Thê Hiền Phu Quý

Chương 50




Sáng sớm đã bị tiếng khóc đánh thức, An Dương công chúa nhìn xà gỗ đơn sơ  trên nóc nhà một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần, nàng đã không còn ở Hầu phủ nữa rồi, nơi này là thôn Bạch Vân

Chử Vân Phi và Chử Sách Ninh đã sớm không thấy, An Dương công chúa vừa trở người, Thu Vũ đã tiến vào.

“Công chúa, muốn dậy sao?” Thu Vũ bưng nước nóng, rất cung kính hỏi.

An Dương công chúa xoa nắn chiếc hông có chút đau xót, giường này thật sự không phải cứng bình thường đâu! “Dậy thôi, bên ngoài đang làm gì thế? Sao lại ồn ào như vậy?’

“Bẩm công chúa, tiểu thiếu gia và tiểu thư tỉnh, Nhị phu nhân đnag đùa chơi với bọn họ đấy!”

Lúc này An Dương công chúa mới phát hiện ra, mặt trời đã lên cao rồi. Nàng rửa mặt xong mới đi ra ngoài, nhưng không nhìn thấy Sơn Tảo, trong sân lẳng lặng, chỉ có tiếng vang của việc xây nhà truyền đến.

Nàng đưa mắt về phía Thu Vũ, Thu Vũ liền hiểu ý, đứng ở cửa phòng, “Nhị phu nhân, công chúa điện hạ tới.”

Rất nhanh trong nhà liền truyền đến thanh âm có chút ngượng ngùng của Sơn Tảo, “Đại tẩu, mời địa tẩu tiến vào.”

An Dương công chúa chau mày, tùy ý để Thu Vũ đẩy cửa tiến vào, vừa vào liền có chút ngạc nhiên trợn tròn mắt.

Sơn Tảo đang lộ vú.

“Ngươi đều là…tự mình cho bé bú?” An Dương công chúa có chút chần chờ.

Sơn Tảo đnag đút cho Đô Đô bú, Bàn Bàn đã bú no đang nằm ngủ trong ngực Hạ Thảo, ánh mắt của Đô Đô cũng đnag khép chặt, chỉ có cái miệng nhỏ nhắn không ngừng nhu động mới có thể nhìn ra bé lúc này đang hết sức hưởng thụ.

Sơn Tảo sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ nhi, có chút kỳ quái hỏi ngược lại, “Đại tẩu không phải tự mình cho con bú sao?”

An Dương công chúa có chút xấu hổ, nàng chưa từng cho đứa bé bú. Lúc Ninh nhi ra đời đã chuẩn bị bà vú trước, cho đến năm nay  dưới sự can thiệp của Chử Vân Phi bà vú mới rời khỏi Hầu phủ.

Hàm hồ ứng phó, An Dương công chúa nhìn xung quanh một phen, do dự hồi lâu mới nói ra suy nghĩ trong lòng, “Nhị thúc không có ở đây sao?”

Thật ra nàng muốn hỏi Chử Vân Phi và Chử Sách Ninh, loại ám hiệu đơn giản này, Sơn Tảo nên hiểu.

Nhưng Sơn Tảo lại nháy nháy mắt, “Tướng công vào núi rồi, đại tẩu tìm huynh ấy có chuyện gì sao?” 

“Không, không có.” An Dương công chúa có chút thất vọng.

Nụ cười giảo hoạt lóe lên, Sơn Tảo cúi đầu, hò một khúc nhạc quê hương, dỗ nữ nhi ngủ, An Dương công chúa thấy tình cảnh an dật như vậy, trong lòng  lại giống như mèo vờn chuột suy nghĩ miên man.

Chử Vân Phi đi rồi sao ? Chẳng lẽ cứ như vậy vội vã tránh né nàng? Cả Chử Sách Ninh cũng mang đi, rốt cục là ý gì?

Nhìn thấy An Dương công chúa đứng ngồi không yên, Sơn Tảo nhớ tới những gì Chử Vân Sơn dặn dò, “An Dương công chúa là công chúa, tính tình nàng ấy kiêu ngọa, chúng ta hợp tác để tác hợp, cũng không thể ép quá.”

Họ nhẹ một tiếng, Sơn Tảo từ từ nói, “Nghe tướng công nói, đại bá gần đây vẫn muốn săn được Hồng hồ…núi Bạch Vân phong cảnh rất đẹp, lại rất có linh khí, nghe người già nói trong núi có Hồng hồ, nếu có được da lông của nó may xiêm y thì vừa đẹp lại có thể chống lạnh. Đại bá vừa nghe liền động lòng, mấy ngày nay vẫn mang theo Ninh nhi cùng tướng công vào núi, mong có thể bắt được một con trở về.”

Biểu tình An Dương công chúa có vẻ dễ dàng hơn, rất nhanh liền lo lắng, “Ninh nhi còn nhỏ như vậy, trong núi lại nhiều dã thú, nếu bị thương thì làm sao? Không được, ta phải phái người vào núi.”

Sơn Tảo cẩn thận đặt nữ nhi vào nôi, nghe vậy ngẩng đầu nhìn An Dương công chúa nói, “ Đại tẩu, có tướng công và đại bá còn có gì phải lo lắng sao? Tướng công từ nhỏ đã ở tỏng núi, đối với núi Bạch Vân rất quen thuôc, võ nghệ địa bá lại rất cao cường, Ninh nhi thì thong minh cơ trí, đại tẩu, tẩu phải tin tưởng bọn họ.” An Dương công chúa sửng sốt, muốn phản bác nhưng lại cảm thấy lời của Sơn Tảo có mấy phần đạo lý, nhưng là mẫu thân, sao lại không lo lắng chon hi tử, trong lòng liền có chút do dự có nên phái ám vệ vào núi hay không.

Thấy bọn nhỏ đã ngủ, Sơn Tảo sửa sang lại y phục, bước đến kéo tay An Dương công chúa, “Đại bá thích ăn cái gì? Đại tẩu, chúng ta đi làm cơm trưa đi, muội thấy bọn họ không mang theo cơm trưa nên lát nữa sẽ trở lại.”

An Dương công chúa nhìn bàn tay nắm tay mình, có chút thô ráp không giống với tay nàng, bóng loáng mịn màng, mảnh khảnh mỹ lệ, cho thấy rõ ràng là bàn tay thường làm công việc.

Chưa từng có người nào dám dắt tay nàng như vậy, ngay cả Chử Vân Phi, cũng đã là chuyện của nhiều năm trước rồi.

An Dương công chúa trong lúc hốt hoảng bị Sơn Tảo kéo đến nhà bếp,Hạ Thảo không biết cùng nói gì với Thu Vũ, lôi kéo Thu Vũ trốn sang một bên rồi.

Sơn Tảo cứ thao thao bất tuyệt, “tướng công thích nhất ăn bánh thịt, chàng ấy á, một ngày không có thịt liền không vui, cũng may là một thợ săn, trong nhà cái gì thiếu chứ không thiếu thịt, muốn ăn bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Nếu một ngày không có đủ 4, 5 cái bánh thịt để ăn như vậy…”

Sơn Tảo vừa nói vừa dùng sức nhào bột, An Dương công chúa rất không thoải mái đứng bên cạnh, từ trước đến giờ mười ngón tay nàng chưa từng dính đến nước dương xuân, trước kia nói là thức ăn mình làm, thật ra đều là do nữ đầu bếp nấu, còn nàng chỉ là tự tay đưa đi thôi.

“Ninh nhi thích ăn thịt kho tàu, nhưng mà quá nhiều mỡ, một đứa bé không thể ăn quá nhiều. Loại rau dại này nè, cháu nó thích ăn nhất đó, lần trước đến nhà Thành thúc, một mình cháu lại ăn hơn một nửa mâm, nhưng thứ này đều là Thành thẩm mang tới, nói là khó có cái Ninh nhi thích, nếu ăn hết lại nói, trong ruộng còn rất nhiều…”

Con cái là đề tài muôn thuở của người làm mẫu thân, An Dương công chúa không tự chủ được nói tiếp, “Ninh nhi rất giống Nhị thúc, một ngày không có thịt liền không vui, mỗi lần vào cung đều muốn Ngự thiện phòng làm thịt cua viên, không ăn hết quyết không rời đi, hoàng huynh đều cười nhạo ta sinh ra một tên tiểu tử thích ăn vặt…”

“Nhưng mà lại không biết đại bá thích ăn gì, tới nhà cũng đã mấy ngày, huynh ấy giống như cái gì cũng có thể ăn, muội đúng là không thể nhìn ra…”

“Hầu gia thích ăn đậu hũ.” Lời vừa ra khỏi miệng, An Dương công chúa liền đỏ mặt, “Không không, muội đừng hiểu lầm, ta là đnag nói là các món từ đậu hủ.”

Sơn Tảo cười hì hì quay đâu flaij, “cái gì muội cũng không nói nha.”

Mặt An Dương công chúa càng đỏ hơn, “Trước kia trong cung, huynh ấy phụng mệnh hoàng huynh vào cung làm thị vệ, nhưng thật ra là giúp đỡ ta. Cung nhân hà khắc, mỗi ngày thức ăn đưa cho ta chỉ đều là cơm trắng, mỗi ngày ta đều giữ lại đậu hủ cho huynh ấy ăn. Chỉ là…”

Thần sắc An Dương công chúa có chút tối lại, “Người thì sẽ thay đổi, sau khi thành thân, huynh ấy cũng không thích ăn đậu hũ nữa rồi, có thể thấy được, trên đời này, mọi chuyện đều sẽ biến hóa. Ngay cả khẩu vị cũng sẽ thay đổi, tâm ý càng không cần phải nói.”

Chử Vân Phi sớm đứng ngay ngoài cửa, toàn thân chấn động. Chử Vân Sơn cười như không cười nhìn hắn, “Đệ giờ mới biết đại ca thích ăn đậu hũ, khi còn bé huynh chính là hận chết tất cả những thứ được làm bằng cây đậu.”

Chử Vân Phi hung hăng trừng mắt nhìn hắn nhưng vẫn không lên tiếng.

Trong bếp, hai nữ nhân vẫn hồn nhiên không biết, Sơn Tảo không chút để ý , tiếp tục nói, ‘Đại tẩu, tỷ nghĩ quá nhiều rồi. Khẩu vị con người dĩ nhiên lúc nào cũng có thể thay đổi mà, giống như tướng công muội, lúc muội vừa gặp huynh ấy, huynh ấy chỉ thích ăn mỗi bánh thịt, ngày ngày không thể rời bỏ bánh thịt, ghét nhất ăn mỳ. Hiện tại dần dần cũng có thể ăn, đồ muội làm huynh ấu đều có thể ăn một chén to. Khẩu vị thay đổi không quan trọng, chỉ cần muội hiểu huynh ấy thích ăn cái gì, thường thường làm cho huynh ấy ăn là tốt rồi, chỉ cần thời thời khắc khắc nhớ huynh ấy, khẩu vị huynh ấy thay đổi liền phát hiện đầu tiên, vậy thì không cảm thấy có gì bất ổn rồi.”

An Dương công chúa sửng sốt, chẳng lẽ chính nàng đã sai lầm rồi sao?

“Tẩu biết hiện tại đại bá thích ăn cái gì không?” Sơn Tảo quay đầu cười hỏi.

An Dương công chúa cố gắng nhớ lại trong đầu, nhưng lại phát hiện nàng cái gì cũng không biết, trong ấn tượng của mình, nàng chỉ mơ hồ nhớ thời niên thiếu Chử Vân Phi thích ăn nhất là đậu hũ.

“Ta…ta…”

Sơn Tảo chỉnh lại đám bột, dùng khăn ướt đắp lên, “Không sao, dù sao còn có thời gian cả đời, chúng ta có thể từ từ biết.”

An Dương công chúa nghiêm túc nghĩ tới những điều này, một hồi lâu mới nhìn Sơn Tảo, cười thật lòng, “Ta rốt cuộc hiểu vì sao Nhị thúc lại kiên quyết không bỏ muội như vậy.”

Sơn Tảo đỏ mặt lên, “Đại tẩu, tẩu nói cái gì đấy!”

An Dương công chúa che miệng cười, “Nói muội tốt đấy.”

Hai người nhìn nhau cười, tình cảm đôi bên dường như thân mật hơn rất nhiều.

ở bên ngoài.

Chử Vân Phi không vào nhà, mà xoay người đi ra ngoài, Chử Vân Sơn vỗ lên bờ vai của hắn, “Đại ca, nên về nhà rồi, còn đi đâu à?”

Chử Vân Phi liếc mắt, có chút mâu thuẫn lóe qua, rất nhanh liền khôi phục dáng vẻ bình thường, “Ta đi xem Chử Lương cùng Ninh nhi một chút.”

Chử Vân Sơn kéo lấy hắn, “ Chỉ là ra bờ song vui đùa một chút, có Chử Lương ở đấy, Ninh nhi không có việc gì.”

Đang nói, liền nghe thấy Ninh nhi kêu lớn tiếng, “Phụ thân! Phụ thân! Nhìn ! Con bắt được một con cá!” Bé hưng phấn không thôi, cầm đuôi một con cá trắm cỏ chạy tới, Chử Vân Phi ôm cổ bé, “Nên về nhà rồi, nương con vẫn chờ chúng ta đấy!”

“Phụ thân, con cá này đưa cho người đấy, mới vừa rồi con còn bắt được một con thỏ muốn tặng nương.” Ninh Nhi đếm số người muốn đưa tặng chiến lợi phẩm trên đầu ngón tay.

Chử Vân Phi cười ha hả, “Được, Ninh Nhi của ta thật biết nghe lời.”

Đợi hai cha con bước vào cửa, Chử Vân Sơn mới cười vỗ lưng Chử Lương, “Ngay cả Ninh Nhi mới vừa vào núi đã biết bắt thỏ tặng mẫu thân, bắt cá tặng phụ thân, còn ngươi, con thỏ kia lúc nào mới đưa cho người ta? Nuôi nữa là có thể ăn rồi.”

Chử Lương cúi đầu có chút không được tự nhiên, “Nhị gia thật thích nói đùa.”

Chử Vân Sơn lắc đầu, “Ngươi chớ đem nhà lá của ta biến thành hang thỏ, muốn đưa liền nhanh đưa đi thôi.”

Bữa cơm này ăn càng thêm vui vẻ, An Dương công chúa trở nên chăm sóc dịu dàng, để Thu Vũ đứng một bên, tự tay mình lấy thức ăn cho Chử Vân Phi còn ôm Ninh Nhi vào trong ngực, vừa nghe bé dùng ngôn ngữ hài đồng nói chuyện lý thú, vừa cho bé ăn cơm.

Chử Vân Sơn cùng Sơn Tảo nhìn nhau cười, Chử Vân Sơn gắp một miếng cá cho Sơn Tảo, tủ mỉ lọc bỏ xương cá, “Ăn nhiều cá một chút mới tốt.”

Sơn Tảo cùng làm nũng oán trách, “Ngày ngày ăn cá, thiếp cũng mau biến thành cá rồi.”

Chử Sách Ninh vừa nghe liền vui sướng nói, “Nhị thẩm nếu như biến thành cá, vậy chính là ngư tinh rồi, sẽ cso pháp thuật, có thể bay lên trời nha.”

An Dương công chúa true ghẹo, “Cá không phải nên bơi trong nước sao? Tại sao lại bay lên trời?”

Chử Sách Ninh không thuận theo, “Đó là cá, nhưng mà Nhị thẩm là ngư tinh, nói không chừng là tiên cá, so với cá lợi hại hơn, dĩ nhiên có thể bay.”

“Ngư tinh hay cá tiên đều là cá mà.” An Dương công chúa nói rất nghiêm túc.

Mẫu tử hai người mỗi người mỗi câu tranh luận, Chử Vân Phi cười ha ha cắt đứt, “Tốt rồi, tốt rồi, mau ăn cơm thôi, cũng nguội hết rồi, nàng cũng ăn một miếng cá, cùng đệ muội biến thành cá, như vậy Ninh nhi cũng biết cá tiên cũng sẽ không biết bay rồi.”

An Dương công chúa nhu tình nhìn Chử Vân Phi, Chử Sách Ninh lại la hét lớn, không muốn mẫu thân ăn, không muốn mẫu thân biến thành cá bay đi.

Người một nhà hòa hòa thuận thuận, hai đứa bé không chịu cô đơn cũng khóc vang lên, Chử Vân Sơn cùng Sơn Tảo yêu thương mỗi người ôm một bé, nói ũng kỳ lạ, bọn họ ôm một cái Bàn Bàn và Đô Đô đều nín khóc. Chử Vân Sơn dở khóc dở cười hung hăng hôn hai bé mỗi bé một cái.

“Hai tiểu tử thích tham gia náo nhiệt, thật sự là không thể đem các con quên mất!”