Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 433: Băng quang thiểm diệu (Băng sáng lóng lánh)




Dịch giả: aluco

"Tại sao lại có thể có nhiều Yêu thú như vậy?"

Diệp Vân chau mày, hắn căn bản không nghĩ tới vừa bước vào hậu viện thì toàn bộ Thiên Địa lại có thể phát sinh biến hóa như thế.

"Đây là trận pháp không gian?"

Diệp Vân nhìn khắp bốn phía, hàng trăm Yêu thú kia mỗi con đều có khí thế của Trúc Cơ Cảnh hậu kỳ, với thân thể cường hãn cùng thiên phú thần thông của chúng thì lực sát thương của chúng thế nào không thể đoán trước được.

"Không phải trận pháp không gian đâu, ngươi có thể cảm thụ kỹ càng một chút xem sao, hình như là thật đó." Thanh âm của Kiếm Đạo lão tổ vang lên.

Diệp Vân lĩnh ngộ Không Gian Pháp Tắc nguyên thủy nhất tinh khiết nhất, đúng ra chỉ cần thoáng quét qua là đủ để phát hiện nơi đây có trận pháp tồn tại hay không, bất quá vừa rồi trong lòng khiếp sợ, có chút tâm loạn.

Bây giờ nghe được Kiếm Đạo lão tổ nhắc nhở, hắn chậm rãi nhìn khắp xung quanh, phóng thần niệm ra khắp bốn phía, ngoại trừ sau lưng có một tia không gian chấn động, bốn phía căn bản không có sự chấn động của Không Gian Pháp Tắc. Nói cách khác, đây không phải là ảo cảnh, không có bố trí trận pháp không gian, mà những gì nhìn thấy đều là sự thật.

“Thì ra cánh cửa kia chính là một cái thông đạo không gian, bước vào sẽ bị đưa đến đây.” Diệp Vân lập tức minh bạch được mấu chốt trong đó, một tia không gian chấn động sau lưng chính là do thông đạo không gian còn sót lại.

"Có tất cả một trăm ba mươi mốt đầu Yêu thú, trong đó tu vi thấp nhất tương đương với Trúc Cơ Cảnh tam trọng, mà con biểu hiện khí thế mạnh nhất trong đó chính là Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong." Thần niệm của Diệp Vân đảo qua, bao phủ toàn bộ Đấu Thú Tràng.

Đấu Thú Tràng tràn ngập Yêu thú này giống như một cái bát cực lớn, bốn phía làm bằng thạch bích hơi dốc nghiêng, bóng loáng như gương, không phát ra chút năng lượng nào cao khoảng trăm trượng.

Bất quá nơi đây cũng chẳng là “cái đinh” gì đối với Diệp Vân, dù sao giờ phút này tu vi của hắn đã là Trúc Cơ Cảnh tam trọng, ngự không mà đi là chuyện đơn giản như đang giỡn, chỉ cần bay lên không trung hơn trăm trượng là coi như thoát khỏi.

“Ta bay lên trên xem đến cùng là chuyện gì đang xảy ra.” Lông mày Diệp Vân chau lên, thân hình nhanh chóng bay vút về phía đỉnh của Đấu Thú Tràng.

Nhưng mà, ngay tại thời điểm hắn bay lên ước chừng hai mươi trượng, trên không trung xuất hiện một vầng sáng lập loè, một vầng sáng hơi mỏng xuất hiện ở đỉnh đầu của hắn, ngăn trở cước bộ của hắn.

Thân thể của Diệp Vân trên không trung lập tức bị trì trệ nhưng hắn lập tức ổn định thân hình, chau mày suy nghĩ. Hắn nhìn lên trên đỉnh đầu thì không thấy gì cả nên trên đầu lông mày hiện lên vẻ nghi hoặc.

Oanh!

Bỗng nhiên hắn tung ra một quyền, chân khí trào lên như sóng lớn, hung hăng đập thẳng vào hư không trên đỉnh đầu.

Chỉ nghe được một tiếng vang thật lớn, quang ảnh màu lam nhạt lại xuất hiện lần nữa, vòng bảo hộ trong suốt mỏng manh đã trúng một quyền của hắn, nhưng vầng sáng chỉ hơi lập loè, lập tức tiêu tán vô tung, dường như chưa từng xuất hiện qua.

Nhưng Diệp Vân biết rõ vòng bảo hộ trong suốt vẫn tồn tại như trước, cho dù hắn có tung ra một quyền với năm thành lực lượng cũng chưa đủ “gãi ngứa” cho nó.

Tử mang hiện lên, Tử Ảnh Kiếm thình lình xuất hiện, Diệp Vân chém ra một kiếm không cần bất kỳ động tác hoa mỹ nào.

Lôi quang từng trận, sấm sét ù ù, điện mang xuyên thẳng qua, tất cả hào quang đột nhiên thu vào, tất cả đều hội tụ bên trên Tử Ảnh Kiếm.

HƯU...U...U!

Phảng phất như có một tia âm thanh giống như tiếng xé rách hư không, điện mang tử sắc phóng thẳng lên ba thước chém thẳng vào vòng bảo hộ trong suốt, dường như chém ra một khe hở.

Nhưng mà chưa kịp để cho miệng của Diệp Vân xuất hiện nét vui vẻ, chỉ trong phút chốc tử mang đã biến mất, vầng sáng màu lam nhạt hơi hơi lóe lên, hư không lại khôi phục như trước, trong không gian căn bản không có nửa điểm rạn nứt.

"Cấm chế thật cường đại." Diệp Vân không khỏi hít sâu một hơi, giờ phút này hắn đã tìm hiểu được một tí sự thần kỳ của thức thứ tư Lôi Thần Chi Kiếm trong Lôi Vân Điện Quang Kiếm, uy lực của ba chiêu trước cũng đã tăng lên rất lớn.

Một kiếm cường đại như thế đủ để đem đối thủ Trúc Cơ Cảnh lục trọng thậm chí thất trọng đánh cho trọng thương vậy mà lại không làm tổn thương dù chỉ là nửa điểm đối với vòng bảo hộ trong suốt này, thật là ngoài dự định.

“Không cần tốn sức nữa! Nếu vòng bảo hộ trong suốt này mà phá giải dễ dàng như thế thì đây đâu xứng đáng là thủ đoạn của Thần Tú Cung.” Kiếm Đạo lão tổ chậm rãi nói ra.

Diệp Vân từ không trung rơi xuống, không có cam lòng.

“Thông đạo không gian này chắc chắn đã truyền tống ta đến một chỗ nào đó của Thần Tú Cung, bọn Yêu thú kia chắc hẳn là do Thần Tú Cung bắt đem tới.”

"Tuy rằng không biết Thần Tú Cung tại sao phải làm như thế này, bất quá bây giờ đường ra duy nhất chính là phải đối mặt với mấy con Yêu thú này, nếu như chúng muốn xông lại, vậy thì giết chết toàn bộ." Trong thanh âm của Kiếm Đạo lão tổ mang theo một tia hàn ý.

Tử Ảnh Kiếm trong tay Diệp Vân lóe ra từng đạo hào quang, dường như nước gợn sóng thành từng lớp dập dờn đi ra ngoài, từ xa nhìn lại như từng con sóng tuôn ra từ người hắn, thoạt nhìn vô cùng rực rỡ đẹp đẽ.

NGAO!

Bỗng nhiên, một tiếng gầm giận dữ vang lên, con Yêu thú có thực lực mạnh nhất ngửa mặt lên trời gào thét, lập tức 131 con Yêu thú bắt đầu hành động, chúng từ bốn phương tám hướng chậm rãi đi tới tạo thành một vòng tròn, bao vây Diệp Vân ở trong đó.

Diệp Vân lạnh lùng nhìn bọn chúng, sắc mặt có chút ngưng trọng.

Nếu như chỉ có 8 con hay 10 con cho dù mỗi con đều có tu vi Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong, hắn cũng không sợ chút nào. Nhưng mà 131 con Yêu thú cùng tấn công một lúc thì dù cho bắn có ba đầu sáu tay cũng không có cách nào ứng phó đồng thời, trừ phi có thần thông công kích phạm vi rộng mới có thể ngăn cản được một loạt công kích này.

Bất kể là Lôi Vân Điện Quang Kiếm hay là Thiên Sinh Nhất Kiếm, hoặc là một ít chiêu pháp khác, cũng không phải là thần thông có tính sát thương phạm vi lớn, dù cho hắn có thể trong nháy mắt đánh chết hơn mười đầu Yêu thú phía trước, thực sự cũng không tránh khỏi sẽ bị những Yêu thú khác đánh trúng.

Cho dù Diệp Vân tu vi cao tuyệt, thân thể cường đại, nếu muốn đồng thời ngăn cản trên trăm đầu Yêu thú công kích, thực sự là có chút khó khăn.

Diệp Vân ngước mắt nhìn lên bầu trời, nếu như phía trên không có vòng bảo hộ trong suốt che chắn thì hắn chỉ cần nhảy lên, từ trên không trung triển khai công kích sẽ có cơ hội rất lớn đem đám Yêu thú này đánh chết từng con một.

Thế nhưng cách đỉnh đầu hai mươi trượng lại là vòng bảo hộ trong suốt, mặc dù có thể nhảy lên nhưng cũng có hạn, mà trong hơn trăm con Yêu thú này có mấy con cao chừng mười trượng, khoảng cách hai mươi trượng trên không trung đối với chúng thì không cần nhảy lên cũng đã có thể công kích được rồi. Chưa kể trong đám này có bao nhiêu con biết phi hành, nếu muốn từ trên không trung xuất thủ để giết chết bọn chúng e là khó có thể làm được.

Gầm lên một cách giận dữ, con Yêu thú có thực lực mạnh nhất gào thét liên tục, dường như đang phát ra lệnh công kích, chỉ thấy 131 con Yêu thú đang vây quanh Diệp Vân toàn bộ tiến công, bay thẳng về phía hắn.

Sắc mặt Diệp Vân đã ngưng trọng đã đến cực hạn, quang ảnh lập loè bên trên Tử Ảnh Kiếm trong tay hắn, trong nháy mắt lập tức chấn động một nghìn lẻ hai mươi tư lần, muốn xuất ra thức thứ ba Diệt Thế Thần Lôi của Lôi Vân Điện Quang Kiếm.

Đột nhiên trong đầu hắn lóe lên một đạo linh quang, kiếp vân vừa mới hình thành trên đầu hắn lập tức tiêu tán, ánh sáng màu tím vừa mới bắt đầu xuất hiện bên trên trường kiếm đột nhiên xuất hiện một tầng sương lạnh.

Khóe miệng Diệp Vân hiện lên nét vui vẻ, Tử Ảnh Kiếm đang cầm trong tay đột nhiên hướng về phía không trung chỉ một cái sau đó nhanh chóng vẽ thành một vòng tròn.

Chỉ thấy ánh sáng màu tím lập lòe đầy trời, trong nháy mắt mỗi một đạo ánh sáng tím vỡ ra hóa thành vô số băng tinh màu tím, xen lẫn vào những bông tuyết màu tím bay múa trên không trung, hướng về bốn phương tám hướng nhanh chóng bay đi.

"Băng Phong Thiên Lý!"

Tuyết bay đầy trời, băng tinh lóng lánh.

Toàn bộ không gian đều bị băng tuyết bao trùm, phạm vi trong vòng trăm trượng không một con Yêu thú nào may mắn thoát khỏi.

Chiêu Băng Phong Thiên Lý này chính là do Thất trưởng lão truyền thụ cho hắn năm đó, uy lực cũng không phải cường đại như trong tưởng tượng, nhưng nó có ưu điểm là công kích trong phạm vi lớn.

Trong lòng Diệp Vân biết rõ uy lực của một chiêu này chưa đủ, không có cách nào đem toàn bộ những Yêu thú này đóng băng để chém giết. Chỉ có thể đóng băng phần lớn Yêu thú trong một thời gian, chỉ cần thời gian mười cái hô hấp là đủ rồi. Thời gian này đủ để hắn thi triển thần thông đem những Yêu thú không bị đóng băng chém giết, đem phần lớn những Yêu thú đã bị đóng băng chém thành mảnh vỡ.

Băng hàn bao phủ toàn bộ Đấu Thú Tràng, băng tinh cùng bông tuyết bay đầy trời bắn đi khắp nơi, ngay lập tức đem những Yêu thú này bao phủ bên trong.

Băng quang thiểm diệu!