Thê Nô

Chương 62: Nghĩ lại




“Xin lỗi tôi đã ngủ rồi, cám ơn anh. ”

Đào Tư Di nói về phía ngoài cửa, tiếp đập cửa liền ngừng lại. Đồ Tôn bưng đồ hơi sửng sốt một phen, không biết vì sao anh lại cảm thấy giọng Đào Tư Di có chút khác thường. Chuyện như này giống như vừa khẩn trương lại vừa thoải mái sung sướng.

“A…, ngủ ngon. ”

Nghe tiếng bước chân ngoài cửa xa dần, Đào Tư Di quay đầu nhìn Diệp Lan Trăn trước mắt, hai người bọn họ còn có quá nhiều chuyện cần chờ giải quyết.

Diệp Lan Trăn hậm hực sờ mũi, không khí ngọt ngào ấm áp không dễ dàng xây dựng được vừa rồi đã bị tiếng đập cửa kia quấy nhiễu rồi. Nàng dâu nhỏ của anh hình như lại đang nghĩ tới chuyện không thoải mái. Nhìn vẻ mặt cười yếu ớt của cô, anh dám khẳng định, chuyện kia tuyệt đối không giải quyết đơn giản như vậy.

“Vợ yêu, đừng cười rực rỡ nữa, tới nói anh nghe, mấy tháng nay không có anh ở bên, em có vất vả hay không?” Diệp Lan Trăn vuốt ve bụng Đào Tư Di.

Đào Tư Di không né tránh, chỉ mặc anh vuốt nhẹ, cô cười không nói nhìn từng hành động của Diệp Lan Trăn trước mặt mình, không phát biểu ý kiến gì cũng không biểu hiện mâu thuẫn nào.

“Vợ à, tại sao em không nói gì? Em muốn biết cái gì, anh đều có thể giải thích cho em. ”

“Em cái gì cũng không muốn biết. ”

Đào Tư Di nheo mắt, may mà tiếng đập cửa vừa rồi nhắc nhở chính cô, người đàn ông trước mắt này đã từng bao nhiêu lần đối xử lãnh đạm với cô. Anh xem cô là cái gì, sủng vật sao? Nhớ tới lúc anh trêu chọc cô, khi anh không nhớ cô thì một câu anh cũng không nói.

Lần này tuy cô không biết tại sao anh lại chạy đến đây nhưng thái độ vừa rồi của Diệp Lan Trăn, Đào Tư Di có thể nhận ra, anh đã biết chuyện cô mang thai rồi.

Mục đích anh tới lần này là vì cái gì, vì đứa nhỏ hay vì cái khác? Đồ Tư Đặc vì sao lại đột nhiên muốn thu cô làm con gái nuôi? Nhà họ Đồ sao có thể là nơi Diệp Lan Trăn muốn trèo thì có thể trèo vào được sao?

Cô dám khẳng định nhất định có một số việc mà cô không biết, mà trong lòng Diệp Lan Trăn lại vô cùng rõ ràng. Cô không phải người thích đào bới gốc rể, chỉ là cô không muốn hồ đồ sống chung cùng người đàn ông này. Tín nhiệm và thẳng tanh giữa hai vợ chồng là quan trong nhất, hiện tại giữa cô và anh khuyết thiếu nhất chính là tín nhiệm.

Có điều cô không muốn buộc Diệp Lan Trăn trả lời hay giải thích. Anh muốn giải thích chuyện gì là việc của anh, nghe hay không nghe, tán thành hay không lại là chuyện của chính cô.

Đào Tư DI cảm thấy mấy tháng này cô đã suy nghĩ quá nhiều, mặc kệ là vì cô hay vì đứa nhỏ. Lần này bởi vì một hiểu lầm mà gây ra chiến tranh lạnh, về sau nhất định cũng sẽ vì một chuyện khác lại càng dễ dàng phát sinh xung đột. Đối với Diệp Lan Trăn mà nói, cô là tờ giấy trắng, tin tưởng chuyện của cô khẳng định đã được Diệp Lan Trăn điều tra rõ ràng.

Nhưng với cô, chuyện của anh, cô lại hoàn toàn không biết gì cả, trừ việc biết anh là người họ Diệp, cha mẹ đã mất, anh còn một ông nội. Còn lại cái gì cô cũng không biết. Loại hiểu biết không cân xứng này tồn tại trong hôn nhân thì hôn nhân làm sao có thể bền vững?

“Em còn tức giận à?” Diệp Lan Trăn muốn đưa tay xoa bóp hai má cô, lại bị cô tránh thoát. Nhìn tay nâng giữa khoảng không, anh nhụt chí hạ tay xuống. “Đừng nóng giận, tức giận hỏng thân thể. Đều là lỗi của anh, có được hay không?”

Diệp Lan Trăn nói càng khiến Đào Tư Di nhíu mày chặt hơn, cưng chiều trong giọng nói của anh nghe vào tai cô lại có chút chói tai, câu nói của anh như đang nói với một đứa nhỏ bốc đồng.

“Em không giận anh, anh đi đi.” Đào Tư Di thở dài.

Diệp Lan Trăn đau đầu nhìn cô gái nhỏ trước mắt, anh thật sự không biết rốt cuộc là trêu chọc cô tức giận ở chỗ nào, anh ngàn dặm vất vả tới đây tìm cô, vẫn chưa đủ chứng mình thành tâm của mình sao?

“Vợ à, em rốt cuộc đang sợ hãi điều gì?”

Câu nói của Diệp Lan Trăn khiến Đào Tư Di chấn động, cô sợ hãi sao? Cô nhìn ánh mắt uể oải của anh, đột nhiên cảm thấy bản thân mình không biết nên làm sao. Thật giống như Diệp Lan Trăn nói trúng tim đen khiến cô bối rối do dự.

“Em…” Đào Tư Di bỗng nhiên không biết nên bắt đầu nói từ đâu. Cô đột nhiên rơi nước mặt như vô số đêm trước đây tìm kiếm mẹ ôm ấp nhưng cuối cùng cô lại chỉ có con gấu bông lông lá xù xì. Thật giống như cô tìm ba ba hỏi mẹ, đổi lại chỉ là hai mắt sầu lo bi thương của ông.

Dần dần, cô học xong, không hỏi, không cầu, không tranh. Bởi vì cô biết, rất nhiều thứ cô muốn sẽ không đến. Đồng thời tùy hứng của cô còn có thể làm phiền người thân. Cô học cách nhường nhịn, lui bước, trốn tránh, trải qua thời gian dài, cô vẫn sinh hoạt như thế. Những điều đó mang đến rất nhiều chỗ tốt cho cô, cô chưa từng khuấy đảo cuộc sống của mình để khiến nó phức tạp hơn.

Cô dựa vào những điều đó mà sống bình bình đạm đạm, cho đến khi Diệp Lan Trăn xuất hiện.

“Em có nghĩ tới, em không hỏi, anh làm sao biết em nghĩ cái gì? Đào Tư Di, anh là người, không phải thần. Anh có thể nghĩ cách tìm đến em, anh có thể nghĩ cách vây khốn em, nhưng anh không có biện pháp biến thành em. Em đã từng cân nhắc qua cảm nhận của anh chưa? Gặp chuyện, anh thoáng có phần lười biếng, còn em lại bỏ chạy, em bỏ chạy mà chưa từng nghĩ đến cảm nhận của anh. ”

Diệp Lan Trăn thu hồi vẻ bất cần đời vừa rồi, nét mặt anh nghiêm túc nhìn Đào Tư Di.

Đào Tư Di chưa từng thấy qua anh như vậy. Diệp Lan Trăn chưa bao giờ mắng cô, từ trước đến nay anh luôn nghĩ cách khiến cô vui vẻ, cho dù lần trước bởi vì chuyện của Điền Na, anh cũng không thật sự tức giận với cô. Nhưng hôm nay cô biết Diệp Lan Trăn thật sự tức giận, đau khổ trong mắt anh làm tim cô như bị bóp chặt.

“Em xin lỗi…” Đào Tư Di thấp giọng nói một câu, nghe Diệp Lan Trăn nói xong, lòng cô trở nên rối loạn, cô tựa hồ đúng như anh nói. Tuy bề ngoài vân đạm phong khinh nhưng kì thực là sợ hãi, cũng bởi vì sợ hãi mà tự nhiên trốn tránh, chưa bao giờ suy xét qua cảm nhận của anh, cô đột nhiên cảm thấy bản thân mình quá ích kỷ, vừa keo kiệt lại không muốn trả giá cùng cố gắng.

Đều nói yêu phải từ hai phía, cô yêu cầu Diệp Lan Trăn công bằng với mình đồng thời cô cũng phải công bằng với anh.

Đào Tư Di cảm thấy trong lòng mình rất loạn, cô bối rồi ngồi trên giường, vô ý thức cắn răng vào môi. Hai mắt bất lực nhìn Diệp Lan Trăn.

Diệp Lan Trăn thấy cô thế này, bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn trần nhà. Cô như vậy, anh thật sự không biết nên đối xử thế nào. Khúc mắc là tâm bệnh, anh có thể giúp cô tìm ra vấn đề nhưng lại không cách nào thay cô đối mặt với nó.

“Vợ, em ngẫm lại đi, anh không ép em. Anh có quen biết với Đồ Tư Đặc, anh nói với ông ta quan hệ của chúng ta, anh không biết ông ta cố ý sắp xếp cho anh ở cách vách phòng em. Anh nói với em chuyện này, chỉ hy vọng em có thể minh bạch, lần này chân chính ngay từ đầu anh đã không hề gạt em. ”

Diệp Lan Trăn nói xong, đi đến trước mặt Đào Tư Di, nhẹ nhàng ấn một nụ hôn trên trán cô.

“Ngủ một giấc thật tốt, hôm nay quá muộn, đừng nghĩ nhiều chuyện anh vừa nói. Chúng ta còn nhiều thời gian, hôm nay em cũng mệt rồi, anh trở về trước. ”

Đào Tư Di còn muốn nói gì đó nhưng cô vừa mở miệng, tiếng lại không phát ra được. Mắt vừa nhìn đã thấy Diệp Lan Trăn theo lan can ban công nhảy ra ngoài.

Tay cô nhẹ vỗ về bụng, lẳng lặng suy tư mỗi một câu nói của Diệp Lan Trăn, chẳng lẽ bản thân cô thật sự không có trách nhiệm sao?

Đào Tư Di tự hỏi, cô nghiêng đầu nhìn về phía trời đầy sao ngoài cửa sổ.

“Thân ái, không thoải mái sao?” Sau khi Đồ Tư Đặc đi ra khỏi phòng tắm, ông liền ngồi bên cạnh Tôn Văn, tay ôm lấy eo bà, “Có thể nói cho tôi biết nguyên nhân bà mất hứng không?” Đồ Tư Đặc xoay gương mặt Tôn Văn về phía mình.

“Lúc ấy ông vì sao nhất định phải chọn tôi?” Tôn Văn cười khổ, con gái ở trước mặt lại không tiếp nhận bà càng khiến người làm mẹ như bà thêm chua xót.

“Chuyện đã qua lâu như vậy, như thế nào lại muốn khơi ra, tôi đối xử không tốt với bà hay sao?” Đồ Tư Đặc hỏi lại, ánh mắt ông nhìn chằm chằm Tôn Văn.

Tôn Văn rời khỏi ánh mắt ông, nằm thẳng trên giường, Đồ Tư Đặc vươn tay ôm bà vào trong lòng mình.

“Đừng nghĩ rời khỏi tôi, lúc ấy tôi có thể lừa bà để bọn họ giả chết, hiện tại tôi cũng có thể cho bà thấy bọn họ chết thật. Bà muốn cái gì, tôi tin tưởng trong lòng bà khẳng định đã rõ ràng. ”

Đồ Tư Đặc nhận thấy người phụ nữ trong lòng mình cứng ngắc, lại càng ôm chặt lấy bà.

“Tôi biết trong lòng bà đang nghĩ cách, con gái bà tìm nhà họ Diệp làm chỗ dựa vững chắc, tôi không động được vào cô ta. Nhưng bà cũng đừng quên hiện tại đang ở Úc, chỉ cần tôi muốn, tôi cũng có thể cho cô ta cũng như bà, bị vây ở nhà họ Đồ, vĩnh viễn không thể rời khỏi. ”

“Đừng…” Tôn Văn cầu xin, bà nhận thấy tay Đồ Tư Đặc đang quen thuộc dạo quanh trên người bà.

“Bà biết không? Tôi thích nhìn bộ dáng cầu xin tha thứ của bà, khi đó bà rất đẹp, muốn trách thì cũng chỉ trách vận mệnh cho bà và tôi được gặp nhau.” Tay Đồ Tư Đặc thăm dò trong cơ thể bà.

“Đừng…” Tôn Văn có chút kháng cự cầm tay ông.

“Đồ Thụy Phổ tựa hồ rất thích con gái bà, người Trung Quốc có câu ‘thân càng thêm thân’, bà thấy thế nào?” Biết Tôn Văn đã buông chống cự, Đồ Tư Đặc đem bà trở mình một cái, để mặt bà hướng về phía ông.

“Vì sao hôm nay khác thường như vậy, là vì thấy Đào Tư Di khiến bà nghĩ tới người đàn ông kia sao? Ông ta hiện tại cũng đã có người phụ nữ khác, ông ta có biết bà làm tất cả vì ông ta hay không?”

Đồ Tư Đặc vừa lòng nhìn mặt Tôn Văn trắng bệch, ông khẽ cười.

“Chỉ cần bà an tâm ở bên cạnh tôi, mọi lo lắng của bà cũng sẽ không phát sinh. Đêm nay Diệp Lan Trăn cũng đến, cậu ta chắc đã gặp mặt Đào Tư Di rồi.” Đồ Tư Đặc nhìn khuôn mặt thoáng xoa dịu của bà, tay ông đem đầu bà kìm trong lồng ngực mình.

“Đừng hận tôi, tôi chỉ quá yêu bà. ”

Tôn Văn nhắm mắt nằm trong lòng Đồ Tư Đặc, có hận sao? Bà tự hỏi.

Hận và không hận, yêu và không yêu, ai có thể nói rõ ràng. Hai mươi mấy năm ở chung, không cách nào dùng ngôn từ để khái quát hết.

Có lẽ cả đời bà nhất định sẽ mang theo tiếc nuối cùng cô hơn, nhưng bà hy vọng con gái bà có thể hạnh phúc cùng người yêu nó ở chung một chỗ, đừng như bà.

Tôn Văn ôm Đồ Tư Đặc, vùi mặt trong lòng ông. Dấu vết năm tháng khắc trên người bọn họ, bắp thịt người đàn ông trước mắt đã trở nên lỏng.

“Rất nhiều năm trước tôi cũng đã biết, tôi chỉ có thể là Đồ phu nhân. Tôi sẽ an tâm ở bên cạnh ông, chỉ cầu ông có thể cho đứa nhỏ của tôi có một bầu trời tự do. ”

“Ngủ đi…” Đồ Tư Đặc không trả lời vấn đề của bà nhưng Tôn Văn biết, đây là hứa hẹn của ông.