The Smile!

Chương 96




“ Duy! Mẹ yêu con.”Người đàn bà có mái tóc màu vàng khẽ mỉm cười, một nụ cười chua xót. Đôi mắt màu xanh chứa đầy yêu thương nhìn về phía đứa bé đứng ở bên góc tường.

“ Pằng!”

Chỉ một tiếng súng, cướpđi sinh mạng của một con người. Nước mắt lại rơi.

“ Rào! Rào! Rào! Rào!”

Mười năm sau…

“ Em nghe cho rõ. Bởi vì… tôi. yêu. em.”

“ Tránh ra!”Cô gái đẩy người con trai đó ra, như cầm một con dao đâm vào tim anh ta một nhát. Đủ lạnh, đủ vô tình, đủ tàn nhẫn, đủ để khiến người đó phải chịu những mất mát lớn nhất.

Mười năm sau… là mười năm sau… Là một ngày buồn. Và hắn, cũng đau lòng như thế. Rất đau! Nhưng… lại không thể khóc. Bởi vì nước mặt theo thời gian đã sớm cô cạn rồi. Không còn lại một giọt nào cả. Một con quỷ thì không có nước mắt. Nhưng… nó lại có một trái tim yêu đuối. Một trái tim từ khi biết đập thì lại biết đau.

Hắn đã từng tự hứa với chính bản thân mình rằng, sẽ không để bất kỳ ai khiến hắn phải đau khổ. Nhưng chính hắn lại phát vỡ điều đó. Để rồi phải đau. Đau rất nhiều.

Chậm rãi mở đôi mắt ra, xung quanh hắn toàn là bóng tối. Mùi thuốc sát trùng xốc vào mũi hắn. Đây… là bệnh viện sao?

Trong phòng không bật đèn, hắn nhìn ra bên ngoài. Trời cũng đã tối, không biết hắn đã nằm ở đây bao lâu rồi. Và Hắn, sao lại ở đây? Hắn nhớ, lúc đó, ở cầu thang…

Hắn đưa tay lần mò trên tường, “phụt” một cái, cả căn phòng bật đèn sáng trưng. Hắn nheo mắt lại, một lúc sau mới thích nghi được với thứ ánh sáng đột ngột này. Căn phòng là một màu trắng toát lạnh lẽo. Bên trong không có ai. Trên giường, có một bệnh nhân.

Hắn chống người ngồi dậy trên giường. Đôi lông mày lập tức nhíu chặt lại, trên trán rỉ ra vài giọt mồ hôi. Cả người hắn đều đau nhức, đặc biệt là cử động hai cánh tay khiến vết thương ở lưng càng đau. Trên đầu hắn quấn băng vải trắng. Hắn vô lưc dựa người vào đầu giường, đôi mắt nhìn vào một điểm nào đó không rõ.

Vào lúc này, hắn vẫn chỉ có một mình. Luôn luôn là như vậy. Không có người thân, không có bạn bè, là một kẻ cô độc trên thế gian. Thế nhưng, giờ đây hắn mệt mỏi rồi. Đến khi mệt mỏi chính bản thân mới phát hiện ra rằng mình không hề có một chỗ dựa nào. Hay chăng sau lưng chỉ là một bức tường vô tri vô giác. Giống như cả cơ thể rơi xuống một vực sâu tăm tối. Không chỉ đau, mà còn là mất mát. Nơi cuối con đường không có ánh sáng.

Con quỷ ẩn mình trong màn đêm, mắt nhuốm màu máu…

Bởi vì nó biết trở về với màu đen thuần túy,

Đứng trong bóng tối mất phương hướng.

Chỉ là một bản năng sinh tồn,

Nhưng lại biến thành một ác quỷ

Đôi mắt lạnh lẽo ánh lên tia tự giễu.

***

Đã hai ngày trôi qua, tình trạng của Hoàng Thiên Vũ cũng đã khá hơi, sắc mặt cũng có chút hồng hào. Cậu đang ngồi trên giường, ăn hoa quả.

“ Làm bệnh nhân thật là tốt. Ăn uống còn có người bưng đến tận miệng.” Cậu nhoẻn miệng cười, cắn một miếng táo.

“ Thôi đi cậu nhóc. Giờ mà còn đùa được.” Hoàng Thiên An ngồi bên cạnh gọt trái cây, cốc đầu cậu một cái.

Vũ linh Nhi ngồi trên ghế sofa ở đằng kia. Mấy ngày nay khi học xong cô đều tới đây. Vì cô mà cậu mới bị thương, cô cảm thấy mình chính là người có lỗi. Nếu không thấy cậu, cô không thể nào thôi nghĩ về cậu được.

“ Linh Nhi! Em ở đây với Vũ nhé! Chị về nhà lấy chút đồ.” Hoàng Thiên An đặt dao gọt trái cây xuống đĩa, cầm túi xách đi ra ngoài.

“ Cạch!”

Cửa phòng đóng lại, bên trong đột nhiên lại im lặng đến kỳ lạ.

Hai người mỗi người ngồi ở một góc, trong lòng lại đang theo đuổi những ý nghĩ của riêng mình. Hoàng Thiên Vũ nhìn sang chỗ Linh Nhi, cô không nhìn cậu, đầu cúi gằm xuống đất. Cậu biết những lúc cô khó xử thường cúi đầu xuống.

Cuối cùng, cậu là người mở lời trước.

“ Linh Nhi.”

“ Hả?” Vũ Linh Nhi ngẩng đần lên, nhìn cậu.

“ Ra đây ngồi một chút được không?” Cậu chỉ vào cái ghế bên cạnh giường mình.

“ À, ừ.”

Vũ linh Nhi gật gật đầu, chạy tới. Không biết cô đi thế nào mà chân vấp phải cái ghế, cả người ngã nhào xuống giường.

“ Cẩn thận!” Cậu cả người ôm lấy cô.

Vũ Linh Nhi ngẩng đầu nhìn cậu, trống ngực đột nhiên đập liên hồi, mặt đỏ tới tận mang tai. Trong đôi mắt tràn đây lúng túng.

“ Xin lỗi.” Cô bối rỗi muốn đứng dậy thì bị cậu giữ chặt lấy.

Cô nghi hoặc nhìn cậu.

Cậu nhìn chằm chằm vào cô, trong đôi mắt là cảm xúc phức tạp đan xen lẫn nhau. Tim cậu đập liên hồi. Toàn bộ giác quan gần như trở nên tê dại.

Cậu nhanh chóng đặt lên môi cô một nụ hôn. Một nụ hôn nhẹ, ấm áp. Nụ hôn này nhẹ nhàng và chóng trôi qua. Cô đột nhiên nghĩ tới, hắn cũng đã từng hôn cô, nụ hôn đó không giống với nụ hôn này. Nó có chút gì đó nóng nảy, vội vãi, lại có chút gì đó lành lạnh.

Cậu buông cô ra, khuôn mặt có chút ửng đỏ bất thường. Nơi đầu môi vẫn còn cảm giác được xúc cảm mềm mại từ môi cô. Vũ Linh Nhi ngồi phịch xuống ghế, đầu cúi thấp xuống. Giữa hai người lại rơi vào im lặng.

“ Thật ra… tôi có chuyện muốn nói với cậu.” Sau một lúc lâu, cậu mới lên tiếng.

Cô im lăng nghe cậu nói, đầu cũng không ngẩng lên. Cô hiện tại đang rất xấu hổ.

“ Biết nói thế nào nhỉ?” Hoàng Thiên Vũ gãi gãi đầu. Cậu đến khi phải đối diện với việc này vẫn cảm thấy rất khó khăn. Trong lòng cậu không hiểu sao lại tràn đầy lo sợ. Cậu sợ bị từ chối. Vẫn là không thể nào mở lời được.

Vũ Linh Nhi không lên tiếng. Cậu cũng không biết nên bắt đầu như thê nào. Không khó một lần nữa trở nên trầm mặc.

“ Reng! Reng! Reng!”

Không biết qua bao lâu, tiếng chuông điện thoại là tiếng động đầu tiên vang lên.

Vũ Linh Nhi khẽ giật mình, rút điện thoại từ trong túi áo ra. Cái tên người gọi đến khiến cô ngạc nhiên, cô ngẩng đầu lên nhìn cậu. Trong mắt tràn đầy khó hiểu. Người gọi đến, chính là cậu.

Hoàng Thiên Vũ cầm điện thoại trong tay, ra hiệu cho cô nghe máy.

Vũ Linh Nhi làm theo lời cậu, ấn nút nghe.

“ Cậu quay mặt lại đi.” Cậu lên tiếng, cùng lúc trong điện thoại của cô cũng truyền đến giọng nói tương tự.

Vũ Linh Nhi quay người lại, đưa lưng về phía cậu.

“ Nói chuyện như thế này không phải thú vị hơn sao?” Hoàng Thiên Vũ cười. Cậu chỉ nghĩ, không nhìn thấy biểu cảm của cô sẽ dễ nói ra hơn. Chí ít cậu sẽ không nhìn thấy những thứ mà cậu không muốn thấy.

“ Tôi có chuyện muốn nói với cậu.” Giọng cậu phát ra đều đều.

Cô yên lặng lắng nghe.

“ Tôi đã định nói với cậu từ trước rồi. Nhưng mà có thể là do tôi nhát gan, đến tận bây giờ mới nói ra. Nhưng đến cả dũng khí để đối diện với cậu cũng không có. Tôi thật hèn nhát đúng không?”

“ Cậu…”

“ Không! Đừng nói gì cả! Hãy nghe tôi nói trước.”

Hoàng Thiên Vũ hít một hơi thật sâu, trong lòng có chút căng thẳng.

“ Thật ra… tôi thích cậu. À không! Tôi yêu cậu!”

Lời nói đơn giản, nhưng lại thật rõ ràng. Là điều mà cậu đã suy nghĩ bao lâu nay. Cậu yêu cô gái này. Cậu vì cô mà thay đổi, vì cô mà cười, vì cô mà đau.

“ Cậu nói…” Vũ Linh Nhi cả người đột nhiên trở nên cứng đờ, cái cổ cứng ngắc quay lại nhìn cậu. Đôi mắt cô tràn đầy ngạc nhiên, lại chứa nhiều thứ cảm xúc phức tạp.

Cậu… vừa nói cái gì? Yêu cô? Cậu yêu cô?

Hoàng Thiên Vũ tắt điện thoại, đôi mắt tĩnh lặng nhìn thẳng vào mắt cô. Cậu đang chờ đợi một câu trả lời.

Vũ LiNH Nhi vẫn yên lặng, đôi mắt nâu phủ lên một lớp khói mờ ảo. Cô không rõ cảm xúc của mình lúc này là gì. Ngạc nhiên? Vui mừng? Sợ hãi? Nhưng hơn hết trong lòng cô lại hoàn toàn bị xáo trộn. Đột nhiên cô lại nhớ đến hắn, nhớ đến ba chữ của hắn.

“ Tôi. yêu. em.”

Ba chứ này một lần nữa lại khuấy động lòng cô. Tại sao hai người này… Mọi chuyện đến với cô quá bất ngờ. Cô phải làm gì?

“ Cậu… làm bạn gái tôi. Được không?” Hoàng Thiên Vũ khẽ lên tiếng, đôi mắt chân thành nhìn về phía cô. Hai bàn tay bất giác hơi nắm chặt.

Vũ Linh Nhi không lên tiếng, chính xác hơn là cô không thể lên tiếng. Giọng nói như bị nghẹn lại ở cô họng, một lời cũng không thể nói ra. Cô chỉ có thể nhìn vào mắt cậu.

Cậu cũng nhìn vào mắt cô, cái nhìn thật sâu. Cậu thấy, trong mắt cô có do dự. Lòng cậu chợt trở nên hụt hẫng, mất mát. Một cỗ tư vị chua xót trào lên trong lòng. Cô do dự sao? Tình yêu của cậu khiến cô do dự sao?

“ Cậu không cần phải trả lời ngay. Khi nào quyết định thì nói với tôi.”

Cậu cho cô thời gian, cũng chính là cho bản thân mình thời gian. Bởi vì dường như cậu sợ, sợ câu trả lời sau cái do dự đó.

(hết chap 96)