Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 387: Xông cung




Dịch: aluco

Những mũi tên có đuôi bằng lông vũ từ bốn phía bay đến, thoạt nhìn rậm rạp chằng chịt như 1 đám mây đen che kín bầu trời bao phủ cả người Diệp Vân.

Loại cung tiễn này cũng không phải là mũi tên bình thường, chính là dùng tinh cương trải qua muôn ngàn thử thách chế tạo, mỗi một cây cung đều cần lực mười người mới có thể kéo ra, phàm nhân bình thường căn bản không có khả năng kéo nổi những loại cung thế này, bởi vậy thủ vệ vương thành mỗi một gã binh sĩ kỳ thật đều là tu luyện giả, mặc dầu tu vi của bọn hắn hầu như đều cỡ Luyện Thể Cảnh, nhưng hôm nay trong mắt Diệp Vân, căn bản cùng phàm nhân không có bất kỳ khác biệt.

Một đạo lôi quang hiện lên trên người Diệp Vân, những mũi tên tinh cương bên trong phạm vi hai trượng xung quanh thân thể của hắn đùng một phát bạo liệt ra, hóa thành bụi bặm , tiêu tán không còn.

Thân hình Diệp Vân hiện lên, rơi vào trên tường thành.

" Thích khách lớn mật, dám xông vào vương thành, bắt lại cho ta." Tằng thủ hộ toàn thân áo giáp gầm lên liên tục, xoát thoáng một phát rút ra trường đao, đao mang lập loè.

Trên tường thành mấy trăm tên lính hô lớn thoáng một phát vây xung quanh, bao kín lấy Diệp Vân.

Diệp Vân phóng nhãn nhìn lại, những binh lính này tu vi đều là Luyện Thể Cảnh nhị trọng tam trọng, cùng hắn thời điểm tại Thiên Kiếm Tông làm tạp dịch viện cũng không sai biệt lắm, thậm chí còn có chút không bằng.

Ngược lại tên Tằng thủ hộ lại là một gã tu sĩ Luyện Khí Cảnh tam trọng, tại thế giới phàm nhân có thể có tu vi như thế, coi như là rất cao minh. Bình thường mà nói, đủ loại quan lại khi nhìn thấy hắn, cũng là cấp cho hắn một ít mặt mũi. Luyện Khí Cảnh tam trọng tu sĩ, rõ ràng chỉ là một gã thủ hộ của vương thành, cái này có chút không nên.

Ánh mắt Diệp Vân ngưng tụ, uy thế lan ra.

"Trong vương thành xảy ra chuyện gì? Tại sao lại đóng cửa thành."

Uy thế Trúc Cơ Cảnh cường giả lập tức khuếch tán ra, bao phủ phạm vi tầm hơn mười trượng. Những binh sĩ này tu vi chẳng qua chỉ là Luyện Thể Cảnh sơ kỳ toàn thân phát run, rút cuộc cầm không được vũ khí trong tay, đinh đinh leng keng rơi xuống trên đất.

Tằng thủ hộ hiển nhiên thật không ngờ người đến lại có thể có tu vi như thế, loại uy thế này hắn đã từng cảm thụ qua, nghe nói chính là ngưng luyện thần hồn mới có thể thi triển, mà thần hồn chỉ có Trúc Cơ Cảnh cường giả mới có thể tu luyện ra, trước mắt thiếu niên này thoạt nhìn bất quá mười bảy mười tám tuổi, dĩ nhiên là một gã Trúc Cơ Cảnh cường giả.

"Đại... Đại nhân, ta không biết ngài là Trúc Cơ Cảnh cường giả, kính xin tha tội." Tằng thủ hộ thiếu chút nữa quỳ lạy xuống, hắn như thế nào đều không thể tưởng được dưới thành lại có thể có Trúc Cơ Cảnh cường giả xuất hiện, phải biết rằng mặc dù là phóng nhãn toàn bộ Tấn quốc, sự tồn tại của Trúc Cơ Cảnh cường giả cũng là phượng mao lân giác.

"Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?" Diệp Vân không để ý đến hắn lạnh lùng hỏi.

"Tiểu nhân cũng không biết, chẳng qua là trong vương cung truyền đến mệnh lệnh đóng cửa thành, ba ngày sau mới quyết định có mở ra lại hay không." Tằng thủ hộ nơm nớp lo sợ trả lời.

Diệp Vân nhíu mày, hắn muốn đi đến Đại Tần đế quốc, cần thông qua Truyền Tống Trận trong vương cung, nếu như trong nội cung sinh biến, một khi Truyền Tống Trận bị phá hư, vậy phiền toái lớn rồi, nếu chỉ dựa vào đi bộ, đi về Đại Tần đế quốc không biết mất bao nhiêu thời gian.

"Ngươi cũng đã biết, hôm nay vương thất bên trong có thay đổi gì? Có người trẻ tuổi nào đột nhiên xuất hiện, tu vi cao tuyệt hay không?"

"Người trẻ tuổi? Tu vi cao tuyệt? Đại nhân ngài nói đến hoàng tử Đoàn Thần Phong sao?" Tằng thủ hộ khẽ giật mình, trả lời theo bản năng.

"Hoàng tử? Gia hỏa này đã thành hoàng tử? Hắn cũng không phải dòng chính, làm thế nào có thể trở thành hoàng tử?" Diệp Vân hiếu kỳ hỏi.

" Nguyên do trong đó tiểu nhân cũng không biết, chỉ biết là hoàng tử Đoàn Thần Phong trở về cách đây hơn một tháng, tu vi dĩ nhiên là Trúc Cơ Cảnh, đem tất cả hoàng tử đều phế bỏ." Tằng thủ hộ nhìn Diệp Vân, cẩn thận từng li từng tí nói ra.

Diệp Vân gật gật đầu, nói: "Mang ta đi Vương Cung, ta muốn gặp hắn."

Tằng thủ hộ sững sờ, lập tức khẩn trương: "Đại nhân, không phải ta không dẫn ngươi đi a, ta căn bản không có tư cách tiến vào Vương Cung, còn nữa ta thân là Nam Môn thủ hộ, nếu như tự ý tạm rời cương vị công tác thủ hộ, là muốn rơi đầu đó a."

Diệp Vân nhìn hắn một cái, nói: "Ngươi nghĩ hiện tại mất ngay hay muốn là qua ít ngày nữa mới mất?" (quá bá đạo, bất quá ta thích)

Tằng thủ hộ vẻ mặt đau khổ như bị táo bón ba ngày, nói: "Nếu như đại nhân đã nói vậy, ta cảm thấy để qua ít ngày nữa mới mất thì tốt hơn."

Diệp Vân cười nói: "Sao lại không được, đừng vội dài dòng, mang ta đi nhanh lên."

Tằng thủ hộ bất đắc dĩ, chỉ có thể mang theo Diệp Vân tiến về hướng Vương Cung.

Đường lớn trong vương thành, rõ ràng một người đều không có, tất cả phòng ốc cửa sổ đều đóng chặt, hiển nhiên đã có mệnh lệnh không được ra ngoài, người vi phạm chém.

Bỏ ra thời gian nửa nén hương, Tằng thủ hộ dừng bước ở bên tường một tửu lâu, chỉ vào cung điện khí thế hoành tráng phía trước.

"Đại nhân, phía trước chính là Vương Cung, đại nhân ngài có đại lượng, hay là thả ta đi a, nếu như bị phát hiện ta tự ý tạm rời cương vị công tác thủ hộ, rơi đầu là việc nhỏ, liên lụy cửu tộc mới là chuyện lớn a."

Diệp Vân nhìn hắn một cái, khoát tay một cái nói: "Đi đi, vậy ngươi đi nhanh đi."

Tằng thủ hộ vui mừng quá đỗi, xoay người rời đi, lại nghe thấy Diệp Vân hô một tiếng. . . , lập tức vẻ mừng rỡ trên mặt tiêu tán sạch sẽ, thiếu chút nữa khóc lên.

"Ngươi coi như trung thực, cầm lấy." Diệp Vân hất tay một cái, một điểm quang ảnh bắn thẳng đến Tằng thủ hộ.

Tằng thủ hộ theo bản năng chụp lấy, nhìn thấy trong tay là một viên Linh Thạch óng ánh, phẩm chất tinh khiết, khí tức nồng đậm, dĩ nhiên là một viên thượng phẩm Linh Thạch.

Tằng thủ hộ vui mừng quá đỗi, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Linh Thạch trong tay, nửa ngày mới kịp phản ứng muốn cảm tạ Diệp Vân, ngẩng đầu nhìn lại đã không còn nhìn thấy thân ảnh Diệp Vân.

Tấn quốc cũng không phải là nước lớn, Vương Cung thì lại có khí thế hoành tráng, chỉ là cửa cung đã có độ cao mười trượng, xa xa nhìn lại, vàng son lộng lẫy, rực rỡ tươi đẹp chói mắt.

Cửa cung có vài chục tên thủ vệ, mặc khôi giáp màu bạc, cầm trường thương trong tay, đeo yêu đao, hai mắt sáng ngời dò xét bốn phương.

Diệp Vân cũng không muốn dùng những phương pháp khác để tiến vào Vương Cung, trực tiếp đi đến bên ngoài cửa cung.

“Người tới là người phương nào, đứng lại."

Diệp Vân vừa mới thò đầu ra, đã bị phát hiện, một gã thủ vệ cao giọng quát, thanh âm như sấm ù ù rung động. Thủ vệ cửa cung, vậy mà tu vi cũng là Luyện Khí Cảnh, cái này hoàn toàn ngoài dự kiến của Diệp Vân, thế giới phàm nhân lúc nào có nhiều Luyện Khí Cảnh tu sĩ như vậy?

"Ngươi đi nói cho Đoàn Thần Phong, nói là Diệp Vân đã đến." Diệp Vân đi ra phía trước nhàn nhạt nói ra.

"Lớn mật, dám gọi thẳng tục danh hoàng tử, đáng chết."

Trong khoảnh khắc, mười tên thủ vệ cầm thương lao tới, bao bọc vây quanh Diệp Vân.

Diệp Vân lạnh lùng liếc nhìn bọn hắn, uy áp thi triển ra, đem bọn chúng lồng bao ở trong đó.

"Trúc Cơ Cảnh?" Thủ vệ cửa cung chấn động, thân hình vội vàng thối lui, giữ vững vị trí cửa cung.

"Còn không đi bẩm báo? Còn dám có nửa phần do dự, đừng trách ta hạ thủ vô tình." Diệp Vân lạnh lùng quát.

Một tên thủ hộ trong đó cố nén sợ hãi do uy áp mang đến, run giọng nói: "Xin hỏi đại nhân tới từ nơi nào, lúc chúng ta bẩm báo thì nói rõ mới tốt."

"Thiên Kiếm Tông, Diệp Vân!"

"Thiên Kiếm Tông? Không có khả năng, Thiên Kiếm Tông đã bị tiêu diệt, Tấn quốc đã không còn Thiên Kiếm Tông nữa, đại nhân người đừng nên nói giỡn, dù cho tu vi ngươi là Trúc Cơ Cảnh, Vương Cung cũng không phải là nơi ngươi muốn tới thì tới, muốn đến thì đến." Thủ vệ chần chừ một chút, giọng nói như trước run rẩy.

Diệp Vân lông mày chau lên, giọng nói lạnh dần: "Thiên Kiếm Tông có tồn tại hay không, cũng không phải là một tên gia hỏa chỉ là Luyện Khí Cảnh như ngươi có thể ngông cuồng bàn luận? Đáng chết!"

Diệp Vân một bước bước ra, lập tức xuất hiện ở cửa cung, không thấy hắn có bất kỳ động tác, chỉ thấy mười mấy tên thủ vệ kia bay rớt ra ngoài, trùng trùng điệp điệp đụng vào phía trên vách tường Vương Cung, té rớt trên đất.

Diệp Vân lạnh lùng liếc mắt nhìn qua bọn hắn, bàn tay vung khẽ, liền chứng kiến một cái chưởng ấn cực lớn đánh vào cái cửa cung cao mười trượng kia, chỉ nghe được oanh một tiếng, cửa cung đã trực tiếp bị đánh nát, chia năm xẻ bảy.

"Đoàn Thần Phong ở đâu? Đi ra cho ta."