Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 467: Người thứ năm




Dịch giả: aluco

Oanh!

Hoa quang bảy màu lượn quanh chiến thương hung hăng đánh trúng vào đạo thần lôi cuối cùng, chiến thương nứt vỡ như trong tưởng tượng cũng không hề xuất hiện, mà là khẽ run lên, đạo thần lôi to như cột trụ thế mà bị ngăn cản trên không trung, chẳng qua là Chung Hóa Lê không như trước đây có thể bước ra nửa bước, giờ phút này hắn dùng chiến thương cố gắng chống đỡ, có muốn bước ra nửa bước là điều cực kỳ khó khăn.

Oanh!

Lại một tiếng nổ mạnh vang lên lần nữa, chiến thương rốt cuộc chống đỡ không nổi, bảy màu hoa quang giống như nước chảy tản ra, chiến thương đứt đoạn thành từng khúc từng khúc.

Thần lôi cùng chiến thương giằng co với nhau, cứ mỗi khoảng thời gian chừng hai hơi thở sẽ gãy thêm một đoạn.

"Chiến thương này phẩm chất như thế nào đây? Rõ ràng có thể ngăn cản một đạo thần lôi cuối cùng, quả thực không thể tưởng tượng nổi."

"Vừa rồi Lưu Ly Tán của Tô Tinh Vân cũng chỉ miễn cưỡng ngăn cản được thần lôi oanh kích, bất quá Lưu Ly Tán là Tiên Khí, chẳng lẽ chiến thương này cũng là Tiên Khí hay sao?"

"Có thể lắm! Lưu Ly Tán chính là Tiên Khí loại hình phòng ngự, cho nên đến cuối cùng còn miễn cưỡng không bị hủy hoại triệt để, nhưng mà chiến thương này mặc dù là Tiên Khí nhưng thuộc loại công kích, khả năng phòng ngự tất nhiên phải kém hơn một chút, bị một đạo thần lôi cuối cùng phá huỷ cũng là bình thường."

"Tuy rằng nói như thế, Tử Phủ thần lôi cũng không phải chỉ đánh một phát là chiến thương triệt để nứt vỡ, cứ mỗi lần qua hai hơi thở mới đứt đoạn một khúc, thoạt nhìn phải hơn mười hơi thở mới có thể bị phá huỷ triệt để, tiểu tử này nếu như có thể di chuyển bước chân, sau một khắc là có thể tiến vào bảo tàng chi địa."

"Các ngươi chẳng lẽ không có nhìn ra sao? Dùng thực lực của tiểu tử này để thúc giục thanh chiến thương này lúc đầu đã có chút miễn cưỡng, giờ phút này nếu hắn buông tay ra chỉ sợ thần lôi sẽ lập tức oanh kích giáng xuống, uy lực của Tử Phủ thần lôi như thế đủ để cho hắn hình thần câu diệt, hóa thành mây khói."

"Bất quá chiến thương này cũng cường hãn vô song, dưới uy lực của Tử Phủ thần lôi cũng chỉ đứt từng đoạn một, không lập tức hóa thành tro bụi, phẩm chất quả là tuyệt hảo."

Răng rắc!

Từng thanh âm kim loại đứt đoạn bên trên chiến thương truyền đến, trên không trung tản mạn khắp nơi. Trong tay Chung Hóa Lê chỉ còn lại có một đoạn cuối cùng, thần lôi đã áp sát tới trên đỉnh đầu của hắn, chỉ cần đánh nát một đoạn chiến thương cuối cùng này, sau đó sẽ giáng vào đỉnh đầu của hắn.

Uy lực của Tử Phủ thần lôi cường đại cỡ nào, với tu vi Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong của Chung Hóa Lê, cho dù là một đạo Tử Phủ thần lôi yếu nhất trước kia cũng đủ làm cho hắn hình thần câu diệt, thân tử linh tiêu.

Răng rắc!

Một âm thanh cuối cùng đã xuất hiện, Chung Hóa Lê đột nhiên buông tay, chỉ thấy một đoạn chiến thương còn lại trong điện quang của thần lôi hóa thành bụi mù, tiêu tán không còn.

Tử Phủ thần lôi rốt cuộc giáng xuống, đánh vào trên người Chung Hóa Lê.

Bất quá, thần lôi cũng không oanh kích vào đỉnh đầu của hắn, mà là đánh trúng vào phần lưng của hắn. Ngay thời điểm chiến thương nứt vỡ Chung Hóa Lê lập tức hơi hơi cúi đầu, trong nháy mắt Tử Phủ thần lôi giáng vào chính giữa lưng của hắn.

Oanh!

Thân thể Chung Hóa Lê đột nhiên ngã lăn ra đất, một làn khói đen bay lên, cả người hắn đã bị thần lôi đánh trúng "nguyên con", toàn thân cháy đen như là... cục than, căn bản thấy không rõ gương mặt cùng thân hình.

"Chết rồi sao, tu vi Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong, làm sao có thể đủ để ngăn cản thần lôi? Đây chính là Tử Phủ thần lôi a."

"Đáng tiếc, hơn một trăm kiện tuyệt phẩm Huyền Khí cứ như vậy bị phá huỷ, thanh chiến thương cuối cùng này rất có thể là Tiên Khí, thật sự là phung phí của trời a, thật là đáng tiếc."

"Tên tiểu tử này cũng không biết đến từ thế lực nào, tiểu tử này thật sự là ngu dốt đến cực hạn, biểu diễn cho người khác xem thế là đủ rồi."

"Ai nói như vậy, nếu như ta có nhiều bảo vật như vậy, chắc chắn sẽ không tiến vào Lạc Lôi Cốc, hảo hảo tu hành là được."

Những thanh âm tiếc hận vang lên không ngớt, khi bọn hắn nhìn thấy Chung Hóa Lê thật sự quá ngu xuẩn rồi, có nhiều bảo vật như vậy bên người, có thể thấy được thế lực sau lưng cường đại đến cỡ nào.

Nhưng mà, mặc dù có thế lực cường đại như thế chống lưng, lại không chịu hảo hảo tu hành, mắc mớ gì đến Lạc Lôi Cốc, hao phí hơn một trăm kiện tuyệt phẩm Huyền Khí cùng một thanh chiến thương rất có thể là Tiên Khí thuộc dạng công kích, cuối cùng vẫn bị một đạo Tử Phủ thần lôi đánh chết, quả thật là khiến người khác khó hiểu.

Ở đây có hơn mười người, hầu như tuyệt đại bộ phận tu sĩ nghĩ rằng nếu có thế lực phía sau chống lưng như Chung Hóa Lê, cũng sẽ không lựa chọn tiến vào Lạc Lôi Cốc.

Trong lúc nhất thời, lắc đầu thở dài, giễu cợt trào phúng, thần thái mọi người đều khác nhau.

Diệp Vân lẳng lặng nhìn Chung Hóa Lê cả người đen kịt như cục than, tuy rằng cách xa nhau mấy trăm trượng, nhưng vẫn có thể nhìn rõ ràng. Trong lòng Diệp Vân có chút khó hiểu, đúng như lời của mọi người bàn tán, có bảo vật nhiều như vậy bên thân, cần gì phải đến Lạc Lôi Cốc đây?

Mọi người đều biết bảo vật trong Lạc Lôi Cốc chính là Lôi Mộc, mà Lôi Mộc chỉ có ở hạch tâm chi địa, có lẽ còn ở trong bảo tàng kia. Tác dụng của Lôi Mộc không thể nghi ngờ là để cho tu sĩ tu luyện lôi hệ thần thông bổ sung lôi linh khí thật nhanh, hoặc là từ trong đó tìm hiểu pháp tắc.

Nhưng mà, nếu muốn tìm hiểu pháp tắc nói dễ vậy sao, chỉ tìm hiểu phương pháp tu luyện hấp thu lôi linh khí cũng là cực kỳ khó khăn, hết thảy đều dựa vào Thiên Ý. Vì bên trong Lôi Mộc có lôi hệ pháp tắc hư vô mờ mịt, trả giá lớn như thế có đáng giá hay không?

Tu vi của Chung Hóa Lê dù sao chẳng qua là Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong, nghe nói trước đây hai năm trở thành đệ tử của Thiên Vận Tử, chẳng lẽ chính là để tiến vào Lạc Lôi Cốc? Hắn đến cùng mang nhiệm vụ gì trên người? Chắc chắn không phải chỉ để cạnh tranh cùng Diệp Vân để có được tư cách trở thành đệ tử chính thức của Thiên Vận Tử mà trả giá lớn như thế, điều này có đánh chết Diệp Vân cũng không tin đấy.

Diệp Vân nhìn chằm chằm vào thân thể Chung Hóa Lê, trên bầu trời cũng không có Lôi Đình tiếp tục giáng xuống, phiến không gian kia trở lại quang đãng như cũ, thoạt nhìn vô cùng yên tĩnh.

Đột nhiên, trong lòng của Diệp Vân có một loại trực giác nổi lên, hắn mơ hồ cảm thấy Chung Hóa Lê cũng không thể cứ như vậy mà thân tử linh tiêu, có lẽ hắn còn chưa chết.

Nhưng mà, nếu như không chết mà nói, tất nhiên sẽ bị Tử Phủ thần lôi cảm ứng, lập tức đánh xuống thần lôi để chém giết hắn. Thế nhưng thần lôi có giáng xuống lần nữa hay không, điều này nói rõ Tử Phủ thần lôi đã không cảm giác được sinh cơ của Chung Hóa Lê.

Thế nhưng, nếu như nói kẻ có được hơn một trăm kiện tuyệt phẩm Huyền Khí cùng một kiện chiến thương có thể là Tiên Khí, sau lưng có thế lực cường đại chống lưng như Chung Hóa Lê, cứ như vậy mà chết thì Diệp Vân không thể nào tin.

"Chung Hóa Lê, ngươi gia nhập Thần Tú Cung, đến cùng là có toan tính gì?"

Diệp Vân lạnh lùng nhìn xem thân thể cháy đen của Chung Hóa Lê, trong mắt tinh mang chợt lóe lên.

Dường như tinh mang trong mắt Diệp Vân có năng lượng vô tận, khoảnh khắc đảo qua thân thể Chung Hóa Lê, cái thân thể cháy đen như cục than kia rõ ràng khẽ run lên, sau đó lập tức nhìn thấy Chung Hóa Lê khó khăn đứng dậy.

Chung Hóa Lê rõ ràng đã đứng lên, toàn thân đen kịt chỉ có trên đôi mắt lộ ra một đôi tròng trắng, cái miệng vỡ ra có thể nhìn thấy hàm răng trắng noãn của hắn, trừ hai cái điểm màu trắng đó ra thì còn lại chỉ là một mảnh cháy đen.

Nhìn thấy hắn như vậy, không khỏi làm cho người ta bật cười.

Nhưng mà, lại không có người nào cười ra tiếng. Trong ánh mắt của tất cả mọi người tràn đầy sự khó có thể tin cùng kinh hãi, bọn hắn như thế nào đều không thể tưởng được Chung Hóa Lê bị Tử Phủ thần lôi oanh kích thành cục than, thế mà đã đứng lên.

Chung Hóa Lê rốt cuộc đã đứng thẳng được thân thể, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong con ngươi cũng không biết hiện lên tâm tình thế nào, chỉ nhìn thấy hắn hít một hơi thật sâu, sau đó nhắm về phía trước nơi không gian có chút vặn vẹo bước ra một bước.

Trong khoảnh khắc, thân ảnh cháy đen trở nên vặn vẹo, trở nên hư vô, sau đó tiêu tán tại không gian thông đạo, tiến nhập bảo tàng chi địa.

Mười mấy tên Kim Đan Cảnh tu sĩ hai mặt nhìn nhau, đến bây giờ cũng không thể tin được hết thảy những gì nhìn thấy nơi đây, tiểu tử này đến cùng từ đâu mà đến? Vì sao có được bảo vật nhiều như vậy, bị Tử Phủ thần lôi đánh trúng sau đó rõ ràng đã thân tử linh tiêu, vì cái gì lại sống lại, còn bước ra rồi một bước cuối cùng, tiến nhập bảo tàng chi địa.

Lặng ngắt như tờ, lặng im một mảnh, "đứng hình" toàn tập.

Trong mắt Diệp Vân hiện lên tinh mang, hắn nhìn chằm chằm vào mảnh không gian vặn vẹo kia, hít một hơi thật sâu, sau đó giơ chân lên nhắm về phía phiến không gian kia chậm rãi đi đến.

Đã có năm người tiến vào bảo tàng chi địa, ai cũng không biết bên trong đến cùng có tình huống như thế nào. Lúc Chung Hóa Lê bước vào trong đó một khắc này, Diệp Vân cũng đã quyết định, hắn không thể đợi thêm chút nào nữa, nhất định phải lập tức tiến vào, nếu không bên trong bảo tàng chi địa có lẽ sẽ có biến hóa phát sinh làm hắn khó có thể tưởng tượng.

"Ta đến!"

Ngay tại thời điểm Diệp Vân muốn bước vào cái bầu trời quang đãng kia, chỉ thấy thân ảnh của hai gã từ xa phóng đến, nhảy vào không gian.

Oanh!

Hai đạo thần lôi từ trên trời giáng xuống, chẳng phân biệt được trước sau hung hăng oanh kích trên thân hai người. Hầu như không dừng lại chút nào, hai người bị thần lôi oanh kích trực tiếp văng ra bên ngoài, toàn thân cháy đen một mảnh, bản thân bị trọng thương.

Con mắt Diệp Vân nhìn đảo qua, hai gã tu sĩ Kim Đan Cảnh lục trọng, lại có thể lỗ mãng nhảy vào trong đó như thế, thật sự là không biết sống chết.

"Diệp Vân, ngươi cũng tới!"

Bỗng nhiên, sau lưng Diệp Vân truyền tới một thanh âm có chút lạ lẫm, lại cũng giống như đã từng nghe qua.

Diệp Vân xoay người lại, khóe miệng hiện lên nụ cười như có như không: "Vân Thiên Hành, ngươi cũng tới."

Người vừa tới mặc một bộ áo dài màu vàng, hai tay chắp sau lưng, bỗng nhiên xuất hiện, trong con ngươi tựa hồ có Lôi Đình thoáng hiện, rõ ràng là cao thủ Kim Kiếm Môn, Vân Thiên Hành.

"Không thể tưởng được ngươi cũng tu ra lôi linh khí, hơn nữa lại tinh khiết hùng hồn như thế, xem ra bảo tàng trong Lạc Lôi Cốc, cũng có thể có một phần của ngươi." Vân Thiên Hành nhìn Diệp Vân, chậm rãi cười nói.

Diệp Vân cười nói: "Thật lòng mà nói ta phải đa tạ Vân huynh, nếu không nhờ ngươi, ta cũng không tìm hiểu được lôi linh khí."

Vân Thiên Hành vẫy vẫy tay, nói: "Đây là cơ duyên của ngươi, cùng người bên ngoài không quan hệ, nếu như không có ta, cũng sẽ gặp gỡ được người khác."

Diệp Vân gật gật đầu, trong đầu bỗng nhiên toát ra một cái ý niệm, cười nói: "Vân huynh, nếu không chúng ta cùng nhau tiến vào, nhìn xem cái gọi là Tử Phủ thần lôi này, đến cùng mạnh cỡ bao nhiêu?"

Vân Thiên Hành khẽ giật mình, lập tức nở nụ cười, nói: "Ý kiến hay, chúng ta đây cùng nhau tiến vào là được."

Vân Thiên Hành bước lên một bước, cùng Diệp Vân đứng sóng vai, sau đó hai người trước cái nhìn chăm chú của mười mấy tên tu sĩ Kim Đan Cảnh, rõ ràng cùng nhau tiến nhập vào không gian nơi có Tử Phủ thần lôi bao trùm.

Mười mấy tên tu sĩ trợn mắt há hốc mồm nhìn xem bóng lưng hai người, nhìn thấy hai đạo thần lôi từ trên trời giáng xuống, thẳng đến đỉnh đầu của bọn hắn!