Thê Chủ Tà Mị

Chương 62: Thái hậu hoa tuyệt thế




Khởi Vân đang tức giận bất bình, Vân Tư Vũ lại chỉ là bĩu môi, không có cùng Minh Tuyên chấp nhặt, bất quá lúc nhìn thấy Phong Lăng Hề sau đó câu nói đầu tiên chính là: "Sớm biết có người hẹn nàng, ta liền không trở về sớm như thế."

Phong Lăng Hề ngồi ở phía sau bàn viết, cũng không biết là đang suy nghĩ chuyện gì, hay là đang ngủ gà ngủ gật, nghiêng người tựa lưng vào ghế ngồi, trên mặt còn lấy một quyển sách che kín.

Nghe nói như thế, Phong Lăng Hề lấy sách vở che ở trên mặt xuống, nhếch khóe môi lên, rõ ràng là bị giọng nói chua chát kia lấy lòng, đưa tay kéo hắn vào trong lồng ngực, cười nói: "Ta đây không phải đem người đuổi đi rồi sao?"

Vân Tư Vũ cầm lấy tay của nàng nhéo hai cái, tức giận nói: "Người ta lại có chỗ dựa, Thái hậu lập tức liền quay về đây, đến lúc đó nàng có thể chạy không thoát!"

Phong Lăng Hề vuốt ve ngón tay của hắn, vẫn cười đến hững hờ: "Chàng không phải cũng có chỗ dựa sao?"

Vân Tư Vũ nhíu mày: "Ta nào có?"

Trong tay Phong Lăng Hề còn nắm hắn tay, nhưng duỗi ra một ngón tay, chỉ chỉ vào mũi của mình, nói ra: "Chỗ dựa lớn nhất ở chỗ này đây!"

Nghĩ đến thái độ của Nữ hoàng bệ hạ đối với Phong Lăng Hề, Vân Tư Vũ không khỏi nở nụ cười, đây đúng là cái núi dựa lớn: "Vậy ta có phải là nên lấy lòng chỗ dựa một hồi hay không?" Nói xong liền bẹp một cái ở trên mặt nàng.

Phong Lăng Hề vuốt vuốt sợi tóc của hắn, cười nói: "Không cần lo lắng, Hoàng Vũ Hiên là người biết chuyện."

Nghe vậy, Vân Tư Vũ ngược lại thật sự là không lại tính toán chuyện này, kỳ thực thái độ của Hoàng gia, hắn cũng không phải lo lắng như vậy, hắn lưu ý chỉ là thái độ của Phong Lăng Hề thôi.

* * *

Mấy ngày sau, thân thể của Thái hậu rốt cuộc đã tốt có thể hồi kinh, trong cung cũng náo nhiệt lên, bắt đầu chuẩn bị vì sau ba ngày là ngày mừng thọ của Thái hậu.

Đồ tốt có chút yêu cầu liền chuẩn bị trước, là đã sớm chuẩn bị kỹ càng, thêm nữa trong cung sức người đông, cho nên ba ngày cũng đủ sắp xếp thỏa đáng.

Nữ hoàng bệ hạ cũng là người hiếu thuận, cho nên ngày mừng thọ của Thái hậu được làm rất là long trọng, tấc cả đều chỉ vì muốn Thái hậu vui vẻ.

Sáng sớm ngày hôm đó, trong phủ các vị đại thần liền náo nhiệt lên. Bởi vì trong phủ các vị Chính quân trời vừa sáng liền muốn mang theo con trai trưởng, con thứ trong phủ tiến cung yết kiến Thái hậu, đều đang bận rộn chọn trang phục và trang điểm.

Cùng so với những phủ đệ này, phủ Nhàn vương có thể nói là tương đối thanh tĩnh. Vân Tư Vũ ngoại trừ ăn mặc trang trọng một chút ở ngoài, cùng bình thường không hề có sự khác biệt, chỉ là hắn mới chỉ chớp mắt liền không thấy Phong Lăng Hề.

Xoay chuyển một vòng lớn, cuối cùng mới tìm được người ở trong thư phòng.

Bất quá Nhàn vương điện hạ lúc này đến thư phòng tuyệt đối không phải là vì chăm chỉ xử lý chuyện chính, chỉ thấy Nhàn vương điện hạ đến phía đông một hồi, đến phía tây một hồi, nơi này lật một cái, chỗ đó đá một cước.

Vân Tư Vũ nghi ngờ hỏi: "Hề, nàng đang tìm cái gì?"

Phong Lăng Hề nhíu mày suy tư, trong miệng thuận miệng trả lời: "Kim bài."

Kim bài? Kim bài là cái gì? Vân Tư Vũ đang muốn hỏi lại, Phong Lăng Hề đột nhiên lóe lên tia sáng: "Nghĩ ra rồi."

Sau đó liền thấy Nhàn vương điện hạ đột nhiên vọt tới bên cạnh giá sách, lại đột nhiên xông lại, la to ra ngoài: "Khởi Vân, tìm một cành cây cho bản vương."

Khởi Vân rất nhanh liền tìm một cành cây đến, Phong Lăng Hề nắm nhánh cây, ngồi xổm bên cạnh giá sách, đem cành cây luồn vào trong khe hở giữa giá sách và vách tường chọc vài cái.

Một miếng kim bài sáng long lanh, bẩn thỉu bị lôi kéo ra ngoài.

Phong Lăng Hề dùng cành cây chọc chọc vào kim bài, nói với Khởi Vân: "Cầm rửa sạch sẽ."

Chờ Khởi Vân đem kim bài làm sạch sẽ cho Phong Lăng Hề, Phong Lăng Hề trực tiếp liền nhét vào trong ngực Vân Tư Vũ, nhếch môi cười nói: "Đây chính là núi dựa lớn, đừng làm mất."

Vân Tư Vũ mặc dù vẫn luôn rất tin tưởng lời Phong Lăng Hề, thế nhưng vẫn là không nhịn được nhìn góc giá sách kia một chút, đối với miếng kim bài này bày tỏ hoài nghi.

Bởi vì trong thư phòng của Phong Lăng Hề thường tùy ý thả gì đó, cho nên bình thường thư phòng sẽ không tùy ý cho người tiến vào thu dọn, thế cho nên miếng kim bài sáng long lanh này ở trong góc sững sờ lâu như vậy. Nếu không phải Phong Lăng Hề đột nhiên nghĩ đến tác dụng của miếng kim bài này, phỏng đoán nó còn có thể vẫn ngủ say ở nơi đó.

Tìm được đồ muốn tìm, Nhàn vương điện hạ liền trực tiếp lôi kéo Vân Tư Vũ tiến cung. Ngày mừng thọ của Thái hậu phải nên nể mặt một chút.

* * *

Tân Nghi cung, Thái hậu sớm đã mặt mày hồng hào ngồi ở chủ vị, bởi vì vị trí Phượng hậu vẫn còn trống, liền do hai vị Hoàng Quý quân dẫn mấy mỹ nhân cùng nói đùa với Thái hậu.

Thái hậu hôm nay được bốn mươi, nhìn qua nhiều nhất cũng chỉ ba mươi tuổi, thướt tha thùy mị, tôn quý ưu nhã, thống lĩnh hậu cung nhiều năm, trên người tự nhiên mang theo uy nghiêm.

Bất quá thân thể của Thái hậu lại cũng không là quá tốt, bởi vì trước kia từng cản tên cho Tiên hoàng, trên người mang theo vết thương cũ, cũng bởi vậy Tiên hoàng nhớ một phần công lao của y, có thể nói, Hoàng Vũ Hiên có thể thuận lợi được sắc phong làm Thái nữ, cùng Thái hậu không thể thoát khỏi liên quan.

Mà Hoàng Vũ Hiên cũng bởi vì thân thể của Thái hậu không tốt, nên rất là quan tâm y.

Thái hậu nói chuyện trong chốc lát, liền lộ ra một chút vẻ mỏi mệt, hai vị Hoàng Quý quân vội vàng tìm nệm êm lót cho y, để y dựa vào nghỉ ngơi một lúc, trong lúc nhất thời cũng không có người nào dám nói nữa, rất sợ quấy rối đến Thái hậu.

Rất nhanh liền có nam quyến trong phủ đại thần đến đây, lúc này mới làm cho Tân Nghi cung lại náo nhiệt lên. Thái hậu cũng lần nữa mặt mũi tràn đầy hồng hào, nào còn bộ dáng có chút mệt mỏi kia? Tinh thần sáng láng cùng các vị Chính quân trong phủ đại thần nói chuyện, đề tài vẫn không rời mỗi nam tử trẻ tuổi trong phủ.

Hai vị Hoàng Quý quân cùng mấy mỹ nhân sao lại không hiểu tâm tư của Thái hậu, lập tức trong lòng thầm hận: ‘lão già này, bọn họ cực nhọc vất vả hầu hạ, nhưng không chút nào niệm tình bọn họ tốt, chỉ chớp mắt liền bắt đầu thay Bệ hạ xem xét mỹ nhân. Bọn họ tự nhiên là không muốn càng có nhiều người tiến cung đến tranh thủ tình cảm, thế nhưng cũng không dám cắt đứt hứng thú của Thái hậu, ai bảo Bệ hạ là nữ nhi hiếu thảo.’

Cho nên, lúc Vân Tư Vũ vừa xuất hiện, trong nháy mắt liền trở thành bánh bao, hai vị Hoàng Quý quân đối với hắn có thể nói tương đối nhiệt tình. Nguyên nhân sao, tự nhiên là bởi vì trên người vị Nhàn vương quân này có nhiều đề tài mới mẻ nhất, tin tưởng có thể làm cho Thái hậu hứng thú, để y tạm thời quên chuyện thay Nữ hoàng bệ hạ xem xét mỹ nhân.

Bởi vì Tân Nghi cung đều là nam quyến, Phong Lăng Hề cũng không có cùng Vân Tư Vũ đến đây, chỉ có Khởi Vân theo. Trường hợp này Khởi Vân không thể nói nhiều, bất quá Vân Tư Vũ cũng không phải là nam tử bình thường, gặp gỡ tình huống như thế, có thể một chút cũng không có được yêu thích mà hoảng sợ.

Vân Tư Vũ không cho là sức quyến rũ của mình lớn đến mức dẫn tới hai vị Hoàng Quý quân coi trọng hắn như vậy. Nam nhân hậu cung này cần phải càng thêm kiêu căng mới đúng, hơn nữa hai người này nhìn qua cũng xác thực không phải người hiền lành, làm sao có thể đối với hắn như bằng hữu tốt như thế?

Chuyện khác thường này dĩ nhiên có quỷ!

Đúng như dự đoán, chỉ hai câu, hai vị Hoàng Quý quân liền làm cho hắn trở thành tiêu điểm.

"Nhàn vương quân thực sự là có phúc lớn đây! Đến bây giờ hôn lễ của Nhàn vương điện hạ và Nhàn vương quân vẫn là chuyện làm cho người nói chuyện say sưa."

"Đúng đấy! Hiện các nam nhi trong khuê các đều hâm mộ Nhàn vương quân. Nhàn vương bây giờ yêu thương duy nhất một mình Nhàn vương quân đấy!"

Từ tin đồn ở trong triều truyền ra Nhàn vương điện hạ có võ nghệ tuyệt vời, cũng bắt đầu có không ít người chú ý đến nàng, không ít công tử thế gia cũng bắt đầu muốn làm phu quân của nàng, nhất là những công tử quan gia từng gặp qua nàng ở trên cung yến.

Mặc dù Nhàn vương điện hạ đã có Chính quân, thế nhưng nghĩ đến phong độ tao nhã của Nhàn vương điện hạ, vẫn là có không ít người rục rịch.

Người có tâm tư chính là kỳ lạ như vậy, lúc trước Phong Lăng Hề có thể là bị người bỡn cợt không đáng giá một đồng, cảnh chê cười giống như cung yến chính là châm chọc lớn nhất với Nhàn vương điện hạ. Nhưng mà bây giờ, Phong Lăng Hề cũng không phải là người vô dụng như nghe một tin đồn truyền ra, hình tượng người không đáng giá một đồng này ở trong mắt mọi người đột nhiên liền cao lên.

Không ít nam tử chưa kết hôn chân thành ngưỡng mộ, vì vậy, hôn lễ lúc trước của Nhàn vương điện hạ, thái độ của Nhàn vương điện hạ đối với Nhàn vương quân tốt một chút, đều thành tiêu điểm được rất nhiều người chú ý.

Lúc này vừa nghe hai vị Hoàng Quý quân nói, liền có không ít tầm mắt ngầm có ý hâm mộ đố kị đâm thẳng lên trên người Vân Tư Vũ.

Vị Nhàn vương quân này cũng chỉ có như thế, đó làm sao đáng giá để cho Nhàn vương điện hạ đối xử chân thành?

Mí mắt của Vân Tư Vũ giật giật lên, cũng không nói lời nào, chỉ là cười đến vẻ mặt có chút trong sạch, lương thiện, u mê.

Hai vị Hoàng Quý quân là muốn dời đi sự chú ý của Thái hậu, mà bọn họ cũng thành công, còn đem Vân Tư Vũ đặt lên ở trên lửa nóng.

Thái hậu liếc nhìn Vân Tư Vũ, cau mày nói: "Ngươi chính là Vương quân của yêu nữ kia?"

Thái hậu tuy rằng bị Nữ hoàng bệ hạ thuyết phục, không lại lo lắng Phong Lăng Hề sẽ gây bất lợi đến mạng nhỏ nữ nhi bảo bối của y, thế nhưng đối với Phong Lăng Hề vẫn còn có chút vướng mắc, đều cũng không nghĩ ra, nữ nhi của mình cực nhọc vất vả nuôi lớn, anh minh thần võ như vậy, tốt như thế nào liền bị người ta bắt cóc rồi? Đối với yêu nữ kia so với phụ hậu này là y còn tốt, thực sự là khó chịu mà!

Bởi vậy có thể thấy được, Ninh vương điện hạ tuyệt đối là ruột thịt của Thái hậu, nguyên nhân đem Phong Lăng Hề coi là cái đinh trong mắt đều giống nhau, là ghen giống nhau.

Nữ hoàng bệ hạ đúng là cái bánh bao mà!

Cho nên nói, kỳ thật hai vị Hoàng Quý quân không cần phí hết tâm tư nói những chuyện khác, chỉ là thân phận Nhàn vương quân của Vân Tư Vũ liền làm cho Thái hậu không khỏi nhìn thêm hắn vài lần.

Bất quá Thái hậu cũng là người hiểu lý lẽ, mặc dù không thích Phong Lăng Hề, ngược lại cũng không đến giận lây sang Vân Tư Vũ, thái độ đối với hắn ngược lại cũng không tính ác liệt, nhìn ánh mắt của hắn chỉ là đơn thuần đánh giá.

Đương nhiên, Thái hậu còn không biết nhi tử bảo bối của mình coi trọng Nhàn vương điện hạ.

Bởi vì Phong Lăng Hề đã có Chính quân, Hoàng Ngọc Ngạn mặc dù một lòng trói buộc ở trên người nàng, lại lo lắng Thái hậu không đồng ý, cho nên hắn vẫn chưa nói việc này với Thái hậu.

Chỉ là Thái hậu trở về mấy ngày nay, Hoàng Ngọc Ngạn đều mất tập trung, người rõ ràng đều gầy đi trông thấy, cho nên mặc dù là ngày hôm nay quan trọng như vậy. Thái hậu vẫn là lệnh cưỡng chế hắn ở lại trong điện của mình nghỉ ngơi, không cần đến cùng y sớm như thế.

Thái hậu vừa nói xong, chính là hoàn toàn yên tĩnh, lời này của Thái hậu cũng quá trực tiếp, hoàn toàn không nể mặt Nhàn vương điện hạ, không chút nào che giấu mình không thích Nhàn vương điện hạ.

Mấy công tử trong lòng ngưỡng mộ Nhàn vương điện hạ mặc dù trong lòng không quá cao hứng, thế nhưng cũng không dám chống đối Thái hậu.

Vân Tư Vũ nhíu nhíu mày, sau đó mặt mũi tràn đầy không hiểu hỏi: "Yêu nữ chính là nữ tử chuyên đi mê hoặc người?"

Thái hậu gật đầu nói: "Đúng, chính là nữ nhân đáng ghét chuyên đi mê hoặc người." Nói lời này ra có chút nghiến răng nghiến lợi, hiển nhiên Thái hậu là lại nghĩ tới nữ nhi bảo bối của mình bị mê hoặc.

Vân Tư Vũ càng thêm không rõ: "Nhưng mà thê chủ không mê hoặc người, thật sự, phủ Nhàn vương rất ít người, còn không có nhiều như trong cung."

Thái hậu lập tức trợn mắt nói: "Ngươi đây là nói Nữ hoàng bệ hạ mới là yêu nữ?"

Vân Tư Vũ lập tức lo sợ mặt mày tái xanh nói: "Nữ hoàng bệ hạ anh minh thần võ, trầm ổn cơ trí, vì dân vì nước, không chối từ vất vả, là một đời minh quân, làm sao sẽ là yêu nữ?"

Vân Tư Vũ thấy bộ dáng thư thái của Thái hậu, không khỏi rũ mắt xuống, che lại vui vẻ trong mắt.

Trước khi hắn đến Tân Nghi cung, Phong Lăng Hề cố ý nói cho hắn: “Thái hậu kỳ thật không có gì đáng sợ, uy nghiêm đều là giả vờ. Trên thực tế đều giống như Nữ hoàng bệ hạ không được điều gì, Thái hậu kỳ thật chính là một nữ nhi đau khổ. Thái hậu nếu như tức giận, chỉ cần bắt lấy Nữ hoàng bệ hạ dùng sức hết sức khen, bảo đảm bất kể y tức giận cái gì cũng đều tiêu tan.”

Vì vậy, Thái hậu thư thái, thái độ cũng càng thêm tử tế, vẫy tay để cho Vân Tư Vũ ngồi vào bên cạnh y, lôi kéo tay hắn thở dài nói: "Ngươi là đứa trẻ ngoan."

Nghe vậy, Vân Tư Vũ thiếu chút nữa không nhịn được bật cười, cũng bởi vì hắn tùy tiện khen Nữ hoàng bệ hạ vài câu liền thành đứa trẻ ngoan rồi?

"Đứa trẻ ngoan như vậy, tại sao lại bị yêu nữ kia chà đạp cơ chứ?"

Thái hậu liên tục thở dài, ánh mắt nhìn Vân Tư Vũ được gọi là một cái thương tiếc, sau đó đột nhiên hung hãn nói: "Nếu không ngươi tái giá đi! Ai gia làm chủ, tìm cho ngươi một mối hôn sự tốt."

Người ở chỗ này nghe nói như thế, tập thể thiếu chút nữa đều ngã xuống.

Tái giá?

Nam tử cho dù là thê chủ qua đời, tái giá cũng là bị người xem thường, hiện tại Nhàn vương điện hạ còn sống rất tốt, Thái hậu lại muốn cho Vân Tư Vũ tái giá?

Thái hậu này cũng thật là hoa tuyệt thế!

(dem: hoa tuyệt thế có nghĩa là loài hoa xinh đẹp hơn tất cả mọi thứ trên đời. Tác giả muốn nói Thái hậu có suy nghĩ không giống người bình thường)