Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 820: Cổ giới đầy màu sắc




Dịch: Ngân
Biên: ronkute

Bên trong Tiên cổ, bên trên bậc thang lượn lờ khí hỗn độn.

Thạch Hạo đưa lưng về đám sinh linh kia, dáng vẻ ma vương hiển lộ hết toàn bộ.

"Đi!"

Một đám sinh linh khác cũng không dám trêu chọc nữa nên vội vàng rời đi, trốn thẳng về thế giới lộng lẫy ở phía cuối bậc thang kia.

Bóng lưng quay về bọn họ kia chính là một thiếu niên có hai cánh che kín cả trời, áp lực tản ra vô tận khiến mỗi sinh linh đều nơm nớp lo sợ.

Hai cánh hơi vỗ nhẹ thì đã khiến một đám Tôn giả mạnh mẽ nổ tung, máu xương đều xuất hiện, hắn mạnh mẽ tới mức nào?

"Có người đột phá và tiến vào trong bí thổ Tiên cổ rồi!"

Ngoại giới, một vài Chân Thần kinh ngạc thốt lên, họ nhìn chằm chằm vào tấm bia đá trơn bóng như gương kia, nơi đó đang xuất hiện cảnh tượng bên trong Tiên cổ.

Dù là Thiên Thần cũng phải thay đổi sắc mặt, tấm bia đá đó chiếu rọi cảnh tượng xung quanh của một sinh linh, lần lượt cũng có vài tấm bia đá xuất hiện dị tượng, màu sắc rực rỡ, thánh quang ngập trời.

Thời khắc này, lực chú ý của mọi người đặt trên Hoang, Tội, Thạch Hạo thì cũng từ từ dời đi, ai nấy cũng nhìn về một vài quái thai cổ đại khác.

"Vèo!"

Cứ như là thần tiễn khai thiên mang theo khí tức đại đạo và thần hà sáng rực, hư không trở nên uốn lượn, có người bước ra khỏi con đường bằng cầu thang đá kia và tiến vào trong một thế giới khác.

Gần như là cùng lúc, những người khác cũng đã bước ra con đường của chính mình!

Ba ngàn con đường đá đều chấn động, động đất rung chuyển kèm theo là sương mù mờ ảo vương xuống mưa ánh sáng rực rỡ, còn có những tiếng nổ vang rền của đại đạo.

"Mới ngày thứ chín mà đã có người đột phá tiến vào Tiên cổ rồi, nhanh hơn một ngày so với các đời trước!"

Dù là Thiên Thần cũng thay đổi sắc mặt, toàn bộ đều nhìn chăm chú vào trên bia đá trơn nhẵn kia, nhìn xem tử cảnh tượng ở bên trong Tiên cổ.

"Những người kia càng thêm mạnh mẽ hơn xưa, cho nên mới sớm hơn một ngày!" Một vị Giáo chủ than thở.

Chính vì những người này từng đi qua con đường đá này nên toàn bộ cổ lộ đều đã thay đổi, áp lực giảm xuống nhỏ nhất cho nên hành động của những người khác cũng nhanh hơn không ít.

Ngoại giới, điện đồng lơ lững trên không trung rung nhè nhẹ, có người kéo tấm rèm che bằng xương thú rồi nhìn về phía ba ngàn cánh hoa đại đạo kia, nhìn chằm chằm cảnh tượng ở trong Tiên cổ.

Một chiếc chiến xa tử kim cứ như treo lơ lững từ trước thời đại khai thiên tích địa vậy, đó là chiếc xe kéo của Hoàng tộc đương đại, ở trong bắn ra hai luồng ánh mắt màu tím, hư không nứt ra rồi rơi lên trên cánh hoa Tiên đạo.

Các nhân vật bắt đầu dịch chuyển, chăm chú quan sát!

Bên trên một vài bia đá chiếu ra những giọt nước rực rỡ, rất hư ảo, dường như là một giấc mơ vậy.

"Đó là cảnh tượng bên trong Tiên cổ à?" Có rất nhiều tu sĩ thuộc Thần Hỏa, Chân Nhất cảnh là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh này nên hô hấp dồn dập, căng thẳng ngóng nhìn.

Từng "bọt khí" pha tạp các màu sắc rực rỡ được khí hỗn độn bao bọc, trong vẻ mơ hồ ấy lộ ra khí tức kinh khủng, cứ như ẩn chứa sức mạnh bất hủ vậy.

Một "bọt khí" đại biểu cho một địa vực!

Mà những "bọt khí" này lại giao hòa với nhau, cũng có ý nghĩa là các nơi có thể thông với nhau.

Nơi đó rất kỳ dị, bên trong Tiên cổ lúc thì mãnh liệt, lúc thì lờ mờ, rất nhiều địa vực bị vô tận ảo ảnh bao phủ, phân tách thành những lãnh địa hoàn toàn khác nhau.

"Trông thì nhỏ nhưng kỳ thật đều là những khu vực lớn tới vô biên, có một vài chỗ thần thánh an lành và cũng có cổ thổ lại tràn ngập hung hiểm vô tận."

"Bọt khí" rất nhiều, tựa như là từng tiểu thiên thế giới vậy, trong vẻ loang lỗ là phong cách cổ xưa ẩn chứa khí tức của thời gian, tích lũy những bí mật từ cổ chí kim.

"Ầm!"

Có người xuất thủ, tay cầm đại kích va chạm liên tục với một người, lập tức người đó liền bị người khác nhận ra, đó chính là truyền nhân của Tiên điện.

"Thật là kịch liệt!"

Tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt, trận chiến này bùng phát ra hào quang đủ khiến tu sũ Thần Hỏa, Chân Nhất cảnh cũng phải biến sắc.

Đối thủ của hắn là một thiếu niên tóc đỏ vô cùng yêu tà và ngang ngược, khóe miệng mang theo nụ cười lạnh lẽo.

"Rốt cuộc cũng đã tìm thấy ngươi, ta đã luyện Đại Phần Thiên công tới mức mà trước giờ chưa ai đạt được, đầu tiên là chém mấy tên mạnh nhất ở đương đại này, sau đó là diệt quái vật cổ đại, thôi thì bắt đầu từ ngươi vậy."

Thanh niên tóc đỏ này đẩy lên một chùm ánh lửa đen cứ như là một thế giới vậy, giơ tay nhấc chân thì khiến hư không mơ hồ, tựa như có thể thiêu hủy cửu trùng thiên!

Ngoại giới, tất cả mọi người đều biến sắc.

Người này lại muốn săn giết truyền nhân của Tiên điện, việc này trắng trợn và ngang tàng tới cỡ nào!

Nhưng mà, khi nghe hắn nói tới Đại Phần Thiên công thì mọi người đều thở dài, biết hắn là tên quái vật như thế nào, thiên công này đủ để sánh ngang với thiên công Lục Đạo Luân Hồi.

Mạch này, mấy vạn năm cũng chưa chắc xuất thế một lần, nhưng chỉ cần xuất hiện thì chắc chắn sẽ mạnh tới mức khiến người khác tuyệt vọng.

"Ầm!"

Pháp lực dâng trào, hai người sau khi đánh ra một đòn cuối cùng thì lập tức cổ địa bị xé rách trở nên ngổn ngang, là bị vết rách hư không đầy to lớn tách ra.

"Thật mạnh!" Mọi người biến sắc, quá nửa là Tôn giả mạnh mẽ nhất hiện tại rồi.

Về phần truyền nhân Tiên điện, mọi người cũng không có chút ngoài ý muốn gì, hắn đã dung hợp chủ thứ thân nên nhất định sẽ chói lọi cổ kim, ở cảnh giới Tôn giả trong đương đại này thì đã không có đối thủ rồi.

Mà kia lại là truyền nhân Đại Phần Thiên công, nên càng khiến người khác run sợ hơn.

Rất nhiều người chợt nhớ, tên khốn này khi vừa mới xuất thế không bao nhiêu ngày thì đã giết chết Tôn giả mạnh mẽ nhất của mấy châu, tính máu me rất nặng.

"Ầm!"

Một hướng khác, mấy vị nhân kiệt vô thượng thời cổ đại như Trường Cung Diễn, Cô Kiếm Vân cũng bắt đầu giao chiến, hư không hai bên bị chém nứt, vặn vẹo chấn động ngoại giới.

Bọn họ đang tranh cướp cổ địa!

Những bóng người khác không ngừng lao ra, không ngừng tìm kiếm, thi thoảng lại xảy ra va chạm thế nhưng từng người đều cảm ứng thật tỉ mỉ và tìm kiếm mục tiêu của chính mình.

Cuối cùng, tất cả đều di chuyển rồi tách nhau ra, tựa như tia chớp vọt vào một vài bí địa loang lỗ các màu sắc, con đường của từng người sẽ hoàn toàn khác nhau.

"Mỗi lần Tiên cổ mở ra thì sẽ có những nơi khác biệt, thế nhưng cũng sẽ có một vài cổ địa bất biến, bọn họ đi đoạt thiên duyên của chính mình."

Một vài Thiên Thần than thở ngập tràn ước ao cùng với phiền muộn, nơi đó nhất định sẽ xuất hiện huy hoàng, đang tiếc lại không có quan hệ chút nào với bọn họ.

Quái thai của cổ đại, cũng không phải là lần đầu tiên tham gia loại đại chiến như thế này, tiến vào Tiên cổ là để tìm tạo hóa cho nên họ hiểu biết rất nhiều, đều có mục tiêu rõ rệt.

"Bọn họ muốn đi đột phá, có thể sẽ có người niết bàn bên trong tiên trì chứa đầy máu của Phượng hoàng cũng nên."

"Lần tiến vào cuối cùng này, nếu như có người tìm được trứng Chân long trong hỗn độn thì cũng không phải là không chấp nhận được."

Dù là Giáo chủ mạnh mẽ nhất của thượng giới cũng lộ vẻ khác thường, trong mắt lóe lên vẻ hực hừng, ao ước và chờ mong, thế nhưng lại cảm thấy đáng tiếc khi bản thân không thể tiến vào.

Rất rõ ràng, đám quái thai cổ đại mạnh mẽ nhất sớm đã chọn được cổ giới cho riêng mình, muốn tới đó để đột phá nhen nhóm Thần hỏa, sau đó sẽ thu được tạo hóa càng lớn hơn.

Bên trên cầu thang đá xanh kia có người đột phá thế nhưng cũng không phải là sơ đại mạnh mẽ nhất, cũng không phải là người ẩn tàng từ cổ đại, cũng chỉ là những Tôn giả bình thường, những người đứng đầu sẽ chọn lựa nơi thần thánh nhất để lột xác một cách hoàn mỹ.

Thần Hỏa cảnh rất quan trọng, có vài người muốn mượn thánh địa trong Tiên cổ để bật nhảy một cú thật cao, ví như cổ động Kỳ lân, hay là ngọn núi ngộ đạo được cho là Thập Hung từng tọa quan qua.

Những người lần đầu tiên tiến vào Tiên cổ này chắc chắn sẽ không biết những việc này, chỉ có đám người kinh khủng nhất như Lúc Quan vương Ninh Xuyên, Cô Kiếm Vân của Kiếm cốc thì mới hiểu rõ một vài chỗ.

Ngoại giới tuy rằng có lưu truyền, biết những thứ này thế nhưng tuyệt đối không cách nào biết được tọa độ của những địa phương này.

Trừ phi là những đạo thống như Tiên điện, trong môn phái có tiên hiền đi rèn luyện, hiểu rõ một vài bảo địa thần kỳ nên có thể lưu lại cho truyền nhân của mình.

Trong thời gian ngắn, nhóm người thứ nhất biến mất, không thấy hình bóng đâu nữa, bọn họ đi tới nơi tọa quan của chính mình.

Những người này cần phải hiểu rõ về hoàn cảnh trong Tiên cổ này, còn những người khác thì cũng nhanh chóng rời đi nếu không rất có thể sẽ có người tới trước mà đột phá Thần Hỏa cảnh một cách hoàn mỹ, sau đó lại trở về săn giết bọn họ, như vậy là phiền phức lớn rồi.

Hiện giờ, mặc dù những người này là địch thủ sinh tử với nhau thế nhưng cũng chỉ có thể bỏ qua hòng nhanh chóng tới địa điểm để đột phá.

Phía sau, những người khác ngây dại đứng trước từng bọt nước nhìn ánh sáng hỗn độn, âm cổ đại đạo tựa như có như không bên tai, bọn họ không biết nên tiến vào trong khu vực nào đây.

"Đi thử từng cái, chắc chắn sẽ phát hiện được trọng địa thần thánh, dù gì cũng có rất nhiều thời gian mà." Có người di chuyển.

"Tiên cổ, mênh mông vô biên, nghe nói chưa từng có người nào tra xét hết toàn bộ, chắc chắn vẫn còn những bảo địa vô lượng, dù là đám quái thai cổ đại kia cũng chỉ dò xét được một góc mà thôi, không cần phải ước ao mục tiêu của bọn họ, tự mình đi thăm dò là được."

Đương nhiên, nói vậy nhưng bọn họ cũng sẽ tránh những nơi mà đám vừa nãy đã tiến vào, không muốn gặp phải quái thai cổ đại kia.

Bên trên cầu thang đá xanh lục tục có người đi ra, sau đó không ngừng tiến vào trong những "bọt khí" và dẫn tới những địa giới hoàn toàn khác.

Từ xưa tới nay, chỉ cần có người xông ra khỏi con đường đá kia thì áp lực bên trên ba ngàn con đường cổ kia sẽ chợt giảm, người phía sau sẽ được thoát khỏi áp lực và xông ra ngoài.

Vì vậy, liên tiếp có người xuất hiện ở cuối con đường.

Chỉ còn không đầy bao nhiêu ngày nữa thì tất cả mọi người sẽ rời khỏi và có thể bước vào cổ giới lộng lẫy kia.

Lúc này, tất cả mọi người ở bên ngoài khu không người đều thay đổi sắc mặt, Thạch Hạo lại là người đi ra ở ngày đầu tiên nên khiến một đám người kinh ngạc, dù là người có thù oán với hắn hay không thì cũng không thể không thán, ghê thật!

Bởi vì, hắn không ngừng xuyên thủng các giới bích, đi tới những con đường khác nhau.

Khi tới những con đường này, tuy rằng có lúc sẽ tiến lên một đoạn nhưng dù sao phương hướng của hắn là phương ngang, lẽ ra phải là người cuối cùng đi ra mới đúng.

Nhưng hắn lại xuất hiện trước so với đa số mọi người.

"Đây chính là nơi sâu trong Tiên cổ à?" Thạch Hạo nhìn về từng "bọt nước" ở phía trước, nơi đó bao quanh một vào địa vực mơ hồ.

"Xoẹt!"

Một tên sơ đại chuyển động xông vào một "bọt nước" hơi lớn, chớp mắt đã xé rách bọt nước đó, người ở phía sau cũng có thể nhìn thấy được chút cảnh tượng bên trong, mặt đất mênh mông, rừng rậm chằng chịt, phía cuối chân trời có một tòa thành khổng lồ đen thui, nơi đó cư trú rất nhiều sinh linh!

"Hả, còn có cả thành trì luôn à, còn có chủng tộc thần bí?" Thạch Hạo cau mày.

"Gào..." Tiếng rít vang lên, cách đó không xa có một con Long ngao, cả người lấp lánh ánh bạc nhảy cao lên, nó cứ như là ngọn lửa đang bốc cháy hừng hực, nó cũng vụt vào trong một "bọt khí".

Mọi người vội vã quan sát, bên trong là một khu sa mạc, ở phía cuối có hơi nước thánh khiết bốc hơi lên cao, tựa như là dòng suối sinh mệnh mà ngay cả Giáo chủ cũng phải đỏ mắt!

Không ít người khiếp sợ nên nhanh chóng vọt vào.

Cũng có người yên lặng đứng bên ngoài suy tư.

"Trong sa mạc thì thường gặp nhất chính là ảo giác, đi vào cũng chưa chắc có thu hoạch gì."

Bọt khí rất nhiều, tựa như là tiểu thiên thế giới giao hòa với nhau, có thể xuyên qua lẫn nhau.

Thạch Hạo quay đầu liếc nhìn, phía sau là ba ngàn bậc thanh đá xanh, đối với hắn thì có ý nghĩa không hề tầm thường, hắn muốn viên mãn Thần hỏa nên muốn mượn nhờ thứ này để tham khảo.

Vì vậy, ban đầu hắn cũng không có vội vã rời đi, cũng không phải thuộc nhóm người xông ra khỏi con đường đá này.

Bọt nước hư ảo, tiểu thiên thế giới đông đảo lộng lẫy vô cùng, từng cái đều ẩn chứa những cơ duyên to lớn khác nhau khiến người khác khó mà lựa chọn được.

Đột nhiên, hư không mở rộng, mấy chục bọt nước rung chuyển rồi bị xé ra, có người từ bên trong xông ra ngoài.

"Đây là người nào, liên tiếp xuyên thủng giới bích rồi xuất hiện bên trong một cổ địa nào đó, và giờ xông về lại đây?"

Một người bay ra ngoài, trên người tựa như có lông chim bay xuống, thánh quang lấp lánh, hắn cầm trong tay một cây đại kích, tư thái thần mãnh, gợn sóng bằng khí kia hất bay rất nhiều Tôn giả, khiến họ ho ra đầy máu.

Chính là truyền nhân Tiên điện, trên người hắn mặc giáp trụ Tiên vũ, tay cầm một cây bảo kích, không biết vì sao lại trở về!

"Hả?" Hắn liếc nhìn thì thấy Thạch Hạo, con ngươi ấy hóa thành hai ký hiệu màu bạc, hắn nhanh chóng nhào tới.

"Là ngươi, tới thật đúng lúc nhen!" Thạch Hạo càng thẳng thắn hơn, lấy ra chiến kích Hư không cầm chặt nơi tay, sau đó hét lớn một tiếng chém về trước.