Thế Bất Khả Đáng

Chương 152: Nam nhân không có gì tốt




Trans+Edit: Pinoneverdie

- ----

Lúc Hạ Diệu nhìn thấy Viên Tung, đã không thể dùng từ "sợ" để hình dung mà phải dùng từ "khiếp sợ".

"Anh... Anh thực sự tới đây?"

Hạ Diệu cũng không biết vì sao, lúc làm trò trước mặt Bành Trạch vẫn còn thoải mái, bây giờ đối diện với 'lão công' của mình thì bắt đầu rụt rè lo lắng. Đầu tiên là lấy tay che phía trước, sau đó phát hiện phía sau mới là chỗ cần che, vì vậy một tay bưng bít phía trước, một tay bưng bít phía sau, kết quả vẫn là không che được cái gì.

Sau đó Hạ Diệu liền núp sau lưng Bành Trạch, mà Bành Trạch thấy sắc mặt của Viên Tung đáng sợ quá nên lập tức quay trở lại trốn sau lưng Hạ Diệu, hai người họ tựa như kiến bò trên chảo nóng, ở trong phòng liên tục đảo vị trí cho nhau.

"Quần áo của cậu hình như ở nhà vệ sinh, tôi đi lấy giúp cậu." Bành Trạch nhanh chóng lách người chuồn đi.

Trong phòng chỉ còn lại Hạ Diệu đang đối diện với con ngươi đỏ ngầu của Viên Tung.

"Chuyện là... lúc nãy ăn cơm tôi làm vấy bẩn khắp người, liền đem quần áo dơ cởi ra thay... chỉ là cởi ra thay một chút..." Hạ Diệu co quắp giải thích.

Sau đó, Bành Trạch liền đem quần áo của Hạ Diệu ra đưa cho cậu ta. Vô cùng sạch sẽ! Đừng nói là "vấy bẩn khắp người", ngay cả một giọt dầu mỡ cũng không thấy.Hạ Diệu như giấu dao nhọn trong ánh mắt, hướng về Bành Trạch ghim một cái - tôi thao cả nhà cậu, cậu thật đúng là hảo huynh đệ, tôi giúp Lý Chân Chân chỉnh đốn cậu quả nhiên là chỉnh đốn đúng người đúng tội!

"Người anh em cậu hay thật! Nhanh như vậy đã giặt sạch dùm tôi." Nói xong ngay cả bản thân cũng cảm thấy không thể lừa gạt người khác bằng câu này!

Sau đó còn diễn một màn rất sâu, đem quần áo mà Bạch Trạch mới đưa đặt lên mũi ngửi ngửi tỏ vẻ "quần áo giặt xong thật thơm". Đột nhiên không biết vì sao ngửi mùi quần áo của bản thân lại khiến 'hạ bộ' biểu tình mà dựng lên, lúc phát hiện ra thì mọi thứ đã bị bại lộ trong lớp vải quần lót tơ tằm xuyên thấu.

Viên Tung chỉ là nhìn lướt qua hiện trường, da đầu tựa như bị lửa thiêu rụi.

"Mà này... Bành Trạch....máy giặt nhà cậu thật lợi hại, quần áo giặt xong khiến cậu ta vừa ngửi liền 'lên', tôi sau này cũng muốn mua một cái."

Hạ Diệu lúc này phát hiện đóng kịch vô ích, ánh mắt có chút kinh sợ, đi sang một bên túm tay của Viên Tung, còn không ngừng dùng ánh mắt ám chỉ hắn: có việc gì chúng ta về nhà mới tính sổ, ở đây có anh em của tôi phải chừa cho tôi chút mặt mũi, xin anh, xin anh đấy...

Viên Tung khàn giọng, nói: "Trước tiên mặc quần áo vào."

Hạ Diệu nghe không rõ, hỏi lại một lần nữa, "Anh nói cái gì?"

"Tôi bảo cậu trước tiên mặc quần áo vào!" Viên Tung rốt cục rống lên.

Hạ Diệu cơ bụng chợt rút lại một cái, lập tức tuân phục nói: "À À... tôi sẽ mặc."Bởi vì việc đổi lại quần lót thực sự quá phiền toái, Hạ Diệu liền đem cái quần jeans trực tiếp chồng vào cái quần lọt khe xuyên thấu đang mặc, kết quả vì gấp gáp mặc vào nên bị vướng, vì vậy lại phải cởi ra mặc lại một lần nữa....

Viên Tung chán ghét kiểu cách này của cậu ta, trực tiếp cởi chiếc áo khoác rộng lớn của bản thân mà trùm Hạ Diệu lại, trông như một cái bao tải mà vác cậu ta lên vai. Lại tiếp tục gom đống quần áo vương vãi của cậu ta, trực tiếp bước ra khỏi cửa bỏ đi. Vừa đi tới cửa, đột nhiên lại nhớ tới cái gì, một lần nữa quay ngược về phòng, đem đống quần lót lọt khe mà Hạ Diệu đã mặc thử toàn bộ mang đi.

"Trời ơi, anh lấy quần lót của người ta đem đi làm chứ?" Hạ Diệu ồn ào.

Viên Tung nói: "Chẳng lẽ đem quần lót cậu đã mặc qua để lại ở nhà người khác?"

"Anh làm sao biết tôi đã mặc thử qua hết?" Hạ Diệu hỏi.

"Thừa lời!" Viên Tung thô lỗ tiếng rống, "Tôi sau khi nhận cuộc điện thoại đó liền chạy tới chỗ này, tới giờ đã hơn nửa tiếng đồng hồ, cậu không ở đây thay thay đổi đổi quần lót thì còn có thể làm gì?"

Hạ Diệu cười gượng hai tiếng, "Anh quá tinh ranh mà."

Viên Tung gương mặt đều nghẹn tím.

"Vậy anh có đoán được hay không là do tôi biết anh sẽ tới đây cho nên mới cố tình mặc quần lót này để cho anh ngạc nhiên á?" Hạ Diệu lại sử dụng chiêu thức đường mật dỗ ngọt.

Đáng tiếc, đã không có hiệu quả.

Lần này Viên Tung sử dụng tâm hồn của một ả đàn bà mà bắt đầu tỏ ra thấu hiểu đạo lý của kiếp nhân sinh rằng: lời nói của nam nhân càng ngon ngọt càng không đáng tin, nghìn vạn lần không thể tin lời hoa ngôn xảo ngữ của nam nhân, nam nhân không có cái gì tốt!

Ô tô lại một lần nữa ở trên đường phóng nhanh như bão tố, mỗi một lần xuất hiện loại tình huống này, Hạ Diệu thừa biết rằng lúc trở về sẽ tránh không khỏi một bữa no nê món "Báng súng chưng thịt".

Lén nhìn xuống đũng quần của Viên Tung, phát hiện đang cương cứng lên một khối, Hạ Diệu trong lòng hanh cười một tiếng.

Còn bày đặt giả vờ mặt lạnh với tôi, anh không phải cũng đã bị kích thích rồi sao?

Hạ Diệu chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, cùng lắm thì quay về để mặc cho hắn cuồng thao một trận, nếu bị thao chịu không được nữa thì cũng có thể lăn ra ngủ một giấc.

Vì vậy, Hạ Diệu vận công thu khí, dự định tận dụng tầm mười phút nữa sẽ về đến nhà mà cố gắng trấn tĩnh tinh thần, dùng sách lược vẹn toàn mà tìm ra cách giảm bớt mức độ "trừng phạt thể xác" của Viên Tung, biến nguy thành an.

Đáng tiếc, cậu ta đánh giá quá cao sự nhẫn nại của Viên Tung.Cậu ta đã quên rằng Viên Tung không chỉ thấy được cậu ta ở trong nhà Bành Trạch mặc quần lót lọt khe, mà đến giờ vẫn còn mặc trong người không chịu thay ra. Cậu ta đã quên mất Viên Tung cũng là một nam nhân bình thường, mặc quần lót lọt khe xuất hiện trước mặt hắn khác nào bắt thằng chồng của mình uống 'xuân dược' rồi van xin hắn thao.Ô tô chạy đến một chỗ không đèn đường, không người lui tới, Viên Tung một cước thắng xe dừng lại ở giữa đường.

Hạ Diệu đang hý hoáy định một lần nữa mặc lại y phục, đột nhiên xe thắng gấp dẫn đến thân thể cậu ta một trận lay động, quần áo trong tay cứ như thế mà rơi ra.

"Tại sao dừng xe?" Hạ Diệu kinh ngạc nhìn Viên Tung.

Bàn tay to lớn của Viên Tung siết chặt ngay hông của Hạ Diệu, một tay ấn ghế dựa bật xuống, đè cậu ta ra trên xe. Đèn xe toàn bộ tắt lụi, bốn phía một mảnh đen kịt, chỉ còn nghe được bên trong buồng xe tiếng thở dốc hồng hộc.

"Anh muốn làm cái gì? Chơi trên xe sao? "

"Vểnh mông lên nào."

"Gì chứ... đừng cắn... ặc...nhột quá..."

Viên Tung đem Hạ Diệu đặt tại chỗ ngồi, đem cái mông của cậu ta nhổng lên thật cao, liên tục kéo thả hai sợi dây thun quần lót lọt khe khiến cái mông của Hạ Diệu bị quất vào chát chát, sau đó ngón tay liền mài mài cọ cọ bên trong kẽ mông của cậu ta. Bên trong xe thì diễn ra hàng loạt động tác hạ lưu, lại lo sợ bên ngoài xe sẽ có người phát hiện. Cảm giác đang làm tình mà cứ thấp thỏm sợ người khác rình mò nhìn trộm, bầu không khí này quả thực hấp dẫn kịch tính hơn bao giờ hết. Điều này khiến thân thể của Hạ Diệu cảm nhận sự kích thích gia tăng gấp mấy lần, cặp mông một mực run rẫy.

"A a... Thoải mái chết được...đừng... Viên Tung...sướng quá"

Viên Tung quả thực tựa như một con mãnh thú bị bỏ đói mấy ngày mà ăn ngấu ăn nghiến Hạ Diệu, ở trên cặp mông khiêu gợi điên cuồng của cậu ta mà liếm liếm cắn cắn, dùng đầu lưỡi vén sợi dây quần lót qua một bên, trực tiếp xông vào sâu bên trong, 'mật đạo' chịu không nổi kích thích liền co rút liên tục. Hạ Diệu bị ép quỳ trên ghế trong không gian chật hẹp, bị tay của Viên Tung gắt gao nhéo ngắt vào hông, không kiềm được mà phát ra tiếng rên rỉ thống khổ cao vút.

Quần lọt khe vẫn chưa cởi ra, Viên Tung dùng cự vật trực tiếp lách hai sợi dây thun quần đang cản đường đi vào lỗ hậu môn qua một bên, tiến thẳng vào bên trong cơ thể của Hạ Diệu.

Hạ Diệu vì chịu không nổi, định kêu khóc một tiếng, rất nhanh lại bị động tác như 'mưa rền gió dữ' ở bên dưới của Viên Tung nuốt lấy hô hấp.

Ghế xe hơi vững chắc kiêng cố như vậy cũng không thể chống cự nổi thế trận cường đại đang diễn ra lúc này, thân xe một trận rung chuyển kịch liệt, bánh xe như bị lực đẩy của Viên Tung từ bên trong đẩy lăn vài centimet, tiếng ma sát của lốp bánh xe cạ lên mặt đường vang lên dâm đãng. Tiếng rên rỉ từ bên trong như xuyên thấu ra ngoài khiến cái lỗ tai của những người qua đường một trận tê tái, lòng ngứa ngáy nhưng không dám rình coi, chỉ có thể thầm cảm thán một tiếng 'ai xấu số như vậy chứ?' sau đó mới nén sự kích động trong lòng lại mà lách người đi.

Xe của Báo Đen rất nhanh cũng đã đến chỗ này, dừng lại, hạ cửa kính xe xuống, chợt đem đèn pha xe hơi bật lên.

Ánh sáng tập trung soi rọi hai thân ảnh bên trong xe của Viên Tung, nhưng cũng không thể ép cuộc "chiến đấu kịch liệt" giữa hai người họ dừng lại.

Ngay lập tức,Báo Đen chỉ có thể thưởng thức được "cây súng dài" của Viên Tung, quả nhiên là loại "đao to búa lớn", khiến những người đàn ông khác cảm thấy xấu hổ. Ngọn đèn vẫn soi rọi, những giọt mồ hôi ở tấm lưng được ánh sáng chiếu vào chớp động như đèn led, lại bị động tác đưa đẩy lỗ mãng vẫy ra tung tóe, nhìn tựa như hàng ngàn cây kim châm đang bay tới đâm chọt vào "chỗ đó" của bản thân, nhưng hết lần này tới lần khác gãi hoài không hết ngứa chỉ có thể ngắt nhéo trái tim tiếp tục chịu đựng.

Mà thứ Báo Đen muốn nhìn thấy là dáng vẻ và tư thế của 'người kia', bất kể dời tia sáng từ góc độ nào cũng đều không thể bắt được hình ảnh muốn nhìn, luôn luôn bị Viên Tung che lại, vĩnh viễn chỉ nghe được những tiếng hỗn tạp của thân xe rung chuyển hòa hợp với tiếng rên rỉ kêu la, rồi bắt đầu dựng lên một màn huyễn tưởng dâm dật trong não. Sau cùng chính là thể nghiệm một loại cảm giác bị 'bạch cốt trảo' cào cấu vào trái tim vô cùng thống khổ.

Quá trình này không biết giằng co bao lâu, mãi cho đến khi cái trán của Báo Đen đã bắt đầu đổ mồ hôi, gương mặt bắt đầu méo mó, một cước đạp chân ga đem xe vọt đi để lại một chiếc xe khác vẫn đang rung lắc điên cuồng.

Hạ Diệu triệt để sung sướng đến "sạch vốn", sức cùng lực kiệt mà ngồi phịch lên ghế.

Quần lót lọt khe bị Viên Tung xé nát từng mảnh ném vào bộ lông sinh dục của Hạ Diệu đang dính nhớp nháp những mảng tinh dịch, ba thứ này trộn lại tạo nên cảnh tượng chỉ có thể dùng hai chữ 'dâm đãng' để hình dung.

Trên đường đã không còn một chiếc xe, một người đi đường cũng không có. Lúc này, Viên Tung mới lái xe hướng về nhà.

Hạ Diệu trước đó nói cái gì mà "..nếu thực sự chịu không nổi thì có thể lăn ra ngủ một chút", suy nghĩ này hoàn toàn bị Viên Tung bóp chết dưới lốp bánh xe. Bình thường "cây hoa cúc" bị thương, trực tiếp nằm ngủ một giấc thì có thể bình phục gần như không bị gì, hôm nay bị đau xong còn phải ngồi lên ghế xe hơi, trọng tâm dồn xuống 'hoa cúc' đau đến mức ngồi không được nằm không xong, chỉ có thể dùng sức mà ở trong xe kêu rên.

Sau đó vài ngày, Viên Tung vì cái tật xấu thích mặc đồ người khác của Hạ Diệu mà triệt để đem toàn bộ những tủ quần áo mà cậu ta có thể bắt gặp khóa lại.

Vì vậy, lúc ở trong phòng làm việc của Viên Tung và lúc ở nhà, mỗi ngày đều sẽ phát sinh một đoạn đối thoại kiểu như vầy.

"Anh giúp tôi mở cửa tủ, tôi muốn thay quần áo."

"..."

"Chỉ là mở cửa tủ, mở cửa tủ một chút không được sao?"

"..."

"Chuyện nhỏ như vậy có đến mức phải giăng lưới tôi thế này?"

"..."

"Thao, Viên Tung anh nha đừng được đằng chân lên đằng đầu! Anh nếu không mở cho tôi, tôi trực tiếp cạy khóa!"

"..."

Nửa giờ sau đó, sau khi một trận lãi nhãi qua đi, Hạ Diệu lại tiếp tục đem đoạn hội thoại trên nói lại từ đầu.

HẾT CHƯƠNG!