Thế Giới Chi Giá

Chương 26




Khi Tạ Khánh tìm được An Đạt, tim cũng muốn ngừng đập.

Kỳ thật An Đạt ở ngay cách chỗ hắn vừa gặp cậu không xa.

Tạ Khánh sững sờ gọi điện thoại cho Vương Cẩm Trình. Khi Vương Cẩm Trình cùng Dương Giản tới liền thấy một tình huống kỳ dị.

An Đạt yên lặng đứng ở một bên, trừ bỏ quần áo có chút hỗn độn ra, những cái khác xem như không tệ.

Đứng mặt đối mặt với cậu là một người phụ nữ.

Vương Cẩm Trình nhìn thấy vị nữ sĩ kia, sửng sốt, kêu một tiếng: “Nghiêm Tích?”

Người được gọi là Nghiêm Tích quay đầu lại, thấy Vương Cẩm Trình cũng sửng sốt, bất ngờ xổ ra một câu tiếng Anh: “whyareyouhere?”

Vương Cẩm Trình lau lau mồ hôi, nói: “Cái này phải là tôi hỏi cậu chứ.”

Nghiêm Tích nhìn An Đạt, nói: “Vừa rồi tôi nhìn thấy có người đánh cậu ta, liền ra tay help một chút.”

“Đa tạ nữ hiệp.” An Đạt cuối cùng mở miệng.

“Nữ hiệp?” Vương Cẩm Trình hoàn toàn không hiểu rõ tính hình cho lắm.

“Vị tiểu thư nói chuyện Trung Anh lẫn lộn này, công phu rất không tồi, ba phát hai phát liền đánh cho người ta bỏ chạy.” An Đạt nghiêm túc nói, “Rất lợi hại, lợi hại giống như trong phim truyền hình vậy. Sau khi tôi bị bao vây hoàn toàn không thể đánh trả, cô ấy một thoáng liền giải quyết xong.”

“…” Mọi người đều thật trầm mặc.

Được rồi, được mỹ nữ cứu thật ra cũng không tính là quá kém.

“Phù phù” một tiếng, tiếng của vật gì rơi xuống đất, Vương Cẩm Trình nghiêng đầu nhìn một cái, Tạ Khánh cả người mềm oặt trên mặt đất.

“Này này, cậu làm sao vậy?” Vương Cẩm Trình vội vàng đi đỡ hắn.

Tạ Khánh nói không ra lời, chỉ ngơ ngác nhìn An Đạt.

An Đạt nhìn thấy hắn, trong mắt hiện lên một tia đau lòng, muốn đi về phía hắn. Kết quả mới vừa đi một bước liền lảo đảo một chút, Dương Giản lên sân khấu, giữ lấy cậu.

“A, vừa rồi những người đó dùng gậy gộc đập vào đầu cậu ấy.” Nghiêm Tích nói.

“Hèn nào đầu tôi có chút mơ màng.” An Đạt nói.

Dương Giản thử sờ gáy An Đạt thăm dò, một mảnh dinh dính.

Hắn mặt trầm xuống, mở tay ra, bên trên đều là màu đỏ.

——— ————

An Đạt lập tức được đưa đến bệnh viện, may mắn chỉ là vết thương ngoài da, băng bó một chút là có thể đi rồi.

Nhưng Vương Cẩm Trình ở trong bệnh viện liền tiến hành dạy dỗ đầy đủ cho An Đạt.

“An Đạt, phán đoán sai lầm đối với tình hình, sẽ gây ra hậu quả rất nghiêm trọng. Cậu trước tiên không ý thức được trên đầu của mình bị thủng một lỗ, cũng mưu toan làm như không có việc gì thật là hành vi ngu xuẩn. Bởi vì một lần sơ sẩy của cậu, mới có thể làm cho kinh tế toàn cầu trượt dốc hoặc là thời tiết địa cầu ấm lên dẫn đến một loạt hậu quả xấu khác cậu có biết không!”

An Đạt sững sờ nhìn Vương Cẩm Trình thao thao bất tuyệt, nói: “Có nghiêm trọng như vậy không? Hơn nữa đầu của tôi cũng không bị thủng một lỗ.”

Vương Cẩm Trình trừng: “Đừng có ngắt lời, nghe tôi nói.”

An Đạt im lặng.

Quả nhiên thầy giáo khi bắt đầu dạy dỗ người khác liền dừng không được…

“Cậu dài dòng như vậy, người ta không có việc gì đều bị cậu nói thành faint rồi.”

Vương Cẩm Trình quay đầu, thấy Nghiêm Tích, nói: “Sao cậu còn ở đây hả.”

Nghiêm Tích gật gật đầu: “Tôi không phải chưa nói cho cậu sao.”

Vương Cẩm Trình này mới tỉnh ngộ lại, hỏi: “Cậu không phải ở Mĩ sao? Sao lại về nước hả?”

Nghiêm Tích nói: “Muốn về thì về thôi.”

“Cậu trả lời như vậy không phải ý là tôi hỏi cậu cũng vô ích hả…” Vương Cẩm Trình lườm cô.

“Hóa ra mấy người quen nhau à?” An Đạt hỏi.

Vương Cẩm Trình gật gật đầu: “Trước kia quen ở Mĩ.”

“A, hôm nay cám ơn cô.” An Đạt chân thành nói với Nghiêm Tích.

Nghiêm Tích khoát tay, nói: “Không có việc gì, không có việc gì, tôi anh hùng cứu mỹ nhân rất vui.”

… Người này chắc là mới từ Mĩ trở về, tiếng Hán không tốt lắm.

An Đạt nghĩ nghĩ, nói: “Tôi qua bên kia một lát.”

Nghiêm Tích nói: “Cậu còn muốn đi đâu, đi về nghỉ ngơi đi.”

Vương Cẩm Trình nhanh chóng liếc nhìn Nghiêm Tích một cái, sau đó nói với An Đạt: “Cậu đi đi, để cho Dương Giản đưa cậu về nhà luôn.”

Tạ Khánh ngồi trên ghế ở hành lang bệnh viện bên kia, cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì.

Dương Giản đưa cho hắn một cốc nước ấm, hắn nhẹ giọng nói một câu: “Cám ơn.”

Dương Giản mỉm cười nói: “Bị dọa cho sợ đi?”

“Ừm…”

Dương Giản lại gần, xoa nhẹ tóc Tạ Khánh, kề sát vành tai của hắn, thấp giọng nói: “Vậy cậu nên hiểu được ý nghĩa của An Đạt đối với cậu chứ…”

Tạ Khánh nghe vậy tay run một chút, nước ấm trào ra, theo cổ tay của hắn chảy xuống.

Hắn nghe thấy tiếng bước chân thong thả, ngẩng đầu lên, thấy An Đạt đứng cách đó không xa.

Tạ Khánh né tránh tầm mắt An Đạt, đứng lên, nói: “Không việc gì thì anh đi đây, em nghỉ ngơi cho thật tốt.”

Dương Giản một phen giữ chặt hắn, nói: “Cậu cứ đi như vậy sao?”

Tạ Khánh không biết đáp lại thế nào.

An Đạt kéo tay Dương Giản ra, nói với Tạ Khánh: “Không còn sớm, anh trở về đi, trên đường cẩn thận.”

Tạ Khánh vẫn không dám nhìn vào mắt An Đạt, vội vàng rời đi.

Dương Giản nhíu mày: “An Đạt, cậu rất dung túng cậu ta.”

An Đạt lắc đầu.

Dương Giản thấy bộ dáng im hơi lặng tiếng của cậu, cơn tức bốc lên: “Các người từng bước từng bước đều trở thành người câm, một bộ dáng ủy khuất vô cùng. Cậu ta nhìn một cái chỉ sợ là phản bội lại quá khứ không muốn thừa nhận yêu cậu, có một số việc không phải cứ đến chờ là có thể có kết quả.”

An Đạt nói: “Anh không hiểu…”

“Tôi có cái gì không hiểu?” Dương Giản cười lạnh một tiếng, “Tôi máu lạnh hơn, con mẹ nó ai chẳng có quá khứ, quá khứ đó cũng không thể trở thành lý do thương tổn cậu.”

An Đạt hạ mắt.

Nói là nói như vậy, thế nhưng vẫn đau lòng, thật sự không muốn bắt buộc hắn, nhìn thấy bộ dạng mất hồn mất vía của hắn như vậy, chính mình có thể dễ chịu ở chỗ nào?

“Không biết anh tin hay không.” An Đạt nói, “Con người cả đời chỉ có thể thực sự yêu một lần.”

Tình yêu của Tạ Khánh đã tiêu hao hết rồi, mà cậu lại mới vừa mới bắt đầu.

Cho nên, từ lúc mới bắt đầu liền không có gì phản bội cùng không phản bội, chẳng qua là tiếp thu và không tiếp thu mà thôi.

Một người thật sự rất cô đơn, thứ mà cậu có thể cho cũng chỉ có làm bạn. Chỉ tiếc hiện tại Tạ Khánh ngay cả cậu làm bạn cũng không muốn.

“Anh ấy đã làm rất tốt rồi.” An Đạt nói, “Nếu anh biết có chuyện gì từng xảy ra với anh ấy, anh ấy đã rất cố gắng rồi, anh hẳn là hiểu rõ, nếu đổi là chúng ta, thì đều chưa chắc có thể làm được tốt hơn anh ấy.”

Dương Giản nhịn nửa ngày, rốt cục vẫn phải buông tha, quanh co nói: “Được rồi, tôi có thể là thật sự không hiểu. Nhưng loại người khoan dung với người khác, nghiêm khắc với bản thân mình như cậu thật sự rất không thú vị.”

An Đạt thản nhiên nói: “Vậy thật xin lỗi.”

Dương Giản chẹp một tiếng, nói: “Đi thôi, tôi lái xe đưa cậu về nhà.”

Sau đó An Đạt muốn nhớ lại xem mình rốt cuộc đã từng đắc tội với người khác ở đâu, thế nhưng như thế nào cũng nhớ không nổi, loại chuyện này cảnh sát cũng sẽ không quản nhiều, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ.

Sau khi ở nhà nghỉ ngơi một ngày, cậu cảm thấy không có vấn đề gì lớn, liền đi làm, thế nhưng bởi vì băng quá xấu, chỉ có thể đội mũ.

Vương Cẩm Trình nói cái gì mà cũng phải đưa đón cậu đi làm, tuy rằng An Đạt cảm thấy không cần thiết.

Nhưng mà An Đạt đội mũ lưỡi trai, Vương Cẩm Trình giễu cợt nói giống học sinh trung học.

Vương Cẩm Trình đưa đón vài lần, khiến cho An Đạt rất là giật mình, Nghiêm Tích cũng chạy tới cùng giúp vui.

“Cậu ta không có việc gì làm.” Vương Cẩm Trình sắc mặt đen sì nói.

“Tôi phải bảo vệ mỹ nhân không bị thế lực ác xâm phạm.” Nghiêm Tích vẻ mặt nghiêm túc nói, hoàn toàn không có ý nói đùa.

“…” An Đạt cũng chỉ có thể tùy bọn họ.

Thứ sáu, bọn họ theo thường lệ đi quán bar, Nghiêm Tích lại tới nữa.

Vốn là gay bar, đại mỹ nữ như Nghiêm Tích đi vào, dẫn tới người khác liên tục liếc nhìn.

An Đạt cũng hiểu được không ổn, thế nhưng lại không biết nói thế nào.

Vương Cẩm Trình bất đắc dĩ nói: “Cậu không nên đi cùng đến đây.”

Nghiêm Tích thật là rất thành thạo, ngồi ở trên quầy bar, ngoắc ngoắc ngón tay với bartender gọi rượu.

Bartender mồ hôi dữ dội, không biết làm sao bây giờ.

Có người đi tới, lễ phép nói với Nghiêm Tích: “Cô à, nơi này không thích hợp với cô, tôi giới thiệu cho cô một nơi thích hợp thì thế nào?”

Nghiêm Tích liếc mắt, nói: “Vì sao không thích hợp, nơi này không thích hợp?”

Người nọ nói tiếp: “Nơi này đều là đàn ông.”

Nghiêm Tích hỏi: “Sau đó thì sao?”

“… Cô à, cô tiếp tục cố tình nói lời gây sự, cũng đừng trách tôi thất lễ.”

Nghiêm Tích hừ lạnh một tiếng, kéo xuống khăn lụa choàng quanh cổ, một tay chỉ vào hầu kết, một tay giơ ra ngón giữa, nói: “Mày nói bố mày có thể đi vào hay không.”

Người nọ trợn mắt há hốc mồm.

An Đạt cùng Dương Giản cũng trợn mắt há hốc mồm.

Trong bar không phải là không có người có sở thích ăn mặc kỳ lạ, thế nhưng phần lớn là thích ngày thường thì bình thường ở trong bar mới phóng túng bản thân mình, An Đạt chưa từng thấy người giống phụ nữ như Nghiêm Tích.

Tuy rằng anh ta đánh nhau không tồi, bình thường nói chuyện kỳ thật có phần thô lỗ, thế nhưng mình thật đúng là chưa từng nghi ngờ anh ta không phải phụ nữ.

Vương Cẩm Trình ở một bên đỡ trán.

Nghiêm Tích quàng khăn lụa vào, tiếp tục gọi rượu, một bộ dáng giống như người không có việc gì.

Từ đó về sau, bọn họ bình thường có hoạt động, Nghiêm Tích cũng đều tham gia. Sau Nghiêm Tích làm giáo viên ở một trung tâm ngoại ngữ, Vương Cẩm Trình hỏi hắn, dự định ở lại trong nước à? Hắn khoái trá nói: “Đúng vậy, ở đây so với nước Mỹ vui hơn nhiều, các cậu đều rất nice.”

An Đạt tự nhiên thấy rất khá, Nghiêm Tích là người rất phóng khoáng.

Chỉ là khi bọn họ cùng nhau ầm ĩ, Tạ Khánh cũng không hề tới.

Có đôi khi An Đạt nghĩ, bây giờ Tạ Khánh đang làm gì? Không phải một mình chứ, nếu thật sự là một mình…

Thì rất đáng thương.