Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 326: Quá trơ tráo!




"Đám sâu trùng các ngươi!"

Giọng nói bình thản không mang chút trào phút nào, nói ra cực kỳ thuận miệng.

Nhưng lúc rơi vào tai mọi người quả thực chẳng khác nào hung bạo tát một cái vào mặt bọn họ. Hôm nay các tu sĩ có mặt tại đây trên cơ bản đều là những nhân vật máu mặt. Dù có một vài đệ tử trẻ tuổi, nhưng đều là những tài năng xuất chúng trọng điểm bồi dưỡng, tương lai sẽ gánh vác đại tông môn.

Phóng mắt nhìn khắp Tấn Quốc, Thiên Kiếm Tông xếp thứ nhất, Đỗ gia xếp thứ hai, thực lực của vương thất ngang bằng Đỗ gia, tiếp đến là các đại phái Tề Dương Tông, trong tông môn cao thủ nhiều như mây, tu sĩ Trúc Cơ Cảnh cũng thấy nhiều.

Song, tu sĩ Trúc Cơ cảnh từ miệng sư huynh Mai Nghiễn Sinh lại trở thành côn trùng có thể tùy ý mà nghiền chết.

Trong khoảng khắc, mọi người ai cũng phẫn nộ.

"Thật là một tên cuồng vọng, ta thấy tuy rằng tu vi của Mai Nghiễn Sinh đạt tới Kim Đan Cảnh nhưng tâm cảnh lại cực kém. Chưa cần Mộ Dung Vô Tình ra tay, chỉ cần tứ đại phong chủ Thiên Kiếm Tông cũng có thể làm cho hắn phải chạy trối chết. Ngươi tưởng rằng lên một tầng cảnh giới là có thể một bước lên mây sao, ta nhổ vào!".

"Tu sĩ Kim Đan Cảnh cái khỉ gió gì, đoán chừng là chó ngáp phải ruồi thôi, nhờ vào bảo vật gì đó mới tu luyện thành Kim Đan, bằng không chỉ nhờ vào tu vi và tài lực có sẵn chắc chắn sẽ bị tu sĩ Trúc Cơ Cảnh đánh cho tơi bời tan tác, hoa rơi đầy đất cho mà xem!".

"Đồ thổ phỉ nhát cáy, giấu đầu lòi đuôi".

"Nếu ngươi dám bước ra, hôm nay tu sĩ Tấn Quốc ta đây sẽ bầm ngươi ra thành nghìn khúc!".

"Người huynh đệ này cần gì phải gọi, hắn không dám bước ra đâu, chắc cũng chỉ giở trò múa mép khua môi, để chúng ta buông tha Mai Nghiễn Sinh thôi!".

"Đúng vậy, chính là thế, tại sao ta lại không nghĩ tới nhỉ".

Một đám người không nhịn được nữa, tiếng mắng chửi nổi lên bốn phía. Ở đây đều là thế hệ tài năng xuất chúng, bị người khác gọi là côn trùng, tất nhiên sẽ giận không kìm được.

"Ta thấy tông phái Mai Nghiễn Sinh này đều là bọn chuột nhắt. Mai Nghiễn Sinh như vậy, người được gọi là sư phụ, sư mẫu, sư huynh của hắn chắc cũng thế thôi, tất cả đều cùng một hạng người trơ tráo, bỉ ổi, thấp kém!".

Một gã đệ tử Đỗ gia cười ha hả chỉ vào Mai Nghiễn Sinh mà mắng.

Thân thể Mai Nghiễn Sinh khẽ run lên, sau đó hắn quay đầu nhìn lại nhìn tên đệ tử Đỗ gia như nhìn một thằng ngốc.

"Nhìn cái gì mà nhìn, nhìn nữa ta móc mắt ngươi đó". Đệ tử Đỗ gia cười quát. Một Kim Đan Cảnh cao cao tại thượng, cuối cùng vẫn bị đánh như một con chó, ai cũng sẽ không thèm để hắn vào mắt.

"Tự đâm đầu vào chỗ chết". Lông mày Mai Nghiễn Sinh chau lại, lạnh lùng quát.

"Tới đi, bây giờ ngươi còn có thể bò dậy sao? Kim Đan Cảnh? Ta khinh!". Tên đệ tử Đỗ Gia này cười lớn không ngừng, trong tiếng cười đầy trào phúng.

"Đúng đấy, Kim Đan Cảnh, ta nhổ vào!".

Xung quanh hắn, tên đệ tử Đỗ gia và hơn mười đệ tử các tông môn khác trăm miệng một lời mắng chửi sau đó cười ha hả.

Nhưng mà vào thời điểm bọn gã đang liên tục cười to, một luồng ánh sáng xẹt qua, lập tức hơn mười gã đệ tử đang ngoắc mồm cười to, miệng không thể khép lại được nữa. Trong con mắt bọn gã tràn đầy kinh ngạc, rồi biến đổi thành khó mà tin được, cuối cùng biến thành tuyệt vọng.

Phụt!

Hơn mười tia máu tươi phun ra từ yết hầu bọn gã, luồng ánh sáng kia không biết đã xẹt qua cổ họng bọn gã cứ thế mà đâm thành một lỗ thủng tự khi nào.

Hơn mười gã đệ từ che cổ họng, kêu thảm thiết, muốn gọi nhưng lại không thể phát ra bất kỳ lời nào, chỉ có thể phát ra âm thanh ôô.

Máu tươi phun ra dữ dội, rơi đầy đầy đất chi chít, nhìn thấy mà ghê người.

"Đã bảo các ngươi tự tìm đường chết còn không tin". Mai Nghiễn Sinh đứng dậy, cười khẩy nói.

"Mai Nghiễn Sinh, ngươi lại dám hạ độc thủ!". Đỗ Thuần Thiên vừa giận vừa sợ, chỉ vào Mai Nghiễn Sinh quát.

Mai Nghiễn Sinh khinh thường nhìn hắn nói: "Đỗ gia chủ, chẳng lẽ ngươi còn muốn uy hiếp ta? Ta trái lại còn muốn các người chết một lượt hết đi kìa, nhưng mà cho dù ta đang có trong thời kì toàn thịnh đi nữa, một chiêu vừa rồi, ta muốn đánh nhẹ nhàng, nước chảy mây trôi như vậy cũng rất khó làm được!".

Đỗ Thuần Thiên khẽ giật mình, hơi khó hiểu nhìn hắn.

Lông mày Yến Trường Xuân nhướng thật cao, trong tiếng nói mang tia kinh ngạc: "Ngươi đang muốn nói công kích này là của sư huynh ngươi? Cách xa vạn dặm phát ra một đạo công kích như thế?".

"Chỉ có hơn mười con côn trùng mà thôi, có tài đức gì buộc sư huynh ta phải phát động công kích từ vạn dặm xa xôi chứ? Đại sư huynh chẳng qua đang lợi dụng một ít quy tắc Trời Đất, điều khiển một tí linh khí trời đất mà thôi". Mai Nghiễn Sinh đứng ở cửa động, quần áo rách bươm, vết máu loang lổ, nhưng giờ phút này hắn không còn tí ti hoảng sợ và bất đắc dĩ nữa. Trên mặt hắn hiện lên một tia khinh khỉnh, đắc ý.

"Lời dụng một ít quy tắc Trời Đất? Điều khiển một chút linh khí trời đất?".

Đám người Yến Trường Xuân đưa mắt nhìn nhau, không dám tin vào tai mình.

Bọn họ đều là cao thủ Trúc Cơ Cảnh hậu kỳ, đối với Pháp Tắc Không Gian cũng sớm có lý giải. Cái mà Mai Nghiễn Sinh gọi là điều khiển quy tắc Trời Đất, hẳn đang nói đến việc lợi dụng Pháp Tắc Không Gian điều động linh khí trời đất tại đây. Đám người Yến Trường Xuân tất nhiên làm được thủ đoạn như vậy, chỉ là không cách nào thực hiện nhẹ nhàng như thế, làm cho người khác hoàn toàn không phát hiện ra.

Điểm mấu chốt chính là bọn hắn muốn điều khiển linh khí trời đất thì thân thể phải ở chỗ này, mà sư huynh Mai Nghiễn Sinh theo như lời hắn nói, giờ này có lẽ đang ở vạn dặm xa xôi, mà lại có thể bản lĩnh cường đại như vậy. Độ khó trong đó quả thực không cách nào tưởng tượng.

"Thất thúc thúc, người thấy thế nào?".

Mặt mũi Tô Hạo cũng tràn đầy khiếp sợ, nhìn Thất trưởng lão bên cạnh, hít sâu một hơi hỏi.

Sắc mặt Thất trưởng lão ngưng đọng, hơi trầm ngâm, chậm rãi nói: "Tu vi của người này sâu không lường được, rất có thể không phải Kim Đan Cảnh".

Tô Hạo khẽ giật mình, lập tức hít sâu một hơi: "Không phải Kim Đan Cảnh? Phá Đan Anh sinh, Nguyên Anh Cảnh?".

Thất trưởng lão gật đầu nói: "Nếu cái này thực sự là thần thông Vạn lý Truyền Âm, người có tu vi đạt tới Kim Đan Cảnh tầng thứ năm có thể thi triển. Nhưng mà con có từng chú ý tới ý vị của hắn lúc trước không, để Mai Nghiễn Sinh trở về tu luyện ba mươi năm, nếu như không thể đạt tới Kim Đan Cảnh đỉnh phong sẽ phế bỏ tu vi ngay. Hắn có thể nói lời này, hiển nhiên tu vi tối thiểu nhất của hắn là Kim Đan Cảnh đỉnh phong, hơn nữa có thể là Nguyên Anh Cảnh".

Thần sắc Tô Hạo trầm xuống, vẻ mặt đắng chát: "Nếu như người đến là Nguyên Anh Cảnh, như vậy dù cho tất cả tu sĩ Tấn Quốc liên thủ lại e rằng cũng không phải là đối thủ của hắn".

Thất trưởng lão hít sâu nói: "Nếu là Kim Đan Cảnh ngũ trọng may ra còn có một tia hy vọng, nhưng Nguyên Anh Cảnh thì, ài!".

Tô Hạo im lặng cúi đầu.

Diệp Vân ở bên nghe được rõ ràng, khẽ cau mày, đột ngột nói: "Quan tâm hắn là Kim Đan Cảnh hay là Nguyên Anh Cảnh làm gì, chẳng lẽ bởi tu vi hắn cao thì có thể tùy ý quyết định sinh tử của người khác sao? Chẳng lẽ các vị sẽ giao Linh Nhi ra?".

Thất trưởng lão và Tô Hạo khẽ giật mình, đồng loạt quay lại nhìn Diệp Vân nửa ngày mới cười khổ lên tiếng.

"Không thể tin được cao thủ Nguyên Anh Cảnh còn chưa đến, chúng ta đã bắt đầu sợ sệt. Diệp tiểu tử nói cũng đúng, chẳng lẽ chỉ vì tu vi hắn cao hơn một chút thì có thể quyết định sinh tử của Linh Nhi sao? Nếu như chúng ta đến Linh Nhi còn không bảo vệ nỗi, làm sao có mặt mũi sống tạm bợ trên đời này?". Thất trưởng lão đột nhiên cười ha hả.

Trong mắt Tô Hạo thoáng qua tia sáng, nhẹ gật đầu, trao đổi ánh mắt với Thất trưởng lão, cũng cười to mấy tiếng.

"Tô Hạo, lão Thất, hai người các vị đang cười cái gì vậy? Chuyện đã tới nước này các vị không nhanh nhanh đem tiểu nha đầu Tô Linh kia giao cho Mai tiên sinh đi chư? Đúng rồi, Trường Xuân, ông lấy một ít đan dược đưa cho Mai tiên sinh chữa thương cho tốt đi".

Giọng nói của Thi trưởng lão đột nhiên vang lên, hắn vừa nói xong hai câu, quay đầu lại nhìn về phía Mai Nghiễn Sinh, nịnh nọt: "Mai tiên sinh, lúc trước đều là hiểu lầm, ngài chính là cao nhân Thượng quốc, mong ngài đừng chấp nhặt với bọn họ".

Mai Nghiễn Sinh khẽ giật mình, vẫy vẫy tay nói: "Dễ thôi, nếu như Thi trưởng lão đã nói vậy, Mai Nghiễn SInh ta cũng không phải là ngươi không biết đạo làm người, các ngươi cứ thoải mái đi, ta dẫn tiểu nha đầu kia trở về".

Thi trưởng lão vẻ mặt nịnh nọt, cười nói: "Đương nhiên rồi, Mai tiên sinh đợi một chút, ta đây giao Tô Linh cho ngài ngay".

"Đúng vậy, Thi trưởng lão nói có lý, nên như thế, nên như thế".

Cao thủ tiền bối Thượng quốc ở xa tới Tấn Quốc nhỏ bé chật hẹp của chúng ta đã là hạ mình rồi, các ngươi còn chít chít ra oai, thật là lớn gan".

"Nhanh nhanh giao tiểu nha đầu mang huyết mạch Yêu tộc kia cho Mai tiên sinh đi, toàn thể Tấn Quốc chúng ta tuyệt đối sẽ không thiên vị nửa phần".

"Đúng vậy, vì an nguy Nhân tộc, nếu phát hiện huyết mạch Yêu tộc tất nhiên phải lập tức chém giết, bây giờ cư nhiên lại còn làm phiền cao thủ tiền bối Thượng quốc, thật là đáng chết mà!".

"Không sai, nếu như ta mang huyết mạch Yêu tộc đã sớm tự vẫn ở chỗ không người rồi, tránh bị người khác biết đến để lại tiếng xấu muôn đời".

Một đám người lúc trước còn lêng tiếng quát mắng huynh đệ Mai Nghiễn Sinh chẳng khác nào muốn biến họ thành thịt vụn cho chó ăn, thế mà, trong chớp mắt trở mặt phụ họa lới nói của Thi trưởng lão, đảo ngược họng súng chĩa vào đám người Tô Hạo mà quát mắng.

"Thi trưởng lão, ngươi phóng cái rắm gì vậy?".

Diệp Vân cười lạnh, trong mắt lóe lên tia sáng mãnh liệt, đóng đinh trên mặt Thi trưởng lão.

Thi trưởng lão khẽ giật mình, lão thân là trưởng lão Thiên Kiếm Tông, làm gì có tiểu bối đệ tử nào dám nói chuyện với lão như thế!

"Láo xược, chuyện hôm nay có đến một nửa đều do ngươi mà ra, đợi chuyện Tô Linh làm rõ sẽ đến phiên ngươi. Ta không giết ngươi đâu, chỉ phế bỏ tu vi của ngươi, chặt đứt tứ chi, móc mắt, lưỡi của ngươi sau đó ném ngươi xuống dưới chân núi làm một tên ăn mày trọn đời!".

Diệp Vân cười ha hả, trong mắt thấp thoáng tia khinh thường, nhìn Thi trưởng lão, sau đó chậm rãi đảo mắt qua đám người.

"Cao thủ cái rắm gì chứ, mấy thế lực lớn Tấn quốc các người ngày bình thường chỉ biết tự biên tự diễn, sắp xếp đẳng cấp. Hôm nay chỉ vì mấy câu dọa nạt của cao thủ không biết chui từ đâu ra, ngay lập tức cả đám giả câm giả điếc, không dám ho he một tiếng. Đám tu luyện ham sống sợ chết như các người không bằng sớm tẩu hỏa nhập ma, hồn phi phách tán cho nhanh cả đi!".

"Lớn mật!".

"Láo xược!".

"Đồ thứ tiểu bối ngu xuẩn, cả gan làm nhục chúng ta!".

"Nếu không phải lúc này còn có cao thủ Thương quốc, chúng ta chắc chắn sẽ chém ngươi ra thành mười tám mảnh!".

Diệp Vân không hề sợ hãi, trào phúng cười khẩy: "Hèn mọn đê tiện. Đúng là quá trơ tráo mà!"