặc chủng của chính phủ."

"Giấy chứng nhận đâu?" Phó tổng quản lý tức giận tra hỏi.

Phó thủ lĩnh nanh cười một tiếng, "Giấy chứng nhận? Còn chưa cần cầm ra đã dọa chết các ngươi!"

"Bớt có lừa gạt người khác, còn tiếp tục đập phá, chúng tôi báo cảnh sát!"

"Báo cảnh sát?" Phó thủ lĩnh hanh cười, "Báo đi! Nhanh đi mà báo! Để rồi ngươi xem cảnh sát có dám tới đây quản chuyện này hay không!"

Nói xong, chợt vung tay lên, "Sang bằng nơi này!"

Công ty bảo vệ Hắc Báo từ trước đến nay hành nghề đều hoành hành ngang ngược, ngay cả lúc danh tiếng đang tuột dốc vẫn còn can đảm gây sự đánh cảnh sát, bọn họ có thể chịu được khẩu khí này? Toàn bộ nhân viên ở đây tròng mắt đều sưng đỏ, quyết đứng lên chống trả.

Hạ Diệu một thân đồng phục màu đen, khí phách mười phần mà từ trong đám người nhốn nháo luồng qua, đạp vỡ mảnh kiếng trên sàn, đi thẳng tới một căn phòng trên lầu sáu.

"Xin lỗi, không có tổng giám đốc chỉ thị, ngài không thể..."

Hạ Diệu vung một tay lên, trực tiếp đem tên "môn thần" vướng bận ném qua một bên, một cước đá văng hai tên bảo vệ giữ cửa, sãi bước hào hùng đi vào phòng làm việc của Báo Đen.

Tâm lý của Báo Đen vốn đã được rèn luyện trở nên rất vững vàng, bên ngoài đều đang nhốn nháo đánh đấm, hắn vẫn như trước nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi.

Mãi cho tới khi một thân hình anh khí ngời ngời xuất hiện, Báo Đen mới đem mí mắt vén lên.

HẾT CHƯƠNG!