Thề Không Làm Thiếp

Chương 13-1: Cả nhà (1)




Năm mới, trong ngoài Phiền phủ đều vui sướng, người và sự vật đều không biến hóa, chuyện duy nhất khiến người khó hiểu chính là, Phiền Doãn Hi không hiểu sao lại dán lấy phụ thân của nó.

Mặc kệ Phiền Bách Nguyên đi đến đâu, nó cũng đi theo, thậm chí chủ động nắm tay hắn.

Đây là chuyện tốt.

Nhưng mặt Phiền Bách Nguyên lại lạnh tới cực điểm, nhưng lại không lỡ độc ác đẩy tay Phiền Doãn Hi ra, cho nên khi lên giường đành phải để ra một chỗ cho nó.

May mà mùng hai lại mặt, Phiền Doãn Hi lên xe ngựa, tràn ngập tò mò đối với thế giới bên ngoài Phiền phủ, không bám người như thế nữa, nhưng - -

"Phụ thân, phụ thân, cái kia là cái gì?" Nó cao hứng phấn chấn chỉ vào cửa hàng ngoài màn xe.

Phiền Bách Nguyên ngồi ở một bên lạnh lùng trừng nơi phát ra tiếng nói, hỏi: "Ta có thể độc câm nó không?"

"Hầu gia, Doãn Hi học thoại rất siêng năng, đương nhiên sẽ có chút huyên náo, chàng..."

Phiền Bách Nguyên tức giận suy nghĩ, hắn nhìn thấy vẻ mặt Dương Như Tuyên khẩn trương: "Hổ dữ không ăn thịt con, thuận miệng nói đùa một chút thôi, nàng tin là thật sao?"

"Biểu cảm của Hầu gia rất thật." Dương Như Tuyên ấp úng nói, bị ánh mắt xơ xác tiêu điều của hắn dọa.

Phiền Bách Nguyên mệt mỏi nhắm mắt lại, bên tai nghe tiếng Phiền Doãn Hi kia huyên náo lại bén nhọn kêu la, ngay lúc hắn sắp không nhẫn nại được nữa, đã đến Dương phủ. 

"Tuyên tiểu thư." Tổng quản Dương phủ ở trước cửa từ sáng sớm, vừa thấy xe ngựa Phiền phủ đến, lập tức đi lên trước nghênh đón.

"Phó tổng quản, gần đây có khỏe hay không?" Dương Như Tuyên cười mỉm hỏi.

"Tốt, hiện giờ thấy Tuyên tiểu thư khí sắc hồng nhuận, lão nô càng bớt lo rồi." Phó tổng quản cười hí mắt, thấy nàng quay đầu nắm tay Phiền Bách Nguyên xuống xe ngựa, mà trong tay Phiền Bách Nguyên lại ôm một đứa nhỏ. Tiểu thư của ông lấy chồng chưa tới một năm, không thể sinh ra một đứa nhỏ hai tuổi được, nhưng nếu như là con trai của Bình Tây Hầu, sao lại chưa từng nghe nói đến?

Thấy phó tổng quản trong lòng phỏng đoán mà lại không dám hỏi thẳng, Dương Như Tuyên chỉ cảm thấy buồn cười.

"Phó tổng quản, cha mẹ ta?" Nàng cười hỏi.

"Lão phu nhân, lão gia và phu nhân tất cả đều ở đại sảnh chờ tiểu thư. Đúng rồi, đại tiểu thư cũng về, cũng dẫn tiểu thiếu gia hai tuổi đến."

"Thật sự?" Dương Như Tuyên mừng rỡ lôi kéo Phiền Bách Nguyên đi thẳng vào bên trong.

Hoài Nam Thành cách Địch Dương thành khá xa, cho nên lúc trước mùng hai lại mặt, Như Hàm tỷ tỷ cũng không có về, không thể tưởng năm nay lại về.

Phiền Bách Nguyên không ngờ nàng như thế, nhìn vẻ mặt nàng nhảy nhót mà vội vã, y hệt nha đầu chưa lấy chồng, đâu có chút tư thái chủ mẫu trong Phiền phủ. 

Vừa vào đại sảnh, bên trong đã có tiếng cười vang liên tục, phóng mắt nhìn qua, dường như thành viên Dương phủ đều đã đến đông đủ, một người cũng không thiếu.

"Bà nội, phụ thân, nương, Như Hàm tỷ tỷ, tỷ về rồi." Dương Như Tuyên che giấu không được vui sướng, buông tay trượng phu ra, đi thẳng đến chỗ Dương Như Hàm.

Dương Như Hàm quay đầu, cười ôn nhu: “Tuyên nha đầu."

"Tỷ." Dương Như Tuyên ôm cổ nàng: "Tỷ sống có tốt không?"

"Muội cảm thấy tỷ sống không tốt sao?" Dương Như Hàm giương mi lên, có vài phần tiêu sái mạnh mẽ của Mục thị.

Dương Như Tuyên đánh giá nàng, xem ra có chút đẫy đà, nhưng mặt mày chưa biến, tính tình chưa biến, vẫn là tỷ tỷ cương nhu lưu loát trong trí nhớ của nàng.

"Muội đó, sống có tốt không?" Dương Như Hàm vỗ nhẹ má của nàng, cười hỏi, ánh mắt đã cực kỳ tự nhiên dừng ở trên người Phiền Bách Nguyên đang đứng ở cửa.

Dương Như Tuyên theo tầm mắt của nàng nhìn lại, giờ mới phát hiện ánh mắt mỗi người đều dừng trên thân của hầu gia... Không, phải nói là, dùng trên người hai phụ tử họ.

Hỏng bét, bọn họ đã quên giới thiệu Doãn Hi với mọi người rồi.

Vỗ nhẹ Dương Như Hàm hai lần, nàng đi trở về bên cạnh Phiền Bách Nguyên, nhẹ nắm tay hắn, nhéo má phấn nộn của Phiền Doãn Hi, đối với mọi người nói: "Bà nội, phụ thân, nương, đây là Doãn Hi, con trai trưởng của Hầu gia, cũng là con của con."

Hửm... Ánh mắt mọi người đều trừng thật lớn, lmt.lqd, may mà Hầu gia không nhìn thấy.

Mọi người ở trong đại sảnh hàn huyên một lúc, nữ quyến rời tiệc, chuyển qua chỗ khác nói chút riêng, mà Phiền Bách Nguyên lại ở lại nói việc nhà với mấy nam nhân Dương gia.

Đương nhiên, trọng tâm đề tài của nam nhân không thể quanh quẩn trong chuyện nuôi dưỡng con cái, nhưng các nữ quyến lại đàm luận - -

"Tuyên nha đầu, con cũng quá độ lượng, nhận con trai của thông phòng tuy là thiên kinh địa nghĩa, nhưng vấn đề là sao có thể để cho con củathông phòng làm con trai trưởng? Như vậy, sau này con do con sinh ra đều phải xếp sau nó sao? Rốt cuộc con có biết Phiền Bách Nguyên là Bình Tây Hầu hay không, là thừa kế tước vị Hầu gia, con trai trưởng của hắn là thế tử Hầu gia? Một đứa con vợ kế sao có thể thành thế tử Hầu gia, huống hồ con cũng không phải không thể sinh, cần gì phải làm quyết định này?"

Một nhóm nữ quyến đi tới sân của Hoàng thị, Hoàng thị còn chưa có lên tiếng, Mục thị đã nhịn không được giữ lấy vai Dương Như Tuyên lay nàng, mong là có thể làm nàng thanh tỉnh.

Hành động này khiến hai mắt Phiền Doãn Hi không ngừng nhìn chằm chằm vào Mục thị, giống như hoang mang, lại càng như chỉ cần Mục thị tiến lại gần một bước, nó sẽ lập tức bổ nhào lên phía trước ngăn cản.

"Nương..." Dương Như Tuyên cười gượng, lấy ánh mắt trấn an Phiền Doãn Hi.

"Lạc Anh, con bình tĩnh một chút." Hoàng thị thấp giọng ngăn lại: "Tuyên nha đầu làm như vậy, nhất định có dụng ý của con bé."

"Đúng vậy, nương, con lại cảm thấy Tuyên nha đầu làm như vậy không có gì không tốt, lại còn nhận được mỹ danh hiền thê, tương lai cha chồng của nàng sẽ càng thương tiếc nàng hơn, để bù đắp cho nàng, tuy Hầu gia hai mắt không tiện đã có con trai trưởng, cũng vẫn sẽ đươc xem trong hơn." Dương Như Hàm nói ra quan điểm của nàng.

"Tỷ, muội không phải..."

"Đương nhiên, tỷ cũng đoán được muội không suy nghĩ sâu xa như vậy, tám phần là thương cảm tình cảnh của hài tử kia." Dương Như Hàm chứa cười cắt ngang lời nàng chưa nói xong: "Tuy Bình Tây Hầu không quyền không thế, nhưng cũng không đến mức có con trai lại không ai biết, trong này nhất định có nguyên do, đúng không."

Dương Như Tuyên cười khổ, bái phục.

Ở đại sảnh, đối với thân phận của Doãn Hi, nàng cũng chỉ đề cập qua, chưa nói quá sâu, nhưng tỷ tỷ thông minh như vậy, liếc mắt đã rõ nàng đang làm gì.

"Đứa nhỏ Doãn Hi này khiến người ta rất đau lòng, ta chỉ muốn tìm một thân phận cho nó, nếu không ngay cả hạ nhân ở trong phủ cũng coi thường nó." Nàng cười cười, vẫy tay với Phiền Doãn Hi, nó lập tức nhào vào trong ngực nàng: "Nhìn xem, nó và Hầu gia rất giống nhau có phải hay không?"

Đánh giá Phiền Doãn Hi xong, Dương Như Hàm nhìn về phía Tuế Vị Ương đang chơi đồ chơi bằng gỗ trong góc.

"Muội xem con trai của tỷ này, bộ dáng rất giống tỷ, tính tình giống phụ thân nó, một chút khí khái nam tử cũng không có, nếu so sánh, Doãn Hi nhà muội ổn trọng hơn, có thể thấy được sau khi lớn lên nó nhất định sẽ giống Bình Tây Hầu."

"Yên tĩnh có gì tốt chứ? Doãn Hi có chút ngang tàn, dạy bảo cực kỳ mệt."

"Nương, ta muốn chơi cái kia." Phiền Doãn Hi chỉ vào món đồ chơi trên tay Tuế Vị Ương.

"Cái kia..." Dương Như Tuyên nghiêng đầu nhìn tỷ tỷ.

"Vị Ương, dạy đệ đệ chơi với." Tiếng Dương Như Hàm gọi, Tuế Vị Ương lập tức giương mắt, điểm nhẹ cái đầu. Dương Như Hàm khẽ nhéo hai má non mềm của Phiền Doãn Hi: "Doãn Hi, đi chơi với ca ca đi, di nương với nương của con còn có chuyện muốn nói."

"Vâng ạ!"

"Doãn Hi, chạy chậm một chút." Dương Như Tuyên khẽ gọi.

Dương Như Hàm thấy nàng rất ra dáng một người mẹ, nhịn không được bội phục nàng.

"Tuyên nha đầu, quả thật muội rất độ lượng, yêu thương Doãn Hi từ tận đáy lòng, nhưng muội đã thích hài tử như vậy, sao cũng đã gả đi mấy tháng rồi mà bụng vẫn chưa có tin tức gì vậy?" Dương Như Hàm cẩn thận đánh giá nàng từ trên xuống dưới, đột nhiên nheo mắt lại: "Quái, cũng đã là nữ nhân đã có chồng, vì sao vẫn là bộ dáng tiểu cô nương?"

Trong lòng Dương Như Tuyên run lên, ngượng ngùng xoay mặt: "Tỷ nói lời này, tỷ không xấu hổ, muội cũng e lệ." Tỷ là quỷ sao? Làm sao ngay cả loại chuyện này cũng có thể nhìn thấu?

"Có gì phải e lệ? Đã lấy chồng, đương nhiên phải sinh con, nhi tử nữ nhi cũng đều tốt, tuy nói nhi tử có thể duy trì địa vị thân phận, nhưng nữ nhi lại là tri kỷ." Dương Như Hàm kéo tay nàng qua đặt nhẹ lên bụng mình: "Cho nên, cái thai này của tỷ nhất định là nữ nhi." 

"Như vậy, thế tử Cung vương đối xử với tỷ tỷ rất tốt."

"Hắn dám không đối xử tốt với tỷ sao?" Dương Như Hàm cười cười: "Muội phải biết rằng, tất cả trong ngoài Cung vương phủ đều do tỷ xử lý, nếu hắn dám đối với tỷ không tốt, chính là bản thân hắn chán sống rồi."

Dương Như Tuyên nghe vậy, lmt.lqd, không khỏi cười khẽ: "Như vậy, tỷ tỷ đúng là đã đem thế tử Cung vương ăn đến sít sao rồi."

Dương Như Hàm cười cười, đôi lông mày nhíu lại: "Đừng có chuyển hướng đề tài, rốt cuộc giữa muội và hắn là như thế nào?"

"Đâu có làm sao."

"Như Hâm, muội bắt lấy Tuyên tỷ tỷ của muội, tỷ muốn đích thân nghiêm hình bức cung."

Dương Như Hâm vẫn ở bên cạnh nhìn hai người cười đùa, nhảy xuống ghế dựa, một tay kéo lấy tay Dương Như Tuyên: "Muội nói này Tuyên tỷ tỷ, tỷ có muốn nhân lúc còn chưa muội mà thành thật khai báo hay không?"

"Muội, muội đang làm gì đó?" Nàng vừa bực mình vừa buồn cười nói.

"Như Hàm tỷ tỷ nói muội cũng không dám không theo, tỷ vẫn nên nhận đi." Thân thể Dương Như Hâm khẽ chuyển, chuyển tới phía sau nàng giữ lấy hai tay nàng.

Mắt thấy Dương Như Hàm duỗi hai tay ra, mười ngón tay chọc thẳng thắt lưng mình, nàng không khỏi kêu to: "Bà nội, nương, mau cứu con!"

Mục thị và Hoàng thị nhìn thoáng qua, phẩm trà thở dài: "Tình cảm tỷ muội tốt, đây là chuyện tốt."

Thương cảm Dương Như Tuyên chịu khổ bị hai tỷ muội tấn công, cười đến đau cả hông mặt lại đầy nước mắt, Phiền Doãn Hi lại cứ "mê muội mất cả ý chí", bỏ quên nương ở đây không để ý, khiến nàng dở khóc dở cười. 

Tiếng cười kia từ sau viện, quanh quẩn, trong sân tràn ngập không khí vui mừng.

Phiền Bách Nguyên nhìn theo hướng hậu viện, thấp giọng nói: "Xem ra nàng và tỷ muội trong nhà sống chung rất tốt." Nghe tiếng cười của nàng, nhìn bóng dáng nàng chạy trốn trên hành lang dài, hắn không tự giác khẽ cong khóe môi.

"Tốt, rất tốt, ngay cả thân sinh cũng không có thể tốt như vậy." Dương Trí Nghiêu bên cạnh, trên mặt không còn biểu cảm ngươi lừa ta gạt trên thương trường, thuần túy hưởng thụ giờ khắc gia tộc đoàn tụ này.

"Ta còn chưa từng thấy nàng cười đến vui vẻ như vậy." Ánh mắt hắn lạnh nhạt, nhưng làm sao cũng không thể chuyển mắt, tham luyến khi nàng ngoái đầu nhìn lại trên mặt sẽ là vẻ mặt tươi sáng.

"Như thế Hầu gia phải kiểm điểm lại mình rồi."

Phiền Bách Nguyên liếc xéo hắn đang dựa trên cột hành lang: "Trái lại,  ngươi mới nên kiểm điểm đi."

Dương Trí Nghiêu gãi gãi mũi, thật sự không thể phản bác: "Ài, lòng của nữ nhân thật sự là kim dưới đáy biển, ai biết một khi có được quyền quý, thay lòng đổi dạ nhanh như lật sách vậy."

"Đó là bình thường, nàng là sủng thiếp của Khổng Nhị gia, mà ngươi lại muốn lật đổ Khổng Nhị gia, dưới tình huống này, nàng có thể giúp ngươi hủy đi chỗ dựa vững chắc của bản thân sao?"

"Ta cũng chỉ là theo lệnh mà hành sự thôi, Hầu gia." Rốt cuộc là ai muốn hắn đi làm chuyện này?

"Cho dù biết, nhất định ngươi cũng y lệnh làm việc, rồi lại không lỡ nặng tay với nữ nhân, cho nên kết cục này ngược lại rất tốt." Hắn cười lạnh nhạt nói.

Dương Trí Nghiêu có chút không hiểu. Nếu bàn về ngươi lừa ta gạt trên thương trường, chỉ cần chút dấu hiệu hắn cũng có thể mò mẫn hiểu vài phần, còn nói đến tranh đấu chính trị, hắn không thể thấu triệt giống Phiền Bách Nguyên được.

"Ý Hầu gia là?"

"Ta muốn Khổng Nhị gia có phòng bị."

Dương Trí Nghiêu dầu gì cũng đã lăn lộn trong thương trường, chỉ cần Phiền Bách Nguyên gợi ý, hắn cũng đoán được vài phần.