Thế Nào Là Một Loại Yêu Không Đau

Chương 90: Đánh lén




Diệp Phong trong lòng vui vẻ, cũng không cố sửa đúng cách xưng hô của Doanh Nguyệt, vội vàng hỏi: “Đến từ khi nào?”

Doanh Nguyệt kỳ thật so với cô lớn một tuổi, lại đã sinh con, nên theo tướng mạo mà nói so với cô thành thục rất nhiều, nhưng trong lòng của cô, không biết tại sao, vẫn luôn đem Doanh Nguyệt làm cô em gái mà yêu thương. Thấy Doanh Nguyệt khoác áo không cài đàng hoàng, cô liền trước tiên ra tay giúp cô để ý.

“Khuya ngày hôm qua, em vừa đến bến xe liền hỏi anh trai tại sao không thấy chị, anh ấy nói chị bận việc.” Doanh Nguyệt rất ủy khuất chu miệng, “Chị không biết em nhớ chị nhiều dường nào, Tuấn Tuấn mỗi ngày la hét đòi mợ. Lần này nếu không phải nhiều việc, cả nhà chúng ta cùng mẹ đều muốn tới đây đó!”

Diệp Phong ha ha cười, ‘Bận’ là một cái cớ thật hay nha!

Doanh Nguyệt chớp mắt tình cảm, “Chị dâu, chị biết không? Mẹ em nhìn ảnh của chị, nói chị thực xinh, nhìn qua ngoan ngoãn. Hỏi em là chị thích ăn cái gì, trong nhà có người nào, còn tìm người sửa sang nhà cửa, riêng biệt thu dọn ra một gian phòng, để dành cho chị ở khi đến nhà. Hiện tại nhắc tới đến chị, bà liền vui tươi hớn hở.”

“Anh em đưa em tới đây sao?” Diệp Phong thở dài, đột nhiên nhớ tới cái gì, hoảng hốt hướng ra phía ngoài nhìn vài lần.

Doanh Nguyệt lắc đầu như trống bỏi, “Anh ấy đâu có chịu, không cho phép em đến quấy rầy chị, em tự mình đón xe tới được. Chị dâu, chị gì chứ muốn chuyển đi?”

Diệp Phong đỏ mặt, “Cái đó… Cái đó kỳ hạn thuê nhà đến, chị liền chuyển.”

“Chỗ anh không phải rất rộng sao? Lúc trước ở rất tốt nha!”

Diệp Phong đột nhiên cảm thấy giống như không chỗ che giấu, đầu xoay hướng một bên, “Chị ở không xa, muốn gặp mặt rất dễ dàng.”

Doanh Nguyệt nói thầm: “Thế nào dễ dàng! Em ngồi xe 40 phút mới tìm được chỗ này. Chị dâu, bây giờ là giờ làm việc sao?”

“Chị còn chưa tới giờ. Em có muốn đi vào tham quan một chút hay không?”

Doanh Nguyệt kích động, “Tốt, em vài lần muốn đi chỗ anh làm nhìn xem, anh ấy cũng chưa rảnh mang em đi.”

Diệp Phong cười cười, thay Doanh Nguyệt đăng ký, hai người liền vào trong tòa nhà radio. Lúc lên thang máy gặp vài đồng nghiệp, có người tò mò nhìn Doanh Nguyệt, hỏi: “Tiểu Diệp, đây là?”

Doanh Nguyệt tính cách vô cùng sang sảng, cũng không ngại ngùng, vô cùng tự hào kéo cánh tay Diệp Phong, “Cô ấy là chị dâu của tôi, tôi là em chồng cô ấy.”

Người đặt câu hỏi nhãn tình sáng lên, đánh giá hai người, “Cô là em gái Hạ biên tập?” Ở radio, chuyện tình cảm lưu luyến giữa Diệp Phong cùng Hạ Dịch Dương là cái bí mật công khai.

Doanh Nguyệt liền gật đầu.

Diệp Phong trong lòng âm thầm cười khổ.

Đưa Doanh Nguyệt ở trong tòa nhà dạo qua một vòng, đi thăm văn phòng của cô, cũng đến phòng thu trực tiếp ngồi một chốc. Tiểu Vệ và Vu Binh rất nhiệt tình, bỏ lại công tác trong tay, làm nghĩa v đi theo một bên, đơn giản là muốn từ miệng Doanh Nguyệt thám thính càng nhiều càng nhiều tin tức về Hạ Dịch Dương.

Căn tin radio thức ăn rất bình thường, Diệp Phong quyết định mang Doanh Nguyệt đi ra ngoài ăn cơm chiều.

Doanh Nguyệt lắc đầu, “Nếu em không quay về ăn cơm, có khả năng anh sẽ tức giận.”

“Sẽ không đâu. Em gọi điện thoại nói một tiếng với anh, nói em ở cùng một chỗ với chị.”

“Em không dám, anh ấy mà làm mặt hình sự, em cũng sợ lắm.” Doanh Nguyệt mặt khổ thành một đoàn, lại còn gắt gao túm góc áo Diệp Phong, rõ ràng không nỡ buông ra.

“Chị… gọi cho anh ấy.” Tiếng nói vừa dứt, mới biết chính mình nói cái gì đó, bỗng dưng giật mình ra một thân mồ hôi lạnh. Nhưng lời đã nói không thu trở lại, Doanh Nguyệt vui vẻ tíu tít không ngừng.

Dưới sự bức thiết chờ mong của Doanh Nguyệt, cô kiên cường lấy di động ra, cảm giác cái thân máy mỏng manh kia dường như nặng cả ngàn cân. “Chị… ra ngoài hành lang gọi.” Cô để Doanh Nguyệt ngồi lại ở trong văn phòng.

Doanh Nguyệt thực lý giải, “Được.”

Hành lang kéo dài về hướng tây, đi đến cuối, ngay đối mặt một trời chiều hoàng hôn. Ánh sáng vàng cam mờ xuyên qua cửa sổ thủy tinh thấu tiến vào, cô đắm mình trong đó, ánh mắt không quá thích ứng chớp mấy chớp.

Mười một con số kia, không cần tìm trong danh bạ, bây giờ cô cũng nhớ kỹ, chỉ là bấm lên tựa hồ thực gian nan, tim thình thịch, một tiếng so với một tiếng càng vang, một tiếng so với một tiếng càng nhanh, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.

Giống như muốn khảo nghiệm cô, điện thoại đã thông, thế nhưng một hồi lâu đều không có ai t

Ngay tại khi cô sắp tuyệt vọng, đầu dây bên kia truyền đến một cái thanh âm lạnh lùng: “Xin chào, tôi là Hạ Dịch Dương!”

Hơi thở dồn dập, đại khái là đi có hơi gấp. Cô hít sâu, lại hít sâu, trong lòng thở dài, trận này có điểm quen thuộc, vai trò của hai người gần đây đã bị đảo ngược, bất quá đều là tự đỉnh tên của đối phương thôi.

“Là… em.” Cô sợ hãi lên tiếng trả lời.

“Uhm!” m cuối không có nâng lên, vô cùng kiên nhẫn, thậm chí còn mang theo một tia cổ vũ, chờ đợi cô tiếp tục.

“Doanh Nguyệt ở chỗ em, em… đưa cô ấy đi ra ngoài ăn cơm chiều, sau đó sẽ nhờ Vu Binh đưa cô ấy trở về.”

“Nói em ấy trở về đi, đừng làm phiền em.”

“Một chút cũng không phiền, em… cũng muốn ăn cơm, chỉ là thuận tiện.” Cô vẫy vẫy tay, cánh tay cứng ngắc đến độ như chết lặng.

Anh trầm mặc một chút, chậm rãi nói: “Vậy cám ơn em.”

Cô đột nhiên không biết nên nói tiếp như thế nào, nhưng lại không muốn cứ như vậy mà cúp máy, gấp đến độ cắn chặt môi. Anh cũng không đỡ lời, mặc cho không khí ‘Đinh’ cứng.

“Anh… Cơm chiều…” Cô cố lấy dũng khí, muốn mời anh đến đây ăn cơm chiều, dù sao cũng thuận tiện.

“Anh đã sắp chuẩn bị ăn rồi, lát nữa phải ghi hình tin tức.” Những lời này nói nghe thật nhẹ nhàng, hợp tình hợp lý.

Cô gật đầu, đột nhiên nhớ tới anh nhìn không thấy, liền lên tiếng trả lời, “Được rồi, chúng em đi ăn đây. Chúc anh trực tiếp thành công.” Nói xong, hận không thể tìm một khối đậu hủ đập đầu chết cho quên luôn đi, này đều là nói cái gì.

May thay anh không cười, lịch sự nói tạm biệt, sau đó chờ cô cúp điện thoại trước, mới tắt máy.

“Hạ biên tập đang một mình vui vẻ chuyện gì thế?” Trên vai bị vỗ xuống một phát, Hạ Dịch Dương quay đầu lại, là tổng biên đạo Chương trình ‘Chào buổi sáng’, liền gật đầu, “Không có gì.” Anh có thể tưởng tượng thấy được bộ dạng cúi đầu bĩu môi uể oải của Diệp Phong lúc này, cảm thấy buồn cười, lại cảm thấy con tim dịu dàng nóng lên.

“Ăn rồi sao?” Hai người đang đứng ở trước cửa căn tin.

“Đang muốn đi vào.” Hạ Dịch Dương lễ phép nghiêng người, nhường tổng biên đạo đi vào trước, lơ đãng hỏi, “Chương trình ‘Chào buổi sáng’ không phải sáng sớm năm giờ lên ban rồi sao?”

“Tôi bị điều động đến chuyên mục ‘Tinh dạ vi quang’, muốn giúp một chân tuyển người chủ trì, nói rằng tôi ở phương diện này có kinh nghiệm.” Tổng biên đạo cười cười, hướng người bán hàng gọi một phần cơm.

Hạ Dịch Dương cũng chọn một phần như vậy, đi theo sau ngồi xuống đối diện với ông, “Chuyên mục này đã chính thức khởi động sao? Những người báo danh như thế nào?”

Tổng biên đạo ngẩng đầu, chùi chùi mắt kính, “Có thể nói là mỹ nữ như mây a! Người hợp tác lúc trước của cậu - Kha biên tập cũng ở trong số đó. Đúng rồi, cậu có nhớ có lần chúng ta ở phòng tư liệu tìm băng ghi hình, tôi và cậu nói đến chuyện chọn lựa người chủ trì cho chương trình ‘Chào buổi sáng’ năm 2004 lúc ấy không, cái tên đứng nhất đó cũng đến đây, thì ra cô ấy đã xuất ngoại, hiện giờ làm người chủ trì ở Thành Đô radio.

“Diệp Phong?” Hạ Dịch Dương thất thanh thở nhẹ.

“Đúng vậy, tên là Diệp Phong. Sáu năm trước còn như cái cô bé nhà hàng xóm, hiện giờ đã thay đổi, dịu dàng, tôi thấy cô ấy diễn rất tốt. Cô thu một cuốn phim, cùng với lý lịch cũng đã đưa tới, là cùng vài vị chuyên gia tình cảm thảo luận vấn đề bạo lực trong hôn nhân, thật sự rất có chiều sâu, kỹ xảo cô ấy dẫn dắt đề tài vô cùng tự nhiên, thành thạo, cũng có thể làm cho khách mời thả lỏng, đầu nhập. Cuốn phim kia chúng tôi xem vài lần, cô ấy chuẩn bị tư liệu là đầy đủ nhất, tổng giám chế cùng người chế tác đều trực tiếp cho cô ấy qua vòng sơ khảo, trực tiếp vào thi vòng hai… Hạ biên tập, sao cậu lại không ăn?”

Anh chà chà đôi tay, đuôi lông mày nhẹ nhướng lên, “Tôi nghe quá nhập thần, muốn sớm một chút nhìn thấy vị đồng hành này.”

Tổng biên đạo trêu chọc nói: “Trên lý lịch của cô ấy ghi là chưa kết hôn, cậu muốn theo đuổi cô ấy?”

“Đúng vậy!”

“Vậy đến lúc đó tôi giúp cậu làm mai mối?”

“Vâng, cám ơn biên đạo.”

Tổng biên đạo chỉ xem như tự mình nói một cái chuyện tiếu lâm, cười ha ha, nào biết Hạ Dịch Dương ở đối diện trong lòng là thật sự khai hoa.

Thật là một cô gái vụng về, đây là phương thức biểu đạt xin lỗi của cô sao?

Cơm nước xong đi ra nhà ăn, trên đường đến phòng thu trực tiếp, anh tạt ngang tầng kênh giải trí nghệ thuật kia, muốn xem thử một chút cuộn phim mà người nào đó đã tỉ mỉ chuẩn bị, ở ngoài cánh cửa đề chữ ‘Tinh dạ vi quang’, không hẹn mà gặp phải Kha An Di.

Bốn mắt chạm vào nhau, anh dẫn đầu thản nhiên chào hỏi.

Kha An Di hiện giờ chủ trì tiết mục vô cùng nhàn rỗi, ăn mặc cũng so với dạo trước tân thời hơn, “Giờ này đến nghe ngóng tin tức, có phải quá sớm hay không?” Cô trào phúng liếc mắt nhìn anh. “Kỳ thật rất nhiều việc là muốn xem thực lực, có nội ứng lại như thế nào?”

Anh âm thầm bật cười, “Cô nói rất có đạo lý, tôi đây sẽ không đi vào, đến lúc đó lấy thực lực nói chuyện đi!”

“Khi tới đây nhớ mang theo nhiều khăn tay một chút, là một cái cơ hội tốt để thương hương tiếc ngọc.” Kha An Di hai tay bắt chéo, khóe mắt giương cao, rất là khinh thị.

Có khả năng cô ta đã nhìn thấy tư liệu của Diệp Phong.

“Không quan hệ, quan trọng ở quá trình, kết quả không trọng yếu, cô có thể chấp nhận được thất bại.”

Kha An Di thay đổi sắc mặt, “Nếu như vậy, em đây nhất định phải gắng hết sức thành toàn cho cô ấy!”

Anh mỉm cười, “Tôi nên đi phát tin tức.”

Lời lẽ đôi co hơn thua, chưa bao giờ là sở thích của anh. Anh không thiên vị, ngoại hình Kha An Di thích hợp biên tập tin tức, nhưng làm người dẫn chương trình phỏng vấn, như lời Ngô Phong nói, thật sự có chút cứng ngắt. Nhưng cũng không phải nói chắc rằng vị trí này sẽ là của Diệp Phong, Diệp Phong chưa có cảm giác thân thiện trước ống kính, khuyết thiếu kinh nghiệm, chủ trì ở radio cùng chủ trì trên truyền hình là hai khái niệm hoàn toàn bất đồng, tưởng thắng, cô còn phải phi thường cố gắng.

Anh không có lòng đắc thắng mãnh liệt, anh đã cảm thấy vô cùng thỏa mãn rồi, lời anh nói, anh là một người đàn ông, cô tuy rằng tạm được, lại để ý từng giọt từng giọt như vậy.

Trái tim trống rỗng suốt một tháng nay của anh giờ phút này tràn đầy ôn nhu.

Doanh Nguyệt lần này không có đến ở trong căn hộ của anh mà cùng với ca sĩ dân ca đến thu âm ở tại khách sạn. Phát sóng tin tức xong, anh lái xe đi qua gặp một chút, chưa đi đến cửa, đã nghe thấy tiếng cười rần trời bên trong.

Doanh Nguyệt ra mở cửa, anh nhìn thấy trên bàn thả mấy cái giỏ hoa quả, còn có bánh bích quy cùng các thứ đồ ăn vặt, ngay cả nhiên nước uống thông cổ họng cũng có.

Nhóm ca sĩ hi hi ha ha lại đây tiếp đón, trăm miệng một lời nhìn về phía anh nói lời cảm ơn.

Anh buồn bực nhìn Doanh Nguyệt. Doanh Nguyệt giả trang cái mặt quỷ, “Đều là chị dâu mua, lo lắng chúng em ăn không vô đồ ăn Bắc Kinh. Anh, hôm nay tiêu của chị dâu rất nhiều tiền đó! Các đồng sự của chị dâu đều tốt lắm, đối với em rất nhiệt tình!”

Anh yêu chiều nhìn nhìn cô, “Làm gì chạy tới radio tìm cô ấy?”

“Anh chọc chị dâu tức giận, nếu em không giúp anh thì ai sẽ giúp anh.”

“Ai nói anh chọc cô ấy tức giận?”

“Không tức giận, làm sao chị dâu chuyển đi?”

Dung mạo tuấn tú trong sáng mất tự nhiên cứng ngắc, sờ sờ cái mũi, “Ngày mai còn muốn thu âm đó, đi ngủ sớm một chút đi!”

Ra khỏi khách sạn, anh không có về nhà, ma xui quỷ khiến thế nhưng đem xe chạy đến Thành Đô radio. Đợi không lâu, Vu Binh lái xe ra. Vu Binh đã rất rất quen thuộc màu đen Passat này, nhảy xuống xe, cười meo meo chạy tới, “Hạ biên tập, khéo như vậy sao

Anh lúng túng nheo nheo mắt, “Phải, tan tầm rồi sao?”

Diệp Phong xách theo túi đẩy cửa bước xuống, cách bóng đêm, không thấy rõ biểu tình trên mặt cô, đi vài bước, không biết như thế nào, lại lui về tại chỗ.

“Cái kia… Cái kia buổi tối tôi có chút việc, Hạ biên tập có thể giúp tôi đưa cô Diệp về không?” Vu Binh nhức đầu, cố ý nói nghe cho được tự nhiên.

“Đương nhiên!” Anh thật sâu nhìn cô, đi qua đi, tiếp nhận túi trong tay cô, đầu ngón tay chạm vào cô, cô run lên, cúi đầu, mi mắt thật dài ở trên khuôn mặt xinh đẹp che khuất một mảnh sáng rọi.

Vu Binh mãnh liệt phất cả hai tay, nhìn theo hai người rời đi.

Cô rất là co kéo, hai tay lộn xộn, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn xem ngoài cửa sổ, anh chuyên chú lái xe.

“Hôm nay cám ơn.” Đây là câu đầu tiên anh cùng cô nói.

“Không có gì!” Giọng của cô nhỏ không thể nghe thấy, cắn môi cắn ra hai hàng bạch ấn.

“Hôm nay anh lên sóng rất thành công, em thế nào?” Vẻ mặt của anh vô cùng sung sướng.

“Ơ? Em… Bình thường phát huy.” Cô khóc không ra nước mắt.

Miệng của anh bất giác co rúm vài cái, khụ hai tiếng, như đang che giấu cái gì.

Thời gian trôi qua thật nhanh, trong chốc lát, đã đến bên ngoài biệt viện, xe dừng lại. Anh xuống dưới, vòng qua đầu xe, giúp cô mở cửa xe.

“Cám ơn!” Cô đeo túi lên, cúi người, “Ngủ ngon!”

“Ngủ ngon!” Tiếng nói hơi hơi ám ách, tay quyến luyến nắm lấy túi, sau đó chậm rãi

Cô cúi đầu hướng đến cổng biệt viện, khi đi đến một nửa, cô lặng lẽ quay đầu lại, nhìn thấy lưng anh hướng về phía cô, đang chuẩn bị lên xe.

Cô đột nhiên không biết dũng khí từ đâu tới, xoay người chạy nhanh bay về phía anh.

Trên đường đi cô thầm tính toán, cô muốn lén lút từ phía sau vòng tay ôm lấy anh, không để anh nhìn thấy biểu tình xấu hổ lúng túng của cô, như vậy cô mới có thể có can đảm nói ra ‘Thực xin lỗi’, mới có thể có da mặt dày làm nũng, làm xấu, muốn anh tha thứ cho mình. Buổi tối hôm đó, là cô đã sai rồi, cô không nên trút giận lên người anh, cô không nên nói ra lời như vậy.

Còn có một bước là đến, bỗng nhiên, anh xoay lại, cô sợ tới mức thiếu chút nữa hét ra tiếng, thiếu chút nữa lao vào trong lòng của anh.

Biểu tình đứng hình ở giữa không trung.

“Làm sao vậy?” Anh trấn định hỏi.

“Em… Em đi lầm đường.” Cô chỉa chỉa cổng sau biệt thự, cười như mếu, “Thì ra là hướng đằng kia ha! Ha, a, em đi vào.”

Kế hoạch ngâm nước nóng, chỉ có thể chờ lần sau quay trở lại.

Hòa vào bóng đêm người nào đó lại nhịn cười đến nội thương.

Nếu anh không có hiểu sai, cô là muốn đánh lén anh sao?