Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 452: Gặp lại Tuyệt Trần




Dịch giả: aluco

Ngón tay lướt nhẹ qua, không gian dường như sóng nước gợn tạo nên rung động.

Diệp Vân nhấc chân lên đã vượt qua, với sự lĩnh ngộ hắn đối với Không Gian Pháp Tắc vào lúc này, hắn có tự tin có thể xem thấu không gian trận pháp trong Lạc Lôi Cốc.

Nhấc chân bước vào, cảnh sắc trước mắt lập tức có sự biến đổi, sấm sét đầy trời biến mất hầu như không còn, điện mang lóe sáng cũng hoàn toàn không có, tiến vào chính giữa trận pháp không gian này, trước mắt là một sa mạc hoang vu, mênh mông bát ngát, vô biên vô hạn.

Cát vàng đại mạc, nhìn không đến phần cuối.

Diệp Vân nhìn khắp mọi nơi, thấy giữa sa mạc không hề có một sinh vật sa mạc nào lại có bóng người tồn tại. Ước chừng cách đó mấy ngàn trượng, có vài bóng người cứ nhảy lên nhảy xuống, mỗi một lần rơi xuống đều làm cho cát vàng bay lên, tung tóe khắp nơi.

Diệp Vân mỉm cười, thân hình chỉ lập lòe lập tức bay vút qua.

"Người nào? Ngươi vào đây bằng cách nào?"

Cát vàng bay lên, đợi đến lúc cát bụi rơi xuống, những người kia nhìn thấy một người lạ mặt đứng trước mặt mình.

"Các ngươi đang làm gì đó? Nhảy lên nhảy xuống giống như mấy con bọ chó, làm cho cát vàng bay lên khắp nơi trong sa mạc." Diệp Vân hai tay ôm ngực, cười híp mắt nhìn bọn họ.

"Là ngươi?" Một người trong đó nhìn thấy Diệp Vân xuất hiện, không khỏi khẽ giật mình, sắc mặt lập tức âm trầm xuống.

"Tuyệt Trần huynh, chúng ta lại gặp mặt ở đây." Diệp Vân híp mắt, Tuyệt Trần quả nhiên ở chỗ này.

Tuyệt Trần là Thiếu chủ của Phi Tinh Môn, là chưởng môn kế nhiệm, nếu như hắn ở chỗ này, nói rõ giữa sa mạc bao la bát ngát này chắc chắn có bảo bối.

"Thiếu chủ, các ngươi biết nhau?" Tên còn lại ngẩn người, vô thức hỏi.

"Đương nhiên quen biết, ta cùng với Thiếu chủ của ngươi quen biết đã lâu, có thể nói là mới quen đã thân, hận không thể coi là tri kỷ. Chỉ có lúc trước ta cùng với Tuyệt Trần huynh trên đấu giá hội cạnh tranh rất là "tình cảm", đáng tiếc là trận đấu giá đó các ngươi không có chứng kiến được, thiếu chủ của các ngươi làm người khiêm tốn, năm lần bảy lượt nhường bảo vật cho ta, quả không hổ danh với bốn chữ nghĩa bạc vân thiên." Diệp Vân cười híp mắt nói ra.

"Còn phải nói, Thiếu chủ nhà ta chính là chưởng môn đời kế tiếp, tấm lòng rộng lớn, hiệp nghĩa làm đầu." Tên đệ tử Phi Tinh Môn kia vừa cười vừa nói.

Diệp Vân híp mắt, nhìn về phía Tuyệt Trần. Thậm chí còn đá lông nheo với hắn.

"Câm miệng!"

Khuôn mặt Tuyệt Trần âm lãnh, ngày đó trên đấu giá hội của Đan Đỉnh Lâu, Diệp Vân cùng với hắn cạnh tranh, hoàn toàn không thèm để hắn vào mắt, chưa kể khẩu xuất cuồng ngôn, bây giờ gặp nhau, món nợ cũ ngày xưa tất nhiên là phải tính toán vào một thể.

"Vị huynh đệ kia nói rất đúng, tại sao ngươi lại bảo hắn câm miệng? Tuyệt Trần huynh, ngươi cái gì cũng tốt, chỉ có tính tình là không tốt." Tinh mang trong mắt Diệp Vân chợt lóe lên.

Tu vi của đám người Tuyệt Trần này Diệp Vân đã nhìn rõ ràng, Tuyệt Trần chính là Kim Đan Cảnh tam trọng, có thể trở thành môn chủ Phi Tinh Môn đời kế tiếp, tu vi tuyệt đối không thể khinh thường. Chẳng qua là trong cơ thể hắn không có nửa điểm lôi linh khí, hẳn là dùng Tị Lôi Phù tiến vào nơi đây. Nếu như sử dụng Tị Lôi Phù, như vậy tu vi không thể tránh khỏi đã bị áp chế, ra chiêu cũng không cách nào sử dụng hết toàn lực, thực lực giảm bớt đi nhiều.

Mà ba người khác, hai gã Kim Đan Cảnh nhất trọng, tu vi coi như không tệ, trên người cũng không cảm giác được nửa phần lôi linh khí. tên đệ tử Phi Tinh Môn vừa mới nói chuyện kia, tu vi cùng Vạn Ưng Hành thủ hộ bên ngoài không sai biệt lắm, đều là Trúc Cơ Cảnh tu vi đỉnh phong.

Nếu Diệp Vân lúc này còn ở ngoài cốc khẩu chờ đợi tiến vào, đối mặt với đối thủ Kim Đan Cảnh tam trọng cùng hai gã Kim Đan Cảnh nhất trọng, có lẽ còn có chút khó giải quyết. Bất quá, giờ phút này hắn đã ở nơi miệng hang hấp thu lôi linh khí cực kỳ tinh khiết, mặc dù lớn bộ phận đều bị Tiên Ma Chi Tâm hấp thu, thực sự thực lực có chút tăng trưởng.

Quan trọng nhất là hắn dựa vào cấm chế ở cửa cốc khẩu để tìm hiểu được nửa thiên tàn phổ trong đó ghi chép Lôi Thần Chi Kiếm, tuy rằng chỉ có nửa chiêu, nhưng hắn đã thông hiểu đạo lí trong đó, đem chỗ tinh diệu thần ảo bên trong dung nhập vào ba thức trước đó, uy lực đột nhiên tăng lên.

Hôm nay đối mặt với bốn người Tuyệt Trần, Diệp Vân lại không cảm thấy có áp lực chút nào, thực lực của bọn hắn đã bị áp chế, mà bản thân hắn tìm hiểu lôi hệ pháp tắc, lôi linh khí lại tinh thuần hùng hậu, ở bên trong Lạc Lôi Cốc, giống như là cá gặp nước, như hổ thêm cánh.

"Ngươi vào đây bằng cách nào? Vạn Ưng Hành đâu?" Tuyệt Trần lạnh lùng nói.

"Ngươi nói đến người bằng hữu ở bên ngoài sao? A, ta làm cho hắn ngủ một hồi, ngươi yên tâm, sẽ không lâu quá đâu, tối đa cũng chừng hai ba canh giờ." Diệp Vân nhún nhún vai, vừa cười vừa nói.

"Ngươi đã đến đây, như vậy ân oán ngày xưa của chúng ta cũng nên tính toán cho xong." Tuyệt Trần bước lên hai bước, khí thế như cầu vồng.

"Ân oán? Chúng ta làm gì có ân oán. Ngày đó Tuyệt Trần huynh đạo đức tốt, hiệp nghĩa làm đầu, ta còn chưa cảm tạ ngươi mà." Vẻ mặt Diệp Vân thoáng kinh ngạc, chợt nói tiếp: "Không biết Tuyệt Trần huynh các ngươi lúc này làm cái gì? Có muốn ta tương trợ hay không?"

"Cũng tốt, ngươi đã vào được đây chính là duyên phận, vậy giúp chúng ta một chút đi." Tên đệ tử Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong lúc trước nói chuyện vỗ tay nói ra.

"Hảo hảo hảo, đều là người một nhà, không nên khách khí." Diệp Vân cười đáp lại.

Tuyệt Trần hung hăng trừng mắt nhìn tên đệ tử kia, nói: "Thiên Thành ngươi câm miệng cho ta, còn nói nhảm nửa câu thì sau khi trở về ta lập tức bảo Thiên sư thúc xiềng ngươi lại."

Đệ tử trẻ tuổi khẽ giật mình, hừ một tiếng nói: "Ta nói không đúng sao, cấm chế này chúng ta thật sự mở không ra, để hắn thử xem không tốt sao."

"Câm miệng." Tuyệt Trần tức giận thiếu chút nữa cái mũi muốn lệch ra, tên gia hỏa Thiên Thành này tuy rằng thiên phú cực cao, nhưng lại không khôn ngoan lõi đời, hắn cho rằng Diệp Vân đến đây là để giúp đỡ? Hắn đến đây để giật đồ đấy.

"Cấm chế? Cấm chế gì vậy? Bên trong phong ấn bảo vật gì thế?" Diệp Vân cười hỏi. Hắn vào đây chính là vì mục đích này, đương nhiên điều quan trọng nhất là Tuyệt Trần ở chỗ này, bằng không mà nói, hắn chưa chắc đã đi vào nơi đây.

Ngày đó Tuyệt Trần tại đấu giá hội đã xuất khẩu ác ngôn, nghe nói sau khi đấu giá hội kết thúc Diệp Vân trong mật thất của Đan Đỉnh Lâu tu luyện, Tuyệt Trần cũng phái người theo dõi hắn, chỉ cần Diệp Vân đi ra khỏi Đan Đỉnh Lâu lập tức nghĩ biện pháp ám toán, chẳng qua là hắn không có cơ hội mà thôi.

Lần này trong Lạc Lôi Cốc lại gặp được Tuyệt Trần, lại đang đào móc bảo vật, chuyện náo nhiệt thế này làm sao Diệp Vân không tham dự được?

"Chuyện này không quan hệ đến ngươi." Tuyệt Trần lạnh lùng quát: "Hôm nay nếu như ngươi không vào đây thì thôi, chắc hẳn nghe được Vạn Ưng Hành nói ta ở bên trong, không biết trời cao đất rộng một bước bước vào, ngươi nghĩ rằng muốn tìm ta phiền toái? Ta xem ngươi đã chán sống."

"Lời này của Tuyệt Trần huynh nói ra làm cho ta đau lòng quá, ta chỉ nghe nói ngươi ở bên trong, mà Lạc Lôi Cốc này lại cực kỳ hung hiểm, mấy người các ngươi vừa không có tu thành lôi linh khí, trong Lạc Lôi Cốc này tu vi tất nhiên đã bị áp chế, ta nhất thời nóng vội nên vào đây xem có thể giúp được gì hay không, ai biết lại chỉ đổi lấy những ác ngữ từ miệng của Tuyệt Trần huynh, thật là làm cho ta thương tâm đây." Diệp Vân thở dài, thoạt nhìn có chút bất đắc dĩ.

"Ngươi có thể nhìn ra chúng ta không có tu thành lôi linh khí? Chẳng lẽ ngươi tu thành?" Tuyệt Trần khẽ giật mình, vội hỏi thăm với vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Diệp Vân cười tủm tỉm nhìn hắn, nói: "Ngày đó huynh đệ Vân Thiên Hành của Kim Kiếm Môn cho ta một quả Lôi linh thạch, ta hấp thu được Linh khí trong đó, không thể tưởng được lại tu thành lôi linh khí, thật sự là vận khí a."

Sắc mặt Tuyệt Trần cùng hai gã đệ tử Kim Đan Cảnh nhất trọng lập tức thay đổi, nơi này là Lạc Lôi Cốc, thân mang lôi linh khí tiến vào mà nói, có được bao nhiêu chỗ tốt chắc không cần phải nói, nếu đổi lại trong bọn họ có người tu thành lôi linh khí mà nói, cấm chế trước mắt này đã sớm phá xong, đâu cần phải kéo dài lâu như vậy.

"Ngươi đã tu thành lôi linh khí thì sao? Chỉ là Trúc Cơ Cảnh tứ trọng tu vi mà cũng dám tiến vào Lạc Lôi Cốc, thật sự là không biết sống chết. Ở bên ngoài có cao thủ của gia tộc âm thầm che chở cho ngươi, trong Lạc Lôi Cốc có còn ai nữa không?" Tuyệt Trần cười ha ha, trong mắt hắn Diệp Vân chính là một tên ngu xuẩn.

Thời điểm đấu giá tại Đan Đỉnh Lâu, Diệp Vân cuồng vọng như vậy, kiêu ngạo như vậy, không hiểu được đạo lý tiền tài không nên để ra ngoài, chỉ dựa vào tu vi Trúc Cơ Cảnh của bản thân, thân phận xuất thân từ gia tộc ẩn thế, lại dám cạnh tranh trắng trợn, căn bản không cho người khác nửa điểm cơ hội, Dương Viêm Thảo, kiếm phổ, Long Huyết Tinh Thạch. . . , từng món từng món đều bị hắn mua đi, rất nhiều người hận hắn thiếu điều cắn nát răng, nếu không phải băn khoăn đến việc phía sau hắn khả năng có cao thủ âm thầm bảo hộ, chỉ sợ tại nội thành kinh đô cũng không để cho hắn ly khai đơn giản như vậy.

Bất quá cũng phải nói cho rõ, ngày đó Tuyệt Trần biết được Diệp Vân tiến về hành cung của Thần Tú Cung tại kinh đô để bái phỏng, sau đó lại không thấy đi ra, còn tưởng rằng tiểu tử này chết ở bên trong, không nghĩ rằng ở trong Lạc Lôi Cốc lại gặp nhau, thật sự vượt quá dự liệu của hắn.

Giờ phút này Diệp Vân lẻ loi một mình, bên cạnh không có bất kỳ cao thủ bảo hộ, tại đây ở bên trong Lạc Lôi Cốc, cao thủ Nguyên Anh Cảnh thì không cách nào tiến vào được, mà ngay cả cao thủ Kim Đan Cảnh thất trọng, không có lôi linh khí hộ thân, tu vi cũng sẽ bị giảm sút nhiều.

"Như vậy đi, ta sẽ không giết ngươi, trên người có bảo vật gì đều lưu lại, ta sẽ thả cho ngươi một con đường sống." Tuyệt Trần nhìn Diệp Vân, lạnh lùng nói ra.

"Như vầy thì tốt hơn, trên người ta bảo vật thật nhiều, không biết Tuyệt Trần huynh muốn bao nhiêu kiện? Trực tiếp đưa cho ngươi có chút không ổn, không bằng chúng ta một kiện đổi một kiện, ngươi nghĩ thế nào?" Diệp Vân nhíu mày, nhàn nhạt nói ra.

"Muốn chết!" Tuyệt Trần quát lạnh một tiếng.

Trong khoảnh khắc, hai gã đệ tử Kim Đan Cảnh nhất trọng bên cạnh hắn thân hình lắc lư, lập tức đến cạnh Tuyệt Trần xếp thành hình tam giác vây quanh Diệp Vân.

"Ta rất có thành ý, đề nghị với ngươi một kiện đổi một kiện, vậy mà ngươi cũng không muốn?" Diệp Vân nhíu mày, nhìn nhìn hai người, thở dài nói ra.

"Động thủ!"

Tuyệt Trần không có tâm tư gì nói nhảm cùng Diệp Vân, ngươi đã không muốn thì đánh cho tới khi nào ngươi nguyện ý mới thôi.

Đệ tử Kim Đan Cảnh trong đó nghe vậy lập tức hành động, Diệp Vân chẳng qua là Trúc Cơ Cảnh tứ trọng tay mơ, trong mắt hắn thì Diệp Vân cùng con sâu cái kiến cũng không có khác biệt gì, chỉ dùng một bàn tay là có thể đủ để chế trụ.

"Cẩn thận một chút!" Tuyệt Trần nhìn thấy tên đệ tử Kim Đan Cảnh ra tay, trong nội tâm lại không khỏi hồi hộp một chút.

"Cẩn thận một chút thì có tác dụng gì?"

Thanh âm của Diệp Vân quanh quẩn trên không trung, chỉ thấy hắn không lùi mà tiến tới, đồng dạng đánh ra một chưởng, nghênh đón tên đệ tử Kim Đan Cảnh kia.

Oanh!

Hai chưởng tương giao, khí kình cuồng bạo giống như sóng xung kích từ trung tâm nổ tung bắn ra, cát vàng bay múa đầy trời.

Từ trong cát vàng một bóng người bay thẳng ra ngoài, máu tươi từ trong miệng hắn phun ra, trên không trung nở rộ thành một đóa hoa máu màu đỏ, rơi xuống lốm đốm trên cát vàng, nhìn thấy mà giật mình.

"Kim Đan Cảnh nhất trọng? Còn không sử dụng toàn lực? Thật sự là quá khinh địch mà." Diệp Vân thu chưởng đứng đó, nói một cách nhẹ nhàng.

Chẳng qua tên đệ tử Kim Đan Cảnh nhất trọng kia vừa rồi thi triển còn chưa tới năm thành tu vi, nghĩ rằng chỉ dùng một chưởng là có thể đánh cho Diệp Vân trọng thương. Diệp Vân liếc thấy rồi đi ra, hắn giẫm chân tại chỗ vận khí, chân khí trào lên, chưởng lực tràn đầy, dùng hữu tâm để tiếp vô tâm, một chưởng trực tiếp làm cho tên đệ tử Kim Đan Cảnh này mất đi sức chiến đấu.

Ba người Tuyệt Trần lập tức "đứng hình" tại chỗ.

Đặc biệt là Tuyệt Trần, hắn cảm thấy Diệp Vân hành xử phách lối, ngang ngược càn rỡ, tuy rằng sau lưng có cao thủ bảo hộ, nhưng mà thực lực của bản thân hắn có lẽ cũng không tồi. Bởi vậy mới lên tiếng nhắc nhở, không nghĩ đến Diệp Vân chỉ dùng một chưởng lập tức đánh bay tên đệ tử kia ra ngoài, toàn thân bị trọng thương, không còn sức chiến đấu nữa.

"Lại có tu vi như vậy? Ngươi đến cùng đến từ nơi nào?"

Tuyệt Trần thở sâu, lập tức tỉnh táo lại, trong ánh mắt đã không còn một chút khinh thường nào, hắn có một loại cảm giác, thanh niên trước mắt, có lẽ sẽ là đối thủ mạnh mẽ nhất mà hắn cả đời này gặp phải.