Thề Không Làm Thiếp

Chương 18-1: Ngự trạng (1)




“Mắt Hầu gia nhìn thấy?!”

Trở lại Dương phủ, sau khi Dương Như Tuyên nói rõ ý đồ đến, Dương Trí Cần không nói hai lời vỗ ngực đảm bảo, tiếc nuối chính là, họa kỹ của hắn kém xa một bụng đầy kinh văn của hắn, sau khi xem qua bản đồ vô cùng thê thảm, Phiền Bách Nguyên đưa bút, muốn Dương Trí Cần điền điểm và khoảng cách.

“Cũng nhờ Trí Cần ca ca mời giúp ngự y, để muội có thể giúp Hầu gia trị liệu mắt tốt, nhưng mới tốt chút mà thôi, việc này Trí Cần ca ca đừng truyền ra ngoài.” Dương Như Tuyên không nhanh không chậm nói.

Dương Trí Cần sửng sốt, nghĩ nghĩ, lập tức nhếch miệng cười: “Ta hiểu, nhưng Hầu gia, muốn làm phải triệt để, nhưng đừng lưu lại cán chuôi, làm muội ta mệt mỏi.”

Dương Như Tuyên ngơ ngẩn nhìn Dương Trí Cần, đột nàng cảm giác người ca ca này thật sự là chân nhân bất lộ tướng, có thể liên tưởng đến Hầu gia có thể đang trợ giúp Tam hoàng tử.

“Đương nhiên.” Phiền Bách Nguyên khẽ cười: “Ta biết ngươi cũng muốn trợ giúp Tam hoàng tử.”

“Đáng tiếc ta là kẻ đọc sách, những tranh đấu trên triều đình này, ta không hiểu.”

“Cũng hết cách, làm tốt cung điện đồ của Dương thành, chính là trợ giúp lớn lao đối với Tam hoàng tử.”

“Nhưng có mấy điểm, ta không nhớ rõ tường tận như vậy.”

“Có lẽ chúng ta có thể bù, năm đó xuất chinh đi tây đột, đã từng thấy côn Dương thành, ta có chút ấn tượng, chúng ta có thể bổ sung một chút.”

Kết quả là, Dương Trí Cần xin nghỉ ba ngày, hai người ở trong thư phòng ròng rã ba ngày, Dương Như Tuyên một mực nói với cha mẹ, Dương Trí Cần tái phạm tật xấu, tán gẫu học vấn với Phiền Bách Nguyên đến quên cả trời đất.

Ba ngày sau, khi hai người rời khỏi Dương phủ, trong tay mang theo đầy đủ bản cung điện đồ của Dương thành.

“Theo ta thấy, không bằng thêu dư đồ này trên vải, thêu vào trong áo choàng, nhờ người tặng cho Tam hoàng tử cũng không khiến người khác nghi ngờ.” Sauk hi quay về Phiền phủ, Dương Như Tuyên đề nghị như vậy.

Phiền Bách Nguyên lắc đầu cười thán. Xem ra, thê tử của hắn dụng tâm hơn hắn, còn nhiệt tình hơn.

“Nàng còn phải an thai.”

“Ta có thể tìm Hạnh Nhi và Mật Nhi hỗ trợ, hai nàng là cao thủ thêu thùa.”

Thấy vẻ mặt nhất định phải làm của nàng, Phiền Bách Nguyên chỉ có thể tùy nàng, cuối cùng trước khi Hoàng Phủ Ương xuất phát, Dương Trí Nghiêu đưa áo choàng đến trong tay hắn.

Rồi sau đó, Dương Như Tuyên ngoan ngoãn an thai, mãi đến khi đại phu nói thai nhi đã an toàn, nàng mới xuống giường đi lại, được Phiền Bách Nguyên cho phép, nàng mới có thể ra bên ngoài hít thở không khí.

Mà lúc này, đã là mùa hạ.

“Ai, đây là - -” đang muốn đi ra cổng vòm Mai Trinh viện, Dương Như Tuyên nhìn thấy dây leo leo đầy tường vây cạnh cửa, cẩn thận nhìn lên, chỉ có lá cây, không thấy hoa, nhưng lá cây này thật sự quen thuộc: “Hạnh Nhi, ngươi cũng biết đây là cây gì không?”

“Nô tỳ không biết, có vấn đề gì sao, thiếu phu nhân?” Hạnh Nhi đi theo ngồi xuống bên cạnh nàng.

“Không, chỉ là cảm thấy nhìn quen mắt, có lẽ khi nó nở hoa, ta sẽ nhớ tới.” Hạnh Nhi nâng nàng từ từ đứng dậy, bụng dưới bằng phẳng đã hơi hơi nhô ra: “Đi thôi.”

“Phu nhân, Hầu gia nói người không thể bước ra khỏi Mai Trinh viện.”

“Biết, ta chỉ là muốn ra bên ngoài hít thở không khí thôi, nếu không mỗi ngày đều ở trong nhà sẽ rất khó chịu.” Nhìn xuân ý dào dạt, muôn hoa đua thắm, môi nàng dương dương tự đắc cười, vỗ về bụng dưới, hi vọng tất cả đều có thể thuận lợi.

Có lẽ do niềm trông mong của nàng, có lẽ tất cả đều trong kế hoạch của Phiền Bách Nguyên, sau khi vào thu, Hoàng Phủ Ương quả thực mang tin tức tốt về.

Sau khi nhập thu, Dương Như Tuyên ôm bụng đứng bày mưu nghĩ kế ở Vạn Tượng Lâu, phụ trách chỉ huy phòng bếp và bồi bàn, trung hợp Mao đại nương cũng đến, hai người bắt chuyện.

“Cũng không biết tại sao, gần đây giá đồ ăn tăng vọt, thậm chí có Nhân Thượng Môn muốn thu mua rau quả của ta.” Mao đại nương khó hiểu nói.

“Là sao?” Dương Như Tuyên hơi híp mắt lại, trực giác thấy kỳ quái.

Nếu giá lương thảo tang thì cũng là sau vụ lũ lụt, sao bây giờ đã tháng chín, mới tăng vọt?

“Nhưng ta không bán đi, bởi vì muốn để cho phu nhân, con trai của ta cũng nói ta nên làm như vậy.”

“Thật sự đa tạ đại nương, gần đây Mao Thạc Đức có thường về nhà thăm người hay không?”

“Có, từ khi phu nhân nói, Thạc Đức luôn nghĩ cách về nhà thăm ta, dù cho chỉ ở lại được nửa khắc.”

Dương Như Tuyên cười mỉm nhận lấy một lâu đồ ăn, giao ngân lượng cho bà, khiến bà vui vẻ.

Vừa quay đầu lại, liền nghe khách nhân vào cửa nói chuyện với nhau: “Thật đúng là thú vị, từ lúc Tam hoàng tử trở về, biết được Nam Phương đại hạn, lại có thể lập tức nghĩ cách vận chuyển gạo trắng đến Nam Phương, Tam hoàng tử này thật đúng là số một.”

“Không biết có phải bởi vì như vậy, cho nên gần đây giá hàng trong kinh thành tăng vọt hay không?”

“Không, ta nghe nói là có người tuyên truyền, công bộ đang tra, ngươi có biết người tuyên truyền là ai?” Người nọ tận lực đè thấp giọng nói, lại gợi lên lòng hiếu kỳ.

“Ai?”

“Lục hoàng tử.”

“Thiệt hay giả?”

“Đúng vậy, nghe nói hắn thu mua, kết quả những thương nhân này gặp thời cơ, nước lên thì thuyền lên.” “Đây chẳng phải rất thảm sao, có thể hắn muốn thu lương thảo giúp nạn thiên tai, lại biến thành tuyên truyền giá hàng?”

“Ai bảo hắn chậm một bước.”

Dương Như Tuyên nghe vậy, từ từ đi tới phòng bếp. Quái, Tam hoàng tử vừa mới trở về, làm sao có thể vừa biết được Nam Phương đại hạn đã có thể tích đủ lương thảo?

Phiền phủ, trong đình hóng mát trước Mai Trinh viện, truyền đến tiếng cười to không chút nào che giấu của Dương Trí Nghiêu.

“Hầu gia, ngươi cũng không biết khi công bộ tra đến trên người Lục hoàng tử đó, sắc mặt Lục hoàng tử kia... Thật sự là đặc sắc.”

Nhớ lại một khắc đó, Dương Trí Nghiêu thật sự phải đập bàn tán dương.

“Thật sao?” Phiền Bách Nguyên nháy mắt, muốn Mặc Ngôn thay hắn châm trà: “Hắn không hoài nghi là ngươi làm việc?”

“Có thể oán trách ta sao?” Hai tay Dương Trí Nghiêu khẽ vuốt, cười đến vạn bất đắc dĩ: “Trước mắt vừa lúc thu nông, nông hóa đều vận chuyển vào trong cung hoặc là do thương gia mua bán, muốn ta điều hóa, giá cả đương nhiên tăng cao, nhưng vài năm gần đây công bộ tra được giá lương thực tăng cao, liền bị nghi như vậy, ta có biện pháp gì chứ? Ai bảo hắn vừa thấy đến Tam hoàng tử có hành động, lại tùy tùy tiện tiện điều động hàng hóa?”

“Ta không nghĩ tới hắn lại dại dột gây tai họa như vậy, có lẽ do hắn tự cho mình siêu phàm, chỉ sợ sớm không đặt quy củ công bộ ở trong mắt, cho rằng giúp được nạn thiên tai, hoàng thượng sẽ tha thứ hắn.” Phiền Bách Nguyên bĩu môi cười lạnh, không nghĩ tới một bước cờ này đi còn tốt hơn trong tưởng tượng.

“Hoàng thượng tha thứ hắn hay không, ta không biết, nhưng kế tiếp mới là nhạc kịch.” Dương Trí Nghiêu mặt hướng cổng vòm Mai Trinh viện, thoáng nhìn nhìn qua người phía sau, liền ra hiệu với hắn (PBN).

Phiền Bách Nguyên hơi híp mắt lại: “Chuyện luyện vũ khí như thế nào rồi hả?”

“Yên tâm, đã chuẩn bị toàn bộ, tất cả đều đặt ở đàng kia.”

“Việc này phải cẩn thận chu toàn, ngày đêm phái người trấn thủ mới được.”

“Ta biết, Hầu gia cứ việc yên tâm.” Dương Trí Nghiêu nâng chén kính hắn.

“Qua mấy tháng nữa, ngươi có thể ngủ yên giấc rồi.”

“Đúng vậy, ta nghĩ muố ngủ thật ngon.” Uống cạn nước trà, nhìn thấy Dương Như Tuyên bước vào cổng vòm, hắn vẫy tay với nàng: “Tuyên nha đầu.”

“Nghiêu ca ca?” Dương Như Tuyên được Hạnh Nhi nâng, thong thả đi vào trong đình hóng mát: “Các ngươi ở chỗ này nói chuyện gì vậy? Ta vừa mới nhìn thấy Như Kỳ ở bên ngoài, các ngươi không phát hiện sao?”

“Có.” Dương Trí Nghiêu đáp như điều hiển nhiên.

Dương Như Tuyên nhướng mày: “Các ngươi đang đùa gì vậy? Không phải cố ý chứ, chính là muốn để cho Như Kỳ nghe thấy?” Nếu không trước đây bọn họ luôn thảo luận ở thư phòng, sao lại không lý do gì mà chuyển vào trong đình cạnh cổng vòm?

“Thấy chưa, muội muội ta đoán chuyện như quân sư, sẽ suy một ra ba.”

“Còn giống mưu sĩ hơn cả ta.”

“Đừng nói ta nữa, rốt cuộc các ngươi đang nói chuyện gì vậy?” Dương Như Tuyên nheo mắt lại, hai tay chống nạnh trừng mắt hai người.

“Ta ở bên ngoài nghe người ta nói, Lục hoàng tử mua lương chậm hơn Tam hoàng tử một bước, lại dẫn tới giá hàng tăng vọt, nhưng kỳ quái chính là Tam hoàng tử vừa mới về, sao có thể lập tức điều túc nông lương giúp nạn thiên tai?”

Nàng biết Dương Trí Nghiêu cũng mua bán nông lương, nhưng năm nay vừa mới thu hoạch, căn bản không thể trong thời gian ngắn như vậy mà chuẩn bị tốt được, đại biểu nông lương kia đã được tích trữ từ lâu.

Dương Trí Nghiêu cười nhìn Phiền Bách Nguyên. Một ánh mắt sẽ khiến Dương Như Tuyên khẳng định là mưu kế của Phiền Bách Nguyên, là nói... Nàng đã đoán quá chính xác.

“Qua đây ngồi.” Phiền Bách Nguyên duỗi tay về phía nàng.

Nàng cầm tay hắn, biết rõ hai mắt hắn có thể nhìn thấy, nhưng dường như nàng đã thành thói quen, cũng không cự tuyệt hắn duỗi tay ra, ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh hắn.

Vấn đề là - - “Nhưng Nghiêu ca ca, huynh qua lại với phái Lục hoàng tử gần như vậy, kết quả lại ngầm giúp đỡ Tam hoàng tử, nếu như bị phát hiện mà nói...”

Nàng ở Vạn Tượng Lâu từng vài lần nhìn thấy Nghiêu ca ca và Lục hoàng tử đi cùng nhau, xem ra Lục hoàng tử tương đối nể trọng hắn, n hai người càng đi được gần, trong lòng nàng càng run sợ, chỉ sợ ngày khác bị vạch trần, kết cục của hắn... Nàng không dám tưởng tượng.

Dương Trí Nghiêu tức giận liếc nàng một cái: “Ở lập trường kinh doanh mà nhìn, hắn có năng lực gì mà đời giữ chân ta? Huống hồ việc kế tiếp phải làm là... Lật con bài chưa lật thôi.”

Bách Nguyên nói với hắn, lần trước vì nhờTrí Cần hỗ trợ, hắn đã nói phần lớn chuyện cho Tuyên nha đầu, nhưng hắn thật cảm thấy buồn cười, nếu muốn tìm Trí Cần, căn bản cũng không cần phải thông qua Tuyên nha đầu, cứ đi tìm hắn là được rồi, Trí Cần cũng là huynh đệ của hắn nha.

Nói cách khác, Bách Nguyên đã coi Tuyên nha đầu là người một nhà rồi.

“Con bài chưa lật?” Nàng hỏi Phiền Bách Nguyên, bởi vì nàng biết Dương Trí Nghiêu sẽ không nói cho nàng.

“Nàng cứ chờ xem đi.” Phiền Bách Nguyên rót trà, đút cho nàng một miếng đồ ăn.

Bị bịt miệng, Dương Như Tuyên đành phải ngoan ngoãn im lặng, chỉ cầu toàn bộ thuận lợi không có việc gì.

Cán Hương viện, Dương Như Kỳ vội vả đem tin tức nóng hầm hập nói cho Phiền Bách Văn.

“Quả thật?” Phiền Bách Văn nghe vậy, hai mắt cũng nhịn không được tỏa sáng.

Đây chính là một chuyện lớn, một khi bị tố giác, Lục hoàng tử nhất định sẽ thu hắn làm tâm phúc, đợi ngày Lục hoàng tử đăng cơ, hắn có thể một bước lên mây rồi.

“Thật sự, chính tai ta nghe thấy.” Dương Như Kỳ cũng nhịn không được tranh công: “Ngày nào người ta cũng theo dõi ở Mai Trinh viện, còn sai được sao?”

“Biết rồi, biết nàng vất vả, nếu ta công thành danh toại, nàng sẽ là cáo mệnh phu nhân của ta.” Phiền Bách Văn một tay ôm nàng ta vào trong ngực.

Ngay từ đâu hắn đã bảo Dương Như Kỳ chú ý Dương Trí Nghiêu, hắn phát hiện Lục hoàng tử tương đối nể trọng Dương Trí Nghiêu, nhưng Dương Trí Nghiêu cứ ba ngày hai bữa ra vào Mai Trinh viện, khiến hắn nghi ngờ, nhiều lần nhắc tới với Lục hoàng tử, kết quả Lục hoàng tử cũng không tin, như thế rất tốt, cuối cùng bị hắn tóm được cán chuôi rồi!

Đêm đó, Phiền Bách Văn đến phủ đệ Lục hoàng tử, cho biết việc này.

“Thật sự có chuyện này ư?!” Hoàng Phủ Đào khó tin đứng lên.

“Thật sự, mà ta còn cho rằng việc này tuyệt đối thoát không được quan hệ với đại ca của ta!” Phiền Bách Văn nói: “Tuy là đại ca của ta, nhưng nếu là dám là địch với Lục hoàng tử, loại đại ca này ta không cần cũng được!”

“Hay! Hay lắm! Hay cho một tên Hầu gia mù, mắt cũng đã mù còn dám làm loạn, coi Bản hoàng tử sửa trị hắn như thế nào!” Hoàng Phủ Đào giận tím mặt, nắm chặt tin tức của Phiền Bách Văn, suy nghĩ nên xử trí việc này như thế nào.

Hắn có thể gióng trống khua chiêng muốn Binh bộ ra mặt, nhưng nếu tin tức để lộ, chỉ sợ đến lúc đó lại không bắt được.

Sáng sớm, Hoàng Phủ Đào phái người âm thầm điều tra nghe ngóng chỗ Dương Trí Nghiêu để bình khí, bỗng nhiên phát hiện một cửa hiệu binh khí, phía trước phía sau đều có không ít người trông coi, giống như bên trong ẩn dấu nhiều vật quý giá.

Nhận được hồi báo, Hoàng Phủ Đào vì việc này mà mừng rỡ cũng không muốn bứt dây động rừng, mãi đến sắc trời dần tối mới thông báo với Binh bộ đi điều tra trước.

Điều tra lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, lmt.lqd, không cho Dương Trí Nghiêu có bất cứ cơ hội thoát thân, thậm chí cơ hội tìm người xin giúp đỡ.

Ngay khi tiến vào cửa hiệu binh khí, mạnh mẽ cạy mở các hộp gỗ, nhìn thấy thanh kiếm sắc bén bên trong, ý cười của Hoàng Phủ Đào càng lạnh, vẻ mặt Binh Bộ Thượng Thư lại càng khó hiểu.