Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 33: Lột xác kinh người




Đỉnh to màu đen chấn động, tản mát ra từng luồng bảo quang, nhóc tỳ bị nhốt ở bên trong hơn một giờ, nắp đỉnh thỉnh thoảng bị đánh văng ra, huyết thanh màu vàng kim bắn lên, hương khí nồng nặc khiến người ta mê say.

Loáng thoáng, một con Toan Nghê màu vàng kim muốn xông ra ngoài, rít gào không ngừng, thanh âm kia chân thực như vậy, kinh sợ đến mức mọi người Thạch thôn bị da đầu tê dại một hồi.

Nó không lớn lắm, chỉ dài có hơn một thước, đang dùng sức tông vào nắp đỉnh, cả người vàng óng ánh, hào quang óng ánh loá mắt, còn bất chợt nhìn phía nhóc tỳ mà gào thét.

Nắp đỉnh run run kịch liệt, trông thấy khiến người ta kinh hãi run sợ, người trong thôn mấy lần muốn tiến lên đậy nắp đỉnh thật chắc, nhưng đều bị lão tộc trưởng ngăn trở, đây là dược hồn bên trong đỉnh, là tinh hoa của thuốc, phải rèn luyện như vậy, không được quấy nhiễu.

Hương khí càng ngày càng đậm, đỉnh đen dày nặng, không ngừng có ánh sáng thần thánh chói mắt từ trong khe hở nắp đỉnh tỏa ra, nhóc tỳ ở bên trong thở gấp phù phù, nhắm hai mắt, tiếp tục tẩy lẽ.

"Coong", "Coong" ... Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Toan Nghê màu vàng kim dài một thước giãy dụa càng ngày càng kịch liệt, cả người tự thiêu đốt, như là một thần linh, trái lên phải xông, va chạm mạnh vào hắc đỉnh.

Mọi người biến sắc, Thạch Vân Phong cũng rất khẩn trương, trợn tròn mắt nhìn, chăm chú nhìn con dược hồn kia. Đây là mảnh vỡ thần tính được tổ hoàng Thái cổ Toan Nghê truyền thừa xuống.

"Tiếp tục như vậy không ổn, nó có thể xông ra hay không? Tộc trưởng! Thật sự không cho bọn tôi can thiệp sao?" Thạch Phi Giao hỏi.

Mặt Thạch Vân Phong nghiêm trọng, nói: "Đỉnh thuốc đã phong kín, nếu như tùy tiện đi động vào có thể sẽ khiến tinh hoa dược tính nổ tung, tiêu tán trong thiên địa."

"A, không tốt, nó bắt đầu công kích nhóc tỳ." Nhị Mãnh trong đám nhóc con kinh hãi hô lên.

Trong lòng mọi người căng thẳng, mảnh thần tính Toan Nghê kia chói lọi càng lóa mắt, nhe răng múa vuốt, phun mây thở sương, rống to như sấm lao về phía nhóc tỳ.

"Chớ khẩn trương, nó sớm đã chết, đây chỉ là mảnh vỡ thần tính, không có ý thức thật sự." Thạch Vân Phong nói.

Vẻ mặt nhóc tỳ trang nghiêm, hơi rung mà như không rung, máu thịt phát sáng, nó chìm đắm trong một loại cảnh giới kỳ dị, mặc kệ không để ý thứ gì, như là ngăn cách với bên ngoài, rèn luyện thần tính chói lọi vây quanh mình . Luyện phù văn hòa trong máu thịt, hai thứ như nóng chảy thành hào quang, hóa thành ánh sáng thần thánh, mỗi một giọt huyết dịch đều là một cái phù văn, đều là một cái Lô thần Vĩnh hằng, phát ra Ánh sáng Vô lượng tẩm bổ bản thân.

Giờ khắc này, lỗ chân lông cả người nó giãn ra, mỗi một giọt máu đều trở thành một tia thần tính, phun ra nuốt vào ánh sáng thần thánh, bên trong như là nhiều vị thần linh ngồi xếp bằng.

Cả người nó dâng lên ánh sáng thần thánh, các điểm sáng một hạt lại một hạt dầy đặc mờ ảo, như là có vô số thần linh đang ngâm xướng và tụng kinh, phát sáng chói lọi, soi sáng trời xanh.

Con Toan Nghê màu vàng kim kia xông lại, bị vô số điểm sáng dẫn dắt hóa thành nhiều tia sáng chói, bị các hạt sáng kia tịnh hóa dần dần, dung luyện vào bên trong bản thần.

"Loại dị tượng này thật thần bí!" Người trong thôn đờ ra, nhưng sự căng thẳng ngược lại cũng tiêu tan không ít.

"GÀOOOOO..."

Toan Nghê giãy dụa, phản kháng càng kịch liệt hơn, né tránh khỏi nhóc tỳ, điên cuồng va chạm đỉnh lớn màu đen, phát ra từng hồi tiếng nổ vang, khiến người ta run rẩy, sợ đỉnh này đột nhiên bể nát.

Đến cuối cùng, Toan Nghê màu vàng kim càng ngày càng dữ dằn, va chạm đỉnh đen nổ vang trời, không ngừng rung rung, vậy mà chính là lúc này này đỉnh cũng phát sinh biến hóa, mặt trên điêu khắc sơn hà nhật nguyệt cùng chim muông ngư trùng càng chân thực rất nhiều, giống như là sắp sống lại.

"Ồ, lẽ nào Cổ khí tộc ta truyền lại vốn là một cái bảo đỉnh chế thuốc?" Tộc trưởng Thạch Vân Phong kinh dị, đỉnh này có cùng biểu hiện giống với đỉnh của các bộ tộc lớn.

Toan Nghê màu vàng kim phẫn nộ, trùng kích càng mãnh liệt hơn, nhưng mà đỉnh này nhưng cũng càng ngày càng tỏa ra khí tức cổ xưa, có một loại khí tức thần bí toả ra, phù văn trên vách đỉnh trước sau sáng lên, dường như đang tự cháy.

Truyền ra ầm vang tiếng các hung cầm cùng mãnh thú tiếng gầm gừ, tuy rằng rất mơ hồ, nhưng cũng như thật không phải là ảo giác. Mà lại vào lúc này, mặt đỉnh dần dần trong suốt, bắt đầu luyện hóa huyết thanh màu vàng kim bên trong .

Toan Nghê sợ run, hét giận dữ chấn động khiến màng nhĩ người ta đau đớn, vốn là chỉ là thần tính chỉ có hư thể, nhưng hiện tại âm thanh chân thực vang vọng ở trong thôn khiến người ta sinh ra cảm giác sợ hãi. Nó đang tiến hành lần công phá cuối cùng, người đứng thẳng lên, lẹt xẹt ra tia điện, phảng phất thật sự sẽ xuyên thủng vách đỉnh.

Đỉnh to màu đen rung rung, tiên dân thượng cổ trên vách đỉnh càng ngày càng chân thực, càng truyền ra từng hồi âm thanh tế tự rõ ràng hơn, sau đó lại nghe được tiếng tụng kinh, không ngừng vang vọng.

"Tổ tiên truyền xuống cái báu vật này, tựa hồ thật sự là một toà dược đỉnh ghê gớm!" Tộc trưởng Thạch Vân Phong chấn động, chưa từng nghĩ đến thường ngày sử dụng cái đỉnh đen không đáng chú ý này lại càng thần dị như vậy.

Cũng trong phút chốc, điểm sáng quanh nhóc tỳ đang ngồi trong huyết thanh màu vàng kim càng ngày càng nhiều, dầy đặc rạng rỡ, như là hiện lên rất nhiều thần linh, ngồi xếp bằng tụng kinh ở đây, cùng cộng minh với đỉnh này.

Toan Nghê sợ hãi, không ngừng run rẩy, sau đó bị tan rã, đỉnh đen luyện hóa nó thành nhiều chùm sáng thần tính màu vàng kim, dung nhập vào huyết thanh màu vàng kim trong đỉnh.

Cuối cùng, tất cả đều bình yên tĩnh lại, nắp đỉnh đậy đóng kín dược đỉnh, người ngoài không nhìn thấy tình huống bên trong nữa.

"Được rồi, rốt cuộc đỉnh phong kín, không có chuyện ngoài ý muốn thì nhóc tỳ chắc chắn sẽ thành công!" Thạch Vân Phong nói, kích động phi thường .

"Tộc trưởng vậy đại khái cần thời gian bao lâu?" Thạch Phi Giao hỏi.

"Khó mà nói, thời gian tẩy lễ có biên độ rất lớn, một ngày hay đến tận ba tháng không chừng." Thạch Vân Phong cau mày nói.

"Cái gì?" Mọi người đờ ra, chẳng trách lão tộc trưởng để bọn hắn chặt Hắc Giao Mộc, chuẩn bị rất nhiều loại gỗ này.

Chất dịch trải qua ròng rã một ngày, chất lỏng màu vàng kim đặc sôi trào, chưa khô cạn mấy, nhóc tỳ ở bên trong thở mạnh phù phù, cả người đỏ đậm giống như là sắp rỉ ra máu, chất lỏng màu vàng kim không ngừng tiến vào trong cơ thể nó từ lỗ chân lông, sau đó lại thải ra chất bẩn, tẩy lễ liên tục.

Đây là một quá trình đáng sợ, phi thường đau đớn, trẻ con bình thường sao có thể chịu nổi, có lẽ sẽ bị đau chết tươi!

Huyết thanh màu vàng kim không phải là đơn giản cọ rửa ngoài da, mà là xông vào trong cơ thể, điên cuồng trùng kích, như nứt xương cùng xoắn thịt cùng chặt đứt gân mạch là chuyện bình thường.

Nhóc tỳ cắn chặt hàm răng, hơi rung mà không động, dẫn huyết thanh màu vàng kim tẩy lễ thân xác, từ ngoài vào trong, toàn thân phát sáng, tuy rằng đau nhức, thế nhưng là cảm giác tinh thần càng ngày càng sáng láng.

Thần tính chói lọi, trùng kích bá đạo, phủ tạng gần như nứt ra, thế nhưng cuối cùng cũng tẩm bổ được rồi, có một loại ánh sáng óng ánh lộng lẫy. Còn xương gần như đứt đoạn cuối cùng cũng được chữa trị, càng thêm rắn chắc, trắng loáng mà óng ánh. Mà không chỉ có thân thể đạt được tẩy lễ, sức mạnh thần tính cũng tẩm bổ tinh thần.

Ròng rã một ngày một đêm, nhóc tỳ đã trải qua một lần lột xác khó có thể tưởng tượng !

Khi đến lúc sáng sớm, nó mở mắt ra, hô: "Ông ơi, chất lỏng gần cạn rồi."

"Thành công!" Thạch Vân Phong đại hỉ, kêu người ta giở lên nắp đỉnh, chỉ thấy nhóc tỳ cả người long lanh, lỗ chân lông phát sáng chói lọi. Người trong thôn đều kinh ngạc, không cần nghĩ cũng biết, nhóc tỳ đã được chỗ tốt.

Thạch Vân Phong một hồi do dự, cuối cùng cắn răng, nói: "Đem sừng quý của Bò ma Ly Hỏa và cánh tay của Vượn Ác ma đem ra, trích máu!"

Thạch Lâm Hổ đổ chân huyết Thái cổ từ cái sừng quý đỏ thẫm sáng chói kia, lại đổ tiếp chất lỏng màu đen từ cánh tay của Vượn Ác ma rót vào trong đỉnh.

"Òòò...!"

Trong phút chốc, bò điên gào thét chấn động khiến da đầu người căng thẳng, như sắp té xuống sân.

"Gào..."

Tiếp theo lại là một tiếng ác ma gầm rú, một con vượn ma ở trong đỉnh hiện ra, nó cùng Bò Ly Hỏa đỏ đậm nổi giận tông sầm va chạm vào đỉnh to.

Sau đó, cái trái tim chí bảo màu vàng kim cũng lại dựng lên một con Toan Nghê lần thư hai, kim quang vạn tia, cùng bọn thú kia công kích

"Đậy nắp đỉnh!" Lão tộc trưởng ra lệnh.

Lần này càng thêm kịch liệt, ba loại chân huyết hỗn hợp ở chung một chỗ, Bò ma Ly Hỏa đỏ thẫm, Toan Nghê màu vàng kim, Vượn Ác ma màu đen, bọn chúng đều là Di chủng Thái cổ, giãy dụa cùng va chạm mãnh liệt, như muốn nghiền nát cái đỉnh này.

Tiên dân thượng cổ trên vách đỉnh cũng hiện lên lần thứ hai, âm thanh tế tự vang lên, vô số tiếng tụng kinh thay nhau vang liên hồi, trấn áp ba con Di chủng Thái cổ.

Bên trong nhóc tỳ cũng như thế, điểm sáng trong cơ thể vô tận, xương cùng phủ tạng rung rung theo một quy luật, như một khúc thần âm văng văng, toả ra ánh sáng thần thánh, cùng cộng minh với đỉnh đen.

Người cùng đỉnh đều rất óng ánh, phát sinh các phù văn cùng đạo âm, nơi này bỗng trời quang mây tạnh, sắc màu ngập tràn sáng lấp lánh, xán lạn ngời ngời.

Quá trình này kéo dài đến hai ngày hai đêm, cuối cùng tất cả đều yên tĩnh lại, nắp đỉnh bị văng ra, nhóc tỳ nhảy một cái hai mươi mấy mét cao, bay lên trời cao.

"Dính quá, bị dính rồi!" Nó không ngừng xoa cái mông, cả người đen kịt, chỉ có một đôi mắt to đảo lia lịa, linh động vô cùng, còn các chỗ khác như bị trét than, trông như một con khỉ.

Người trong thôn đều đờ ra, vừa mới nãy nhóc tỳ vậy mà đẩy mạnh mở nắp đỉnh trầm trọng, đồng thời cùng nắp đỉnh nhảy vọt lên trời cao, vậy mà nhảy lên cao đến như vậy, là hai mươi mấy mét a.

Lão tộc trưởng ha ha cười to, lão biết đã thành công, nhóc tỳ thành công viên mãn, lão hơi chút bình tĩnh lại, quát: "Nhanh, dập tắt lửa dưới đỉnh, khẩn trương châm nước nào, bã thuốc còn lại vẫn là thuốc quý hiếm có."

Nhóc tỳ rơi xuống đất, một đám nhóc con vây tới, lại nặn lại sờ nó, tất cả đều trêu đùa, cũng có đứa đổ nướt mát vào giúp nó rửa ráy.

Mọi người giật mình phát hiện, nó như lột da, da chết màu đen bóc ra từng mảng, lộ ra thân thể nho nhỏ trắng noãn óng ánh, bảo quang vờn quanh.

"Oa oa, nhóc tỳ là con tằm hả, sao lại lột một lớp da dày đến vậy?" Một đám nhóc con hô to gọi nhỏ. Vẫn có mấy cô bé cũng chen vào đám nhóc, nhìn thân thể nó trong suốt có ánh sáng lộng lẫy hâm mộ không thôi.

Nhóc tỳ quá lúng túng, khẩn trương cầm được một bộ quần áo mặc lên trên người, khiến mọi người cười vang.

"Nhóc con, cho chúng ta nhìn một chút cháu có biến hóa thế nào đi." Một vị tộc lão nói.

Đám ngườiThạch Lâm Hổ nhanh chân đi đến, từng người giơ lên những bàn tay lớn to như cái quạt, sờ trên tới dưới, tất cả đều tấm tắc kỳ lạ, cảm thấy có cảm giác như là đang sờ một khối ngọc.

Khuôn mặt nhỏ của nhóc tỳ đỏ bừng, có người gảy gảy cu của nó, đám người lớn này coi nó như là một búp bê nhỏ sơ sinh, nó vận sức phản kháng, đẩy nhẹ một cái, vậy mà thiếu chút nữa đẩy ngã Thạch Phi Giao ngã ngửa trên mặt đất.

Một đám người lớn cười to ha ha, mà Thạch Phi Giao nhưng giật mình, nói: "Các chú đừng cười, sức mạnh đứa nhỏ này thực đang kinh người!"

Phải biết, hai tay của hắn vận một cái là có khí lực đạt tới năm sáu nghìn cân, vậy mà lại thiếu chút nữa bị một búp bê không tới bốn tuổi đẩy té, thật khiến hắn chấn động.

"Đến đây, nhóc tỳ lại đây nâng đỉnh, thử xem thân thể của cháu mạnh bao nhiêu." Tộc trưởng Thạch Vân Phong nói.

"Hay lắm!" Nhóc tỳ như được đại xá, rất cấp tốc thoát khỏi một đám đang tráng hán hì hì ha ha sờ loạn người nó, chạy tới một bên.

"Lên!"

Nhóc tỳ từ đỉnh đồng nghìn cân nâng lên, một đường tiến tới, sau đó vậy mà nâng lên đỉnh hắc kim nặng đến năm ngàn cân, một nhóm người Thạch thôn toàn bộ đều hoá đá.

Phải biết rằng hồi đó nhóc tỳ đã rất thần dị, có thể nâng lên đỉnh đồng nghìn cân cũng đã vô cùng kinh người, hiện tại lại một hơi giơ lên đỉnh hắc kim năm ngàn cân, khiến một nhóm người đờ ra đỉnh đồng, nói không ra lời.

"Đây còn không phải là giới hạn của nó, tiếp tục!" Tộc trưởng Thạch Vân Phong run rẩy, có thể tưởng tượng đang kích động tới mức độ như thế nào.

"ẦMM!!!"

Lần nâng đỉnh cuối cùng, nhóc tỳ nâng cái đỉnh to nặng nhất trong tộc vượt qua khỏi đỉnh đầu, đó là một cái đỉnh Hống văn nặng tám nghìn cân, mặt trên có khắc một con Hống hung dữ.

Một nhóm người tất cả đều kinh hãi, mới tuổi này, loại thần lực này, xưa nay cũng chưa có nghe nói qua!

"Nhóc con, chờ khi cháu trưởng thành, nếu như không săn bắt một con hung thú Thái cổ chân chính - Chân Hống cho chú, cũng là một loại thần linh từng được tiên dân Thượng cổ tế bái, vậy thì cháu thật có lỗi với chú!" Thạch Lâm Hổ hồi phục tinh thần hét to.