Thế Giới Ngầm

Quyển 1 - Chương 28: Buổi đầu làm gia sư




Một tuần sau khi Quốc Việt đăng ký làm gia sư thì anh bắt đầu công việc. Lịch dạy vào buổi chiều từ năm giỡ rưỡi đến bảy giờ rưỡi tối. Tuy thế anh phải đến gặp gia chủ trước để xem thử họ có yêu cầu thêm điều gì nữa không.

Theo như anh tìm hiểu, gia cảnh của người chủ thuê anh khá giàu có. Họ thuê anh về dạy kèm cho đứa con trai út, năm nay nó học lớp chín. Thằng nhóc đó là một thằng bé hư hỏng, vừa lười học vừa rất quậy phá. Anh không thấy có gì lạ. Một nhà đại gia cỡ vừa, ba mẹ suốt ngày bận rộn đi làm, không có thời gian quan tâm chăm sóc thằng bé. Nó quậy phá, lười biếng cũng rất dễ hiểu. Khi bậc ba mẹ nhìn thấy hậu quả mới lo cuống cuồng, chạy đôn chạy đáo khắp nơi để giải quyết hậu quả. Mà tới mức này đã hơi muộn màng rồi. Tất nhiên, không phải đại gia nào cũng như thế.

Quốc Việt đã biết vị trí của người thuê gia sư, anh đợi trước cổng nhà rồi bấm chuông, trong lúc đợi người ra mở cửa, anh tranh thủ nhìn lướt qua căn biệt thự. Ái chà, nó rất đẹp. Căn biệt ba tầng, được sơn màu xanh nước biển. Giống như các nhà xung quanh, bao bọc xung quanh ngôi biệt thự là hàng rào và một cái cổng bằng sắt cao không kém. Xuyên qua hàng rào, anh thấy khuôn viên biệt thự khá rộng. Trên đấy trồng nhiều loại cây cảnh. Vì được chăm sóc rất tốt, cắt tỉa, thêm cả uốn cây đầy tính nghệ thuật nên chúng rất đẹp.

Sau khi anh bấm chuông chừng vài phút thì một người phụ nữ từ cửa trong ra. Cô ấy theo lối đi nằm giữa khuôn viên chạy từ bậc tam cấp tới cổng. Cô ấy mở cái ô nhỏ trên cánh cổng ra và hỏi:

- Cậu tìm ai?

Việt đáp:

- Cho hỏi ở đây có phải là nhà của cô Liên không?

- Đúng rồi, cậu tìm bà chủ có việc gì không?

Người phụ nữ đang hỏi là người làm thuê trong nhà này. Việt trả lời:

- Xin cô vào nói với cô Liên có một sinh viên tên là Quốc Việt đến đây dạy kèm cho con của cô ấy theo như cô ấy đã yêu cầu.

Người phụ nữ nghe vậy thì cười nói:

- A, cậu là Quốc Việt tới làm gia sư sao? Mời cậu vào, bà chủ đang đợi ở bên trong.

- Cám ơn cô.

Anh theo người làm thuê đi vào. Vào trong sân rồi, anh mới có điều kiện ngắm biệt thự kỹ hơn. Khoảng sân rộng rãi phía trước nhà được lát gạch, có hai màu, ngoài là màu trắng, trong thì đỏ nhạt, sát sau hàng rào là khuôn viên. Một chiếc xe hơi đen bóng đang đỗ ở trên sân. Kiến thức của anh về các loại xe con không nhiều lắm chẳng qua nhìn nó anh vẫn biết đây là xe Mercedes loại VIP. Tuy chưa tới mức được gọi là siêu xe, nhưng cũng là loại cực kỳ đắt tiền, tối thiểu phải xấp xỉ một tỷ đồng. Ngoài ra, còn có hai chiếc xe máy dựng trước cửa, một Exciter và một SH, hai chiếc trị giá cũng gần hai trăm triệu.

Cửa của nhà hầu như làm từ gỗ, vân của nó rất đẹp, hình như là gỗ hương. Đi vào trong nhà, Quốc Việt thấy một bộ salon sang trọng cũng từ gỗ, có một người phụ nữ đang ngồi ở đó. Anh đoán đây là bà chủ người làm thuê kia nhắc tới. Anh giờ không thể ngắm cảnh nữa, anh hơi cúi người nói:

- Cháu chào cô ạ, cháu tên là Quốc Việt được trung tâm gia sư Thành Công giới thiệu đến đây.

Người phụ nữ gật đầu nở nụ cười, đưa tay ra nói:

- Ừ, cháu ngồi đi, cô tên là Liên, xin lỗi cháu nhé, làm phiền cháu phải mất một buổi sáng để đến đây.

Quốc Việt ngồi xuống ghế, đáp:

- Dạ không có chi ạ.

- Đáng nhẽ không cần rắc rối thế này đâu nhưng vì cô mời gia sư đến dạy học cho con trai cô nên có một số điều cần nói rõ trước.

- Dạ cô cứ nói đi ạ, cháu đang nghe đây.

Cô Liên gật đầu:

- Ừ, là thế này, con trai cô rất lười học, nó khiến cô buồn rầu lắm. Cô đã dùng thử đủ mọi cách nhưng đâu vẫn hoàn đấy.

Cô ấy thở dài một hơi đầy não ruột. Quốc Việt giữ im lặng, chờ cô ấy nói tiếp:

- Giờ cô không quan tâm cháu dùng phương pháp gì, dạy như thế nào, chỉ cần nó học chăm chỉ, tiến bộ, bớt phá phách, có thể thi đậu vào cấp ba là được rồi.

Quốc Việt kinh ngạc khi nghe cô ấy nói như vậy. Cô thật sự giao hoàn toàn việc dạy thằng nhóc đó cho anh hay sao? Quốc Việt tự hỏi lỗ tai mình có vấn đề hay không nữa.

Cô Liên nhìn thấy vẻ mặt Quốc Việt thì cười, điều này tất nhiên nằm trong dự đoán. Bất kỳ một gia sư nào khi nghe tới đều như vậy cả, cô lắc đầu nói:

- Cháu không biết thôi, tại vợ chồng cô bận rộn công việc suốt ngày nên không có thời gian lo cho thằng bé. Đến khi nhận ra thì đã muộn. Chị nó thì tốt, chỉ mình nó như thế. Chị nó đi học đại học ở xa, bất đắc dĩ lắm cô mới mời gia sư đến.

“Con út chắc được cưng chiều quá sinh hư đây mà, ba mẹ lại bận suốt ngày nên không ai quản, lại càng quậy phá hơn. Nên nhận lời hay không đây” Việt vẫn trầm ngâm, chưa biết trả lời cô ấy ra sao. Anh lại nghe cô Liên nói:

- Cô đã từng mời ba gia sư tới nhà rồi nhưng không ai chịu nổi nó nửa tháng. Cô mời cháu đến làm gia sư, mong cháu cố gắng giúp cô với

“Đã có ba gia sư bỏ việc trước đó rồi à, thằng con cô ấy khá đấy.” Quốc Việt bắt đầu cảm thấy thằng nhóc này rất thú vị. Có điều anh nghĩ rằng không thể có chuyện ba mẹ phó mặc con cái của mình cho người lạ nên chưa dám đồng ý mà chỉ nói lấp lửng:

- Dạ! Cháu không dám nói trước nhưng cháu sẽ cố hết sức dạy nó đậu vào cấp ba.

Cô Liên tất nhiên hiểu e ngại của anh nên khi có câu đảm bảo, cô ấy cũng đã hài lòng. Cô nói:

- Vậy được rồi, nếu cháu hiểu được thì tốt rồi, giờ cô phải đi làm đây, tối cháu cứ đến dạy theo lịch định sẵn nhé.

- Dạ vâng ạ.

Việt ra về mà ngổn ngang bao suy nghĩ trong đầu.

...

Đến chiều, vì là buổi đầu tiên anh đi dạy, cần tạo ấn tượng tốt nên đúng năm giờ chiều, anh sửa soạn đồ đạc, sách vở rồi lấy xe đi đến nhà cô Hiền. Tối này chồng cô bận việc nên làm về muộn. Cô tươi cười niềm nở và sau mấy câu chào hỏi, cô bảo người giúp việc:

- Cháu bắt đầu công việc đi. Cháu cứ làm mọi cách để nó chăm học lên giúp cô. Cô Mai, cô dắt Việt lên phòng của thằng bé nhé.

- Dạ, cháu xin phép đi lên dạy ạ.

Quốc Việt theo cô người làm lên phòng của thằng nhóc đó. Anh tò mò rất muốn biết thằng nhóc đó đã dùng cách gì mà có thể đuổi ba gia sư trước anh đi được. Đến trước cửa phòng, cô người làm đưa tay lên gõ cửa, trong phòng vọng ra tiếng nói thằng nhóc:

- Mẹ đấy ạ, đợi con chút.

“Bộp! Bộp! Bộp!” Tiếng bước chân chạy tới mở cửa, đầu thằng nhóc ló ra, nhìn khuôn mặt nó có vẻ sáng sủa, hoàn toàn khác biệt với tính cách, đúng là không thể nhìn mặt mũi mà đoán ra bản chất của con người. Cô làm việc nói:

- Là tôi cậu chủ.

Thằng nhóc thấy không phải là mẹ mà là cô giúp việc thì thở phào một cái, nó nhìn sang Quốc Việt, mở miệng hỏi:

- Cô có việc gì không, còn người này là ai? Sao lại đi lên đây.

Quốc Việt cười thầm, rõ ràng thằng nhóc đang làm điều gì mờ ám trong phòng nên mới có động tác như vậy. Có thể nó trốn chơi game, xem phim gì đấy. Con nít bây giờ phát triển rất sớm, mấy thứ đó với chúng quá ư bình thường.

Cô giúp việc giải thích:

- Thưa cậu chủ, đây là gia sư mà mẹ cậu đã mời tới để dạy học cho cậu chủ.

Thằng nhóc tỏ vẻ khó chịu:

- Tôi đã nói là không cần gia sư gì cả, cô đưa anh ra đi.

Người giúp việc không có phản ứng gì, chỉ tiếp tục nói:

- Không được đâu cậu chủ, mẹ cậu trước đó đã nói tôi nhắc nhở cậu: “gia sư được mời đến là bắt buộc, nếu cậu không nghe sẽ có hình phạt thích đáng.”

Thằng nhóc đó nghe nhắc đến mẹ thì xụ mặt xuống, buộc lòng chấp nhận để Quốc Việt dạy học. Nó nói:

- Được rồi, cô xuống dưới đi, để anh ta vào đây.

- Vâng, Việt, em vào phòng đi.

Quốc Việt bước vào, quả nhiên đúng như anh nghĩ, thằng nhóc trốn mẹ chơi game. Anh tới đây làm gia sư, thế mà nó chẳng thèm hỏi lấy một câu mà ngồi vào máy bật game lên tiếp tục chơi. Chỉ là một thằng trẻ ranh, chấp gì nó. Anh hỏi:

- Nhóc con, mày tên gì?

Thằng nhóc vênh mặt lên, nhìn Quốc Việt, nói cộc lốc:

- Tôi tên gì anh không cần biết. Anh mau xin với mẹ tôi nghỉ dạy đi, nếu không anh sẽ lãnh hậu quả đấy.

Quốc Việt nghe thế thì cười khẩy, còn dám dọa cả anh nữa cơ đấy. Với những gia sư bình thường thì có thể điều đó sẽ khiến họ sợ hãi nhưng với anh thì chả khác gì chọc vào tổ kiến. Anh dọa nó vài câu:

- Thằng ranh con, mày láo xược quá đấy. Hừ! Ăn nói vô lễ, lại còn muốn tao nghỉ việc nữa chứ. Mày cũng liều mạng nhỉ. Tao đến đây làm gia sư, việc dạy mày học, tao phải chịu trách nhiệm.

Tên nhóc sửng sốt. Nó chưa bao giờ gặp một gia sư nào mà nói kiểu côn đồ như vậy. Chẳng qua, nó vẫn đang trẻ nít, còn tính ngựa non háu đá, ngoan cố nói:

- Chuyện học hành của tôi thế nào không cần anh lo. Anh nhanh ra khỏi phòng tôi.

Quốc Việt hừ một tiếng, nghiêm giọng nói:

- Mày vẫn già mồm nhỉ, mau nói ra cả tên lẫn họ cho tao rồi ngồi vào học. Mày đừng khiến tao phải đánh mày.

Vẻ mặt Quốc Việt sắc lạnh. Anh từ từ bước tới sát trước thằng nhóc. Anh hiểu rất rõ tính cách thắng nhóc này, rất giống anh lúc nhỏ, mềm nắn rắn buông nên biết cách đối phó thằng nhóc. Anh làm vậy là để đe dọa nó biết sợ mà ngoan ngoãn nghe lời. Ấy thế mà nó vẫn cười hềnh hệch, chế giễu anh

- Tôi thách anh dám đánh tôi đấy, nên nhớ anh chỉ là gia sư thôi.

Cái này Việt đã lường trước:

- Đúng là vậy, chẳng qua mẹ mày đã cho tao quyền tự do xử lý mày.

Ánh mắt anh lộ vẻ độc ác. Thằng nhóc có hơi run rẩy. Thấy vẻ mặt của nó, anh cười thầm trong bụng. Anh bèn chèn thêm một câu nữa:

- Nếu mày chưa tin thì cứ chạy xuống hỏi mẹ mày xem, để xem tao bị đuổi hay mày bị mắng.

Thật ra anh chỉ chắc một nửa vì dù cô Liên nói thế nhưng chắc gì để nguyên như vậy. Anh dùng kế là do anh lợi dụng tâm lý trẻ nít của nó và sợ ba sợ mẹ của nó. Quả nhiên thằng nhóc biết sợ, khai ngay:

- Tôi là Phan Trung Nam, tôi đã nói, việc học là của tôi, không cần anh quan tâm. Anh ngồi đấy khỏi dạy gì cả, tiền lương vẫn trả bình thường cho anh, sẽ không thiếu của anh đồng nào.

Thằng nhóc đã biết điều hơn nhưng vẫn còn khá cứng miệng. Nó nghĩ rằng Quốc Việt sẽ không dám lấy chuyện này ra để đùa giỡn nên không dám chạy xuống. Chẳng qua nó vẫn còn lỳ lợm không chịu học.

Quốc Việt đương nhiên nhận ra sự thay đổi đó. Anh cố nhịn cười, giữ vẻ mặt lạnh lùng và có phần dữ tợn, hai mặt nhìn nó chằm chằm. Thằng nhóc hơi sợ, tính đứng dậy đi sang chỗ khác thì anh bất ngờ đặt bàn tay trên lên vai nó và ấn mạnh xuống, bắt nó ngồi nguyên trên ghế. Kế đó anh vận kình bóp vai nó một cái. Anh chỉ dằn mặt nó chứ chiêu này không hề gây tổn thương gì cho nó. Thằng nhóc nhíu mày vì đau đớn, thế mà vẫn không kêu một tiếng. Anh thấy thế bèn dọa:

- Phan Trung Nam, mày đừng có khiêu khích tính nhẫn nại của tao. Liệu hồn thì nhanh ngồi vào học. Hừ, bất đắc dĩ tao phải đến đây dạy chứ mày nghĩ tao muốn dạy mày lắm đấy hả nhóc con.

Vừa nói anh vừa xiết chặt thêm. Kình lực thấm vào vai làm thằng nhóc giật giật, nó không chịu nổi nữa phải kêu lên:

- Anh mau bỏ tay ra!

Anh gằn giọng hỏi:

- Mày có chịu học bài không?

Thằng nhóc muốn nói thêm mấy câu nhưng khi thấy Việt đang nhìn mình với ánh mắt hình viên đạn tức thì sợ hãi ngậm miệng lại, ngồi trước bàn học, không nói câu nào nữa. Có điều nó vẫn chưa chịu mở sách vở ra. Việt tăng sức ép:

- Mày cứ việc mách với mẹ rằng tao đánh mày. Tao dám chắc không có tác dụng gì đâu. Tao dám làm vậy tức là có sự ủng hộ của mẹ mày rồi.

Thằng nhóc uất ức trong lòng nhưng không dám trả treo mà mở sách vở ra. Anh biết trước đấy nó đã không gọi thì lần này sẽ không gọi. Nó đã biết điều rồi, sẽ ngoan ngoãn ngồi học. Anh lấy ghế, ngồi xuống và liếc mắt quan sát quanh phòng. Căn phòng khá là lộn xộn.