Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 448: Lạc Lôi Cốc




Dịch giả: aluco

"Băng Linh Tiên Thảo!"

Chung Hóa Lê khẽ giật mình, lập tức sắc mặt đại biến, trong mắt hiện lên vẻ khó có thể tin.

"Ngươi cũng biết Băng Linh Tiên Thảo?" Nhạc Hoài Xương nhìn thấy liền hỏi với vẻ hiếu kỳ.

"Băng Linh Tiên Thảo chính là khi tu luyện băng linh khí đến một trình độ nhất định dùng nó để tinh luyện thêm một bước khiến cho Linh khí hoá lỏng, băng linh khí hóa thành chân khí Ngưng Dịch, có thể chứa đựng được nhiều hơn, uy lực cũng mạnh mẽ thêm rất nhiều. Không biết đệ tử nói có đúng không." Chung Hóa Lê trầm ngâm một chút, chậm rãi nói ra.

"Ngươi nói không sai, mà Băng Linh Tiên Thảo này chỉ sinh trưởng tại trung tâm của Lạc Lôi Cốc. Nếu như các ngươi có thể tìm được và mang nó về như vậy có thể trở thành đệ tử chính thức của sư huynh ta." Nhạc Hoài Xương gật gật đầu, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

"Nếu như ta và Diệp Vân cùng tìm thấy và cùng mang Băng Linh Tiên Thảo về đây thì sao?" Lông mày Chung Hóa Lê chau lên, trong mắt vẫn giữ vẻ tự tin như trước.

Nhạc Hoài Xương nhìn hắn một cách đầy hứng thú, cười cười nói: "Nếu cả hai người các ngươi đều mang được Băng Linh Tiên Thảo về, tất nhiên sư huynh của ta đều thu cả hai người làm đệ tử."

"Ta chỉ thu một người!"

Thanh âm của Thiên Vận Tử vang lên một cách lạnh lùng.

Trên mặt Nhạc Hoài Xương không tỏ ra lúng túng chút nào, sờ lên cái mũi nói: "Như vậy tên đệ tử còn lại làm môn hạ của ta là tốt rồi, thủ đoạn của ta thì sư tôn của các ngươi đã biết rõ, đặc biệt là đại sư huynh Thư An Thạch của các ngươi lại càng rõ ràng, sau này cứ hỏi hắn là biết ngay."

Thanh âm của Thiên Vận Tử lại vang lên: "Ta có thể làm chứng, Đại sư huynh của các ngươi chính là nhờ chỉ điểm của hắn mà từ Kim Đan Cảnh tam trọng trực tiếp đột phá đến ngũ trọng, trước đó vài ngày đã vượt qua đại kiếp nạn, chuẩn bị lên Nguyên Anh."

Tình cảm mọi người lập tức sục sôi như cái nồi áp suất, ngay cả Chung Hóa Lê cùng Diệp Vân trên mặt cũng có chút kích động cùng kinh ngạc. Tu vi sau khi vượt qua Kim Đan Cảnh, mỗi một bước đi về phía trước đều cực kỳ khó khăn, ngoại trừ việc cần cù bên ngoài còn cần cơ duyên, Kim Đan Cảnh tam trọng đến ngũ trọng phảng phất như một cái vực sâu, Thư An Thạch cũng nhờ sự chỉ điểm của Nhạc Hoài Xương mà vừa sải bước qua đó, quả thực không thể tưởng tượng nổi.

"Tốt rồi, chắc hẳn các ngươi cũng biết đại khái chuyện khảo hạch, chi tiết cụ thể thế nào có thể hỏi Nhạc sư thúc của các ngươi, bởi vì lần khảo hạch này do hắn phụ trách, dẫn các ngươi tiến về nơi khảo hạch." Ánh mắt Thiên Vận Tử hơi đổi, chậm rãi đảo qua tám gã đệ tử, nói: "Nếu như có người không muốn tham gia khảo hạch, hiện tại có thể rời khỏi, nếu đã bắt đầu tiến về phía trước mà sau đó muốn rời khỏi, như vậy lập tức giết ngay trên đường."

Đám người Diệp Vân hai mặt nhìn nhau, chuyện đã đến nước này ai lại muốn rời khỏi? Hành trình vào Lạc Lôi Cốc mặc dù nguy cơ trùng trùng nhưng thực sự có cơ duyên cực lớn, mặc dù không cách nào đạt được Lôi Mộc cùng Băng Linh Tiên Thảo, trong Lạc Lôi Cốc còn có thật nhiều thiên tài địa bảo, kỳ hoa dị thảo, mỗi một cây đều có giá trị cực lớn.

"Ta, ta rời khỏi!"

Đúng lúc này, một gã đệ tử bước ra một bước, nói một cách rụt rè sợ hãi.

Diệp Vân giương mắt nhìn hắn, thì ra là một trong ba gã đệ tử từng đi theo Đinh Hạo Thần, tu vi của hắn cũng là Trúc Cơ đỉnh phong, so với Đinh Hạo Thần chỉ kém một tí.

Lông mày Thiên Vận Tử chau lên, nói: "Còn có ai nữa không?"

Đám đệ tử còn lại khoanh tay đứng im, không ai lên tiếng.

"Rất tốt, chỉ có một người rời khỏi nên cũng dễ xử lý rồi." Thiên Vận Tử gật gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, chỉ thấy hắn nhẹ nhàng vẫy vẫy ống tay áo, quang ảnh chợt lóe lên.

Ô ô!

Bỗng nhiên, tên đệ tử lựa chọn rời khỏi kia dùng tay bụm lấy yết hầu, máu tươi từ đó phun ra như suối, cho dù hắn dùng bàn tay bụm lấy cũng vô ích, máu trào ra ngoài từ kẽ ngón tay.

"Vừa rồi ta quên chưa nói rõ ràng. Hiện tại rời khỏi thì lập tức chết ở chỗ này, trên đường rời khỏi sẽ chết trên đường." Thiên Vận Tử nhàn nhạt nói ra, quần áo dưới cơn gió quét qua bay phất phới.

Đám người Diệp Vân câm như hến, ai cũng không nghĩ tới Thiên Vận Tử lại có thể trực tiếp ra tay đem tên đệ tử kia chém giết, nguyên lai lần này khảo hạch, căn bản không cho phép rời khỏi. Muốn chết, chỉ có thể chết ở bên trong Lạc Lôi Cốc.

Đây là khảo hạch để Thiên Vận Tử thu đệ tử chính thức, sự tàn khốc làm cho người ta không rét mà run, chỉ hơi không vừa ý hắn là lập tức thân tử linh tiêu.

"Tốt rồi, lão Tam, ngươi mang theo bọn hắn đi đi." Thiên Vận Tử vẫy vẫy tay, quay lưng đi, dõi mắt trông về phía xa, nhìn xem biển mây phía xa xa, giống như muốn xuyên thấu qua đó để nhìn về phía phương xa.

Nhạc Hoài Xương cười híp mắt nhìn xem bảy tên đệ tử còn dư lại, sau đó phất phất tay, thân hình phóng vút lên, nhắm phía Phương Tây bay đi.

Diệp Vân cùng Chung Hóa Lê nhìn nhau, thở sâu, thân hình vừa lập lòe lập tức đuổi theo, từ giờ trở đi đã bắt đầu bước vào khảo hạch chính thức.

Chỉ trong giây lát, Nhạc Hoài Xương mang theo Diệp Vân bảy tên đệ tử biến mất ở biển mây xa xa Tuyệt Tâm Phong, trên đỉnh núi chỉ còn lại có Thiên Vận Tử đứng chắp tay ngắm biển mây, còn có một thi thể đầy máu nằm sóng soài dưới đất, máu tươi chảy ra thấm ướt cả mặt đất.

Bảy người đều là đệ tử ký danh của Thiên Vận Tử, ngoại trừ Diệp Vân ra, tu vi của những người còn lại đều đã là Trúc Cơ đỉnh phong. Tuy rằng khoảng cách giữa Tuyệt Tâm Phong cùng Lạc Lôi Cốc không nhỏ, nhưng trước mặt tu sĩ Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong, mấy ngàn dặm đường tối đa cũng chỉ cần một ngày là có thể đến được.

Khi màn đêm buông xuống, bảy người Diệp Vân dưới sự dẫn đầu của Nhạc Hoài Xương, đã thấy được phía trước một vùng đất ước chừng hơn mười dặm bên ngoài sơn cốc.

Ở trên đỉnh sơn cốc, tiếng sấm từng trận, điện xà bay múa, mây điện dày đặc giống như quầng sáng bao phủ cả tòa sơn cốc, chỉ có tiếng sấm ầm ì từ xa xa truyền đến, từ xa mà đến gần, rồi lại rung động ù ù.

"Nơi đây chính là Lạc Lôi Cốc." Nhạc Hoài Xương chỉ vào phía trước, trầm giọng nói ra: "Các ngươi nhìn xem, bốn phía của Lạc Lôi Cốc đều là vách núi, cực kỳ bóng loáng, không có nửa điểm nhô lên hoặc là lõm vào. Tương truyền vạn năm trước nơi đây chính là một tòa sơn mạch kéo dài mấy ngàn dặm, có một ngày Lôi Đình xuất hiện, không ngừng oanh kích vạn năm, đem tiểu sơn bốn phía đánh nát thành phấn vụn, chỉ có một ngọn núi khổng lồ nhất ở giữa bị Lôi Đình công kích liên tục đã biến thành hình dạng như ngày hôm nay."

Diệp Vân giương mắt nhìn lên, tuy rằng cách xa nhau hơn mười dặm, cũng đã có thể cảm nhận được khí thế mạnh mẽ của Lạc Lôi Cốc, chỉ tính sơ sơ cũng đã vạn năm bị Lôi Đình không ngừng oanh kích, chỗ cao nhất của Lạc Lôi Cốc cũng khoảng chừng mấy ngàn trượng. Phía ngoài vách núi trơn bóng như ngọc, trơn nhẵn như gương, có thể thấy được mỗi một khối núi đá sau khi bị Lôi Đình oanh kích đã trở thành chặt chẽ, biến thành hình dạng như ngày hôm nay.

Mọi người cảm thán, Quỷ Phủ thần công như thế chỉ có sức mạnh to lớn của Thiên Địa mới có thể làm được, nếu dùng sức lực của con người mà muốn làm được như thế này, quả thực là ăn thịt người nói mộng, dù là tu vi của ngươi phá tan Nguyên Anh, trở thành Lạc Địa Thần Tiên, dù là ngươi thoát khỏi phàm trần thành Tiên, ở thiên giới có được một chỗ cắm dùi, cũng không cách nào có được sức mạnh to lớn như Thiên Địa tạo ra được Lạc Lôi Cốc như thế này.

"Bên ngoài cốc còn như thế, bên trong cốc Lôi Đình lại càng dày đặc, càng là cực lớn, bởi vậy vách núi trong cốc muỗi còn không đậu được, không có sinh vật gì có khả năng leo ra từ trong vách núi bên trong cốc. Cho nên các ngươi sau khi tiến vào, đừng nghĩ sẽ trèo ra ngoài bằng vách núi, đó là chuyện không có khả năng. Huống hồ, đám mây chứa sấm sét như nắp bình che bầu trời trên đỉnh núi, Lôi Đình liên miên không ngừng, Tị Lôi Phù chỉ có thể tránh đi sự dò xét của Lôi Đình trong phạm vi dưới trăm trượng ở trong không trung của sơn cốc, một khi bay qua trăm trượng không trung, như vậy uy lực của Lôi Đình lập tức tăng cường gấp mười lần, coi như là cao thủ vượt qua đại kiếp Kim Đan Cảnh lục trọng, cũng khó có thể ngăn cản, bởi vì càng lên cao, uy lực của Lôi Đình sẽ càng mạnh lên gấp mấy lần." Vẻ vui vẻ trên mặt Nhạc Hoài Xương đã sớm biến mất, chậm rãi nói ra với bọn người Diệp Vân.

Sắc mặt của đám người Diệp Vân lập tức ngưng trọng, những thứ này đều là chi tiết bên trong Lạc Lôi Cốc, nếu muốn còn sống sót trong cốc, tất nhiên là biết được càng nhiều càng tốt.

"Lạc Lôi Cốc này có diện tích khoảng bao nhiêu?" Thanh âm của Chung Hóa Lê vang lên.

"Hỏi về vấn đề này thật hay." Nhạc Hoài Xương gật gật đầu, trong mắt hiện lên một tia tán thưởng: "Nếu nhìn từ bên ngoài, Lạc Lôi Cốc này cũng chiếm diện tích chừng mấy trăm dặm mà thôi, nếu như tính kỹ lưỡng, đường kính trong cốc bất quá trăm dặm mà thôi. Nhưng mà, rất nhiều người không biết là, bên trong Lạc Lôi Cốc cũng không phải chỉ có sấm sét mà còn có Không Gian Pháp Tắc. Không Gian Pháp Tắc chính là theo Lôi Đình mà giáng xuống, lăng không mà thành, bởi vậy trong cốc sẽ có rất nhiều nơi có không gian ảo cảnh tồn tại, nếu đám người các ngươi bị lâm vào trong đó, trừ phi đối với Không Gian Pháp Tắc có được lý giải nhất định, nếu không dù có muốn đi ra cũng sẽ cực kỳ khó khăn. Quan trọng nhất là, có vài không gian ảo cảnh cùng Lôi Đình tương dung, một khi xâm nhập, ngoại trừ yêu cầu đối với Không Gian Pháp Tắc, còn phải đối mặt với thần uy của Lôi Đình, Tị Lôi Phù dưới tác dụng của Lôi Đình hầu như không có tác dụng quá lớn, bọn ngươi nhớ lấy."

"Đúng, đa tạ sư thúc chỉ bảo!"

Chung Hóa Lê cúi người chào, đây quả là một điểm cực kỳ mấu chốt, nếu không biết gì mà cứ chạy loạn vào đó, một khi xông vào, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

"Trời đã tối rồi, đợi đến lúc giờ Tý, trăng sáng nhô lên cao, chính là thời điểm Lạc Lôi Cốc mở ra, các ngươi hiện tại nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ đợi đến lúc đó tiến vào." Nhạc Hoài Xương nhìn nhìn bầu trời, cảnh ban đêm u ám.

Một vài đệ tử nghe vậy liền tản ra, tốp năm tốp ba ngồi cùng một chỗ, giờ phút này việc muốn làm chính là suy ngẫm những lời Nhạc Hoài Xương đã nói vừa rồi, hơn nữa đè nén kinh hãi trong lòng xuống, triệt để tỉnh táo lại, như vậy mới có thể có ứng phó tốt nhất khi tiến vào Lạc Lôi Cốc.

Diệp Vân cùng Chung Hóa Lê vẫn đứng đấy như trước, ánh mắt nhìn hơn mười dặm bên ngoài Lạc Lôi Cốc, kiếp vân phảng phất giống như quầng sáng bên trong có điện mang lập loè, trong bóng đêm ảm đạm lại càng sáng ngời, xa xa nhìn lại, giống như khói lửa trong mây, trông rất đẹp mắt.

"Sau khi tiến vào trong cốc, chỉ cần ngươi không đi vào chỗ hạch tâm, ta sẽ không động thủ."

Đột nhiên, Chung Hóa Lê nói ra một cách thản nhiên.

Diệp Vân hơi ngẩn ra, lúc này mới hồi phục tinh thần lại, nguyên lai những lời này của Chung Hóa Lê là để nói với hắn.

"Không đi vào hạch tâm, làm sao có thể có được Lôi Mộc? Không vào hạch tâm chi địa, làm sao có thể tìm tới chỗ của Băng Linh Tiên Thảo?" Diệp Vân lơ đễnh, cười cười trả lời.

"Ta nói đến thế thôi, sau khi tiến vào cốc, ngươi tự giải quyết cho tốt." Chân mày Chung Hóa Lê hơi nhíu lại, sau đó lạnh lùng nói ra, quay người bỏ đi.

Diệp Vân hơi hơi quay đầu, nhìn bóng lưng của Chung Hóa Lê, khóe miệng nổi lên một nụ cười như có như không.

"Diệp Vân sư đệ, ngươi đang cười cái gì?"

Đột nhiên, một giọng nói từ bên phải phía trước truyền đến, chỉ thấy một đạo thân ảnh nhanh chóng bắn tới, chỉ trong giây lát đã đứng bên cạnh Diệp Vân.

Diệp Vân chăm chú nhìn lại, người mới tới mặc tử sắc kình sam, khuôn mặt tuấn lãng, trên lưng cắm một thanh trường kiếm màu lam nhạt nghiêng nghiêng, vỏ kiếm có phong cách cổ xưa lịch sự tao nhã, ẩn chứa một cỗ hàm súc thú vị.

"Tăng Huyền sư huynh? Ngươi cũng tới?" Trên mặt Diệp Vân hiện lên một tia kinh ngạc, lập tức giật mình. Tại thời điểm đấu giá ở Đan Đỉnh Lâu, Tăng Huyền đã từng đề cập qua, hắn có lẽ cũng sẽ đi Lạc Lôi Cốc.

"Ta cùng với ngươi giống nhau, là tiếp nhận mệnh lệnh của sư tôn, đi theo Nhạc sư thúc đến Lạc Lôi Cốc." Tăng Huyền gật gật đầu, hắn xưa nay không sở trường biểu đạt tâm ý, kỳ thật lúc hắn nhìn thấy Diệp Vân, trong lòng cũng có chút hưng phấn.

"A, ngươi cũng giúp đỡ Nhạc sư thúc tìm kiếm Lôi Mộc cùng Băng Linh Tiên Thảo hay sao?" Diệp Vân cười hỏi.

Tăng Huyền nhìn hắn một cái, nói: "Ngươi chỉ việc để ý tìm kiếm Lôi Mộc mà thôi, chỗ của Băng Linh Tiên Thảo, ngay cả ngươi giờ phút này có được lôi linh khí, cũng không cách nào tiến vào, ta chịu trách nhiệm là được."

Con mắt Diệp Vân híp lại, ánh mắt nhìn về Chung Hóa Lê ở sau lưng Tăng Huyền hơn mười trượng, nếu không có việc tranh đoạt Băng Linh Tiên Thảo, việc khảo hạch tại Lạc Lôi Cốc, có thể có thú vị hay không đây?

Chung Hóa Lê tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của Diệp Vân, giương mắt nhìn lại, ánh mắt của hắn lạnh như băng như đao.

Tăng Huyền cảm nhận được ánh mắt của Diệp Vân, hơi hơi quay người, ánh mắt đảo qua Chung Hóa Lê, trầm giọng nói: "Trúc Cơ Cảnh tu vi đỉnh phong, đã vậy lại có được thần hồn chi lực như thế, ngược lại là làm cho người kinh ngạc, với tu vi thần hồn này, nếu là ở nửa năm trước, ta chỉ sợ còn không phải là đối thủ của ngươi."

"Tăng sư huynh ngươi chính là tu sĩ Kim Đan Cảnh, thần hồn tất nhiên mạnh mẽ hơn một chút, bất quá nếu cùng so sánh với ta, chỉ sợ cũng không hẳn cao hơn nửa phần." Chung Hóa Lê nghe vậy, rõ ràng không nhượng bộ chút nào, trả lời.

Tăng Huyền khẽ giật mình, chân mày hơi nhíu lại, hắn xưa nay quen nói thẳng, trong lòng muốn nói cái gì cũng sẽ nói thẳng ra, lại không nghĩ rằng Chung Hóa Lê lại trả lời như vậy.

"Đúng vậy, nếu như ngươi có thể ngưng luyện Kim Đan, có lẽ Thần Niệm cũng không yếu nếu so với ta. Thôi được, hy vọng ngươi ở bên trong Lạc Lôi Cốc này có thể có được Lôi Mộc, sau khi trở về trở thành đệ tử chính thức của Thiên Vận Tử sư thúc, ngày sau cũng là nhân tài trẻ tuổi kiệt xuất của Thần Tú Cung."

Chung Hóa Lê ánh mắt như đao, nhìn lại: "Băng Linh Tiên Thảo ta cũng muốn tranh giành, đến lúc đó kính xin Tăng sư huynh đừng có hạ thủ lưu tình."

Tăng Huyền thở sâu, hắn có chút đáng ghét Chung Hóa Lê, tên gia hỏa này quá mức cuồng vọng.

Tăng Huyền quay đầu đi, nhìn Diệp Vân nói: "Đã như vậy, chuyện khảo hạch các ngươi tự mình giải quyết cho tốt, về phần Băng Linh Tiên Thảo ai có thể lấy được cũng không sao cả, dù sao cũng đều giao cho Nhạc sư thúc. Diệp Vân sư đệ, trong Lạc Lôi Cốc cực kỳ khó khăn, ngươi hết thảy phải cẩn thận."

Diệp Vân gật gật đầu, nói: "Đa tạ Tăng sư huynh nhắc nhở, Nhạc sư thúc đã đem chi tiết trong cốc nói qua cho chúng ta một lần rồi."

Tăng Huyền nói: "Như thế cũng tốt. Kỳ thật nguy hiểm lớn nhất trong Lạc Lôi Cốc không phải là Lôi Đình, mà là nhân tâm."

Dứt lời, thân hình hắn phiêu hốt hướng về phía Lạc Lôi Cốc phóng vút đi, đảo mắt cũng chỉ còn lại một cái chấm đen, biến mất ở giữa núi rừng phía xa xa.

Trong mắt Diệp Vân tinh mang hiện lên, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó.

Nguy hiểm lớn nhất trong Lạc Lôi Cốc không phải là Lôi Đình, mà là nhân tâm?