Thề Nguyền

Chương 22




Edit: Như Bình Beta: Vô Phương Nói đến đây, nét mặt Thiên Sắc vẫn rất bình thản, nhưng nụ cười chua xót vương vấn trên khóe môi rốt cuộc đã tiết lộ chút cảm xúc hoài niệm chuyện xưa mà cõi lòng đau xót, Thanh Huyền bất giác nhíu mày. Chỉ trong giây lát, hắn thu lại tầm mắt, lẳng lặng khép hờ mắt như đang suy tư điều gì đó. Thật lâu sau, hắn mới mở mắt ra, đôi con ngươi đen huyền không chút dao động đăm chiêu nhìn Thiên Sắc, sâu trong đáy mắt một tia sáng thoáng lóe lên không dễ nhận ra.Thật ra với Thanh Huyền mà nói, thân thể của hắn vẫn là người phàm, hắn chưa đủ công đức để tu thành tiên thân. Có được cơ hội theo sư phụ lên Tây Côn Luân đương nhiên hắn rất vui sướng, nhưng thứ khiến hắn mong chờ gấp bội đó là cuối cùng hắn đã có cơ hội đến xem xem gã Phong Cẩm tuyệt tình bội bạc ấy trông ra sao.

Nam tử từng được sư phụ yêu thương nhất định có chỗ hơn người?

Cho dù gã Phong Cẩm có vượt xa người thường, nhưng chỉ với việc gã đã tuyệt tình tính toán với người mình yêu thương chỉ vì chức Chưởng giáo thôi thì gã đã không xứng với sự yêu thương của sư phụ, càng uổng phí cho một đấng nam nhi đầu đội trời chân đạp đất rồi!

Thanh Huyền vừa thay sư phụ chửi thầm gã đàn ông bạc tình, vừa mạnh tay mài mực, dường như trong mắt hắn cái nghiên mực kia chính là thế thân của Phong Cẩm, hắn đem gã đó ra nghiền nhẵn vài lớp da.

Suy ngẫm đến tính nết và sở thích của Nam Cực Trường Sinh đại đế, Thiên Sắc khẽ mím môi, nhấc bút lông sói đang gác trên nghiên mực nâng tay viết một chữ “Tĩnh” thật cứng cáp trên giấy Tuyên Thành trắng như tuyết, khẽ cúi đầu rũ mắt cảnh báo: “Xưa nay, sư tôn rất nghiêm khắc, người không thích người nhiều lời lỗ mãng, ngươi đến Ngọc Hư Cung, nhớ phải cẩn trọng từ lời nói đến việc làm, không thể tự làm theo ý mình, tự cao tự đại.”

Nhắc đến “nhiều lời lỗ mãng”, người đầu tiên Thanh Huyền nhớ tới chính là sư bá mê rượu Lam Không. Mà nếu xét đến tính “nghiêm khắc” thì sư phụ và tiểu sư thúc quả là được chân truyền của sư tôn. Cho nên, hắn cũng đã có tính toán trong lòng, tự biết mình nên làm gì và không nên làm gì.

“Sư phụ người yên tâm, đến Ngọc Hư Cung Thanh Huyền nhất định sẽ khiến người nở mặt nở mày, tuyệt đối sẽ không có cử chỉ khiến người xấu hổ đâu ạ.” Tuy rằng một mực cam đoan, thần sắc vẫn bình thản tự nhiên, nhưng trong lòng hắn đang trào dâng từng đợt sóng ngầm.

Bây giờ lên Tây Côn Luân, hắn không thèm cũng lười kiếm chuyện với gã Phong Cẩm kia. Cho nên, sư phụ vốn không cần lo lắng hắn xử sự thiếu thận trọng. Nếu oan gia ngõ hẹp là chuyện không thể tránh khỏi, thì hắn cũng đành phải cúi đầu, quá lắm thì rũ mắt, thở dài gọi gã Phong Cẩm kia một tiếng “Chưởng giáo sư bá”. Chút thể diện và đường lui bề ngoài vẫn phải có, tuy nhiên lúc gặp mặt có chửi thầm gã đó trong bụng hay không lại là chuyện của hắn.

Ai bảo gã Phong Cẩm đó tổn thương sư phụ hắn làm gì!?

Dù sao, khắp lục giới chả phải đã có lắm tin vịt ám chỉ hắn là tiểu nam sủng được sư phụ nuôi để làm ấm giường sao? Cho đến giờ, hắn không hề thấy tin đồn đó phản cảm hay giả dối đáng khinh bỉ, ngược lại lúc nào hắn cũng vừa hứng chí nghe đám tán tiên không biết sự thật miêu tả chi tiết câu chuyện vừa âm thầm đắc ý. Tuy rằng, tôn ti thầy trò không thích hợp, nếu xem xét kỹ thì thân phận của hắn không vẻ vang gì, nhưng nói thế nào đi nữa trong mắt mọi người, hắn và sư phụ đã được xem như một đôi. Cho nên, lúc gặp Phong Cẩm, hắn nhất định sẽ cư xử thật cẩn thận, chăm sóc sư phụ từng li từng tí, hắn sẽ sắm vai tiểu nam sủng thập toàn thập mỹ để chứng thực lời đồn đãi kia. Hắn sẽ từng bước từng bước đẩy lùi cái gã bạc tình cao cao tại thượng kia.

Bên này, Thiên Sắc cũng không hề đoán được tiểu đồ đệ ngày thường ngoan ngoãn trí tuệ, lúc này đang mưu tính thứ gì trong đầu, nàng khẽ khàng gật đầu. Một lát sau, như chợt nhớ tới điều gì, nàng lạnh lùng nhắc nhở: “Ngươi cũng biết thanh danh bên ngoài của vi sư không hay lắm. Nếu có ai kiếm cớ khiêu khích, ngươi phải nén giận, tuyệt đối không được ỷ vào bản lĩnh của mình mà tranh giành đấu đá, gây chuyện phiền hà.”

Tuy Thiên Sắc nói không rõ ràng, nhưng Thanh Huyền gần như hiểu ngay lập tức ẩn ý của nàng. Một cơn tức giận khó kiềm chế nổi lẳng lặng trào dâng trong lòng hắn.

“Sư phụ đã không thèm tính toán chi li với đám cô ba thím bảy đó thì sao Thanh Huyền có thể để ý tới sự khiêu khích nhảm nhí đó?” Miễn cưỡng lên tiếng áp chế cơn giận, hắn bình tĩnh ngước mắt, trong đáy mắt không có chút dao động nào nhưng trong lòng đã có ý định riêng. Nếu thật sự gặp phải kẻ ăn nói lung tung bất kính với sư phụ, mặc dù hắn sẽ không xé nát miệng kẻ đó trước mặt mọi người nhưng chắc chắn sẽ dạy dỗ kẻ đó một trận, cho kẻ đó biết thế nào là sống không bằng chết! Đương nhiên, ý tưởng ác độc này không thể lộ ra ngoài. Hắn không tỏ thái độ gì, vừa tiếp tục mài mực, vừa suy nghĩ vô vàn cách thức “dạy dỗ” người khác, ấy thế mà còn có thể nhàn nhã đáp lời: “Sư phụ đừng nghĩ nhiều.”

“Cứ vậy là tốt nhất.” Thiên Sắc cúi người tiếp tục chép kinh, bóng hàng mi dài bao trùm lấy đôi mắt đen đang rũ xuống. Cái gáy như ngọc khẽ cúi thấp, ánh sáng rực rỡ như ôm lấy thắt lưng mảnh khảnh. Chiếc cằm nhọn dùng một đường cong hoàn mỹ hòa vào chiếc cổ thon thon. Giọng nói trong trẻo, lạnh lùng mà rung động lòng người cũng nhỏ dần: “Sư tôn đã đắc đạo từ rất lâu, nếu ngươi có được cơ duyên ở lại Ngọc Hư Cung theo hầu sư tôn, được người điểm hóa đương nhiên sẽ có lợi không ít…”

Nghe sơ qua lời nàng dường như rất hợp tình hợp lý, không có gì bất ổn. Nhưng xưa nay Thanh Huyền luôn luôn chăm chú nghe từng lời vàng ngọc của nàng, nên hắn rất nhanh chóng phát hiện ra điều đáng nghi.

“Chờ chút!” Hắn cúi đầu khẽ cắt ngang lời Thiên Sắc, đôi môi và khóe mắt dường như không kiềm được mà run lên, đến cả răng nanh cũng đang nghiến chặt, hắn thốt từng lời thật khó khăn. Ngàn vạn sợi tơ tình siết chặt cõi lòng, cả thể xác và tinh thần như sắp sụp đổ, dường như điều mà hắn lo sợ nhất nay đã xuất hiện đột ngột trước mắt. Im lặng thật lâu, rốt cuộc hắn cũng lên tiếng, giọng nói trong vắt xưa nay giờ cũng hơi trầm khàn: “Lần này sư phụ mang Thanh Huyền cùng đi, có phải người tính bỏ mặc Thanh Huyền ở Ngọc Hư Cung không?” Xưa nay hắn không sợ gì cả. Khi hắn chưa gặp được sư phụ, cho dù có bị người ta giẫm đạp ngược đãi hắn cũng chỉ biết chấp nhận số phận mà không một câu oán trách. Nhưng nay, hắn đã nếm trải sự đổi thay của lòng người, hắn nhìn thấu nhân tình ấm lạnh, hắn biết rõ trên đời này duy chỉ có sư phụ mới đối xử tốt với hắn. Mặc dù đã qua độ tuổi khao khát một nơi nương tựa từ lâu, nhưng hắn vẫn không thể không thừa nhận, bất luận như thế nào hắn cũng không thể rời xa sư phụ được.

Nếu sư phụ thật có ý để hắn ở lại Ngọc Hư Cung tu hành với sư tôn còn người tự mình quay về Yên Sơn, vậy thà rằng hắn mãi mãi không tiến bộ cũng chỉ mong muốn có thể mài mực trọn đời cho sư phụ trên Yên Sơn.

Sao vi sư có thể bỏ mặc ngươi chứ?” Thiên Sắc cảm nhận được vẻ mất tự nhiên trong giọng nói của hắn, nàng thầm thở dài, hóa ra hắn vẫn chưa thoát khỏi tâm tính ngây ngô ỷ lại của trẻ con, nàng đành phải an ủi nước đôi: “Ngươi đừng lo lắng chuyện không đâu.”

Thanh Huyền không phải kẻ dễ lừa gạt, hắn cũng nhận ra ẩn ý trong lời Thiên Sắc, hắn biết bây giờ sư phụ lên Tây Côn Luân là có tính toán riêng. Trong chốc lát hắn chưa thể nghĩ ra đối sách đành phải lấy lùi làm tiến, chỉ mong muốn một lời hứa của sư phụ: “Vậy sư phụ định ở lại Ngọc Hư Cung với Thanh Huyền luôn ạ?”

Thật ra, trong lòng hắn hơi mất tự nhiên, nếu sư phụ thật sự cam đoan sẽ ở lại với hắn tại Ngọc Hư Cung, như vậy hắn và sư phụ sẽ không rời xa nhau. Nhưng như vậy thì sư phụ sẽ phải thường xuyên đụng trúng gã Phong Cẩm chưởng giáo kia. Nói thật ra, theo tính sư phụ, hắn không sợ sư phụ sẽ nối lại tình xưa với cái gã kia, chỉ là hắn không muốn người tức cảnh thương tình một cách vô nghĩa khi đối mặt với gã bạc tình Phong Cẩm.

Nghĩ thế, hắn bèn quyết định, hắn phải thu bớt sự sắc sảo của bản thân, tuyệt đối không chường mặt làm chuyện ngu ngốc khiến người ta chú ý. Tốt nhất là để sư tôn thấy tư chất của hắn quá tầm thường, không phải là nhân tài hiếm thấy, như vậy là tốt nhất. Mặc dù, có thể sẽ chậm trễ việc tu thành tiên thân, nhưng hắn vẫn chấp nhận.

Dù sao, cũng vì sư phụ hắn mới tu tiên!

“Nếu ngươi thật sự có cơ hội ở lại, đương nhiên vi sư cũng sẽ ở lại.” Thiên Sắc lên tiếng xem như hứa hẹn, sau đó nàng gác bút lông sói xuống, lẳng lặng chuyển đề tài câu chuyện: “Thanh Huyền, dạo gần đây ngươi có cảm thấy không khỏe chỗ nào không? Như là thắt lưng và đầu gối mỏi nhừ hay gân cốt đau nhức?” Vừa nói nàng vừa vươn tay qua cầm bàn tay đang mài mực của Thanh Huyền!

Trong khoảnh khắc đó Thanh Huyền choáng váng, trái tim như ngừng đập, dòng suy nghĩ bị một cơn hoảng hốt vô cớ lóe lên rồi biến mất quấy nhiễu!

Bàn tay sư phụ lành lạnh quanh năm mà bàn tay hắn vẫn luôn ấm nóng. Trong khoảnh khắc, bàn tay bị sư phụ nắm lấy, hơi nóng và lạnh giao thoa nhau, Thanh Huyền chợt cảm thấy dường như tất cả mọi cảm giác đều tập trung lên trên bàn tay sư phụ đang nắm. Đến cả trái tim của hắn dường như sắp nhảy vọt ra khỏi đầu ngón tay thình thịch thình thịch. Rất nhanh, hắn phát hiện sư phụ đang tập trung bắt mạch cho mình, hắn bèn điều chỉnh lại hơi thở, mặt hơi ửng đỏ, hắn cảm thấy tim đập nhanh cực kỳ. Sau một lúc lâu hắn mới lắp ba lắp bắp đáp: “Không… Thanh Huyền không khó chịu ở đâu cả.”

“Mấy hôm trước vi sư còn thấy là lạ, vì sao gần đây ngươi thường hay giặt chăn, mà không biết dạo này ngươi mắc bệnh đái dầm.” Thiên Sắc tỉ mỉ chẩn mạnh, con ngươi hơi liếc nhìn, đuôi lông mày khẽ nhướng, tuy nhiên giọng nói nàng lại bộc lộ vẻ thân thiết quan tâm: “Nếu không phải hôm nay vi sư thuận miệng hỏi Nhục Nhục, chỉ e ta vẫn không hay biết ngươi có dấu hiệu bị bệnh.”

Thiên Sắc vừa nhắc tới chứng “đái dầm”, khuôn mặt Thanh Huyền vụt đỏ rực!

“À, sư phụ, không có, Thanh Huyền có không đái dầm!” Rốt cuộc hắn đã biết vì sao sư phụ đột ngột bắt mạch cho mình. Trong khoảnh khắc đó hắn muốn giải thích hàm ý thật sự của chứng “đái dầm” mà Nhục Nhục nói, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu. Hắn vẫn luôn có cảm giác xấu hổ với cảnh triền miên quấn quít trong mơ, lúc này hắn thấy dường như hắn đang vấy bẩn sư phụ, hắn muốn rút tay về gấp nhưng thân thể khô nóng dường như rất khát khao bàn tay lành lạnh kia. Đứng giữa hai ranh giới, hắn chỉ còn biết gục đầu xuống, nuốt nuốt nước miếng, từ huyệt đan điền có một luồng khí nóng đang bốc thẳng lên. Hai má, lòng bàn tay và toàn thân không có chỗ nào không bốc cháy, hắn chỉ có thể lắp bắp, ngập ngừng: “Thanh Huyền, Thanh Huyền chỉ là…”

Thật lâu sau, vẫn chưa nói rõ được nguyên nhân.

“Nay ngươi đã trưởng thành, vi sư cũng biết ngươi thấy xấu hổ, cho nên mới giấu giấu diếm diếm mọi người.” Thiên Sắc cũng cảm nhận được Thanh Huyền ngượng nghịu, đâu biết rằng trong đầu hắn giờ đang tràn ngập cảnh tượng rực rỡ diễm lệ, nàng nghiêm mặt bảo: “Chỉ là, thân thể ngươi không khỏe, tuy không có gì đáng lo ngại, nhưng đái dầm là dấu hiệu có thể nhỏ cũng có thể lớn. Nếu lỡ như bất cẩn, vi sư chỉ sợ mắc phải chứng khó chữa như tâm tỳ (*) hư nhược, thận suy, chỉ e sẽ để lại mầm bệnh.”

* Tâm tỳ: tim và lá lách Nghe giọng Thiên Sắc thật nghiêm nghị, thân thiết, Thanh Huyền biết rõ mình không nên có ý nghĩ bất kính với sư phụ. Nhưng hắn lại không thể kiềm chế được cơ thể đang xao động của mình, cảm giác nóng bỏng kỳ dị nhanh chóng lan tràn khắp thân thể, nó ùa tới rào rạt dường như sắp bao phủ lý trí: “Sư phụ, Thanh Huyền thật không có đái dầm!” Hắn nhanh chóng rút tay lại, e sợ mình sẽ làm ra hành động gì đại nghịch bất đạo, hắn bèn bỏ chạy trối chết. Hắn vừa chạy ra ngoài vừa la lớn: “Người đừng nghe Nhục Nhục nói linh tinh.”

Chạy một mạch về phòng ngủ, đứng trước cửa phòng, Thanh Huyền mới dám điều chỉnh hơi thở rối loạn để làm giảm bớt cảm giác khô nóng và cõi lòng hỗn độn.

Nhìn theo bóng Thanh Huyền, Thiên Sắc bật cười, trong lòng đã quyết định.

Nếu không nhớ nhầm, ngày xưa khi nàng vừa ngộ đạo có đi chu du khắp nơi, nàng từng phát hiện rất nhiều hà thủ ô trăm năm ở đỉnh Vân Phong gần Lang Gia Sơn. Bây giờ đang muốn lên Tây Côn Luân, vừa tiện đường đi ngang qua đó tìm một ít về cho Thanh Huyền điều dưỡng cơ thể.

Đương nhiên đêm nay, không biết là vì thói quen hay là vì muốn cố ý che giấu chân tướng vụ “đái dầm” kia, Thanh Huyền vẫn ngủ trong phòng Thiên Sắc.

Nằm trên giường, quay lưng về phía sư phụ, hắn chăm chú nhìn cái bóng đang in lên tường. Hắn cảm thấy bóng dáng sư phụ lặng lẽ chép kinh càng nhìn càng xinh đẹp, tựa như một dòng suối thong dong, dịu dàng chảy thẳng qua suy nghĩ của hắn.

Hắn muốn vươn tay với tới, muốn giang rộng vòng tay ôm người thật chặt, nhưng cuối cùng hắn chỉ lẳng lặng nhìn ngắm thật chuyên tâm. Đây là nữ tử mà hắn muốn bảo vệ trọn kiếp, cũng là nữ tử hắn muốn dùng cả đời để báo đáp.

Hắn là người chưa phải là tiên, cuộc đời này của hắn với người mà nói chẳng qua chỉ là một cái vung tay, một lần chớp mắt. Nhưng nếu hắn tu thành tiên đạo, như vậy duyên phận của hắn với người sẽ là trọn đời trọn kiếp.

Vĩnh viễn ở bên sư phụ, đây là viễn cảnh đẹp đẽ đến mức khiến hắn bị mê hoặc.

******

Sắp xếp ổn thỏa cho Nhục Nhục, Thanh Huyền đi theo Thiên Sắc rời khỏi Yên Sơn.

Nhưng mà, vừa ra khỏi Đông Cực, hai người lập tức đụng phải cái thứ khó chơi. Thật ra, Thanh Huyền vẫn biết không nên dùng cụm từ “cái thứ” để hình dung một cô gái, nhưng mà không thể không nói, cô gái này thật sự rất khó ưa, hơn nữa người nàng ta cố quấn lấy lại là…

Thiên Sắc!

“Xin Tiên tôn thu nhận Chu Ngưng làm đồ đệ!”

Từ lần đầu tiên gặp mặt, nàng ta đã quỳ xuống dập đầu không ngừng trước mặt Thiên Sắc với âm mưu dùng chân tình cảm động lòng người. Sau đó nàng ta vẫn không từ bỏ ý định cứ nhằng nhẵng bám theo hai người suốt cả chặng đường, cứ chốc chốc rảnh rỗi nàng ta liền chạy tới xin xỏ. Cho đến khi chạy theo hai người đến Lang Gia Sơn, nàng ta thấy không bái được sư phụ còn bị người ta lạnh nhạt, nàng ta mới bắt đầu lẩm bẩm chửi thầm. Thiếu nữ tên Chu Ngưng này là một Hoa Yêu đã tu đạo được mấy ngàn năm, nhưng mà dường như tu vi đạo thuật không hề tương xứng với niên kỷ tu hành của nàng ta. Chỉ cần nhìn đóa hoa be bé mọc trên đầu nàng ta là có thể nhận ra, đến cả việc tu thành hình người của nàng ta cũng có chút gắng gượng.

“Bổn tọa đã từng nói sẽ không thu ngươi làm đồ đệ, ngươi từ bỏ đi.” Mấy ngày liên tiếp không tránh thoát, Thiên Sắc hết cách, không thể không đối xử lạnh nhạt với nàng ta, Thiên Sắc lạnh lùng từ chối để tỏ rõ sự kiên nhẫn của nàng đã đạt đến cực hạn.

Chu Ngưng hiển nhiên là đứng đầu chủng tộc không đạt được mục đích thề không bỏ qua, lập tức bắt lấy điểm yếu của Thiên Sắc, nàng ta một mực chỉ vào Thanh Huyền vẫn lặng im đứng một bên: “Năm xưa Tiên Tôn thản nhiên tuyên bố tuyệt đối không thu nhận đồ đệ khiến Chu Ngưng hết hy vọng, nhưng nếu người đã không thu đồ đệ sao lại thu nhận hắn?”

Chẳng biết có phải vì thẹn quá hóa giận, lời nàng nói đều có ý dồn ép người khác,từng chữ từng lời như thầm mang ý chất vấn.

Thấy nàng càng nói càng quá đáng, giờ còn chỉ vào Thanh Huyền mà lải nhải. Giờ khắc này, Thiên Sắc rốt cuộc cũng không thể nhẫn nhịn được nữa. Nàng dừng bước đứng trước mặt nàng ta, trên khuôn mặt xưa nay vẫn lạnh lùng, ngạo nghễ giờ lại hiện ra sự rét buốt khiến lòng người sợ hãi.

“Bổn tọa không việc gì phải giải thích với ngươi.”

Hết chương 22