Thế Gia Danh Môn

Chương 58




Bên ngoài đình, một vài quan văn vô cùng kích động, suýt nữa không kìm được mà cất tiếng khen ngợi. Cảnh Tuyên Đế đã kịp thời đưa tay lên ngăn lại, ra hiệu bảo họ im lặng, đám thần tử run rẩy, tâm trạng kích động ấy dần lắng xuống.

Các cô nương mệnh phụ trong đình, từ chỗ nghệt ra như gà gỗ tới chỗ hưng phấn cao độ, rồi sùng bái kính phục, nhưng vào giờ khắc như vỡ tung ra ấy, mọi người buông lời khen ngợi, rồi vội vàng ngẫm lại vế đối của Tưởng Nhược Nam nên chẳng ai chú ý tới động tĩnh bên ngoài đình.

Từ Uyển Thanh đứng bên cạnh ngẩn ngơ nhìn tất cả, cô ta vẫn chưa hết sốc, Tưởng Nhược Lan… lại đối được, không phải trùng hợp, bởi vì trên thế gian này chỉ có một mình Tưởng Nhược Lan đối được hoàn chỉnh như thế…

Tưởng Nhược Lan bị làm sao thế này? Vẫn còn là Tưởng Nhược Lan trước kia từng bị cô ta đàn áp giẫm đạp đấy chứ? Tại sao “cô ta” lại trở nên lợi hại như thế, lợi hại tới mức Từ Uyển Thanh cảm thấy bản thân mình thật nhỏ bé,

Từ Uyển Thanh vội vãn định thần lại, muốn nhân lúc hỗn loạn bỏ đi, tránh trước rồi hẵng nói, lẽ nào cô ta thật sự phải trồng cây chuối trước mặt bao nhiêu người như thế? Cô ta có phải khỉ đâu?

Nhưng Tưởng Nhược Nam vẫn luôn để mắt tới cô ta, thấy cô ta định hành động, nàng lên tiếng ngay: “Từ tiểu thư, định đi đâu thế? Phải chăng cô quên mất mình còn việc chưa làm?” Mặc dù nói có thể tha được thì tha, nhưng với một vài người, không thể tha cho họ, càng tha họ càng huênh hoang. Vậy thì đành huênh hoang hơn họ, tàn nhẫn mà đạp họ xuống chân mình thôi!

Câu nói này lại khiến mọi người dồn sự chú ý của mình về phía Từ Uyển Thanh, thấy Từ Uyển Thanh định bỏ đi, họ đều nhìn cô ta với ánh mắt khinh bỉ.

“Thật là, chấp nhận cá cược chấp nhận thua, lại còn định bỏ trốn.”

“Hàng ngày cao ngạo thế, lúc này lại thành con rùa rụt cổ.”

Những lời đó không nặng chẳng nhẹ, không cao không thấp nhưng vừa đủ để lọt vào tai Từ Uyển Thanh. Từ Uyển Thanh vừa giận vừa thẹn, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Cô ta quay người lại nhìn Tưởng Nhược Nam, ánh mắt như rắn độc.

“Từ tiểu thư, phiền cô trồng cây chuối ở ngay đây đi! Rất đơn giản, Từ tiểu thư thân là một khuê tú, không định giở trò lật lọng trước mặt mọi người đấy chứ?”

“Ta không trồng!” Từ Uyển Thanh gào lên, lúc này tâm trạng cô ta hơi kích động, bắt đầu ăn nói không suy nghĩ: “Tưởng Nhược Lan, ngươi dựa vào cái gì mà hống hách như thế, cho dù ngồi biết trị bệnh, biết làm câu đối thì đã sao?” Giờ cô ta rất xấu hổ, rất tức giận, cô ta đã mất đi lý trí, không còn nghĩ được gì nữa, chỉ muốn mang hết nỗi tức giận trong lòng ra mà đả kích đối phương.

“Ngươi không thể thay đổi được một sự thật, ngươi là ngoài đàn bà thất bại nhất thế gian này! Ngươi sống chết đòi gả cho An Viễn Hầu, nhưng lại bị An Viễn Hầu chán ghét vứt sang một bên, trong Hoàng thành này ai không biết, ngươi chỉ là Hầu phu nhân trên danh nghĩa, An Viễn Hầu chẳng thèm nhìn ngươi lấy một cái bao giờ! Tưởng Nhược Lan, thân là đàn bà, ngươi có gì mà ra vẻ uy phong chứ?”

Lời vừa thốt ra, bốn bề lặng phắc. Mọi người đều nín thở nhìn cảnh tượng trước mắt. Họ thầm suy đoán phản ứng của Tưởng Nhược Nam.

Việc Tưởng Nhược Nam bức hôn thực sự là một chuyện cười đối với họ, trở thành chuyện trà dư tửu hậu trong nhà các đại quan. Ngay cả việc Cận Thiệu Khang lạnh nhạt với nàng vào đêm tân hôn, sớm cũng bị kẻ nào đó truyền ra ngoài với tâm đồ xấu xa. Sự việc xảy ra từ rất lâu rồi, mọi người vốn cũng đã dần lãng quên, nhưng hôm nay đột nhiên Từ Uyển Thanh lại nhắc tới, khiến mọi người bất giác nhớ lại mọi chuyện, ngoài cảm thông cho Tưởng Nhược Nam vì bị đẩy vào tình huống khó xử ra, họ còn cảm thấy có chút hơi buồn cười.

Không ít người lần lượt quay đầu lại, dùng khăn tay che miệng cười.

Tưởng Nhược Nam vừa giận lại cũng vừa buồn cười, não Từ Uyển Thanh bị lừa đá văng rồi hay sao? Vì muốn trêu tức nàng mà không màng tới hậu quả? Nói thật, dù suy nghĩ có phần độc ác, nhưng đổi lại nếu là Tưởng Nhược Lan thật, e rằng đã bị cô ta làm cho tức phát điên lên rồi. Nhưng đối với nàng mà nói, những lời này hoàn toàn không có lực sát thương. Chỉ có điều ánh mắt cười cợt của những người xung quanh thậ sự khiến nàng hơi ngượng ngùng.

Cận Yên Nhiên thấy Từ Uyển Thanh dám lôi chuyện nhà mình ra nói trước mặt mọi người, khiến tẩu tẩu mất mặt, trong lòng tức giận bèn lao tới trước mặt Từ Uyển Thanh mà hét: “Từ Uyển Thanh, ngươi nói nhăng nói cuội gì thế! Ngươi biết gì mà dám ở đây ăn nói linh tinh. Ngươi làm như vậy đâu xứng với hai từ thục nữ?”

Từ Uyển Thanh thấy mình đã thành công trong việc dập tắt khí thế của Tưởng Nhược Nam, cô ta đâu dễ dàng từ bỏ, tiếp tục cười nhạt một tiếng, đáp: “Là ta nói nhăng nói cuội?” Ngay sau đó quay sang hỏi Tưởng Nhược Nam: “Ngươi cho rằng chuyện của ngươi mọi người không biết sao? Ngươi dám nói, ngươi không bị An Viễn Hầu lạnh nhạt không? Nếu ta là ngươi thì đã trồn tiệt ở trong nhà không dám ra ngoài nữa, tránh phải chịu đựng những ánh mắt thương hại của người khác!”

Cô ta vừa nói xong đã nghe ngoài đình có tiếng hỏi vọng vào: “Không biết Từ tiểu thư nghe những chuyện ấy từ đâu?”

Mọi người nhìn về nơi phát ra tiếng nói, chỉ thấy An Viễn Hầu Cận Thiệu Khang thân mặc áo bào sải bước vào trong đình. Điều khiến mọi người kinh ngạc hơn là cả Hoàng thượng và các vị đại thần đang đứng cách đó không xa, còn phụ thân của Từ Uyển Thanh là Lễ bộ Thượng thư Từ đại nhân lại đang nhìn con gái với ánh mắt giận dữ, tức tới mức toàn thân run lẩy bẩy. Rõ ràng những việc trước đó cũng đã bị Hoàng thượng nhìn thấy cả.

Từ Uyển Thanh toàn thân đổ mồ hôi lạnh, hai chân mềm nhũn, lập tức quỳ xuống, cơ thể không ngừng run lên bần bật.

Mọi người vội vàng dập đầu thỉnh an Hoàng thượng.

“Bình thân.” Cảnh Tuyên Đế chắp tay sau lưng, chầm chậm bước vào đình.

Mọi người đứng dậy, Từ Uyển Thanh cũng đứng dậy theo, nhưng lập tức bị phụ thân quát: “Nghịch tử, mau quỳ xuống!” Từ Uyển Thanh lại run rẩy, suýt nữa thì nhã nhào ra đất.

Bên này, Cận Thiệu Khang bước tới cạnh Tưởng Nhược Nam, dịu dàng nói với nàng ngay trước mặt tất cả mọi người: “Trời nóng thế này, sao nàng không vào trong nghỉ ngơi, lần trước bị cảm nắng, nàng còn nói với ta rằng rất khó chịu mà, mới được bao ngày đã quên rồi ư?”

Nghe giọng nói dịu dàng của hắn, nhìn ánh mắt đăm đắm của hắn, Tưởng Nhược Nam nổi hết da gà.

Thế này thì quá nhập vai đấy…

Nhưng nàng cũng biết, Cận Thiệu Khang làm vậy vì muốn lấy lại thể diện cho nàng, lấy lại thể diện cho Hầu phủ, vì vậy nàng phối hợp với hắn rất nhịp nhàng.

Nàng ngẩng đầu lên, nhìn Cận Thiệu Khang mỉm cười, đáp: “Hầu gia, Nhược Lan có phải là người yếu đuối đâu, huống hồ hôm nay lại là ngày vui, đương nhiên thiếp phải tham dự chứ.” Giọng nói nũng nịu dịu dàng, đến ngay bản thân nàng cũng rùng mình một cái.

“Cũng được, nàng muốn thế nào sẽ thế ấy, chỉ cần chú ý tới sức khỏe của mình là được. Đừng để ta phải lo lắng.” Cận Thiệu Khang cười ấm áp, nụ cười này có tính sát thương mạnh với tất cả những người phụ nữ có mặt trong đình tự.

Mọi người đều ngẩn ngơ tại chỗ.

Những người quen biết An Viễn Hầu đều hiểu, con người An Viễn Hầu rất lạnh lùng, ít khi thấy hắn cười, mà cho dù có cười cũng là kiểu cười khách khí, xa cách. Giọng nói của hắn cũng rất lạnh lùng, đều đều, dường như không bao giờ có cao thấp gì hết.

Nhưng bây giờ… bất kỳ ai cũng nhận thấy nụ cười trên môi hắn là xuất phát từ nội tâm, bất kỳ ai cũng có thể nghe thấy sự yêu chiều vô cùng trong giọng nói của hắn, bất kỳ ai cũng đều nhận ra sự dịu dàng từ nét mặt hắn, hơn nữa, tất cả những thứ ấy đều được thể hiện hết sức tự nhiên, không có một chút giả tạo nào.

Đây hoàn toàn là thể hiện dành cho người mà mình yêu thương.

Mọi người bất giác hoài nghi, lẽ nào những lời đồn đại trước đó là giả? Tưởng Nhược Lan hoàn toàn không bị An Viễn Hầu lạnh nhạt?

Cận Thiệu Khang nhìn về phía Từ Uyển Thanh lúc này như đang hóa đá ở đó, điềm đạm cười, hỏi: “Từ tiểu thư, thật làm khó cho tiểu thư vì phải quan tâm tới chuyện Hầu phủ nhà ta như vậy, nếu tiểu thư đã muốn biết, thì bổn Hầu sẽ cho tiểu thư biết…” Nói tới đây, Cận Thiệu Khang đột nhiên nắm tay Tưởng Nhược Nam trước mặt mọi người. Bàn tay hắn rộng mà ấm áp đan vào đầu ngón tay của Tưởng Nhược Nam khiến Tưởng Nhược Nam có cảm giác như đang được bao bọc, bảo vệ.

Tưởng Nhược Nam cười thầm trong lòng, bản thân nàng làm sao vậy? Sao lại sinh thứ ảo giác ấy, chẳng phải do người ta quá nhập vai hay sao?

Cảnh Tuyên Đế đứng bên nhìn màn họ nắm tay nhau, đột nhiên cảm thấy rất nhức mắt, hắn bất giác thoáng chau mày.

“Bổn Hầu và Nhược Lan mặc dù bắt đầu không được vui vẻ lắm, nhưng trải qua một quãng thời gian cũng đã hiểu nhau hơn…” Nói đến đây, hắn quay đầu sang nhìn Tưởng Nhược Nam, ánh mắt dịu dàng như muốn làm nàng tan chảy, “Bổn Hầu nhận thấy, Nhược Lan thực ra là một cô gái rất tốt, người con gái như thế trở thành phu nhân của bổn Hầu…” Hắn mỉm cười, hai mắt lấp lánh những ánh dịu dàng, “Thực sự là phúc của bổn Hầu!”

Mặc dù biết rõ hắn đang diễn kịch, nhưng trái tim Tưởng Nhược Nam vẫn không chịu sự khống chế của trí não mà trào dâng xúc động. Bởi vì nàng hiểu, với người lúc nào cũng xem trọng lễ nghi phép tắc hơn tất thảy như Cận Thiệu Khang, khiến hắn phải nói ra những lời như vậy trước mặt bao người là chuyện không dễ dàng gì, nàng rất biết ơn hắn vì đã làm như thế.

Từ Uyển Thanh lúc này đang quỳ dưới đất chứng kiến cảnh ấy, sắc mặt đã khó coi lại càng thêm khó coi. Vào giờ khắc này, cô ta cảm thấy mình thật sự chẳng khác gì một trò cười.

Ánh mắt của vài mệnh phụ đứng bên nhìn Tưởng Nhược Nam với vẻ ngưỡng mộ. Một người con gái được nghe phu quân mình nói những lời như vậy thì cả đời này cầu gì hơn nữa? Còn những nữ tử chưa xuất giá thì trong lòng ngập tràn ảo tưởng, phu quân tương lai của mình cũng sẽ tốt như An Viễn Hầu đây…

Chính vào lúc mọi người đang đắm chìm trong không khí hết sức ấm áp và lãng mạn ấy, thì Cảnh Tuyên Đế bước lên một bước, khẽ ho một tiếng nhằm lôi kéo sự chú ý của mọi người về phía mình.

Hoàng đế chắp tay sau lưng, chầm chậm bước hẳn vào trong đình, ánh mắt lạnh lùng liếc về phía Từ Uyển Thanh vẫn đang quỳ dưới đất, rồi quay đầu lại hỏi Từ đại nhân: “Từ ái khanh, đây là nhi nữ của khanh phải không?”

Nghe Hoàng đế đột nhiên nhắc tới mình, Từ Uyển Thanh toàn thân run rẩy, nước mắt lã chã rơi xuống, cô ta quỳ bên chân Hoàng đế, đầu cúi gằm. Cô ta biết những lời vừa rồi của mình là quá khích, cô ta dám nói những lời ấy, một là vì giận quá mất khôn, hai là cô ta cho rằng có tỷ tỷ đứng sau chống lưng, Hoàng hậu dù có trách phạt thế nào, cũng sẽ không dám quá đáng.

Nhưng ai ngờ những lời ấy lại bị Hoàng đế và phụ thân nghe chứ? Một người từ trước tới nay chẳng biết lo lắng là gì giờ cũng biết sợ rồi, không biết Hoàng thượng sẽ xử lý mình thế nào?

Từ đại nhân lập tức bước lên quỳ xuống trước mặt Hoàng thượng, cúi đầu nhận tội: “Vi thần quản giáo không nghiêm, thật hổ thẹn. Mong Hoàng thượng trách phạt.”

Cảnh Tuyên Đế điềm đạm nói: “Từ đại nhân, khanh thân là Lễ bộ Thượng thư, mà con gái khanh lại dám công khai nhục mạ Cáo mệnh trước mặt bao người, đúng là khanh nên cảm thấy xấu hổ!”

Từ Uyển Thanh càng run mạnh hơn, bắt đầu phát ra những tiếng khóc rấm rứt.

Từ đại nhân trán rịn mồ hôi, liên tục dập đầu, “Vi thần biết tội, vi thần nhất định sẽ quản giáo nghiêm khắc hơn!”

Cảnh Tuyên Đế khẽ hừ một tiếng, “Từ đại nhân, đến con mình mà khanh cũng không quản giáo được, trẫm thật nghi ngờ liệu khanh có thích hợp với chức lễ bộ thượng thư hay không đấy!”

Từ đại nhân lúc này đã kinh hãi tới tột bậc, dập đầu bồm bộp, “Vi thần biết tôi, vi thần biết tội!”

Đúng lúc ấy, Hoàng hậu và Từ quý phi nghe tin cũng vội vàng đi đến.

Từ quý phi vừa vào đình tử bèn quỳ ngay xuống trước mặt Hoàng thượng, vừa dập đầu vừa cầu xin: “Hoàng thượng, đều là lỗi của thần thiếp, là thần thiếp hàng ngày quá dung túng cho muội muội, nên mới khiến muội muội có hành vi thất lễ ngày hôm nay, mong Hoàng thượng hãy giáng tội thần thiếp.” Cô ta ngước đầu lên, ngây ngốc nhìn Hoàng thượng, hai hàng nước mắt chảy dài xuống khuôn mặt kiềm diễm như bông hoa trong mưa, vô cùng đáng thương.

Cảnh Tuyên Đế thở dài, giơ tay đỡ cô ta đứng dậy, đáp: “Không liên quan tới ái phi, ái phi đang mang thai, không nên quá đau buồn.” Cơn giận trước đấy bất giác cũng giảm đi phần nào, hắn lại nhìn Hoàng hậu, nói: “Hôm nay là sinh nhật Hoàng hậu, xảy ra chuyện thế này thật khiến Hoàng hậu mất vui, chuyện này giao cho Hoàng hậu xử lý đi!”

Mười mấy năm phu thê, Hoàng hậu đương nhiên hiểu tâm ý hắn, nhưng Từ Uyển Thanh cậy có Từ quý phi chống lưng mà không để lời nàng trong lòng, điều này khiến nàng vô cùng tức giận, nàng ngẫm nghĩ rồi nói: “Thế này đi, Từ Uyển Thanh đã xúc phạm tới mệnh phụ của triều đình, luận về tội thì phải phạt trượng hình!” Nghe đến đây, Từ Uyển Thanh “á” lên một tiếng. Hoàng hậu lạnh lùng liếc cô ta một cái rồi nói tiếp: “Nhưng niệm tình Từ Uyển Thanh còn nhỏ tuổi chưa hiểu chuyện, bổn cung sẽ xử lý nhẹ nhàng hơn, phạt Từ Uyển Thanh cấm túc tại phủ trong vòng nửa năm, chăm chỉ học lại lễ nghi phép tắc! Từ Uyển Thanh, bổn cung xử lý như vậy ngươi có phục không?”

Nửa năm, Từ Uyển Thanh thầm kêu khổ trong lòng, nhưng cô ta sao dám phản đối? Cô ta dập đầu: “Đa tạ ân điển của Hoàng hậu!”

Cảnh Tuyên Đế thấy Hoàng hậu xử lý như vậy là vẫn còn nể mặt hắn, nên vô cùng hài lòng, thầm khen Hoàng hậu hiền lương.

Hoàng hậu lại tiếp: “Nhưng trước hết, ngươi phải tới nhận lỗi với Hầu phu nhân trước mặt mọi người!”

Từ Uyển Thanh mặc dù không muốn nhưng cũng chẳng có cách nào khác, đành bước tới trước mặt Tưởng Nhược Nam, hành lễ với nàng, khẽ nói lời xin lỗi.

Cảm nhận được những ánh mắt đang dính chặt vào người mình, Từ Uyển Thanh chỉ thấy từ nhỏ tới lớn, hôm nay là ngày nhục nhã nhất của cô ta. Trong lòng vô thức lại cảm thấy sợ hãi Tưởng Nhược Nam.

Sau khi xin lỗi xong, Từ Uyển Thanh chẳng còn mặt mũi nào ở lại nữa, bèn đưa theo bọn a hoàn lủi thủi lui ra, sau đó Hoàng hậu cho người tiễn cô ta về phủ, bắt đầu cuộc sống cấm túc.

Sóng yên biển lặng.

Sau khi Từ Uyển Thanh đi rồi, mọi người cũng mất hứng, lần lượt tản hết đi. Hoàng thượng và các vương công đại thần tiếp tục đi dạo trong Ngự Hoa viên. Trước khi cất bước đi theo Hoàng thượng. Cận Thiệu Khang khẽ thì thầm vào tai Tưởng Nhược Nam một câu: “Ta xin lỗi.” Rồi mới buông tay nàng ra, khiến Tưởng Nhược Nam ngẩn ngơ tại trận.

Cận Thiệu Khang đi rồi, Tưởng Nhược Nam, Cận Yên Nhiên cùng Lưu Tử Đồng về cung điện nghỉ ngơi.

Trên đường, Cận Yên Nhiên vui mừng nói với Tưởng Nhược Nam: “Tẩu tẩu, hôm nay coi như hả giận rồi, nửa năm sau không cần phải gặp con quỷ đáng ghét ấy nữa!”

Lưu Tử Đồng cũng nói xen vào: “Nếu sau nửa năm cô ta lại đến gây rối thì sao?”

Lưu phu nhân lập tức lên tiếng: “Ta thấy Từ tiểu thư không dám gây sự với Hầu phu nhân nữa đâu!”

Lúc này, Lưu Tử Đồng đi sát vào Tưởng Nhược Nam, khẽ nói: “Hầu phu nhân, thì ra An Viễn Hầu đối tốt với phu nhân như thế, thật khiến người ta ngưỡng mộ.”

Cận Yên Nhiên cười: “Ca ca ta lại nói ra những lời như vậy trước mặt bao nhiêu người, đừng nói hai người, ngay đến ta cũng cảm thấy rất bất ngờ!”

Tưởng Nhược Nam cười cười, thầm nghĩ, khả năng đóng kịch của “con khỉ” ấy cũng không tồi, bao nhiêu người đều bị hắn lừa! Lấy được nàng là phúc của hắn? Lời như thế mà hắn cũng nói ra được!

Mấy người bọn họ vừa trò chuyện vừa bước vào đại điện nghỉ ngơi, nhưng lại gặp ngay Tưởng Sính Đình đi từ xa tới!

Tưởng Sính Đình mặc một chiếc áo lụa màu vàng lông thiên nga, bên trên vẽ hoa cúc, đầu cài trâm, cổ đeo dây ngọc ngũ sắc, màu sắc của đá lấp lánh lay động dưới ánh nắng, khiến khuôn mặt vốn đã rất xinh đẹp của cô ta càng thêm diễm lệ.

Tưởng Sính Đình thân thiết khoác tay Tưởng Nhược Nam, cười nói: “Đường tỷ, nghe nói vừa rồi tỷ đã dạy cho Từ Uyển Thanh một bài học nhớ đời, thật đúng là khiến người ta quá thoải mái.”

Tưởng Nhược Nam quay đầu lại nhìn cô ta cười điềm đạm: “Muội nghe ai nói, ta có xử lý gì cô ta đâu, là cô ta vô cớ gây sự nên mới bị Hoàng hậu nương nương xử phạt thôi.”

Nịnh nọt không xong, nụ cười trên mặt Tưởng Sính Đình cứng lại, “Vậy chắc do muội nghe nhầm rồi...”

Tưởng Nhược Nam cười cười, không nói gì khiến Tưởng Sính Đình càng bối rối.