Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 421: Đều là của ta




Dịch giả: aluco

Ba nghìn miếng cực phẩm Linh Thạch mua một quả Long Huyết Tinh Thạch bình thường, đã làm cho tuyệt đại bộ phận người mua để bán lại kiếm lời bỏ cuộc. Bất quá, giá tiền này còn dọa không ít kẻ muốn mua thật sự.

"3500 miếng!"

Giọng nói nhàn nhạt, một thanh âm chưa từng xuất hiện bỗng vang lên.

Chỉ thấy một gã thanh niên từ phía sau hội trường đứng dậy, chậm rãi nói ra.

Thanh niên phong thần tuấn lãng, mày kiếm mắt sáng, trên người mặc một bộ quần áo kiếm khách màu xanh da trời, mơ hồ có một loại xuất trần chi ý.

"Ồ, là Tuyệt Trần của Phi Tinh Môn, hắn đến đây từ lúc nào, tại sao ta lại không phát hiện được?"

"Hình như là vừa mới vào, nếu không với dung mạo cùng thanh danh của gia hỏa này, đã bị mọi người phát hiện từ lâu."

"Tuyệt Trần đã xuất hiện, Phi Tinh Môn Tuyệt Trần a, nghe nói thời điểm cách đây ba năm lúc hắn hai mươi tuổi đã trùng kích đến Kim Đan Cảnh, tu vi hiện tại đã đạt đến Kim Đan Cảnh tam trọng, thật sự là không thể tưởng tượng nổi."

"Nói nhảm, hắn chính là đệ tử kiệt xuất nhất của Phi Tinh Môn trong nghìn năm qua, tông môn cũng trọng điểm bồi dưỡng, tu vi có được như hôm nay cũng là bình thường."

"Gia hỏa này hình như được dự định là người tiếp nhận vị trí môn chủ đời kế tiếp, tài nguyên trong tông môn tùy ý hắn điều động, nếu quả thật hắn muốn tranh đoạt Long Huyết Linh Thạch này, vậy thì có trò hay để xem rồi."

Ngay khi tên thanh niên tên Tuyệt Trần của Phi Tinh Môn xuất hiện, tiếng ra giá trong hội trường lập tức ngưng bặt, tựa hồ ai cũng không muốn tham gia nữa.

Con mắt Diệp Vân híp lại, liếc nhìn Tuyệt Trần, xoay người nói: "Bốn nghìn miếng, rốt cuộc cũng có người chịu chơi rồi, dân chơi là phải chơi cho lớn, mỗi lần chỉ tăng giá có một trăm thì mất mặt quá rồi."

Trong hội trường một đám người sắc mặt trở nên khó coi, thiếu chút nữa nổi điên lên, tiểu tử này đúng là đang cười nhạo bọn hắn không có tiền, những kẻ nghèo.

Ánh mắt Tuyệt Trần lạnh lẽo, nhìn về phía Diệp Vân. Hắn không thể nào nghĩ tới sau khi mình ra giá lại vẫn có người cạnh tranh cùng mình, phải biết rằng giá ba nghìn năm trăm miếng đã không rẻ, đã vượt qua giá trị của Long Huyết Tinh Thạch, không nghĩ được là Diệp Vân lại ra giá bốn nghìn.

Bất quá, với thân phận của mình thì Tuyệt Trần biết tự kiềm chế, đương nhiên sẽ không tỏ vẻ bất mãn một cách công khai trong hội trường, chẳng qua là lạnh lùng quét mắt nhìn Diệp Vân một cái, nói tiếp: "Bốn nghìn năm trăm miếng!"

Tiếng nói của hắn còn chưa dứt, đã nghe được thanh âm của Diệp Vân từ bên kia vang lên.

"Năm nghìn miếng!"

Sắc mặt Tuyệt Trần trong phúc chốc biến thành màu đen, hắn thật sự không tưởng được là có người dám cùng hắn đấu giá, mà hơn nữa lại còn không nể mặt.

Tuyệt Trần còn chưa nói gì, Chư Cát Xung đưa tay kéo Diệp Vân một cái.

"Không nên xung đột cùng tên gia hỏa này, hắn là môn chủ kế tiếp của Phi Tinh Môn đấy, mặc dù nói Phi Tinh Môn so với sáu đại tông môn có sự chênh lệch không nhỏ, nhưng đó cũng là một trong những tông môn có thực lực cường đại, không cần chỉ vì một quả Long Huyết Tinh Thạch mà gây mâu thuẫn cùng với hắn."

Diệp Vân tò mò nhìn hắn một cái, nói: "Ta còn tưởng rằng Chư Cát huynh không sợ trời không sợ đất, làm sao phải sợ tên Tuyệt Trần này đây?"

Chư Cát Xung thản nhiên nói ra:" Ta thì chẳng có gì phải sợ, Phi Tinh Môn nếu so sánh cùng Thần Tú Cung của ta thì căn bản không đáng nhắc tới, lão tử chỉ muốn nhắc nhở ngươi. Năm nghìn miếng cực phẩm Linh Thạch để mua một viên Long Huyết Linh Thạch là không đáng, với cái giá tiền này, ta cũng có thể làm cho ngươi hai viên đấy."

Diệp Vân cười cười, nói: "Có thể làm ra trước khi Lạc Lôi Cốc mở ra không?"

Chư Cát Xung khẽ giật mình, nhìn Diệp Vân lắc đầu nói: "Ta cũng không thể cam đoan điều đó. Ngươi nói Tuyệt Trần muốn có được Long Huyết Tinh Thạch này là vì việc tranh đoạt Lạc Lôi Cốc?"

Diệp Vân nói: "Ta cũng chỉ là suy đoán mà thôi, mặc kệ hắn có phải vì Lạc Lôi Cốc hay không, ta muốn có được Long Huyết Tinh Thạch này."

Chư Cát Xung cùng Tăng Huyền hai mặt nhìn nhau, đưa mắt nhìn Diệp Vân như có điều suy nghĩ, sau đó không nói thêm gì nữa.

Tuyệt Trần hừ một tiếng, nói: "Năm nghìn năm trăm miếng! Không thể tưởng được chỉ một quả Long Huyết Tinh Thạch lại có người dám tranh giành cùng với ta, thật sự là ra ngoài ý định đây."

Diệp Vân hặc hặc cười nói: "Vượt ngoài ý muốn còn có nhiều loại nữa, chỉ năm nghìn năm trăm miếng, ta ra sáu nghìn đây, ta chỉ chơi... số đẹp."

Nét mặt già nua của Nhạc Vân Phàm cười nở hoa, một quả Long Huyết Tinh Thạch có thể đạt đến sáu nghìn miếng cực phẩm Linh Thạch, đã hoàn toàn ra ngoài ý định, kiếm được lợi nhuận lớn đặc biệt. Tuy rằng lần đấu giá này của tông môn chủ yếu là để phục vụ cho việc Lạc Lôi Cốc sắp mở ra, mặc dù có rất nhiều người không biết nhưng mà những người trong các tông môn và một ít người có chú ý thì đều biết rõ. Một khi Lạc Lôi Cốc mở ra, bên trong đó sẽ có biết bao bảo vật xuất hiện. Mà lần đấu giá này chủ yếu là bán ra những bảo vật để tăng tu vi lên một ít, có lẽ sẽ bán được giá cao.

Tiến trình đấu giá cũng giống như dự đoán của Nhạc Vân Phàm cùng cao tầng Đan Đỉnh Tông, chẳng qua là không nghĩ tới lại xuất hiện một kẻ hiếm thấy như Diệp Vân, lúc nào cũng tham gia đấu giá. Hơn nữa lại bỏ ra đến sáu nghìn miếng cực phẩm Linh Thạch để đấu giá một quả Long Huyết Linh Thạch.

"Rất tốt, ngươi đã ra giá đến sáu nghìn thì ta đây không tranh cùng ngươi nữa, hy vọng ngươi có thể hảo hảo tu luyện, sau khi tiến vào Lạc Lôi Cốc có thể giữ được tính mạng, nếu mà chết quá nhanh thì không vui rồi."

"Ai nói ta muốn đi Lạc Lôi Cốc? Ta không thèm đi, ta cứ ở lại kinh đô nghĩ ngơi, chơi bời đã đời ba mươi hay năm mươi năm gì đó, đợi đến khi tu luyện đến Nguyên Anh Cảnh rồi mới đi chơi." Diệp Vân hừ một tiếng, cười híp mắt nói ra.

Sắc mặt Tuyệt Trần lập tức xanh mét, ngươi không phải vì đi Lạc Lôi Cốc thì mua Bảo Ngọc phòng ngự làm gì, mua Dương Viêm Thảo làm gì, mua Long Huyết Tinh Thạch làm gì? Đã vậy còn không biết xấu hổ nói ở lại kinh đô tu luyện ba mươi đến năm mươi năm, ngươi là rùa đen rút đầu sao?

Trong hội trường vang lên tiếng cười, cả đám người đều vui vẻ. Cái tên gia hỏa Diệp Vân này quả thật lắm trò, biết rằng tu vi của hắn cùng Tuyệt Trần chênh lệch khá xa, một khi tiến vào Lạc Lôi Cốc rất có thể sẽ bị người nhìn chằm chằm vào, với tu vi Trúc Cơ Cảnh sơ kỳ của hắn chỉ sợ là có chết cũng không biết chết như thế nào.

Diệp Vân cười hì hì nói mình muốn ở lại kinh đô tu luyện từ ba mươi năm đến năm mươi năm, đợi tu luyện tới Nguyên Anh Cảnh rồi đi, hiển nhiên là muốn chơi xỏ lá, châm biếm Tuyệt Trần.

"Rất tốt, ta cũng muốn xem ngươi có thể ở lại kinh đô nghĩ ngơi ba mươi hay năm mươi năm." Tuyệt Trần hừ lạnh một tiếng, ngồi xuống.

"Sáu nghìn miếng cực phẩm Linh Thạch, Long Huyết Linh Thạch cực kỳ trân quý này đã thuộc về Diệp công tử." Trên khuôn mặt già nua của Nhạc Vân Phàm hiện lên nét vui vẻ, giữa Tuyệt Trần cùng Diệp Vân có mâu thuẫn gì cũng chẳng liên quan đến hắn, chỉ cần giá cả đấu giá càng cao càng tốt.

Long Huyết Linh Thạch đưa đến tay Diệp Vân, trên mặt Đan Vu Thuần cũng hiện lên nét vui vẻ, chẳng qua thời điểm lúc cùng Diệp Vân nói chuyện với nhau thì trong mắt lão hiện lên một tia thần sắc lo lắng.

Loại khách hàng lớn như Diệp Vân này không phải lúc nào cũng có, nếu như có thể ít xuất hiện ở kinh đô trong những sinh hoạt thường ngày thì tốt, nếu thế thì việc buôn bán sau này của hắn có thể thủy trường lưu (*sử dụng tiết kiệm thì dùng được lâu), việc kiếm được phần trăm hoa hồng của hắn càng nhiều.

Chẳng qua việc ít xuất hiện lại không phải là tính cách của Diệp Vân, chưa kể chuyện ít xuất hiện cũng không phải là việc trên đấu giá hội mua lấy quá nhiều đồ vật, muốn trông chờ mua ở Đan Đỉnh Lâu một vài đồ vật gì đó thì giá cả cũng không quá cao, phần trăm trích cho Đan Vu Thuần cũng không quá nhiều.

Bốn kiện vật đấu giá, Diệp Vân mua ba kiện, hao tốn bảy nghìn tám trăm miếng cực phẩm Linh Thạch, một vạn định mức đã tiêu gần hết.

"Đấu giá hội lần này tổng cộng có bảy kiện vật đấu giá, mỗi một kiện đều cực kỳ trân quý. Giá cả bốn kiện bảo vật trước mọi người cũng biết, mà ba kiện vật đấu giá sau đây mới là tiết mục chính của đấu giá hội lần này, nhất định sẽ không để cho các ngươi thất vọng." Ánh mắt Nhạc Vân Phàm đảo qua mọi người trong hội trường, giọng nói lúc đó trở nên cao vút.

Tinh thần của mọi người trong hội trường trở nên sôi sục thoạt nhìn có chút kích động, ngay cả trên gương mặt của Chư Cát Xung cùng Tăng Huyền cũng hiện lên vẻ chờ mong, mục đích của bọn hắn đến đây chính là nằm trong ba kiện vật đấu giá này.

"Trong ba kiện vật đấu giá này, Thần Tú Cung ta muốn một kiện trong đó." Chư Cát Xung bỗng nhiên đứng dậy, chậm rãi nói ra.

Trong lúc nhất thời, trong hội trường hoàn toàn tĩnh lặng, không ai lên tiếng.

"Thần Tú Cung muốn một kiện, Phi Tinh Môn ta cũng muốn một kiện." Tuyệt Trần cũng đứng dậy, lạnh lùng nói.

Trong khoảnh khắc, tiếng xì xào bàn tán nổi lên bốn phía, hiển nhiên cảm giác chấn nhiếp của Phi Tinh Môn so với Thần Tú Cung thì kém xa. Bất quá, cũng không ai lên tiếng phản đối, dù sao đấu giá chính là do giá cả quyết định, ngươi nói là của ngươi thì sẽ là của ngươi sao?

"Còn có cái kiểu đấu giá như vậy sao? Chư Cát Xung cùng Tăng Huyền đại ca là huynh đệ của ta, vậy thì để một kiện cho bọn hắn, còn dư lại hai kiện, ta đều muốn hết!"

Trong lúc mọi người đang xì xào bàn tán, Diệp Vân bỗng nhiên lên tiếng!

Trong khoảnh khắc, ánh mắt mọi người đều nhìn vào trên mặt hắn.

Ngươi đều muốn hết hả?