Thế Giới Ngầm

Quyển 1 - Chương 49: Tình cờ gặp lại




Phía đối diện, tên Thiên vẫn còn giữ nguyên tư thế ra đòn. Hai chân của hắn hơi khuỵu xuống, một trước một sau; năm ngón tay chụm lại thành mũi nhọn để trước ngực. Hắn ta nhìn anh, nhếch mép cười khinh bỉ:

- Thấy sao hả ranh con?

Việt quan sát tư thế của hắn ta giây lát, tức thì trở nên thận trọng hơn. Anh biết đòn thế hắn đã sử dụng ban nãy là Hạc Quyền trong Ngũ Hình Quyền. Hạc Quyền chú trọng uyển chuyển mà nhanh nhẹn. Khi phát kình thì lực xuyên thấu rất mạnh. Đối mặt với bộ quyền này, nhất định không được chủ quan khinh địch. Theo như thủ pháp và kình lực tấn công, ít nhất tên Thiên đã khổ luyện hơn mười năm rồi. Tay hắn ta cứng như đá vậy. Hắn nói:

- Mày tới số rồi.

- Vậy sao?

- Đúng... thế.

Lời chưa dứt thì tên Thiên bước chéo chân tới, mỏ hạc bên phải mổ vào cổ Việt. Việt nghiên người sang phải. Không hiểu Việt cố ý không tránh hay không tránh kịp, bả vai bị mổ trúng thay cho cổ họng. Anh cắn răng chịu đau, tung quyền đánh trúng ngực Thiên thật mạnh. Tên Thiên tái mặt, loạng choạng bước lùi lại. Việt không tấn công tiếp mà hỏi:

- Sao? Mày thực sự... muốn đánh ở đây?

Thiên liếc xung quanh, nghiến chặt răng, rít lên:

- Khốn kiếp... cút mau thằng ch*.

Đám đàn em của hắn ngạc nhiên đến thộn mặt ra. Bọn chúng không hiểu tại sao đại ca lại dừng tay, nhưng lại nghĩ chắc hắn ta có kế hoạch nào đấy nên không mở miệng hỏi.

- Hê hê, xem ra mày rất thông minh. Vậy tao đi đây.

Còn Việt thì bật cười, nhưng khóe miệng méo xệch sang bên nên trông giống như đang mếu hơn vậy. Sau đó anh xoay người bỏ đi khỏi con đường. Vai trái anh hơi ngiêng xuống theo từng bước chân anh đi, dáng điệu trông khá là chật vật. Khi Việt đi được một quãng xa, Thiên quay sang đám đàn em, nghiến răng ra lệnh:

- Bọn mày âm thầm theo sau thằng ôn con đó, đến chỗ thích hợp thì ra tay.

- Vâng ạ.

Cả đám du côn đi hết để lại một mình gã Cường đứng cạnh Thiên. Thiên định nói gì đấy với gã ta nữa, nhưng lời chưa ra khỏi miệng thì hắn đột nhiên ôm ngực gậ đôi người xuống, ho liền mấy tiếng và hộc ra một ngụm máu. Hóa ra nãy giờ hắn cố kìm nén, thả cho Việt rời đi là để khỏi mất mặt trước bọn đàn em. Xét thực lực, nếu so lực đánh, Việt và hắn ta ngang ngửa, còn về mặt nội công, hắn tuyệt không thể bì với Việt. Một quyền của Việt đã tác động mạnh lên kinh mạch của hắn khiến hắn bị nội thương. Gã Cường thấy phun ra ngụm máu lớn thì cuống quýt, hỏi dồn:

- Anh Thiên, anh sao vậy?

Thiên lắc đầu:

- Tao không sao, chỉ là tao đang bị cảm, họng đau rát, ho ra máu thôi, về uống thuốc là khỏi.

Thiên gượng đứng thẳng dậy, các múi cơ hoành đôi khi lại co rút làm ngực hắn đau đớn. Trái ngược với vẻ ngoài, trong lòng hắn đang vô cùng tức giận: “Khốn kiếp! Sao võ công thằng ôn con đấy tiến bộ nhanh như vậy, suýt chút mình đã gãy xương sườn rồi.”

Cường hỏi tiếp:

- Giờ chúng ta làm gì tiếp đại ca?

- Đợi thêm vài phút nữa rồi chúng ta đi theo mấy thằng kia.

- Dạ vâng ạ!

"Grừ! Nhất định phải tóm được thằng ranh con chết tiệt đó." Cơn đau ở ngực bụng vẫn chưa hết. Đồng thời đây là lần đầu tiên bị mất mặt trước bọn đàn em, Thiên tức giận, hai bàn tay nắm rất chặt, trong bụng thầm nguyền rủa Quốc Việt. Gã Cường biết điều, đứng im thin thít, không dám mở miệng. Hai gã đợi được ba, bốn phút thì Thiên nói:

- Đi thôi.

Cường đáp:

- Dạ vâng!

Thêm chừng sáu, bảy phút nữa trôi qua, Thiên và Cường đã đi được tầm chục mét thì thấy đám đàn em của Thiên quay trở lại. Thiên hỏi tên đi đầu tiên::

- Thằng ranh con đó sao rồi.

Tên kia lắc đầu báo cáo:

- Anh Thiên, không biết thằng nhóc đó trốn đâu rồi, bọn em tìm kiếm xung quanh nhiều lần mà không thấy đâu cả.

Tin này của đám tay chân càng như đổ thêm dầu vào lửa. Mặc dù hắn biết đám đàn em khó mà triệt hạ được Việt nhưng ít ra cũng giữ chân anh khi hắn tới; đằng này, cả việc tìm mà cũng không làm được. Thiên rít qua kẽ răng:

- Lũ vô dụng! Grừ! Ranh con! Mày đợi đấy.

Thật ra, chẳng thể trách bọn thủ hạ của Thiên được. Việt đã đoán trước được ý đồ của hắn ta nên thi triển khinh công chạy đi. Khinh công Việt rất nhanh, thoáng cái đã biến mất tăm hơi khiến cho chúng một phen chưng hửng. Giờ Việt đang ở bãi đất trống quen thuộc. Anh đang quan sát vết thương trên bả vai. Dưới ánh đèn mờ mờ, anh có thể thấy được da thịt chỗ đó đã bầm tím, dấu ngón tay hiện rõ mồn một, vết thương không hề nhẹ. Anh lẩm bẩm:

- Nguy hiểm thật! Lần sau cần phải cẩn thận không giáp mặt với hắn nữa.

Anh ngồi xuống, bắt đầu vận công trị thương, mà anh cũng không luyện quyền nữa để tránh thương thế càng nặng thêm.

...

Thời gian nửa tháng nữa lại trôi qua nhanh chóng, cuộc sống của Việt vẫn diễn ra bình thường. Kể cũng lạ, băng đảng xã hội đen không thực hiện bất cứ hành động gì bất lợi cho anh, thậm chí đám Thành Hưng cũng không hề có động tĩnh. Có lẽ đây là khoảng lặng trước cơn bão lớn. Nhưng chính vì thế mà anh chẳng tài nào đoán ra ý đồ của bọn chúng. Phải chăng chúng không xem đám người Chung ruồi ra gì? Vậy càng tốt, càng thuận lợi cho kế hoạch của anh. Mà hơn nữa lễ Tết cũng sắp tới gần rồi, anh đang sửa soạn đồ đạc để về quê.

Mùa xuân mang theo hơi thở của lễ Tết cổ truyền của dân tộc ngập tràn mọi nẻo đường, con phố. Cây thay lá mới, đâm chồi nảy lộc đầy sức sống. Bên này những chậu hoa đào Nhật Tân hồng thắm trải dài dọc theo con đường, bên kia lại là nhưng chậu mai vàng rực rỡ khiến cả khu phố nhỏ thấm đẫm hơi thở mùa xuân từ hai miền đất nước. Khuôn mặt mọi người đều hiện nét tươi vui, hớn hở. Giữa bầu không khí hân hoan ấy, dẫu trong lòng có chút phiền muộn nhưng Quốc Việt không khỏi vui lây, miệng cười khẽ.

Anh đã dùng lương tháng đầu tiên làm gia sư để mua mấy bộ quần áo mới cho ông bà của mình mặc chơi Tết. Thật ra, với số tiền lương được trả theo thoả thuận từ trước thì không đủ để mua; mà cộng cả tiền thưởng của Liên cho thêm. Cô bảo rằng, cô thưởng cho anh ba trăm nữa vì đã giúp cô đưa Trung Nam vào khuôn khổ, cũng như là tiền mừng tuổi sang năm mới. Anh biết thêm số này mới đủ nhận lấy, tất nhiên, để lễ phép, vẫn phải từ chối mấy lần. Dẫu sao công sức uốn nắn thằng nhóc anh đã bỏ ra không hề nhỏ, số tiền đó cũng rất xứng đáng. Anh có thể cầm chúng mà lương tâm không áy náy.

Anh chọn những bộ quần áo thật đẹp làm quà Tết tặng ông bà, sau đó gói gém một cách cẩn thận. Đồng thời, anh cất lại một lượng nho nhỏ làm tiền mừng tuổi mấy đứa em và cháu nhỏ ở quê. Chờ tới ngày được nghỉ học theo lịch trường, anh ra bến xe trở về quê. Giữa lúc anh đang tìm xe nào phù hợp thì có người đập lên vai khiến anh giật mình, rồi sau đó vang lên giọng nói trong trẻo của một cô gái:

- Này, là bạn phải không Quốc Việt?

"Ô hay, giọng nói này sao quen quen thế nhỉ? A! Không phải là cô ấy đấy chứ." Việt cảm thấy ngờ ngợ; rồi trong đầu anh dần dần hiện lên hình bóng yêu kiều của một cô gái, tức thì chấn động mạnh mẽ. Tâm tình vốn đang bình lặng bỗng dưng nổi sóng. Anh từ từ quay đầu lại.

"Đúng là cô ấy." Nhìn thấy người con gái trước mặt, nhịp tim anh phút chốc tăng vọt, hơi thở dồn dập. Một Quốc Việt linh hoạt, mau mồm mau miệng ngày thường biến đi đâu mất. Thay vào đó, anh đứng ngây ngốc tại chỗ, muốn nói rất nhiều nhưng không sao phát ra thành lời. Cô gái nói tiếp:

- Sao thế Việt, mới nửa năm không gặp mà bạn đã không nhớ mình nữa là ai rồi à.

Cô ấy thấy anh như vậy thì làm mặt giận, ánh mắt có ý trách cứ. Vẫn đôi mắt đen láy ấy, nụ cười thánh thiện ấy, dù lâu rồi không gặp nhưng chúng vẫn khiến trái tim anh rung động như ngày nào. Anh thầm hít sâu một hơi, cố lấy bình tĩnh, rồi gãi đầu gãi tai, tỏ vẻ xấu hổ, cười cười đáp:

- Mình sao có thể không nhớ chứ, chẳng qua vì không nghĩ sẽ gặp Quỳnh ở đây nên hơi bất ngờ thôi.

"Đêm nào cũng gặp Quỳnh trong mơ thì sao có thể quên được. Thật không ngờ, cô ấy càng lớn lại càng hấp dẫn, còn mình thì... haizz..." Ý nghĩ này Việt chỉ dám giữ kín trong lòng thôi chứ không dám lộ ra. Cô gái khiến cho Việt tim đập chân run này tên là Như Quỳnh, bạn cùng lớp cấp ba, cũng là người trong mộng của anh.

Có một điều một thú vị là khi vừa mới nhập học cấp ba, anh không hề chú ý đến Quỳnh, mà là cô bé học lớp kế bên; vì cô bé đấy trông khá là xinh. Nhưng học trong lớp với nhau lâu ngày, dần dần anh bắt đầu để tâm đến cô nhiều hơn. Anh phát hiện ở con người cô có những điểm đặc biệt, thu hút anh, dẫu vẻ ngoài của cô cũng chỉ bình thường. Thế rồi tình cảm anh dành cho cô nhen nhóm từ lúc nào không hay, mỗi lúc một mãnh liệt hơn, đến bây giờ đã hơn ba năm. Nhưng do nhiều nguyên nhân khách quan lẫn chủ quan khiến anh không thể tỏ lòng mình với cô.

Anh cất dấu tình cảm của mình, đi vào cổng trường đại học. Anh gặp gỡ nhiều cô gái, thậm chí xinh đẹp hơn Quỳnh nhưng lòng vẫn không sao đẩy hình bóng cô đi được. Hễ mỗi khi nhớ đến là ngực đau nhói, chỉ mong sao có thể nhìn thấy cô một lần. Thật không ngờ rằng hôm nay mong ước đấy đã thành sự thật, tình cờ anh gặp được cô ngay tại bến xe này. Ấy thế mà lúc đứng trước cô rồi, anh lại trở nên lúng túng, không biết nói gì cho phải. Về phía Quỳnh, khi cô thấy điệu bộ quái dị và nghe câu trả lời của anh thì cười khẽ:

- Hì hì, suýt nữa mình cũng không nhận ra Việt đâu. Bạn so với lúc còn đi học cấp ba khác nhiều quá. Ban nãy thấy được mặt bạn mình mới biết.

- Ừm.. Quỳnh cũng vậy. Bạn cũng khác nhiều mà.

- Có gì khác chứ, mình chỉ...

Trong lúc hai người đang tán gẫu với nhau thì một chiếc xe khách màu vàng chạy từ từ tới gần, đúng lúc Việt đang bị Quỳnh trêu chọc tới mức không biết đối đáp thế nào, anh thầm thở phào nhẹ nhõm: “Cứu tinh đây rồi”. Việt nhân cơ hội tảng lờ đi, anh chỉ vào chiếc xe và nói:

- Xe tới kia rồi, mình đi thôi.

Nói xong anh bèn nhanh chóng xách hàng lý lên, chỉ chỉ chiếc xe đang tới, quay qua nói với Như Quỳnh:

- Nào nhanh lên kẻo xe chạy mất.

- Ừ!

Quỳnh cũng vội vàng xách túi theo chân Việt bước lên. Trên xe chỉ còn rất ít chỗ trống, những hàng ghế đôi đều đã có ít nhất một người ngồi. Đa phần là thanh niên, Việt hoàn toàn có thể nhờ một người đổi chỗ để anh có thể ngồi cạnh Như Quỳnh bởi trước đây anh cũng đã luôn muốn được như vậy. Bất chợt những ý niệm khác ùa về trong đầu, làm anh phân chưa biết quyết định thế nào. Lại nghe Hằng nhắc nhở anh:

- Ơ kìa Việt, sao đứng thừ người ra thế, để đồ lên trên xong cho mình lấy chỗ đi vào với chứ?

Việt giật thột, cuống quýt xin lỗi:

- Xin lỗi, mình quên mất, Quỳnh ngồi ở đây nhé, mình xuống cuối xe.

Nói xong Việt quyết định đi thẳng xuống dãy ghế cuối cùng, ở đấy vẫn còn một chỗ trống. Như Quỳnh mỉm cười rồi ngồi xuống chỗ trống cách Việt ba hàng ghế. Cô chỉ mang hành lý xách tay nhỏ gọn nên cũng không cần cất đồ.

Rất nhanh, chẳng bao lâu xe đã tới điểm cuối. Tuy vậy chuyến xe đường dài khiến các hành khách đều khá mệt mỏi. Ai cũng mong về nhà nhanh cho sớm để nghỉ ngơi nên tiếng bước chân xuống xe dường như cũng vội vã hơn nhiều. Bước xuống xe, Việt quay ra chào Quỳnh:

- Mình về nhà đây, chúc Quỳnh ăn Tết vui vẻ bên gia đình, tạm biệt, hẹn gặp lại.

- Ừ, mình cũng chúc bạn ăn Tết vui vẻ, tạm biệt bạn.

Hai người chia tay nhau ở ngã ba, đi theo hai hướng khác nhau để về nhà.