Thế Bất Khả Đáng

Chương 151: Đại thần thánh từ trên trời giáng xuống!




Trans+Edit: Pinoneverdie

- ----

Màn đêm sâu thẳm bao trùm, doanh trại bên ngoài vẫn đang hoan ca nhảy múa, nhiệt khí sôi trào.

Người dẫn chương trình giới thiệu đến một tiết mục tiếp theo, Điền Nghiêm Kỳ cùng với một đám người cùng nhau huýt sáo hò reo cổ vũ. Đột nhiên có một người vỗ lên vai, quay đầu nhìn lại thì ra là người anh em ngủ ở giường trên chung phòng với hắn.

"Hôm nay cậu lại không quay về ngủ à?" Bạn cùng phòng hỏi.

Gương mặt tuấn lãng của Điền Nghiêm Kỳ đỏ ửng vì nhiệt huyết đang hừng hực, "Không về, tùy tiện tìm một cái lều trống nào đó trên bãi cỏ ngủ là được, ngủ bên ngoài mát mẻ hơn."

"Cậu không sợ muỗi sao?" Bạn cùng phòng buồn bực.

Điền Nghiêm Kỳ vén tay áo lên phô bày cánh tay trơn bóng, cảm giác bản thân rất ưu việt mà nói: "Tôi máu khổ, trời sinh không hấp dẫn loài muỗi, chỉ cần bên cạnh tôi có người, tôi tuyệt đối sẽ không bị chích."

"Tôi thao!" Bạn cùng phòng chửi bới một tiếng, "Ngồi với cậu quả nhiên xui xẻo! Tôi chỉ vừa mới ngồi có một chút đã bị chích ba đốt thật to, hóa ra là do cậu đem muỗi xua qua bên chỗ của tôi."

Điền Nghiêm Kỳ chỉ cười không nói, liền cầm một cây quạt hương bồ (*), tại chỗ ngồi của mình dùng sức mà quạt. Người ngồi bên cạnh hắn chính là Viên Tung, Điền Nghiêm Kỳ nhất cử lưỡng tiện, vừa quạt để bản thân được mát mẻ, vừa giúp Viên Tung đuổi muỗi.

(*) quạt hương bồ:

Bạn cùng phòng còn nói: "Tôi nghe nói có một nhân vật nổi tiếng chọn trúng cậu, muốn thuê cậu làm bảo vệ riêng cho người đó, ra giá trên trăm vạn. Được đấy, còn nói sẽ không bạt đãi cậu, đến lúc đó cũng đừng quên anh em nhé!"

Điền Nghiêm Kỳ như là không nghe thấy, tiếp tục vỗ tay cổ vũ tiết mục kế tiếp.

Bạn cùng phòng chưa từ bỏ ý định mà tiếp tục bát quái, "Cậu có định ký hợp đồng không?"

Điền Nghiêm Kỳ như trước không trả lời, ngồi xem tiết mục đang diễn ra rất hăng hái.

Một vị anh em ngồi kế bên kéo người bạn cùng phòng đó sát lại gần, ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng: "Cậu có quá ngu ngốc không vậy? Trước mặt Viên Tổng lại nói chuyện này! Cậu không biết hiện tại Điền Nghiêm Kỳ đang là 'tấm bảng hiệu sống' của công ty sao? Hắn đi rồi Viên Tổng không phải là khóc đến chết à?"

"Ách... Tôi quên mất chuyện này."

Cho nên nhanh chóng đứng dậy muốn rời đi, nhưng lại hướng về Điền Nghiêm Kỳ xác định một chút, "Cậu thật sự là không quay về túc xá?"

Vị anh em kia lôi người bạn cùng phòng bỏ đi thật nhanh, "Tôi nói cậu có phải là thiếu đầu óc không hả? Hắn chịu quay về ký túc xá với cậu sao? Hắn đó nha...vừa nhìn là biết muốn cùng Viên Tổng ngủ chung một lều.""Ha ha ha...đúng là nhờ có cậu nhắc nhở."

Lúc người bạn cùng phòng bỏ đi, Điền Nghiêm Kỳ đem cây quạt hương bồ bỏ xuống trên mặt đất, quay đầu nhìn về phía Viên Tung.

"Hắc, Viên Tổng này, hỏi anh chuyện này nhé!"

Viên Tung nhàn nhạt trả lời: "Nói."

Điền Nghiêm Kỳ gằn thật chặt giọng nói, hơi lộ ra vẻ khẩn trương, "Anh muốn tôi đi khỏi công ty sao?"

Viên Tung vừa muốn trả lời, điện thoại di động liền vang lên.

Điền Nghiêm Kỳ không thể làm gì khác hơn là lại cầm lấy quạt hương bồ tiếp tục quạt.

"Cậu nói cái gì?" Viên Tung hai hàng lông mày siết lại.

Vừa nhìn thấy biểu tình biến hóa dữ dội này của Viên Tung, Điền Nghiêm Kỳ liền biết chắc chuyện này nhất định liên quan đến Hạ Diệu. Xem ra lần này là hỏi không ra đáp án, Điền Nghiêm Kỳ biết điều mà nhấc cái mông rời đi, cùng các học viên khác thả đèn Khổng Minh.

Hoạt động ở trên sân cỏ quá ồn ào hỗn loạn, Viên Tung trong vòng hai giây lách người rời xa khỏi chỗ này hơn mười thước.

"Chuyện là... Cảnh sát Hạ ở nhà bạn của cậu ta mặc quần lót lọt khe khoe dáng."

Viên Tung lúc này nghe rõ từng lời, gương mặt cứng như một khối sắt.

Sau khi cúp điện thoại, hai gã đàn ông đang bí mật theo dõi Hạ Diệu bắt đầu khắc khẩu.

"Tôi đã nói rồi, chuyện này không có gì để gọi là tình huống đặc biệt, đã không đặc biệt thì anh gọi điện cho Viên Tổng làm gì?. Anh không nghe thấy sao? Viên Tổng đang buồn phiền vì chúng ta đã làm chuyện thừa thãi. Tất cả đều do anh!"

"Không phải là anh bảo tôi gọi sao?"

"Tôi kêu anh gọi thì anh liền gọi à? Bản thân anh không có một chút ý kiến kiên định sao?"

"Tôi chẳng phải là vì sợ người bạn kia của cậu ta có ý đồ bất chính?"

"Hai người đàn ông có thể có ý đồ gì bất chính?"

"Vậy anh nói xem hiện tại nên thế nào? Điện thoại cũng đã lỡ gọi rồi!"

"Có thể làm gì nữa? Tiếp tục theo dõi!"

"Mẹ nó, tôi xem trước, tôi xem trước, trước hết để tôi xem đã!"

"Anh tránh sang một bên cho tôi, anh chẳng phải đã nhìn quá nhiều rồi sao?"

"Tôi vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nam nhân mặc quần lót lọt khe... Anh khoan hãy nói, thực sự rất tuyệt diệu! Ngày mai tôi cũng sẽ đi mua hai cái mặc thử, tôi mà mặc vào tuyệt đối so với cậu ta còn ra hình ra dáng hơn!"

"..."

Bành Trạch thấy Hạ Diệu mặc quần lót phóng túng như vậy, nhìn đã mắt quá cho nên hôm nay quyết định 'mở hầu bao', đem toàn bộ "hàng hóa cá nhân" với đủ loại màu sắc kiểu dáng cho Hạ Diệu tha hồ lựa chọn mà mặc thử.

Nào là màu dạ quang, loại màu lóe sáng, màu hào quang huyền ảo, hình thêu hoa các thể loại...

Hạ Diệu nhịn không được mà cảm khái, "Cuộc sống vợ chồng của hai người các cậu trước đây quá sức là dâm dật, không trách được Lưu Huyên vì sao không thỏa mãn được cậu.""Mau mau, mặc thử cái này đi."

Bành Trạch chọn cho Hạ Diệu một cái quần lọt khe chất liệu tơ tằm với họa tiết báo vằn.

Hạ Diệu vốn đã có sở thích mặc quần áo của người khác, hiện giờ lại có người dung túng cho cậu ta như vậy, trong nháy mắt không thể kiềm chế, càng thử càng sung, càng thử càng không cảm thấy kiêng dè.

Hôm nay lão đàn ông nhà tôi không có ở đây, lão tử tôi phóng túng một trận!

Hạ Diệu thay xong vừa bước ra, còn chưa đi đến bên cạnh Bành Trạch, Bành Trạch đã té ngã xuống giường, dùng hai bàn tay che mặt lại, một bộ biểu tình không muốn nhìn.

"Con mẹ thằng cha nhà cậu Hạ Diệu, cậu thực sự rất là..."

Lớp vải tơ tằm cực phẩm, mỏng như cánh ve, khiến toàn bộ 'cảnh xuân' bên trong hiện lên vô cùng sinh động; thiết kế của phần vải hình chữ U bao bọc lấy tinh hoàn mỏng đến mức có thể nhìn xuyên qua, khiến nguyên một 'khối lập thể' được nâng lên đầy đặn sung mãn; lại thêm phần thắt lưng thấp lơ lửng càng khiến thị lực của người nhìn trở nên cường đại, thực sự rất gợi dục.

Tự bản thân Hạ Diệu cũng có chút không dám nhìn, "Chẳng phải mặc cái loại này có chút mắc cỡ sao? Mẹ nó, phía sau thì mặc cũng giống như là không mặc, phía trước lại còn xuyên thấu".

"Ý cậu nói là dâm tà phóng đãng đúng không nào?" Bành Trạch hai nắm tay siết chặt, giả bộ dương nanh múa vuốt nhào tới Hạ Diệu, "Tôi thực sự là muốn đem hai cái mông to tròn của cậu cắt bỏ đi!"

Hạ Diệu bất đắc dĩ mà lắc đầu, "Nói thật, loại đồ này tôi vẫn không thể tiếp nhận, đùa giỡn mặc một chút thì tạm được, chứ thực sự mặc? Thôi đi..."

"Nhưng tôi là người thích sạch sẽ, quần lót bị người khác mặc rồi tôi sẽ không mặc lại nữa." Bành Trạch cố ý hư hỏng, "Nếu không cậu đem đi đi? Cậu không lấy đi thì những cái quần lót này cũng đều đem bỏ."

"Lấy đi? Lấy đi mặc cho ai nhìn?"

"Cho Viên Tung á! Tôi bảo đảm hắn sau khi xem cậu mặc, đời này trong mắt sẽ không thèm nhìn người khác."

Hạ Diệu cười khúc khích, "Thôi dẹp cậu đi! Cho ai nhìn cũng không thể cho anh ta nhìn!"

"Vì sao không thể cho hắn nhìn?" Bành Trạch cười xấu xa, "Sợ hắn thao cậu đến tàn phế à?"

"Cút cút cút đi..." Hạ Diệu mặt trầm xuống, "Lão tử tôi nằm trên làm giỏi lắm biết không?"

Nói xong câu đó, bản thân cũng có chút ngượng miệng.

Một lát sau, Hạ Diệu còn nói: "Bành Trạch à, tôi sao cứ có cảm giác có ai đó đang từ bên ngoài nhìn vào chúng ta?"

Bành Trạch nhịn không được, đảo mắt ra cửa sổ.

"Ai u tôi thao, rèm cửa sổ không kéo lại, cậu chờ tôi một lát."

Hai người đàn ông ở tầng lầu đối diện cũng hô theo một tiếng "Tôi thao".

Người đàn ông 1 nói: "Làm sao bây giờ? Rèm cửa sổ đều kéo lại hết rồi!"

Người kia nói: "Tình huống này không ổn, hung án sẽ có thể sẽ phát sinh."

"Tôi nhiệt liệt kiến nghị chúng ta nên trực tiếp leo đến cửa sổ tầng nhà của bọn họ tìm hiểu tường tận."

"Lầu mấy á?"

"Lầu bốn, đối với chúng ta mà nói cũng không là vấn đề gì."

"Cho dù có nguy hiểm, vì sứ mệnh quang vinh mà Viên Tổng ban cho, liều mạng!"

"..."

Vì vậy, hai nam nhân này từ quán rượu mà đi ra ngoài, dứt khoát leo lên tầng lầu đối diện.

Lầu một, lầu hai, lầu ba, bốn lầu...

Thật vất vả leo đến trước cửa sổ lầu bốn, trong lòng cảm thấy may mắn khi cửa sổ đang mở rộng, chỉ cần vén rèm ra một chút thì OK.

Cho nên, tôi vén, tôi vén, tôi len lén vén...

"Ách, tôi hình như thấy xe của Viên Tổng phía dưới kìa."

"Gì? Không phải đâu!"

Hai người họ cùng nhau đưa ánh mắt xuống mặt đất, một chiếc xe phong thái mười phần quyền uy cấp tốc phanh lại, tiếng lốp xe ma sát trên mặt đường kêu lên tiếng ken két điếc tai vang vọng lên tận lầu bốn.

"Làm sao bây giờ?"

"Còn có thể làm sao? Nhanh nhảy xuống!"

Vì vậy, hai đại tinh nhuệ hộ vệ diễn một màn như kỹ xảo điện ảnh, không màn đến bất kể chướng ngại vật gì, từ trên lầu bốn cấp tốc rơi xuống, hai chân giữ nguyên tư thế chuyên nghiệp, dùng lực mà nghênh đón mặt đất.

"A ——!"

Hai người này nhảy chính là nhảy không chạm đất, một người rớt trên mui xe một người rớt trên đầu xe. Bởi vì trọng tâm bất ổn, cả hai người từ trên thân xe lảo đảo mà bước xuống.

Sau đó, một chiếc xe khác lại xuất hiện. Cửa sổ xe hạ xuống, một cái đầu dò xét thò ra.

Báo Đen giờ phút này đã thực sự biến thành con 'báo săn' chân chính. Tháo kính râm xuống, lộ ra vẻ mặt của Ngô Ngạn Tổ, dáng tươi cười.

"Hạ Diệu, để xem cậu làm được gì tôi."

Hạ Diệu đến giờ vẫn đang mặc cái quần lót lọt khe ở trong phòng lắc lư, đột nhiên xuất hiện loại giác quan thứ sáu khiến cậu ta đứng ngồi không yên.

"Tôi thế nào vẫn cảm thấy có người nhìn trộm bọn mình?"

Bành Trạch cười ha hả nói: "Cậu chính là cái kiểu bản thân tự tạo ra tâm lý, sợ người khác nhìn thấy cho nên mới có loại ảo giác này."

"Tôi cũng không phải là sợ người khác nhìn, tôi chỉ là sợ Viên Tung."

"Cậu không phải nói là hắn ta đang bận bịu cái gì gọi là một ngày trãi nghiệm doanh trại sao? Làm sao có thể phân thân đến nơi này tìm cậu? Hơn nữa, không lẽ cậu xui đến vậy? Lần đầu cùng anh em làm trò cợt nhã liền bị Viên Tung bắt được? Nếu vậy cậu cũng đem hắn biến thành thần....thần..."

Ầm một tiếng, cửa lớn bị đá văng, đại thần thánh đã thực sự từ trên trời giáng xuống!

Bành Trạch nhất thời cứng đờ hết thân thể. Trong nháy mắt, hắn thậm chí muốn bưng ra một mâm đựng trái cây, thấu thượng hai phần bánh ngọt, dâng lên một nén nhang, dùng sức mà dập đầu vái lạy hai cái!

HẾT CHƯƠNG!