Thế Bất Khả Đáng

Chương 208: Một cái tin nhắn




Trans+Edit: Pinoneverdie

Nguồn: wattpad.com/pinoneverdỉe

- -------

Tuyên Đại Vũ lại cùng Hạ Diệu nói: "Được rồi, tôi nghe nói Viên Tung đem công ty chuyển cho cái tên tiểu tam kia?"

"Đừng nói nữa, nỗi đau của tôi." Hạ Diệu ánh mắt bi thương.

Tuyên Đại Vũ nhe răng, "Tôi thao, hóa ra là thật à? Tôi ban đầu còn tưởng rằng đùa giỡn! Hắn đều đã như vậy, cậu vẫn còn cùng hắn đi sang Mỹ chữa bệnh? Cứ coi như là vì cậu mà hắn bị phế mười ngón chân, nhưng cũng không nên vì thế mà không thỏa hiệp với cậu chuyện công ty!"

"Chuyện này không phải là thỏa hiệp hay không thỏa hiệp." Hạ Diệu giải thích không rõ, "Kỳ thực tiểu Điền lúc nghe xong tin này bản thân hắn cũng không dễ dàng."

Tuyên Đại Vũ chỉ tiếc "rèn sắt không thành thép", "Cậu đó nha, chính là tấm lòng quá tốt! Tôi đã sớm biết cậu ở bên cạnh hắn ta sẽ chịu nhiều thiệt hại, cái này giống như dùng bàn tay hất đi một hủ mứt táo ngon ngọt."

Bành Trạch trái lại thật biết an ủi Hạ Diệu, "Dùng tiền không mua được tấm lòng, tôi đã nhìn thấy gương mặt của tên tiểu tử kia, nói thật, cho tôi thêm một trăm cái công ty tôi cũng không muốn mặt mình bị hủy như vậy."

Hạ Diệu gật đầu, "Hơn nữa tôi cũng không muốn để hắn chỉnh sửa gương mặt, nguy hiểm rất cao."

"Vậy hắn có tính toán gì không?" Bành Trạch hỏi.

Nhắc tới việc này Hạ Diệu thật có chút giận, "Ai biết hắn muốn làm gì? Hỏi hắn hắn cũng không nói, cứ thần thần bí bí."

"Không lẽ định buôn bán vũ khí?"

Hạ Diệu nhe răng, "Đừng nói nữa, nếu như vậy tôi càng không để hắn làm."

Tuyên Đại Vũ không biết nhớ tới cái gì, bỗng nhiên ở bên cạnh nhe răng vui một chút.

"Bảo hắn đầu tư vào ngành điện ảnh như tôi đây này, phim nhựa, kịch truyền hình. Không cần trực tiếp đóng phim cũng được, hắn dù sao cũng có chút tên tuổi trong giới bảo tiêu, thân thủ lại tốt, nhất định có thể nổi tiếng, thế nào? Bộ phim mới của tôi vừa lúc thiếu một vai."

"Cút cút cút đi..." Hạ Diệu giận, "Đừng dẫn dắt tôi, vô dụng!"

Hắn có thể để cho công ty của Viên Tung chảy xuống hố nước đục sao?

Tuyên Đại Vũ chua chát cười, " *tấm tắc líu ríu*... đừng nói cậu sợ hắn không chịu nổi cám dỗ nhé?"

Hạ Diệu cười nhạt, "Người trong giới của cậu ả nào cũng bơm vú đầy silicon, gương mặt thì chỉnh sửa, tôi liếc mắt đã muốn không nhịn được, hắn chịu nổi sao?"

"Ha ha ha..." Tuyên Đại Vũ xoa xoa mặt của Hạ Diệu.

Hạ Diệu đem cằm đệm trên vai Tuyên Đại Vũ, đầu nghiêng qua nhìn hắn.

"Bà xã của cậu thế nào không tới?"

Tuyên Đại Vũ đầu tiên là sửng sốt, sau đó hướng về Hạ Diệu vừa cười vừa mắng: "Cậu đó nha, cái miệng đừng thúi như vậy! Không nên nhắc người này."Hạ Diệu cũng cười ha ha.

Bành Trạch ở bên cạnh cảm thấy bất minh cho nên hỏi, "Bà xã gì?"

"Cậu dám nói một lần nữa xem?!" Tuyên Đại Vũ nộ trừng hai mắt.

"Tôi thế nào không dám nói? Bành Trạch tôi nói cho cậu nghe, Đại Vũ cậu ta... Đừng..."

Tuyên Đại Vũ bịt kín miệng Hạ Diệu, Hạ Diệu một bên cười một bên đạp nháo, Bành Trạch trong lòng hiếu kỳ cực độ, vẫn là bài xích Tuyên Đại Vũ, ba người nháo nhào một hội.

Sau đó Hạ Diệu nhiều chuyện mà hướng về Tuyên Đại Vũ hỏi: "Vương Trì Thủy dạo này thế nào? Lúc tôi ở nước ngoài không có thời gian để ý đến cậu ta, wifi trong bệnh viện lại không quá tốt."

Tuyên Đại Vũ nói: "Khiến tôi xấu hổ."

"Cái này mới ra ngoài lăn lộn vài ngày a? Lại để cậu thấy xấu hổ?"

Tuyên Đại Vũ hừ một tiếng: "Thành thật mà nói, để cậu ta được mọi người biết đến thật không có gì tốt! Vốn chính là thấy cậu ta như một con cóc ghẻ không ai trong xã hội dòm ngó, mới tạo cơ hội cho cậu ta trở thành con cóc vương tử. Sau đó cậu ta cũng chỉ ăn cái gì mà mì chua cay, bánh mì kẹp thịt, tính ba tính bảy đều là những suy tính nghèo nàn, tiền kiếm nhiều hơn cũng không dám xài, còn không bằng làm một tiểu dân chúng bình thường."

Hạ Diệu giơ ngón tay cái với Tuyên Đại Vũ: "Tôi tán thành."

Tuyên Đại Vũ thọt Hạ Diệu, ám chỉ cậu ta nhìn Bành Trạch.

Bành Trạch đang dùng điện thoại di động làm cái gì đó, trong hốc mắt dâm tính lóng lánh, rất nhộn nhạo.

Hạ Diệu len lén vòng qua, vèo một cái đoạt cái di động của Bành Trạch.

"Tôi thao!"

Bành Trạch vội vàng cướp lại.

Hạ Diệu thừa dịp nhìn lén hai câu.

"Tiểu dâm huyệt của lão bà tôi đây hơi ngứa một chút."

"Đại dương v*t của lão công đang thấm ướt."

Tôi thao! Hạ Diệu suýt tí nữa ói ra, hắn và Viên Tung tình cảm mãnh liệt dù có nói ra dâm ngôn đãng ngữ, cũng không tới mức độ trần tục thấp hèn như vậy. Đang muốn cúng bái Bành Trạch xem đối phương mà hắn nhắn tin là ai, Bành Trạch liền đoạt cái di động của Hạ Diệu.

"Bành Trạch... Cậu nói xem tôi có thể nói cậu có cái gì tốt..."

Hạ Diệu thị phi với Bành Trạch chưa xong, Bành Trạch bên kia đã "tiên phát chế nhân".

"Đại Vũ, cậu nói xem nếu tôi dùng điện thoại của Hạ Diệu gửi cho Viên Tung một cái tin nhắn y chang như tin nhắn của tôi, Viên Tung sẽ có phản ứng gì?"

Tuyên Đại Vũ bị rượu huân nóng viền mắt tà hồng tà đỏ, "Tôi cũng thật tò mò."

"Thao, hai người các cậu đừng làm bậy, trả điện thoại cho tôi, tôi thao cả nhà các cậu... A a a a..."

Hạ Diệu liều mạng ngăn cản nhưng chưa từng cản được, điện thoại di động bị hai người bạn hữu khốn kiếp cướp đi, "Tiểu dâm huyệt ngứa một chút" mấy chữ này vô tình tiến vào trạng thái đang gửi, Hạ Diệu muốn cướp lại để tắt sóng.Chờ màn hình lóe lên, "Gửi đi thành công", bốn chữ khiến Hạ Diệu da đầu một trận tê dại.

Bỗng nhiên cảm giác muốn đi chết ập đến.

Trong lòng dùng sức mà cầu khẩn Viên Tung đừng có mà nhìn cái tin này, bởi vì trong hộp thư của Viên Tung mỗi ngày có đến N cái tin nhắn.

Kết quả chưa tới một phút đồng hồ, Viên Tung liền gọi tới.

"Cậu làm cái gì thế?!" giọng nói bình thản ẩn chứa tâm tình mãnh liệt.

Hạ Diệu sắc mặt bạo hồng, "Cái kia... Bành Tử và Đại Vũ mạo danh tôi! Đem điện thoại di động của tôi cầm đi mà gửi tin nhắn như vậy."

Giải thích một chuỗi dài, đến sau cùng đặt điện thoại di động xuống, mặt đỏ đến bốc khói.

Bành Trạch và Tuyên Đại Vũ hai người họ ở bên cạnh cười ha ha, Hạ Diệu trong nháy mắt bão nổi, lấy một địch hai, đem hai cái tên hài tử ngông cuồng này đánh một trận. Đến sau cùng mỗi cánh tay vòng qua siết cổ một người, đem sự tức giận bất bình ra nhìn bọn họ.

"Hai cậu nói xem trong đám ba người chúng ta, tôi là người có thể lực tốt nhất, đàn ông nhất, thế nào kết quả lại không chiếm được tiện nghi mà 'nằm dưới', hai người cái cậu ngược lại là 'nằm trên'?"

Bành Trạch và Tuyên Đại Vũ tiếp tục cười, Hạ Diệu dùng sức kẹp chặt, đầu của hai người bọn họ đụng vào nhau, sau cùng lại hướng về Hạ Diệu phản kích nhào tới, ba người nháo nhào một hội, hơn nữa ngày mới thở hổn hển mà tách ra.

Tuyên Đại Vũ thọt Hạ Diệu, "Tối hôm nay ngủ với anh em? Cậu dám sao?"

"Tôi thao, tôi có gì không dám?" Hạ Diệu cười nhạt, "Tôi không phải mới vừa nói sao? Tôi đã sớm ở trên giường Viên Tung cảm thấy phát chán, vừa lúc muốn thay đổi khẩu vị."

Tuyên Đại Vũ hô to một tiếng, "Cậu nói xem cậu cuối cùng tại sao lại chọn Viên Tung, tôi đây cho tới ngày hôm nay vẫn có chút không cam lòng."

Hạ Diệu men say lan tỏa, đầu cúi vào vai Tuyên Đại Vũ, miễn cưỡng nói: "Đúng vậy, tôi cũng nghĩ không thông..."

Bành Trạch vẫn còn ở bên cạnh bấm điện thoại di động, cười ngây ngô.

Sau đó không biết qua bao lâu, tiếng gõ cửa vang lên.

Hạ Diệu mở rộng cửa nhìn thấy Lý Chân Chân, lại thấy cậu ta trực tiếp mà đi tới chỗ Bành Trạch kéo hắn đứng dậy, trong lòng rõ ràng khó chịu méo mó vẫn còn dùng sức mà sỉ vả Lý Chân Chân.

"Tôi nói cậu tới làm gì? Cậu đó nha, cái 'hoa cúc' chính là không chịu nổi cô đơn, cậu chính là một tên tiểu phóng túng, cậu tự xử mà giải quyết nhu cầu đi."

Lý Chân Chân làm bộ không có nghe thấy, kéo Bành Trạch đi ra ngoài, Bành Trạch ôm Lý Chân Chân dùng sức mà hôn, Lý Chân Chân tuy rằng vẫn còn đoan chính, giả bộ không vui, nhưng nhìn bộ dạng kia rõ ràng cậu ta chính là người gửi tin nhắn với Bành Trạch nãy giờ.

Tuyên Đại Vũ khoác vai Hạ Diệu, nói.

"Đi, đi với tôi."

Hạ Diệu cười đến có chút mất tự nhiên, "Thực sự đi với cậu?""Không phải là cậu nói sao? Ở trên giường Viên Tung chán rồi, muốn cùng tôi tìm cảm giác mới mẻ."

"À, được chứ, đi, đi với cậu!" đặc biệt gượng ép, khẩu khí dũng cảm.

Kết quả Hạ Diệu vừa đi tới cửa, liền thấy xe của Viên Tung đậu ở bên ngoài.

Hạ Diệu mặc dù có chút say, thế nhưng cái tin nhắn được gửi đi lúc này cậu ta chắc chắn không quên, thấy Viên Tung từ trên xe bước xuống, cổ họng lại bắt đầu bốc khói, mắt dán vào người Viên Tung không buông xuống.

Tuyên Đại Vũ cố ý ở bên cạnh hỏi: "Yêu quái à! Cậu vẫn còn muốn đi cùng tôi không?"

"Đi... Đi sao?"

Tuyên Đại Vũ vẫn còn không dứt, "Quyết định nhay lên! Lên xe đi!"

May mà người tài xế của Tuyên Đại Vũ là người biết điều, nhìn thấy ánh mắt của Viên Tung liền vội vàng lôi Tuyên Đại Vũ lên xe, Tuyên Đại Vũ trước khi đi, nhìn xuyên qua cửa sổ, giương ra cho Hạ Diệu một ánh mắt trêu chọc. Hạ Diệu thật vất vả mới ở trước mặt anh em lớn tiếng tạo uy, cuối cùng bởi vì khí tràng quá mạnh mẽ của cái người kia, mọi thứ đều sụp đổ.

"Lên xe." Viên Tung ngược lại rất bình thản.

Hạ Diệu vẫn như trước, nội tâm như bị bạch cốt trảo cào cấu, nói không rõ tư vị, đi trên đường liếc trộm Viên Tung vài cái, rốt cục nhịn không được mở miệng: "Cái tin nhắn kia..."

"Thế nào?" Viên Tung hỏi lại.

Hạ Diệu nói: "Là do Đại Vũ và Bành Tử lấy điện thoại của tôi làm loạn."

Viên Tung cố ý nói, "Nội dung nhớ không rõ, lặp lại lần nữa."

Hạ Diệu đầu tiên là sửng sốt, sau đó toàn thân vươn ra móng vuốt hướng về Viên Tung.

Viên Tung dừng xe, nhìn thấy Hạ Diệu, thú huyết sôi trào, thình lình toát ra một câu.

"Tôi muốn nghe chính miệng cậu nói ra."

Hạ Diệu thẹn quá thành giận, "Anh đó nha, có quá ác tâm không chứ? Thao, muốn nghe cái loại dâm tình này, anh cứ đi tìm Lý tiểu ti tiện, tôi nói không được..."

Vừa nói xong, Viên Tung bước xuống xe.

Hạ Diệu còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, cánh cửa bên phía cậu ta cũng được mở, Viên Tung bỗng nhiên dùng một lực mạnh lôi Hạ Diệu ra khỏi xe, khiêng cậu ta đi tới chỗ lùm cây khuất bóng, đưa tay không thấy được năm ngón tay.

"Tôi thao, Viên Tung anh đừng có mà làm chuyện ngu ngốc, trời đang đại hàn."

"Một lát nữa vận động một chút là hết lạnh."

Nửa giờ sau, bên trong một góc tối quạnh vắng phát ra một tiếng khóc rên cao vút.

"Không được... Ách..."

Tiếp theo chính là một trận thở dốc thầm thì, rồi tiếng bước chân mạnh mẽ dẫm đạp lên mặt đất.

Sau khi lên xe, Hạ Diệu còn chưa hết đê mê, mềm nhũn mà tựa vào ghế ngồi, ánh mắt lười nhác thõa mãn.

Viên Tung lái xe hướng về nhà Hạ Diệu

Hạ Diệu buồn bực, "Tại sao không đến nhà của anh?"

"Cậu không phải là đang ở bên cạnh tôi sao? Tốt nhất là nên quay về hầu mẹ của cậu."

Hạ Diệu khẩy khẩy ngón tay, "Đã trễ thế này, anh cứ ở lại một đêm."

Hạ Diệu cho rằng Viên Tung là đùa giỡn, kết quả xe của Viên Tung thực sự cố chấp đi về phía nhà của cậu ta, Hạ Diệu còn chưa hết say, tâm tình che giấu không kín đáo, cứ như vậy để lộ ra ngoài.

Viên Tung đậu xe ở ven đường, tuy rằng ở đây cách nhà của Hạ Diệu không quá hai cây số, nhưng cơn hỏa ngục trong lòng Hạ Diệu lại dấy lên không ngớt, muốn Viên Tung quay đầu xe lại.

Kết quả, Viên Tung đem cậu ta cõng trên lưng.

Trước đây lúc chân của Viên Tung còn tốt, có thể cõng Hạ Diệu từ câu lạc bộ về đến nhà, hiện tại vết thương ở chân chưa lành, chỉ có thể cõng một đoạn đường ngắn như thế này, trong lòng không muốn bỏ qua cảm giác thân mật hạnh phúc như vậy.

Hạ Diệu vẫn như trước, vẻ mặt men say mà dán vào lưng của Viên Tung, miệng gặm cắn vào cái cổ cứng rắn của hắn, ý thức tuy không rõ ràng, nhưng trong lòng cái gì cũng đều sáng tỏ, không nỡ cắn quá mạnh.

Lòng của Viên Tung cũng bị Hạ Diệu cắn đau.

"Mấy ngày này cậu trước tiên phải hảo hảo đối tốt với mẹ cậu."

"Mẹ cậu càng không chấp nhận, cậu càng phải đối tối với mẹ nhiều hơn."

"Không có gì đừng luôn cùng dì già mồm tranh cãi, dì nói cái gì cậu cũng phải nghe lời."

"Lời của tôi cậu có nghe không?"

Hạ Diệu hơn nữa ngày mới mệt mỏi mà đáp lại một câu, "Nghe rồi."

Mẹ Hạ vốn nhận được điện thoại của Hạ Diệu, nói tối hôm nay không về, kết quả mở cửa thấy Viên Tung cõng nhi tử trở về, ánh mắt bị kiềm hãm, nghiễm nhiên chuyện ngoài dự liệu.

Trong lòng lướt qua nhàn nhạt vài phần tình cảm ấm áp, nhưng gương mặt vẫn như trước, nghiêm nghị lạnh lùng.

"Lần tới mà uống say như vậy thì đừng có đưa về nhà, ảnh hưởng tôi nghỉ ngơi!"

Viên Tung không nói gì, đem Hạ Diệu cõng trở về phòng.

Hạ Diệu nằm dài trên giường vẫn còn không buông tay, bị rượu huân đỏ, con ngươi thẳng tắp mà nhìn chằm chằm Viên Tung.

"Yên tâm đi, lần này tôi nhất định không bỏ rơi cậu một mình."

Nói xong, Viên Tung ở trên mặt Hạ Diệu nhéo một cái, mẹ Hạ có bóng gió ám chỉ cảnh cáo cũng vô dụng, thống khoái từ trong phòng ngủ của Hạ Diệu đi ra, trước khi đi vẫn còn hướng về mẹ Hạ nói nhiều một câu.

"Dì à, ngủ ngon."

HẾT CHƯƠNG!