Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 366: Đan vỡ hợp kích




Dịch: aluco

Một chưởng kia đã hoàn thành nếu như rút về thì Hỏa Vân Thánh Giả sẽ bị thương. Hỏa Vân Thánh Giả đương nhiên sẽ không rút về chưởng lực, tất nhiên sẽ đánh ra.

Uy lực của một chưởng này đã lớn đến khó có thể tưởng tượng được, nếu như tùy ý thi triển ra theo như lời nói thì toàn bộ Thiên Thần Phong sẽ bị đánh thành phấn vụn.

Nhưng mà nếu muốn ngăn cản chưởng lực này cũng là cực kỳ khó khăn, cho dù lực lượng có thể chống lại chỉ cần không cẩn thận cũng sẽ bị tràn ra khắp nơi, cả tòa Thiên Thần Phong đều bị lực lượng cuồng bạo bao phủ.

“Nhanh chóng thối lui.” Thất trưởng lão nhìn thấy mọi việc, hắn chính là Kim Đan Cảnh cao thủ tất nhiên uy lực trong đó cũng hiểu được một chút, sắc mặt không khỏi đại biến.

Tô Hạo cũng cảm nhận được uy lực tràn đầy, sắc mặt đại biến.

Thủy Thanh Huyên ngược lại trên khuôn mặt xinh đẹp không có chút nào hoảng sợ, ánh mắt như nước lạnh lùng nhìn Hỏa Vân Thánh Giả.

Thân hình Thất trưởng lão khẽ nhúc nhích, muốn lôi kéo đám người Tô Hạo lui về phía sau.

“Không cần sốt ruột, các người nhìn xem!” Diệp Vân nhíu mày, trong ánh mắt tinh mang lập lòe, chỉ về phía trước.

Mọi người giương mắt nhìn lên, chỉ thấy chính giữa ba đạo kim sắc quang ảnh có một đạo nhân ảnh lập lòe, trong chớp mắt liền biến mất ngoài trăm dặm.

“Tên tiểu tử Đoàn gia theo lệnh ta nhanh chóng rời đi, cầm theo lệnh bài của ta tiến về vương thành, thủ hộ Đoàn gia cho tốt.” Thanh âm của Đoàn Viêm trên không trung nổ vang, lực lượng cuồng bạo từ quang ảnh màu vàng nhanh chóng phát tán ra.

Đoàn Viêm rõ ràng thi triển đại thần thông đem Đoàn Thần Phong đưa ra ngoài trăm dặm, đưa hắn rời xa Thiên Thần Phong khiến cho một thân tu vi có thể truyền thừa xuống dưới.

Bên trong một đạo kim quang khác thân ảnh của Yến Trường Xuân nhanh chóng bắn lên, ngưng lập giữa không trung, quần áo không gió mà bay, một cỗ khí thế ác liệt lăng lệ tập trung trên thân mình. Hai mắt hắn chậm rãi mở ra, ánh mắt giống như ánh sao bắn ra mãnh liệt xuyên qua hư không.

“Hỏa Vân Thánh Giả, hôm nay chúng ta chính thức phân ra cao thấp, không, chính là cá chết lưới rách.” Thanh âm của Tất Hạo vang lên trên không trung ù ù như tiếng sấm.

Tất cả kim quang lập tức thu vào, chỉ thấy trên đỉnh đầu bọn họ Kim Đan lơ lửng trên không trung, sau đó trong giây lát tăng vọt từ nhỏ bằng quả trứng chim câu biến lớn bằng quả dưa hấu, sau đó tiếp tục lớn lên bằng cái chậu thì oanh một tiếng bạo liệt nổ tung.

Kim quang đầy trời lưu chuyển, lực lượng cuồng bạo từ mọi nơi trào lên bất quá chỉ lao ra khoảng mấy trượng liền bị một cái chụp trong suốt ngăn cản, sau đó tất cả kim quang cùng lực lượng dung hợp cùng một chỗ hóa thành một dòng chảy cuồn cuộn rót vào cơ thể Tất Hạo.

Tất Hạo đột nhiên đứng lên, những nếp nhăn như khe rãnh trên mặt chỉ trong phút chốc trở nên trắng noãn bóng loáng, nổi lên một vòng đỏ ửng. Hắn bước ra một bước, song quyền vung lên, kim quang sáng chói hướng về phía Hỏa Vân Thánh Giả hung hăng đánh ra một quyền.

Một quyền này, ngưng tụ Kim Đan chi lực còn dư lại của hắn, tất cả lực lượng cả đời của hắn đều ngưng tụ ở một quyền này, lực lượng sau khi Kim Đan bạo liệt so với lúc trước mạnh hơn gấp mười lần có thừa, dù cho Yến Trường Xuân hấp thu rất nhiều vẫn còn mạnh gấp mấy lần so với trước.

Cái này chính là lực lượng của Kim Đan Cảnh cao thủ có được sau khi tự bạo Kim Đan, phàm là Kim Đan Cảnh cao thủ lâm vào bước đường cùng hầu như đều chọn tự bạo Kim Đan, tu vi lập tức tăng lên gấp mấy lần thậm chí gấp mười lần để liều chết đánh cược một lần, dù cho trước đây không địch lại nhưng giờ phút này cũng có hy vọng làm đối thủ bị thương tổn nghiêm trọng.

Hiện tại Tất Hạo lựa chọn như thế.

Tất Hạo là như thế, Đoàn Viêm cùng Đỗ Hoa Sinh cũng là như thế, bọn hắn chọn thời điểm Kim Đan quán đỉnh thì đã rơi vào tuyệt vọng, coi như chỉ còn đường chết, dù sao Kim Đan đã nghiền nát, tu vi bị phế, tất nhiên muốn trước khi chết đánh ra công kích mạnh nhất, tốt nhất có thể đem Hỏa Vân Thánh Giả chém giết làm người bồi táng chung.

Đoàn Viêm hao phí đại lượng Kim Đan chi lực đưa Đoàn Thần Phong ra ngoài mấy trăm dặm, không cho phép hắn quay đầu lại chỉ có nhắm hướng vương thành Tấn quốc đi đến.
Giờ phút này hắn là người có lực lượng suy yếu nhất trong ba người, nhưng mà dù sao cũng là tự bạo Kim Đan, uy lực so với thời điểm đỉnh phong vẫn mạnh hơn rất nhiều lần, hắn đồng dạng phóng lên trời, trên không trung vung vẩy song chưởng liên tục, kim quang lập lòe hóa thành một đầu kim long gầm thét phóng tới Hỏa Vân Thánh Giả.

Tại thời điểm Kim Đan quán đỉnh, Đỗ Hoa Sinh tuy rằng muốn đem Kim Đan chi lực truyền thừa cho Đỗ Kiếm Ngâm nhưng mà không nghĩ tới tiểu tử này lại cự tuyệt Kim Đan chi lực, chẳng qua chỉ lấy từ trong đó một bộ phận Thiên Đạo pháp tắc, sau đó lấy kiếm đạo chân ý phá vỡ ánh sáng phòng hộ Kim Đan, một đi không trở lại.

Giờ phút này trong cơ thể hắn tràn đầy Kim Đan chi lực, thậm chí ngay cả pháp tắc cũng không hoàn toàn tiêu tán, sau khi bạo phát Kim Đan thì lực lượng của hắn là mạnh nhất.

"Cản vân truy nguyệt, kim đan hóa hư!"

Đỗ Hoa Sinh khẽ quát một tiếng, thân hình trên không trung hóa thành đạo đạo tàn ảnh, Kim Đan trên đỉnh đầu nổ tung mơ hồ ngưng tụ thành một hư ảnh tượng thần dung hợp với hắn cùng một chỗ, đột nhiên bước ra.

Trong khoảnh khắc, trong trời đất tựa hồ có một cỗ uy thế từ trong không gian lan ra, sau khi ngưng tụ hóa thành một thanh vũ khí trong tay Đỗ Hoa Sinh, không phải đao cũng không phải kiếm, hướng về phía đầu của Hỏa Vân Thánh Giả chém tới.

Ba gã cường giả tự bạo Kim Đan đồng thời công kích, làm huynh đệ hàng mấy trăm năm nên hoàn toàn hiểu nhau, vào lúc sắp chết phối hợp cực kỳ ăn ý, ba đạo công kích phân biệt rõ ràng chia làm thượng trung hạ đồng thời đánh vào Hỏa Vân Thánh Giả.

Hỏa Vân Thánh Giả hiển nhiên cũng thật không ngờ công kích cuối cùng của ba tên sắp chết lại có thể cường hãn đến tình trạng này, hắn tiêu phí thời gian một nén nhang để thúc giục Hư Không Vạn Tướng Chưởng nhưng cũng không nắm chắc phần thắng.

Bất quá, một chưởng kia cuối cùng cũng đã hoàn thành không thể nào thu hồi lại được.
Trên mặt Hỏa Vân Thánh Giả lộ ra vẻ ngưng trọng chưa từng có trước đó,chân khí trong cơ thể trào lên, tất cả lực lượng đều ngưng tụ vào bên trên một chưởng này.

Oanh!

Ánh sáng óng ánh từ Hư Không Vạn Tướng Chưởng hung hăng đánh ra, rõ ràng lấy một địch ba đồng thời đánh trúng vào ba đạo công kích của bọn người Tất Hạo.

Kình lực trên không trung hung hăng chạm vào nhau, trong khoảnh khắc bắn ra xa giống như biển gầm núi lở, lực lượng ẩn bên trong mỗi một đạo khí kình đều đủ để đem tu sĩ Trúc Cơ Cảnh đánh cho trọng thương, thậm chí giết chết trong nháy mắt.

May mà công kích cách xa bên ngoài trăm trượng, đợi đến lúc lực lượng cuồng bạo bay xa như vậy cũng đã tiêu hao rất nhiều lực lượng. Nhưng lực lượng còn lại cũng đánh gãy cổ thụ, đánh vỡ thân núi, đá vỡ bay tán loạn tung tóe.

Thất trưởng lão cùng Tô Hạo bố trí một vòng phòng ngự trước đám người Diệp Vân, chỉ nghe trăm ngàn đạo kình lực dường như những mũi tên vô hình oanh kích lên vòng phòng ngự, rung động thình thịch.

Sắc mặt Tô Hạo đỏ tía, khóe miệng thậm chí tràn ra một tia máu tươi.

Chỉ là kình lực bắn ra mà cũng làm cho Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong như hắn bị thương, nếu như thân ở trong công kích thì lực phá hoại như thế nào không cần phải nghĩ.

Răng rắc!

Thiên Thần điện bị một trận cuồng bạo trùng kích xuống, trên mặt bức tường không biết dùng tài liệu gì đúc nên xuất hiện một ít rạn nứt, sau đó nhanh chóng khuếch tán ra như mạng nhện.

Chỉ nghe oanh một tiếng, cả tòa Thiên Thần điện rõ ràng không thể nào thừa nhận công kích như thế triệt để sụp đổ, trong một chớp mắt tro bụi bay lên ngập trời bao phủ cả tòa núi.

Vùng núi dưới chân bọn Diệp Vân cũng bị kình lực cuồng bạo trùng kích xuống, cũng xuất hiện vết rạn càng lúc càng lớn, cuối cùng dường như bị một thanh chiến đao cực lớn chém ra một cái khe rãnh dài mười trượng rộng năm sáu trượng, nhìn thấy mà giật mình.

“Làm sao có thể cường hãn đến tình trạng này?”

Tuy rằng không cam lòng nhưng cũng đã trốn thật xa, hai người Đoàn Uân Sa cùng Đoàn Hồng Trình toàn thân không có một chỗ nào quần áo nguyên vẹn, khí kình cuồng bạo cắt cho bọn chúng thương tích đầy mình, tuy rằng không phải trọng thương nhưng cũng cực kỳ chật vật.

Một nơi khác, Đỗ Thuần Thiên trợn mắt há hốc mồm trốn ở đằng sau một khối núi đá cực lớn, núi đá trước người bị đánh xuyên hơn mười lỗ nhỏ, hắn rõ ràng có thể tránh thoát hoàn hảo không bị tổn thương gì nhưng nhìn trên không trung vẫn lóe lên kim sắc quang mang như trước, trong mắt đầy vẻ hoảng sợ.

Một kích cuối cùng của Kim Đan Cảnh cường giả không khỏi quá mức cường hãn.